Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 11: Ký ức quay lại (2)



Đương nhiên Từ Hành Chi không nghe rõ lời sau đó nữa.

Mùi hương thực vật ấy chui vào theo kinh mạch y, khiến tay chân y mềm nhũn, tiếng nỉ non của Mạnh Trọng Quang bên tai y dần hóa thành dòng nước xuân, khiến y vô thức chìm vào giấc ngủ.

Y lại có một giấc mơ kỳ lạ.

Trong mơ, y biến thành một con cá, buồn sầu triền miên với một con mồi thơm. Con mồi mềm mại ấm áp, như còn sống vậy, nó dè dặt hôn lên đuôi cá của y, Từ Hành Chi không đói, chỉ vờn quanh chơi với nó, để mặc nó dụi cọ trên vảy mình.

Đến lúc y xoay người lại, không ngờ con mồi lại mọc ra vô số xúc tu nhỏ, hút thân thể y lại, kéo y vào vực sâu vô tận.

Từ Hành Chi muốn giãy ụa nhưng xúc tu nhỏ mềm nhưng lại rất bền chắc, rất nhanh sau đó y bị quấn nhũn cả xương, bị xúc tu đó kéo vào bụi san hô mềm mại.

Từ Hành Chi giật mình tỉnh giấc, eo, đầu gối bủn rủn không chịu nổi, bụng hơi căng đau.

Từ Hành Chi đặt tay lên bụng, dường như còn cảm nhận được từng sợi xúc tu mềm đang va chạm nhảy lên bên trong.

Không biết y về phòng ngủ từ lúc nào, nằm trên giường, hai chân đeo còng, không thể động đậy.

Mà Mạnh Trọng Quang ở phía sau ôm chặt eo mình, ngủ rất ngon, từng hơi gió nóng phả lên gáy Từ Hành Chi, rất ngứa.

Xem ra hôm nay sau khi mình ngất lại chủ động tới tìm Mạnh Trọng Quang nói chuyện, nửa thật nửa giả khai ra mục đích đến Man Hoang, Mạnh Trọng Quang tưởng rằng mình đang lấy lòng hắn, nợ cũ của mình và hắn được xóa bỏ, vì thế mới dám suồng sã làm bừa thế này.

Ngoài cửa sổ vẫn không nhìn ra sắc trời như mọi khi.

Từ Hành Chi lau vệt mồ hôi trên trán, thở hắt ra một hơi thật dài.

Mạnh Trọng Quang nghe thấy tiếng động, vô thức siết chặt cánh tay lại: “Ưm, sư huynh...”

Từ Hành Chi bị hắn siết mà sợ, cố gắng tách tay hắn ra, nhưng cánh tay Mạnh Trọng Quang trông thì mảnh khảnh nhưng lại như thanh sắt, kéo một lúc lâu cũng không nhúc nhích.

Vừa nãy trong mơ Từ Hành Chi đã được thử cảm giác không thể cử động, bây giờ lại được trải nghiệm lần nữa, cảm giác này đúng là không tốt chút nào.

Y khó khăn xoay người lại trong vòng trói, muốn đẩy Mạnh Trọng Quang ra từ phía chính diện.

Trong lúc y xoay người, Mạnh Trọng Quang bỗng ôm chặt Từ Hành Chi, đằng trước của hai người sáp vào nhau.

Môi Từ Hành Chi cọ vào một nơi ấm áp.

Hai đôi môi chạm nhau khiến Mạnh Trọng Quang đột ngột mở mắt ra: “Sư huynh?”

Từ Hành Chi hơi lúng túng, cánh tay chắn ngang trước ngực Mạnh Trọng Quang, đẩy hắn về sau một chút: “Không thở được.”

Mạnh Trọng Quang lại chủ động áp trán tới: “Sư huynh không thích thế này sao?”

Từ Hành Chi: “...”

Sư đệ, xin tự trọng.

Mạnh Trọng Quang lại trưng ra gương mặt hồn nhiên: “Thế này thì sư huynh sẽ không lạnh nữa.”

Quả thực Từ Hành Chi cực kỳ sợ lạnh, Mạnh Trọng Quang ôm chặt y như thế, ngoại trừ không thể cử động thì thú thật rất ấm áp, hòa thuận.

