Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 19: Tình huống bất ngờ



Xác định chỗ lẩn trốn của quỷ tu xong, mấy người bắt đầu tính toán làm sao để một mẻ hốt trọn đám yêu nghiệt kia.

Nghe Đào Nhàn nói, số quỷ tu tới miếu trong núi bắt người trong gánh hát có chừng mười mấy tên, có bao nhiêu kẻ làm rùa rụt cổ trong đỉnh Bạch Mã thì không biết.

Người dẫn đầu của bốn môn phái ngồi vào cùng một bàn để bàn bạc.

Chu Bắc Nam lên tiếng bắt nhịp trước: “Đương nhiên là vây kín bốn phía, tấn công vào trực tiếp.”

Khúc Trì lắc đầu: “Không ổn. Chúng ta không biết có bao nhiêu quỷ tu trốn trong đó, cứ xông bừa vào nếu gặp phải kẻ địch mạnh với số lượng lớn, chúng ta muốn an toàn rút lui thì không thành vấn đề, nhưng những đệ tử này phải làm thế nào?”

“Thế phải làm sao?” Chu Bắc Nam nói: “Cứ bao vây đỉnh Bạch Mã trước đã, truyền tin cho bốn môn phái, bảo bọn họ cử thêm người tới đây vây quét?”

Ôn Tuyết Trần mắt không chớp cái nào, nói: “Thế cũng không được.”

Từ Hành Chi chống cằm: “Tuyết Trần nói đúng lắm.”

Y nói xong thì quay qua đám đệ tử đang chờ bọn họ ra lệnh, chọn một người, cất cao giọng hỏi: “Lục Ngự Cửu, Thanh Lương Cốc các ngươi quanh năm nghiên cứu các loại trận pháp, quỷ tộc bắt nhiều người như thế, lại chọn một ngọn núi linh thiêng để lẩn trốn, chắc chắn là muốn mượn linh khí của trời đất, luyện ra đại trận Linh Ẩn thi trận. Muốn luyện thành trận pháp này cần mấy ngày sẽ thành công?”

Quy củ ở Thanh Lương nghiêm ngặt, trên dưới rõ ràng, gần như số người có mặt ở đây không có ai vào nội môn muộn hơn Lục Ngự Cửu, họ đều là tiền bối, cậu ta không dám tự ý nói leo.

Mãi đến khi nhận được cái gật đầu ngầm đồng ý của Ôn Tuyết Trần, cậu ta mới đáp: “Tròn ba mươi sáu canh giờ. Lúc này người dân bị bắt đi được hơn hai ngày rồi, giờ mới gọi đồng môn tới tiếp viện gấp thì sợ là có lòng mà không có sức; nếu chờ bọn chúng luyện Linh Ẩn thi trận thành công, có trận pháp trợ giúp, triệu hoán hồn phách, chúng sẽ như hổ thêm cánh, như cá gặp nước, muốn áp chế sẽ càng khó khăn.”

Từ Hành Chi hài lòng khen ngợi: “Đứa trẻ này rất giỏi, phân tích thỏa đáng, có tài tu luyện.”

Lục Ngự Cửu phân tích thật sự không sai, Chu Bắc Nam không khỏi nhìn cậu ta thêm mấy lần.

Ngón tay Ôn Tuyết Trần gõ lên tay vịn xe lăn, nheo mắt nhìn Từ Hành Chi nói: “Ngươi thân với đệ tử trong cốc chúng ta thế sao?”

Lục Ngự Cửu nghe vậy thì căng thẳng túm chặt vạt áo.

Từ Hành Chi lại thẳng thắn đáp: “Mấy năm trước ở lễ tế Đông Hoàng, ta với cậu ấy từng gặp nhau một lần. Cậu ấy cứu đệ tử Phong Lăng Sơn ta, rất có tình nghĩa lại là đứa trẻ thông minh. Ngươi nhớ chú ý cất nhắc cậu ấy, nghe rõ chưa Ôn tóc trắng?”

Ôn Tuyết Trần đụng phải người mặt dày tranh công xin thưởng thay người khác thế này đúng là cực kỳ cạn lời, thúc giục: “Từ Hành Chi, nếu trong lòng ngươi có ý kiến gì thì nói mau đi, đừng tán dóc mấy điều vô nghĩa.”

Từ Hành Chi hất dây cột tóc xanh lam nhạt vương ở trước người ra sau đầu.

