Người Yêu Số Hai, Anh Trai Số Một
Chương 5: Trong lời đồn
Khoảng vài phút, sau khi xong xuôi chuyện xác nhận đăng kí môn, hai cô gái bắt đầu lôi sách vở ra học. Phượng Vũ chuyên về kế toán, còn đang là năm nhất nên có rất nhiều lí thuyết cần xử lí.
Còn Lâm Tuyết, anh trai cô thiên về ca hát nên cô cũng có máu nghệ thuật trong người, nhưng không phải âm nhạc mà là hội họa. Lâm Tuyết học thiết kế, phải lôi chiếc hộp bút to và tờ giấy trơn ra, đẩy bộ bàn phím cao hơn một chút mới có chỗ bày biện đồ dùng học tập.
- Ôi, ca sĩ Phó Thụy?
Phượng Vũ kêu lên sau khi nhìn thấy chiếc móc khóa trên hộp bút của Lâm Tuyết:
- Lâm Tuyết, cậu là fan của anh Phó Thụy à?
Do không biết nói sao nên cô gật đầu qua loa. Phượng Vũ thấy vậy liền ngưỡng mộ:
- Không ngờ cậu là lại là fan cuồng của anh ấy! Móc khóa bản giới hạn này nghe nói có người xếp hàng suốt 4 tiếng đồng hồ còn không mua được!
- Chuyện nhỏ mà! Hì hì...
Miệng tuy cười nhưng biểu cảm của Lâm Tuyết lại khá sượng. Còn cảm thấy hơi xấu hổ vì mình lấy được móc khóa là nhờ “đi cửa sau”, nhờ anh hai lấy hộ. Thật là có lỗi với người hâm mộ của anh ấy. Lâm Tuyết tặc lưỡi, giả khờ hỏi đối phương:
- Mà Phượng Vũ này, cậu cũng biết ca sĩ Phó Thụy à?
- Đương nhiên, anh ấy gần đây rất nổi trên mạng xã hội... Âm nhạc hơi lạ nhưng nghe khá bắt tai. Tớ cũng thích, nhưng không phải là fan gì đâu. Thấy nhạc hay thì nghe thôi à.
Lâm Tuyết chống tay lên bàn, tinh nghịch hỏi:
- Cậu có thấy Phó Thụy đẹp trai không? Nghe đồn anh ấy có em gái, chắc cũng là một mỹ nhân nhỉ?
Bỗng nhiên Dương Cảnh Duệ bước tới, đặt hai chai nước suối trên bàn:
- Chắc chắn rồi!
Hai cô gái tròn xoe mắt nhìn Cảnh Duệ, anh nói tiếp:
- À... Hôm nay quán có khuyến mãi nước, mời quý khách.
Lời nói thì giống như dành cho cả 2 cô gái nhưng ánh mắt của anh lại nhìn Lâm Tuyết chằm chằm. Phượng Vũ vô tư, không để ý điều đó liền vui vẻ cảm ơn rồi cầm lấy chai nước.
Lâm Tuyết ngẩng đầu nhìn Cảnh Duệ. Cô quả thật không quen cách ăn mặc kiểu cổ điển này của anh. Vẫn nhớ mãi chiếc áo khoác dù, tai nghe và gương mặt khó chịu hôm đó.
Khi chàng trai bỏ đi, Lâm Tuyết mới để ý bên dưới chai nước của mình có một mảnh giấy. Cô vội trốn vào trong nhà vệ sinh của quán, bí mật mở ra xem. Trên nền trắng của mảnh giấy là nét bút bi xanh, chữ vô cùng đẹp:
“Nếu em có hứng thú như vậy, chi bằng thêm phương thức liên lạc của tôi vào đi“.
Bên dưới là một dãy số giống như số điện thoại. Lâm Tuyết vô thức bật ra một tiếng cười nho nhỏ vì ngạc nhiên. Cô vừa mừng vừa sợ. Không biết đối phương là người như thế nào. Nhắc mới nhớ, lần đầu tiên thấy Cảnh Duệ, Lâm Tuyết có nghe bà chủ cửa hàng nói một câu:
“Cả cái khu này có ai mà không biết danh tiếng của cậu!”
Vậy có nghĩa là anh ta rất tai tiếng sao? Nghĩ đến Phượng Vũ, cậu ấy sống ở trung tâm thành phố đã lâu, chắc chắn sẽ biết gì đó về cái tên Dương Cảnh Duệ này.
Lâm Tuyết chạy ra ngoài, ngồi xuống ghế rồi khều tay Phượng Vũ:
- Này, tớ muốn hỏi cậu 1 chuyện.
- Hửm?
- Cậu có nghe tin đồn gì về 1 người tên Dương Cảnh Duệ không?