Nhiệt độ cơ thể Mạnh Trọng Quang không nóng bỏng người, cũng không lạnh quá, nhiệt độ vừa đúng, khoan khoái dễ chịu, như bộ đồ mùa đông cắt may vừa người, quấn cơ thể Từ Hành Chi không còn chỗ trốn.

Nhưng nếu Từ Hành Chi không thích gò bó, Mạnh Trọng Quang bèn buông lỏng cánh tay ra một chút, nói: “Sư huynh, huynh ngủ thêm đi.”

Cuối cùng Từ Hành Chi cũng nằm thoải mái hơn, cử động cái eo nhức mỏi trong phạm vi hoạt động nhỏ hẹp của mình, híp mắt nhìn lên trần.

Từ Hành Chi không nhắm mắt, Mạnh Trọng Quang nhìn y chằm chằm: “Sao không ngủ?”

Từ Hành Chi: “Bên ngoài có ánh sáng.”

Man Hoang không có mặt trời, chỉ có một vòng ánh sáng treo quanh năm ở vùng trời phía tây, giống Mặt Trăng nhưng ánh sáng rẻ mạt đến mức chỉ như một viên kẹo có thể tan chảy bất cứ lúc nào, vì thế trong Man Hoang không phân ngày đêm, từ sớm đến tối đều âm u, có ánh sáng nhưng không quá mãnh liệt, thời gian như ngừng vĩnh viễn ở lúc chạng vạng trời đầy mây.

Vừa nãy khóe môi chạm nhau khiến Từ Hành Chi tỉnh táo hơn không ít, hơn nữa bây giờ chẳng có chút bầu không khí để buồn ngủ gì cả, dù Từ Hành Chi rất mệt nhưng lại chẳng muốn ngủ.

Một lát sau, dường như tia sáng biến mất dần, cho đến khi bị hoàn toàn nuốt trọn.

Từ Hành Chi ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy dây leo bò lên, vang tiếng sột soạt, đan thành một tấm lưới thực vật dày đặc ở cửa sổ, chặn từng chút ánh sáng bên ngoài cửa sổ lại, ngăn nó ở bên ngoài.

Bên trong chìm vào bóng tối thăm thẳm.



Mạnh Trọng Quang thấp giọng, dè dặt hỏi: “Sư huynh, thế này được chưa?”

Từ Hành Chi không nhìn rõ mặt Mạnh Trọng Quang nhưng giọng điệu lấy lòng như chó con của hắn bỗng dưng khiến y mềm lòng: “Rất tốt.”

Giọng Mạnh Trọng Quang mềm nhũn ra: “Ta ngoan chứ?”

Từ Hành Chi gần như muốn cười phá lên: “Cũng tạm.”

Mạnh Trọng Quang năn nỉ: “Thế... Sư huynh có thể ôm ta không?”

Từ Hành Chi: “...”

“Chỉ một lát thôi.” Mạnh Trọng Quang quấy nhiễu, “Coi như thưởng...”

Hắn chưa nói hết câu đã bị Từ Hành Chi dùng một tay ôm chặt vào lòng, như sợ hắn tưởng là giả, tay trái Từ Hành Chi còn vỗ lên lưng hắn.

Từ Hành Chi thể hàn, lúc tay trái chạm vào sau lưng hắn, nhiệt độ lạnh lẽo khiến Mạnh Trọng Quang run lên, nơi bị y sờ tê dại trong nháy mắt, ngọn lửa như bùng cháy lên.

Hắn cứng đờ người tại chỗ, vừa vui vừa sợ.

Từ Hành Chi không biết tại sao mình lại ôm hắn, chỉ vì lờ mờ cảm thấy nếu không ôm thì Mạnh Trọng Quang sẽ nghĩ lung tung, đến lúc đó lại gây chuyện, nói về chuyện của Cửu Chi Đăng thì sẽ mãi không kết thúc được.

Y nhẹ nhàng ra lệnh: “Đừng nghịch. Ngủ đi.”