“Ta có một cách thật.” Y cười nói. “Nhưng hơi kích thích.”

Ôn Tuyết Trần: “Ngươi nói đi.”

Từ Hành Chi nghiêm túc nói: “Tập kích từ bốn phía, phá núi từ bên ngoài.”

Chu Bắc Nam suýt thì bật cười: “Cái này là cách quái gì?”

Ôn Tuyết Trần không cười. Hắn ta nhíu mày nghĩ ngợi một lát, nói: “Có vẻ cũng được.”

Khúc Trì phụ họa: “Đúng là được đấy. Theo ta biết, quỷ tộc vẽ trận cần phải lập tế đàn, lên đài cao, tế hồn phách. Bây giờ bọn họ như chó mất chủ, cần mượn linh lực trong một ngọn núi ở đỉnh Bạch Mã này, không thể công khai lập tế đàn trên đỉnh Bạch Mã được, chỉ có thể như chuột chũi đào khoét đỉnh Bạch Mã, mượn khí trong núi, lập ra tế đàn.”

“Không phải bọn họ muốn vẽ trận sao?” Từ Hành Chi khẽ cười đầy vẻ gian trá, “Chúng ta tìm mấy con đường dùng để trốn mà bọn chúng đào trong đỉnh Bạch Mã trước, sau đó tập hợp lực lượng bốn phe chúng ta lại, từ bên ngoài tấn công vào ngọn núi chính đỉnh Bạch Mã, nhưng không nên bổ ngọn núi ra, chỉ cần đập vỡ tế đàn và trận pháp tế lễ đã vẽ xong của bọn họ là được, bọn họ mất trận pháp, cuống quýt rối loạn, còn gì để hung hăng được nữa?”

“Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần đi dọc theo con đường đã tìm, đi sâu vào từng lối, bắt ba ba trong rọ là được.”

Sau khi bàn bạc xong xuôi, Tiểu Đào Nhàn được bọn họ sắp xếp ở lại quán trà.

Ông chủ hơi thương xót đứa trẻ này, quyết định giữ cậu nhóc ở quán làm cậu nhóc giúp việc pha trà đun nước, cho cậu nhóc cái ăn chỗ ở, chờ cậu nhóc lớn hơn, tự quyết định được mình đi hay ở, ông chủ sẽ cho cậu nhóc đi,

Tâm bệnh của Ôn Tuyết Trần nghiêm trọng, hoạt động không tiện, Chu Huyền dẫn hắn ta và đệ tử bốn môn phái đi tới đỉnh Bạch Mã trước rồi sắp xếp đội hình, Chu Bắc Nam, Khúc Trì theo sát phía sau, Từ Hành Chi phụ trách tính tiền là người cuối cùng đi ra khỏi quán trà.

Y đuổi theo sau đội ngũ, chuyện đầu tiên là chạy tới kéo phất trần của Khúc Trì lại, kéo hắn tụt xuống cuối cùng: “Khúc Trì, Khúc trì, qua đây, ta cho ngươi đồ tốt.”

Khúc Trì để mặc y kéo đi, không tức giận chút nào: “Chuyện gì thế?”

Từ Hành Chi móc một cái kẹo hồ lô được gói gọn bằng giấy trong lồng ngực ra.

Khúc Trì: “...???”

“Ta vẫn nghĩ mãi. Sư phụ ta Thanh Tĩnh Quân từ trước tới nay luôn cưng chiều ta mà một tháng cũng chỉ cho ta một trăm linh thạch để rèn đúc tiên khí, một trăm linh thạch để đổi một cây kẹo hồ lô hơi ức hiếp người khác.” Từ Hành Chi nhét kẹo hồ lô vào tay hắn: “Vì thế ta mua cho ngươi thêm một cái, đủ nghĩa khí rồi chứ.”

Khúc Trì dở khóc dở cười, đẩy kẹo hồ lô lại: “Đa tạ.”

“Sao thế?”

“Không cần đâu.” Khúc Trì đáp. “Từ nhỏ sư phụ ta đã dạy rằng người tu đạo không thể lưu luyến hương vị thế gian. Nhưng ta đồng ý đưa linh thạch cho ngươi sẽ không thua thiệt gì, ngươi yên tâm.”

Nhận được lời cam kết của Khúc Trì, cuối cùng Từ Hành Chi cũng yên tâm.

Y nhét kẹo hồ lô vào trong miệng mình, cắn một quả sơn tra rồi mới nhớ ra gì đó, xoay người lại hỏi hắn: “Nói vậy thì không phải ngươi chưa từng ăn đồ ăn vặt đấy chứ?”

Khúc Trì thành thật lắc đầu.

Sau khi thương xót hắn, Từ Hành Chi vẫn trêu ghẹo hắn với cái vẻ chết cũng không đứng đắn nổi: “Ngươi biết vị ngọt là thế nào không? Muốn thử không?”

“Đương nhiên là từng muốn thử.” Khúc Trì dịu giọng nói: “Sư phụ không cho phép, vì vậy ta nghĩ rồi cũng thôi... Ngươi biết đấy, ta vừa ra đời đã bị cha mẹ bỏ trôi theo dòng nước, sau đó được chùa miếu nuôi nấng, sư phụ đi ngang qua biết ta có linh căn linh tính bèn bế ta về Đan Dương Phong rồi dốc lòng dạy dỗ nuôi lớn. Sư phụ có ơn với ta, đương nhiên ta phải nghe theo lời dặn của người.”

Trêu Khúc Trì xong, Từ Hành Chi cắn kẹo hồ lô, chạy qua chỗ Chu Bắc Nam: “Tiểu Bắc Bắc.”



Chu Bắc Nam lười nguýt: “Sao ngươi cứ như con bướm hoa vậy hả. Muốn làm gì nữa?”

“Không làm gì.” Từ Hành Chi ngậm kẹo hồ lô: “Chỉ muốn hỏi ngươi bao giờ mới quyết định chuyện của Tiểu Huyền và Tuyết Trần.”

Nhắc tới chuyện này, Chu Bắc Nam bèn dùng cùi chỏ đẩy Từ Hành Chi: “Thôi lượn đi, ngươi bớt lo chuyện của muội muội ta, tự tìm một nhà khá giả cho chính ngươi trước đi.”

Từ Hành Chi vui cười hớn hở: “Ngươi còn không gấp, ta có gì đâu mà phải gấp.”

“Ta thấy Như Trú cũng không tệ.” Chu Bắc Nam nói: “Ta thấy nàng ấy có ý với ngươi đó.”

Từ Hành Chi gãi má: “Như Trú ấy à, là một cô nương tốt, nhưng mà... Ta thấy ca ca ta rất thích nàng ấy.”

Chu Bắc Nam hơi cau mày: “Từ Bình Sinh? Ngươi để ý hắn làm gì, nam chưa cưới, nữ chưa gả, việc này lại bàn cả thứ tự trước sau à?”

Từ Hành Chi lộ ra vẻ mặt khó xử hiếm có: “Ta biết huynh trưởng thích nàng ấy mà lại tiến tới với nàng ấy thì không hay lắm. Hơn nữa, ta không có tình cảm nam nữ với Như Trú, ta ở bên nàng ấy chẳng phải khiến nàng ấy lỡ dở sao?”

“Như Trú là mỹ nhân nổi tiếng trong bốn môn phái, ngươi và nàng ấy ở bên nhau sớm tối, không có tình cảm nam nữ ư?” Chu Bắc Nam tấm tắc lấy làm lạ nói: “Ngươi đúng là một người kỳ quặc.”

Từ Hành Chi muốn đáp lời nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng gọi cực kỳ vui vẻ truyền ra từ khe núi: “Sưưưưư huynhhhhh....”

Khúc Trì nghe tiếng bỗng sững sờ, nhìn quanh khắp nơi.

Chu Bắc Nam nghe thấy giọng nói quen thuộc này thì phản ứng nhanh hơn cả Từ Hành Chi.

Hắn ta cười nhạo nói: “Hai sư đệ nhà ngươi cũng thích dính vào ngươi quá.”

Từ Hành Chi không kịp mỉa mai lại đã ngự kiếm bay đi, lôi hai nhóc con núp ở một bên khe núi ra, không nói lời nào, biến kiếm thành quạt, gõ lên trán mỗi đứa một cái: “Không phải bảo các đệ đi theo Ôn sư huynh hả? Sao lại chạy tới đây đợi?”

Mạnh Trọng Quang không sợ Từ Hành Chi chút nào, thiếu niên choai choai không kiêng dè gì, vươn tay ôm eo Từ Hành Chi: “Ta nhớ sư huynh, muốn ở cạnh sư huynh.”

Từ Hành Chi ôm cậu nhóc: “Giờ mới tách ra được bao lâu chứ?”

Giọng Mạnh Trọng Quang hơi ấm ức, cọ trong lồng ngực y: “Không biết, nhưng có cảm giác rất lâu rồi không gặp.”

Từ Hành Chi thật sự không làm gì cậu nhóc được, xoa đầu nhóc mấy cái, hỏi Cửu Chi Đăng ở bên cạnh: “Sao ngươi cũng làm bậy theo hắn thế?”

Trước giờ Cửu Chi Đăng vẫn luôn nói chuyện đơn giản rõ ràng: “Đệ sợ hắn chạy lung tung rồi gây rắc rối.”

Từ Hành Chi lại hỏi: “Hai ngươi giữa đường lẻn đi hả?”

Mạnh Trọng Quang gật đầu: “Ừm!”

“Ừm cái gì mà ừm? Ngươi còn đắc ý đấy hả?” Từ Hành Chi nghiêm mặt: “Đến lúc đó Ôn sư huynh trách mắng các ngươi, ta sẽ mặc kệ đấy.”

Mạnh Trọng Quang cười như trăng lưỡi liềm, sương mù lượn lờ: “Sư huynh không nỡ để ta bị mắng đâu mà.”

Cửu Chi Đăng bị Mạnh Trọng Quang loại ra khỏi hẳn lời nói cũng không để ý, một lòng một dạ nhìn Từ Hành Chi: “Sư huynh, đi thôi.”

Từ Hành Chi thở dài, tiện tay đưa kẹo hồ lô còn dư trong tay cho Cửu Chi Đăng: “Được, đi thôi.”

Cửu Chi Đăng nhận lấy, vẻ mặt nghiêm túc, quý trọng cắn từng miếng một.

Vì nửa cây kẹo hồ lô đó mà Mạnh Trọng Quang ghen tỵ cực kỳ, lườm Cửu Chi Đăng cả một đường.

Có lẽ vì quá hiểu cái tật xấu bao che của Từ Hành Chi nên lúc nhóm Từ Hành Chi lên đến đỉnh Bạch Mã, gặp được nhóm Ôn Tuyết Trần, Ôn Tuyết Trần không phê bình hai đệ tử Phong Lăng Sơn tách đoàn giữa đường câu nào hết.

Đương nhiên, không phải đệ tử môn phái mình, bình thường hắn ta cũng lười quản lý.

Hắn ta đánh dấu vị trí hang động của quỷ tu vừa điều tra ra lên một cái bản đồ đơn giản, chỉ rõ từng cái cho đám Từ Hành Chi xem.

Trong vòng trăm dặm ở đây không có người ở, đám quỷ tu này lặng lẽ lẻn vào, học theo loài thỏ ranh mãnh, đào bảy cái hang ở núi chính của đỉnh Bạch Mã.

Nhóm bọn họ tổng cộng có mười bốn, mười lăm người, chia ra vừa vặn một hang có hai người phụ trách.

Sau khi làm núi chấn động, thô bạo phá vỡ trận pháp, bọn họ sẽ có thể dựa vào kế hoạch trước đó xông vào trong hang, tiêu diệt đám quỷ tu, lấy lại thi thể của người dân, chôn cất bọn họ yên ổn.

Từ Hành Chi sắp xếp: “Tu vi Trọng Quang còn thấp, theo ta vào cửa hang hướng chính Nam. Bắc Nam, kiếm thuật của Như Trú đứng hàng đầu, là nữ đệ tử xuất sắc ở Phong Lăng Sơn, lại am hiểu y thuật. Nàng ấy có thể dẫn đệ tử Thanh Lương Cốc vào hang... Lục Ngự Cửu, ngươi đi cùng nàng ấy.”

Lục Ngự Cửu chắp tay: “Vâng, Từ sư huynh.”

Nguyên Như Trú hơi không bằng lòng: “Vâng.”

Y nói tiếp: “Tiểu Đăng, ngươi dẫn một đệ tử Đan Dương Phong vào hang.”

Cửu Chi Đăng ổn định đáp: “Ta đi cùng sư huynh. Không thì ta tự đi một mình cũng được.”

Từ Hành Chi cau mày: “Một mình quá nguy hiểm... Thôi vậy, ngươi đi theo ta.”

Sắp xếp việc vào hang ổn thỏa, Từ Hành Chi liếc mắt qua nhóm Khúc Trì, nhướng mày một cái đầy cợt nhả: “Các vị, xông lên thôi chứ nhỉ? Ai đi trước?”

Chỉ chốc lát sau, bốn người ai cũng chọn một chỗ, đứng bao vây núi.

Từ Hành Chi huýt sáo, nhảy lên trước, quạt trong tay hóa thành một lưỡi hái sáng chói, xoay mấy vòng trên không trung, ma sát ra ánh lửa lạnh băng mãnh liệt, nhân lúc sương khói mờ mịt, y chém một phát vào sườn đỉnh Bạch Mã.

Một nhát này khiến chim sợ tung bay, núi non rung chuyển, cả ngọn núi rung chuyển mãnh liệt một trận mới dần bốc lên luồng khói bụi, sắc trời âm u thêm mấy phần.

Một phần ngọn núi bị chém bay, tảng đá lớn lăn xuống theo thế núi.



Không chờ luồng sức mạnh này tiêu tán, ba luồng sức mạnh không hề kém cạnh chút nào từ ba phía khác ập tới.

Dựa theo sắp xếp trước đó, nhân lúc núi rung lắc vì chấn động, mọi người xông thẳng vào trong hang núi.

Nơi xảy ra xao động đầu tiên là cửa hang do Chu Huyền và Ôn Tuyết Trần phụ trách.

Hai người đi vào trong được không lâu thì nghe thấy tiếng quỷ khóc, tiếng gió lạnh vù vù ở đằng trước.

Chỉ trong chốc lát, bọn họ nhìn thấy hai con ác quỷ mở đường, cầm vũ khí hung hăng nhào tới.

Chu Huyền chặn ngang ngọn thương, cây thương dài vừa vung lên đã khều trúng cái móc câu đoạt mệnh của một con quỷ, nhấn nó xuống đất, la bàn bát quái của Ôn Tuyết Trần cũng theo tới, hoa văn chú thuật mở rộng, phóng tới chỗ con quỷ kia, nó lập tức kêu gào thảm thiết, tan biến không còn gì.

Động tác của Chu Huyền gần như không dừng lại, vác thương lên hất thanh kiếm dài của quỷ hồn còn lại ra, xông thẳng vào trong hang, phong thái dữ dội, chỉ bằng một nhát đã xóa sạch bùa chú khống chế ác quỷ của quỷ tu phía sau, đâm quỷ tu đó xuống đất!

Nàng ấy thu giáo lại, nhìn sang Ôn Tuyết Trần.

Quỷ chủ chết, quỷ nô còn lại cũng mất tăm.

Chu Huyền mỉm cười dịu dàng, chỉ vào tóc mai của mình.

Ôn Tuyết Trần hiểu ý, vươn tay gỡ một cái lá cây bên tóc mai mình xuống.

Tai hắn ta hơi nóng, nghiêng đầu qua bên khác, lăn xe lăn muốn đi lên trước.

Chu Huyền cất thương về vỏ thương trên lưng, đẩy xe lăn cho hắn ta, đi sâu vào trong hang.

Từ Hành Chi, Mạnh Trọng Quang và Cửu Chi Đăng cũng đi vào trong vô cùng thuận lợi. Có Từ Hành Chi kiểm soát tình hình, Mạnh Trọng Quang và Cửu Chi Đăng rất ít khi cần ra tay.

Bọn họ là nhóm người đột nhập sớm nhất vào chỗ sâu tế đàn.

Tế đàn y như dự đoán của Từ Hành Chi, bị chấn động nứt ra một chút, chú thuật của trận pháp cũng bị hư hại.

Quỷ tu trấn giữ đã bỏ tế đàn mà chạy mất, bọn họ thu lượm thi thể của người trong gánh hát, xếp thành một hàng to nhỏ, hầu hết các khuôn mặt đều bị chú thuật của quỷ tộc ăn mòn không còn hình dạng gì.

Từ Hành Chi nói “Nén bi thương”, vừa hát “Chú Đại Bi” vừa kiểm tra tế đàn, chân thành siêu độ cho bọn họ.

Nhưng “Chú Đại Bi” hát khó nghe quá thể, giai điệu bay lệch lên tới chín tầng mây luôn rồi.

Mạnh Trọng Quang và Cửu Chi Đăng đang định xem xét những thi thể này, ai ngờ hai người vừa bước lên mấy nước lại nghe thấy tiếng nổ ầm trời ở chính giữa tế đàn.

Đá vụn bắn tung tóe, bụi bay đầy trời, bóng Từ Hành Chi bị vùi lấp hoàn toàn trong tế đàn sụp đổ.

Mạnh Trọng Quang hoảng hốt, không để ý tới bụi bặm sặc sụa, đi lên mấy bước: “Sư huynh?! Sư huynh!!”

Trong màn bụi mịt mù, một người nhảy ra ngoài.

Mạnh Trọng Quang nhào tới kéo tay áo Từ Hành Chi, kiểm tra trên dưới: “Sư huynh, huynh có sao không? Có bị thương không?”

Chân Từ Hành Chi hơi nhũn, một lúc sau mới nói: “Mẹ nó, có côn trùng.”

Vừa nãy y nhìn thấy cổ trùng mà quỷ tộc chưa kịp thu lại trong đỉnh đồng hiến tế, đám sâu hình tròn béo múp trắng trẻo lúc nhúc trong đó, đầy tới tận nắp đỉnh như con tằm mùa xuân.

Nhìn thấy cảnh ấy, da đầu Từ Hành Chi nổ tung ngay tại chỗ, linh lực mất khống chế trong nháy mắt, vì thế làm nổ cả cái đài.

Thấy dáng vẻ run cầm cập của Từ Hành Chi, Mạnh Trọng Quang không nhịn được bật cười, ngay cả Cửu Chi Đăng cũng hơi cong khóe môi lên.

Nhưng mà chuyện bất ngờ cũng chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Một quỷ tu trốn trong đống người chết nhân lúc mọi người chưa chuẩn bị, lặng lẽ nhổm dậy.

Trước mặt gã là phía sau lưng không chút đề phòng của Cửu Chi Đăng.

Từ Hành Chi liếc mắt, nhìn thấy trượng nguyền rủa trong tay quỷ tu, im lặng không nói gì, đánh thẳng về phía sau lưng Cửu Chi Đăng.

Cửu Chi Đăng vẫn đang thả lỏng mất cảnh giác, không có nhiều kinh nghiệm đối phó với kẻ địch, nghe thấy tiếng binh khí xé gió, chỉ kịp xoay người lại nhìn thấy trượng đầu rắn có dấu ấn chú đỏ tươi lấp lánh.

Thấy không thể tránh khỏi, sắp bị vết ấn chú này đâm vào trong ngực, trước mắt Cửu Chi Đăng đột nhiên tối sầm, lập tức được một người ôm vào lòng.

Đầu rắn đâm phập vào lưng Từ Hành Chi.

Từ Hành Chi đỡ lấy đòn đánh này, động tác chưa từng dừng lại, trong lúc xoay người lại, quạt trúc đã biến thành một cây thương ba mũi, đâm thẳng vào cằm tên quỷ tu, đánh bay gã ra hơn mấy chục thước.

Nhìn thi thể vừa đổ xuống của quỷ tu, Từ Hành Chi chửi một tiếng: “Dám đánh sư đệ ta, khốn kiếp.”

Ngay sau đó, thân thể y lắc lư, ngã ra sau, vừa vặn đổ vào lòng Cửu Chi Đăng đang đờ người.

Mạnh Trọng Quang cũng không để ý quy tắc gì nữa, xông lên luống cuống cởi vạt áo Từ Hành Chi ra, để lộ cả mảng lưng của y.

Một ấn phù đầu rắn đốt cháy da thịt chính giữa lưng Từ Hành Chi, xung quanh sưng tấy tụ máu bầm, từng tia máu đỏ tươi lan ra từ xung quanh miệng vết thương, chỉ trong nháy mắt đã lan ra cả tấm lưng y.

Mạnh Trọng Quang phong bế mấy huyệt mạch của y, miễn cưỡng áp chế ấn phù này lan rộng.

Giọng cậu nhóc đã có phần nghẹn ngào: “Sư huynh, huynh cảm thấy thế nào?”

Từ Hành Chi cắn chặt răng, mãi một lúc lâu sau mới nhả ra một chữ: “Lạnh.”
Chương trước Chương tiếp