Phượng Vũ giật mình nhìn xung quanh rồi sau đó khum tay lên miệng, thì thầm:
- Cậu không phải dân ở đây à?
- Ừ, tớ mới chuyển đến đây được vài tuần thôi.
- Chậc, tớ nói cho cậu biết. Thành phố này không ai là không biết cái tên đó. Hắn ta là điển hình của tệ nạn xã hội đấy trời ơi!
Lâm Tuyết tròn xoe mắt, giọng nói cũng nhỏ hơn trước:
- Thật á? Không phải tin đồn nhảm đó chứ?
- Tớ chưa từng gặp nhưng đã nghe qua rất nhiều người phàn nàn. Cả báo đài cũng vài lần nhắc đến.
Phượng Vũ nuốt nước bọt rồi nói tiếp:
- Tên Dương Cảnh Duệ đó từ nhỏ đã hay đi gây chuyện, không chỉ có đánh nhau, mà còn trộm cắp, hại người. Nghe đồn hắn ăn mặc rất bố đời, còn hay khinh người nữa... Mà gần đây không thấy báo đài đưa thông tin gì, chắc ông bố giàu có lại dùng tiền để lấp liếm rồi.
- Giàu á? Không thể nào...
- Trời ạ, bố cậu ta giàu có tiếng luôn mà! Đẻ ra hai đứa con trai nhưng chỉ có Cảnh Duệ là đổ đốn, hư hỏng.
- Vẫn còn một người nữa? Là em trai hay sao?
- Ừm. Em trai của hắn hình như cũng học trường của mình, cùng khóa với chúng ta luôn. Nhưng cậu em thì đẹp trai, hiền lành. Nói chung là mẫu hình lý tưởng cho chị em phụ nữ. Chẳng như thằng anh...
Lâm Tuyết im lặng suy nghĩ. Nhà Dương Cảnh Duệ thật sự giàu ư? Vậy thì tại sao lại phải đi làm thêm ở quán net? Hay cậu ta là ông chủ chỗ này nhỉ? Không đúng, nếu có người cha quyền lực như vậy thì sao hôm trước lại bị bọn giang hồ kia ăn hiếp?
Càng tìm hiểu thì càng cảm thấy anh ta bí ẩn. Lâm Tuyết muốn lao thẳng một mạch tới quầy lễ tân để hỏi thẳng, rốt cuộc anh là người như thế nào, lai lịch ra sao?
Và...
Vì sao cô lại nghĩ về anh nhiều đến như vậy?...
Còn Lâm Tuyết, anh trai cô thiên về ca hát nên cô cũng có máu nghệ thuật trong người, nhưng không phải âm nhạc mà là hội họa. Lâm Tuyết học thiết kế, phải lôi chiếc hộp bút to và tờ giấy trơn ra, đẩy bộ bàn phím cao hơn một chút mới có chỗ bày biện đồ dùng học tập.
- Ôi, ca sĩ Phó Thụy?
Phượng Vũ kêu lên sau khi nhìn thấy chiếc móc khóa trên hộp bút của Lâm Tuyết:
- Lâm Tuyết, cậu là fan của anh Phó Thụy à?
Do không biết nói sao nên cô gật đầu qua loa. Phượng Vũ thấy vậy liền ngưỡng mộ:
- Không ngờ cậu là lại là fan cuồng của anh ấy! Móc khóa bản giới hạn này nghe nói có người xếp hàng suốt 4 tiếng đồng hồ còn không mua được!
- Chuyện nhỏ mà! Hì hì...
Miệng tuy cười nhưng biểu cảm của Lâm Tuyết lại khá sượng. Còn cảm thấy hơi xấu hổ vì mình lấy được móc khóa là nhờ “đi cửa sau”, nhờ anh hai lấy hộ. Thật là có lỗi với người hâm mộ của anh ấy. Lâm Tuyết tặc lưỡi, giả khờ hỏi đối phương:
- Mà Phượng Vũ này, cậu cũng biết ca sĩ Phó Thụy à?
- Đương nhiên, anh ấy gần đây rất nổi trên mạng xã hội... Âm nhạc hơi lạ nhưng nghe khá bắt tai. Tớ cũng thích, nhưng không phải là fan gì đâu. Thấy nhạc hay thì nghe thôi à.
Lâm Tuyết chống tay lên bàn, tinh nghịch hỏi:
- Cậu có thấy Phó Thụy đẹp trai không? Nghe đồn anh ấy có em gái, chắc cũng là một mỹ nhân nhỉ?
Bỗng nhiên Dương Cảnh Duệ bước tới, đặt hai chai nước suối trên bàn:
- Chắc chắn rồi!