Mạnh Trọng Quang không lên tiếng, nắm lấy vạt áo trước ngực Từ Hành Chi, vùi đầu vào lồng ngực Từ Hành Chi, không nói gì, y hệt một động vật nhỏ nuôi trong nhà.

Từ Hành Chi bị hắn cọ sát vào người như thế cũng không thấy phiền, ngược lại còn bị hắn cọ buồn ngủ, chưa đến một khắc sau đã ngủ say.

Đợi Từ Hành Chi chìm vào mộng đẹp, Mạnh Trọng Quang mới lách ra khỏi lồng ngực y, hết sức nhẹ nhàng nắm lấy tay y, đặt lòng bàn tay y kề sát lên đỉnh đầu của mình, chủ động cọ tới cọ lui, thoải mái híp mắt lại.

Đầu, sau lưng, vai, gò má. Dù là bất cứ bộ phận nào trên cơ thể, chỉ cần sư huynh sờ thì hắn đều rất thích.

Mà Từ Hành Chi ở trong mơ lại gặp được tiểu Mạnh Trọng Quang.

Nói cách khác là ký ức của nguyên chủ lại xông vào đầu y trong giấc ngủ, dòng ký ức nối tiếp đoạn tạm ngừng trước đó.

Thấy châu ngọc trên cổ lóe sáng lạ thường, trong lúc đi tới núi Thái Hoa, chân Từ Hành Chi vẫn mềm nhũn.

Cứ nghĩ tới con nhiều chân nhúc nhích trong lòng bàn tay Ôn Tuyết Trần, sau lưng Từ Hành Chi liên tục nổi da gà.

Nhưng nhìn thấy một đám người bỏ của chạy lấy người, đệ tử của mấy nhà đang chạy về phía mình, y chẳng còn tâm trạng gì nữa, bước mấy bước dài xông lên trước, tiện tay giữ một đệ tử Phong Lăng Sơn mặc đồ trắng giống mình lại: “Xảy ra chuyện gì?”

Mấy đệ tử mặc trang phục của các nhà khác nhau vừa nhìn thấy Từ Hành Chi thì như thú non gặp được thú mẹ, hoang mang hoảng loạn chạy tới, vây Từ Hành Chi ở giữa.

Đệ tử kia sợ đến mức môi trắng mặt tái, run rẩy không ngừng lại được: “Từ sư huynh... Từ... Từ...”

Từ Hành Chi nắm vạt áo hắn, dùng quạt đập một phát lên đầu hắn: “Nói!”

Đệ tử nói bằng giọng nghẹn ngào, đối gối mềm oặt, gần như treo trên người Từ Hành Chi: “Bọn đệ chỉ muốn lấy vảy bị rụng của Phì Di... Không ngờ làm nó tỉnh dậy...”

Từ Hành Chi nhíu chặt mày lại.

Núi Thái Hoa cao tới nghìn trượng, trong đó có một dị thú Phì Di, sáu chân, bốn cánh, lấy máu tươi làm thức ăn, ngủ quanh năm suốt tháng nhưng cực kỳ nhạy cảm, một khi bị con người đánh thức, nó sẽ nổi điên lên, thề không gặm chết kẻ xâm phạm thì không tha.

Tiếng gào thét của dị thú khiến người ta sợ hãi truyền ra từ trong rừng, tiếng như sấm rền, một loạt cây cối đổ xuống rầm rầm, bụi bay lá cuốn, linh khí cuồn cuộn xông tới khiến đám đệ tử ngoại môn trẻ tuổi hai chân run bần bật, không ai dám nói gì.

Từ Hành Chi kiểm tra số lượng người qua một lượt, hỏi: “Trong rừng còn người nào không? Các ngươi tổng cộng có mấy người tới lấy vảy?”

Đệ tử kia lấm lét nhìn xung quanh: “Hình như thiếu mất một người, hắn, hắn nói hắn muốn bọc hậu...”

Từ Hành Chi đột nhiên sầm mặt: “Không phải ta đã nói với các ngươi nếu làm dị thú tức giận thì phải chạy nhanh rồi sao? Những quái vật thượng cổ này là thứ mà mấy đệ tử ngoại môn các ngươi có thể đánh bừa được hả?”

Y xuất linh quang ra, dưới chân nổi gió, phóng thẳng vào trong rừng.

Tiếp cận vùng đất trung tâm linh lực bùng phát, Từ Hành Chi nhìn thấy một đệ tử trẻ tuổi mặc trang phục Thanh Lương Cốc đang bị một móng vuốt của cự thú hình rắn với sáu chân bốn cánh giữ chặt.

Quanh người Phì Di phủ kín vảy cứng cáp sáng bóng, đầu rắn to đùng ngẩng lên thật cao, trong lúc hít thở không ngừng phun ra đốm lửa nhỏ.

Nó há cái miệng to ra nhắm thẳng vào thiếu niên không giãy giụa được.

Thấy thiếu niên sắp bị Phì Di thắp lửa cho như cây nến, Từ Hành Chi đạp hai bước vào không trung, quạt trong tay bị ném ra nhanh như chớp.

Quạt xếp ở giữa không trung hóa thành một thanh mạch đao có ba đầu nhọn, đâm mạnh vào sau đầu Phì Di.



Trong khoảnh khắc mũi đao chạm vào Phì Di, keng lên một tiếng, vỡ thành mấy mảnh.

Vảy quanh thân Phì Di vô cùng sắc bén, đương nhiên đòn đánh ấy chẳng thấm vào đâu, nhưng chỉ cần hấp dẫn sự chú ý của nó qua bên này là đủ rồi.

Tay phải Từ Hành Chi xoay chuyển, tất cả mảnh đao vỡ quay lại trong tay y, ghép lại thành một cái quạt giấy.

Chỉ trong nháy mắt, Từ Hành Chi gan dạ ngông cuồng đạp một phát lên đầu Phì Di, ép đầu nó cúi xuống một đoạn, ngay sau đó, y chạy mấy bước dọc theo lưng dính nhớp buồn nôn của nó, sau khi tính ra vị trí bảy tấc, quạt xếp lại hóa thành kiếm ngư trường.

Từ Hành Chi vận dụng linh lực toàn thân, mũi kiếm chấn động, gọt một mảng da thịt lớn ở vị trí bảy tấc của Phì Di ra!

Phì Di bị đau, gào rống điên cuồng, tung móng vuốt lên, nhào lên trước cắn Từ Hành Chi.

Thiếu niên rớt khỏi móng vuốt của Phì Di, Từ Hành Chi thấy cậu ta sắp va vào một tảng đá nham thạch, kiếm ngư trường biến thành dải lụa trắng, vút ra giữa không trung như mũi tên, vừa khéo bọc kín thiếu niên từ đầu đến chân, y lật tay kéo lại, thiếu niên bị bọc như cái bánh chưng bay lên, va thẳng vào trong lồng ngực Từ Hành Chi.

Cứu được người, Từ Hành Chi không cần phải ở lại dây dưa với con quái vật này.

Y ôm thiếu niên bay về phía trước.

Phì Di đổ máu chịu đau nên đâu dễ bỏ qua như thế, nó nổi giận gầm lên một tiếng rồi đuổi theo.

Trông nó to lớn vụng về nhưng lại chạy nhanh như sấm sét, mỗi bước giẫm lên trước của nó đều khiến Từ Hành Chi bị chấn động đến mức khí huyết dâng trào cuồn cuộn.

Thật cmn khó chơi.

Từ Hành Chi đang vắt hết óc nghĩ cách thoát thân thì cảm nhận được luồng sức mạnh dị thường truyền ra từ trong lòng.

Phì Di sau lưng đột nhiên gầm lên dữ tợn.

Từ Hành Chi quay lại nhìn thì thấy một bộ hài cốt thối rữa chỉ còn một nửa của con hổ ngoi lên từ lòng đất, nó liều mạng cắn đuôi Phì Di, mặc cho Phì Di cắn nó máu thịt be bét, nó cũng không lung lay chút nào.

Bộ hài cốt hổ kỳ lạ ấy xuất hiện giúp bọn họ tranh thủ thêm thời gian chạy trốn.

Từ Hành Chi ngạc nhiên, không nhịn được cúi đầu nhìn vào trong lòng.

Thiếu niên trong lòng bị lụa trắng bọc kín chỉ hở một đôi mắt, nhưng đôi mắt ấy lại có màu xanh lục lam như cáo quỷ.

Mấy chỗ trong lụa trắng đã bị vết thương trên người cậu ta nhuộm đỏ máu, nhưng cậu ta vẫn cắn răng điều khiển hài cốt hổ không biết đã chết bao lâu rồi, để nó liều mạng quấn lấy Phì Di, tuyệt đối không nhả ra.

Cả người cậu ta bao phủ quỷ khí đậm đặc vừa liều lĩnh vừa tỉnh táo.

Mãi đến tận khi bay ra khỏi phạm vi đuổi bắt của Phì Di, Từ Hành Chi mới có thời gian dừng lại để nghỉ.

Y gỡ bỏ lụa trắng trên người thiếu niên, biến thành một ống trúc, tới một dòng suối trong lấy chút nước.

Thương tích của thiếu niên không nhẹ, lại dùng quá nhiều sức, lúc này rời khỏi Từ Hành Chi thì nửa bước khó đi.

Hồi phục tinh thần sau một trận sắp chết vừa nãy, thiếu niên tự biết vừa nãy mình ngông cuồng thúc giục pháp lực quỷ tu để lộ thân phận, lúc này dằn vặt khó chịu, cúi đầu vò bộ đồ xanh, hận không thể vùi đầu vào trong ngực.

Từ Hành Chi đưa nước cho cậu ta, hỏi thẳng: “Ngươi là quỷ tu? Hậu duệ của Minh Nha Quốc?”

Thiếu niên không dám tiếp lời, cũng không dám nói gì.

Từ Hành Chi bình tĩnh nói: “Theo ta biết, Minh Nha Quốc diệt vong từ sáu mươi năm trước rồi.”

Thiếu niên căng thẳng sắp khóc thành tiếng: “Từ sư huynh...”

Từ Hành Chi không cho cậu ta bất cứ khoảng trống nào để bình tĩnh lại: “Ngươi là hậu duệ của quỷ tộc, tại sao lại vào Thanh Lương Cốc? Rốt cuộc ngươi có mưu tính gì?”

Thiếu niên bị thương hoảng hốt sợ hãi quỳ sụp xuống, ngẩng mặt lên: “Từ sư huynh, ta không cố ý trà trộn vào tiên môn đâu... Cha mẹ ta đều qua đời rồi, ta không có chỗ nào để đi, tình cờ gặp được Thanh Lương Cốc tuyển đệ tử ngoại môn có linh căn trời cho, ta bèn...”

Thiếu niên có gương mặt trẻ con rất đáng yêu, lúc nhếch môi lên, gò má còn có một lúm đồng tiền rất sâu. Lúc này, mắt cậu ta đã biến từ màu xanh nhạt thành màu đen, tròn vo, trong đó đầy sự đơn thuần và hoảng sợ.

Từ hành động ban nãy của cậu ta, Từ Hành Chi đoán cậu ta chỉ là một tiểu quỷ vừa tu luyện được một chút thuật pháp của quỷ tộc mà thôi, hơn nữa rất có khả năng cậu ta là con lai giữa người và quỷ, bào thai được thai nghén từ hai mạch, tức là một cơ thể có thể tu luyện hai loại, vừa có thể tu hành dị thuật của quỷ tộc, vừa có thể tu hành tiên thuật của chính đạo.

Có lẽ vì cậu ta có thể chất đặc biệt này nên Thanh Lương Cốc nhận cậu ta vào mới không phát hiện ra điều khác thường.

Vừa nãy cậu ta bọc hậu cho đám đệ tử chọc giận Phì Di, mặc dù hành vi này không khác gì châu chấu đá xe, nói thẳng ra là ngu xuẩn nhưng vì tinh thần nghĩa khí này của cậu ta, Từ Hành Chi không có ác cảm gì với cậu ta.

Y cúi người xuống, giọng điệu hòa nhã: “Đừng gấp, nói từ từ thôi. Nói cho ta biết ngươi tên là gì?”

Thiếu niên cắn môi, nói không nghe rõ lắm: “Lục... Lục Ngự Cửu...”
Chương trước Chương tiếp