Hai cô gái tròn xoe mắt nhìn Cảnh Duệ, anh nói tiếp:
- À... Hôm nay quán có khuyến mãi nước, mời quý khách.
Lời nói thì giống như dành cho cả 2 cô gái nhưng ánh mắt của anh lại nhìn Lâm Tuyết chằm chằm. Phượng Vũ vô tư, không để ý điều đó liền vui vẻ cảm ơn rồi cầm lấy chai nước.
Lâm Tuyết ngẩng đầu nhìn Cảnh Duệ. Cô quả thật không quen cách ăn mặc kiểu cổ điển này của anh. Vẫn nhớ mãi chiếc áo khoác dù, tai nghe và gương mặt khó chịu hôm đó.
Khi chàng trai bỏ đi, Lâm Tuyết mới để ý bên dưới chai nước của mình có một mảnh giấy. Cô vội trốn vào trong nhà vệ sinh của quán, bí mật mở ra xem. Trên nền trắng của mảnh giấy là nét bút bi xanh, chữ vô cùng đẹp:
“Nếu em có hứng thú như vậy, chi bằng thêm phương thức liên lạc của tôi vào đi“.
Bên dưới là một dãy số giống như số điện thoại. Lâm Tuyết vô thức bật ra một tiếng cười nho nhỏ vì ngạc nhiên. Cô vừa mừng vừa sợ. Không biết đối phương là người như thế nào. Nhắc mới nhớ, lần đầu tiên thấy Cảnh Duệ, Lâm Tuyết có nghe bà chủ cửa hàng nói một câu:
“Cả cái khu này có ai mà không biết danh tiếng của cậu!”
Vậy có nghĩa là anh ta rất tai tiếng sao? Nghĩ đến Phượng Vũ, cậu ấy sống ở trung tâm thành phố đã lâu, chắc chắn sẽ biết gì đó về cái tên Dương Cảnh Duệ này.
Lâm Tuyết chạy ra ngoài, ngồi xuống ghế rồi khều tay Phượng Vũ:
- Này, tớ muốn hỏi cậu 1 chuyện.
- Hửm?
- Cậu có nghe tin đồn gì về 1 người tên Dương Cảnh Duệ không?
Phượng Vũ giật mình nhìn xung quanh rồi sau đó khum tay lên miệng, thì thầm:
- Cậu không phải dân ở đây à?
- Ừ, tớ mới chuyển đến đây được vài tuần thôi.
- Chậc, tớ nói cho cậu biết. Thành phố này không ai là không biết cái tên đó. Hắn ta là điển hình của tệ nạn xã hội đấy trời ơi!
Lâm Tuyết tròn xoe mắt, giọng nói cũng nhỏ hơn trước:
- Thật á? Không phải tin đồn nhảm đó chứ?
- Tớ chưa từng gặp nhưng đã nghe qua rất nhiều người phàn nàn. Cả báo đài cũng vài lần nhắc đến.
Phượng Vũ nuốt nước bọt rồi nói tiếp:
- Tên Dương Cảnh Duệ đó từ nhỏ đã hay đi gây chuyện, không chỉ có đánh nhau, mà còn trộm cắp, hại người. Nghe đồn hắn ăn mặc rất bố đời, còn hay khinh người nữa... Mà gần đây không thấy báo đài đưa thông tin gì, chắc ông bố giàu có lại dùng tiền để lấp liếm rồi.
- Giàu á? Không thể nào...
- Trời ạ, bố cậu ta giàu có tiếng luôn mà! Đẻ ra hai đứa con trai nhưng chỉ có Cảnh Duệ là đổ đốn, hư hỏng.
- Vẫn còn một người nữa? Là em trai hay sao?
- Ừm. Em trai của hắn hình như cũng học trường của mình, cùng khóa với chúng ta luôn. Nhưng cậu em thì đẹp trai, hiền lành. Nói chung là mẫu hình lý tưởng cho chị em phụ nữ. Chẳng như thằng anh...
Lâm Tuyết im lặng suy nghĩ. Nhà Dương Cảnh Duệ thật sự giàu ư? Vậy thì tại sao lại phải đi làm thêm ở quán net? Hay cậu ta là ông chủ chỗ này nhỉ? Không đúng, nếu có người cha quyền lực như vậy thì sao hôm trước lại bị bọn giang hồ kia ăn hiếp?
Càng tìm hiểu thì càng cảm thấy anh ta bí ẩn. Lâm Tuyết muốn lao thẳng một mạch tới quầy lễ tân để hỏi thẳng, rốt cuộc anh là người như thế nào, lai lịch ra sao?
Và...
Vì sao cô lại nghĩ về anh nhiều đến như vậy?...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương