Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp
Chương 23: Bất ngờ ngã xuống nước
Giấu giếm điều gì?
Thế thì nhiều lắm.
Ví dụ như nguyên chủ đã chết, ví dụ như y là kẻ giả mạo, ví dụ như đến bây giờ y vẫn có ý định muốn giao dịch với Mạnh Trọng Quang, quay lại thế giới thực gặp lại phụ thân và muội muội của y.
Dù nói ra sự thật nào cũng có khả năng khiến Mạnh Trọng Quang chỉ cần dùng một phát đấm đập Từ Hành Chi vào trong đất không ngóc lên được.
Hiện tại vấn đề này bị Mạnh Trọng Quang ném thẳng lên mặt Từ Hành Chi, trái tim Từ Hành Chi đập thịch mạnh một tiếng rồi lập tức nặng nề rơi xuống.
Y cười gượng nói: “Sao lại hỏi vậy?”
Mạnh Trọng Quang nhìn Từ Hành Chi chằm chằm khiến da đầu y tê rần, giận hờn buông cổ tay Từ Hành Chi ra, trong lời nói thêm mấy phần xa cách: “Nếu sư huynh không muốn nói, Trọng Quang không hỏi nữa. Về tháp thu dọn đồ đạc, chúng ta xuất phát ngay lập tức.”
Từ Hành Chi: “...”
Sau khi trở về phòng theo lời Mạnh Trọng Quang, Từ Hành Chi ngồi bên giường ngây người.
Y không có đồ đạc gì để dọn, trong khắp tòa tháp cao này không có gì thuộc về y cả, y chỉ cầm cây quạt được nguyên chủ đặt tên là “Bút nhàn rỗi” một cách tượng trưng, phe phẩy ngắm nghía.
Dáng vẻ tức giận không chịu nổi của Mạnh Trọng Quang lúc đó thật sự khiến người ta sợ hãi run rẩy, nhưng chỉ nhìn vào thái độ của Mạnh Trọng Quang thôi thì không giống như phát hiện mấy ra bí mật lớn mà Từ Hành Chi cố gắng hết sức che giấu, ngược lại giống đang giận dỗi hơn.
Nghĩ kỹ lại thì Mạnh Trọng Quang thay đổi thái độ từ bao giờ chứ?
Từ Hành Chi nhớ lại lúc hắn bắt mạch của mình rồi sắc mặt thay đổi, vì thế y cũng học theo động tác của Mạnh Trọng Quang, dùng tay trái bắt mạch ở tay phải, muốn tìm xem chỗ nào xảy ra vấn đề.
Chẩn mạch một lúc lâu, cuối cùng Từ Hành Chi cũng có kết quả.
Gần đây mình sầu lo quá mức, nóng trong người, cần bồi bổ bằng thuốc và thức ăn, chú ý dưỡng sinh.
Y chẳng nói gì ra hết, chỉ cảm thấy phiền muộn, hậm hực vung vẩy tay trái, tiện tay cầm quạt y đặt ở bên cạnh lên, muốn đến bên cạnh bàn uống ngụm nước cho tỉnh người.
Chỉ trong nháy mắt, bàn tay trái cầm quạt của Từ Hành Chi đột nhiên nặng hơn.
Y cúi đầu nhìn, thấy cán quạt trong tay mình trước đó đã biến thành tay cầm ấm nước sứ hoa văn tinh xảo.
Ngoại trừ một ấm nước tròn còn có ba cái chén một to hai nhỏ xếp ngay ngắn trên giường.
Từ Hành Chi: Ồ hố.
Y từng nhìn thấy cái quạt này biến hình trong ký ức, tận mắt nhìn thấy lại là lần đầu tiên.
Từ Hành Chi lắc cái ấm, phát hiện nước trong ấm còn đầy. Y thử rót một chén nước, đặt bên môi nhấp một ngụm.
Nước này có vị thanh ngọt cực kỳ, chỉ nhấp một hớp thôi cũng khiến người ta thoải mái tinh thần.
Từ Hành Chi lạc quan nghĩ rằng, được rồi, dù sau này Mạnh Trọng Quang phát hiện thân phận thật của mình, vứt mình lại Man Hoang, ít nhất mình vẫn có thể tự uống nước cầm hơi.
Y nâng ấm nước lên, nghiên cứu tỉ mỉ.
Nếu y nhớ không nhầm, vừa nãy y chỉ nghĩ “muốn uống nước” trong đầu, cái quạt lắc cái biến thành ấm nước.
Từ Hành Chi nín thở tập trung, tưởng tượng lưỡi hái phá núi từng được dùng lúc chiến đấu trong ký ức nguyên chủ.
Cái quạt chẳng hề động đậy, im lặng như chết rồi vậy.
Từ Hành Chi bỏ mười lấy chín, trong đầu tưởng tượng ra kiếm ngư trường.
Cây quạt vẫn lạnh lùng cực kỳ, không hề bị lay động.
Qua một lúc thất thần nghĩ ngợi lung tung, Từ Hành Chi có thể xác định, ngoại trừ bộ đồ trà này, y chỉ có thể biến quạt thành một bó dây thừng, một cuộn vải lụa, một bình rượu lâu năm, với một cây chổi lông gà.
Chổi lông gà có thể dùng để dọn dẹp, còn dây thừng và vải, ngoại trừ thời khắc mấu chốt tiện để mình thắt cổ tự tử ra thì Từ Hành Chi tạm thời không nghĩ ra có có công dụng gì khác.
Dù cho ta một con dao nhỏ để phòng thân cũng được mà.
Nghĩ như vậy, Từ Hành Chi ôm bụng u sầu rót một chén rượu, dùng rượu giải sầu.
Sau khi uống một hơi cạn sạch, Từ Hành Chi ngắm nghía cái chén trong tay.
Y vốn là người phàm, không hiểu pháp môn phức tạp điều mạch vận khí của người tu đạo, nhưng ít nhất y hiểu rõ, người bị rút gân cốt, mất hết linh lực chắc chắn sẽ không thể biến hóa quạt như thế.
Y nhớ lúc mới vào Man Hoang, Chu Bắc Nam nghi ngờ y là tỉnh thi, còn nói chắc nịch rằng người bị rút gân cốt không một ai sống sót.
Lúc đó Từ Hành Chi nói năng ậm ờ mơ hồ, miễn cưỡng nói lấy lệ cho qua chuyện, Mạnh Trọng Quang cũng đứng ra đảm bảo cho y, nói trong cơ thể mình không có chút dấu vết nào cho thấy có linh lực vận chuyển, bởi vậy Từ Hành Chi hoàn toàn không nghĩ sâu thêm.
Nhưng theo tình hình hiện tại, khi Mạnh Trọng Quang tạo cơn mưa linh thạch khiến linh lực tản ra xung quanh, cơ thể này chịu ảnh hưởng, ăn may khôi phục được ít sức mạnh?
Đây đúng là chuyện tốt lành nhưng lại khiến nỗi nghi ngờ trong lòng Từ Hành Chi dần tăng lên.
Lần đầu tiên y cực kỳ nghi ngờ “Nhận thức của thế giới”.
Theo lời “Nhận thức của thế giới”, nhóm Mạnh Trọng Quang và Chu Bắc Nam cấu kết với nhau làm việc xấu, trộm thần khí, giết sư phụ, là tội đồ tà ác nhất, nguyên chủ Từ Hành Chi bị hại thảm thiết, bị đổ tội giết sư phụ, lại vì không biết dạy dỗ mà bị rút gân cốt, chết thảm ở nhân gian.
Đây vốn là một câu chuyện được sắp xếp chặt chẽ tròn trịa, nhưng lúc này nó lại lặng lẽ nứt ra một cái khe.
Trên thực tế, “Nhận thức của thế giới” cho y cơ thể này không bị rút gân cốt, ngược lại giống bị ai đó niêm phong linh lực trong cơ thể.
Vừa tóm được sơ hở này, “Nhận thức của thế giới” không còn hợp lý nữa.
Nguyên chủ bị đổ vấy cho cái tội danh ấy, sao sư môn dễ dàng buông tha, chỉ phong bế linh lực rồi mặc y rời đi?
Nếu nguyên chủ chưa từng bị rút gân cốt, thế tại sao y lại chết?
Hay là, rốt cuộc nguyên chủ có chết hay không?
Trong suy nghĩ rắc rối, Từ Hành Chi đột nhiên nghĩ ra một ý.
“Nhận thức của thế giới” cố ý đưa cho mình một lý do không thể từ chối ra tay.
Một mặt là Mạnh Trọng Quang và nguyên chủ có thù sâu hận lớn, mặt khác, mình dùng cơ thể của nguyên chủ khao khát về nhà, hai điều gộp lại, mình giết Mạnh Trọng Quang biến thành chuyện đương nhiên.
Nghĩ tới đây, sau lưng Từ Hành Chi đột nhiên lạnh thấu xương.
Nhưng dù suy đoán thế nào, chúng cũng chỉ là suy đoán mà thôi, không tính gì được.
Từ Hành Chi cất cẩn thận cái dao găm mà “Nhận thức của thế giới” cho y ở bên hông, tạm thời không có ý định dùng nó giết Mạnh Trọng Quang nữa.
Cây quạt đã biến về hình dáng vốn có, lúc tập trung cùng mọi người ở trước tháp, Từ Hành Chi để ý nhìn Mạnh Trọng Quang mấy lần.
Biểu cảm Mạnh Trọng Quang lạnh nhạt, mắt nhìn thẳng. Hắn bảo Khúc Trì đi cuối, bản thân hắn đi đằng trước, cách Từ Hành Chi thật xa.
Chu Vọng đeo hai thanh đao sau lưng, khoanh tay đi bên cạnh Từ Hành Chi. Ánh mắt cô nhóc lướt qua lướt lại giữa hai người, nhỏ giọng hỏi Từ Hành Chi: “Ngươi và Mạnh đại ca cãi nhau rồi hả?”
Từ Hành Chi cười gượng.
Nghĩ lại thì chẳng trách Mạnh Trọng Quang lại không vui.
Theo Mạnh Trọng Quang, Từ Hành Chi rõ ràng không bị rút gân cốt, linh lực vẫn còn tồn tại mà lại giả vờ tay trói gà không chặt, rõ ràng không tin tưởng hắn mới không muốn nói sự thật, thậm chí sau khi bị hắn vạch trần, Từ Hành Chi vẫn có ý đồ lừa dối cho qua, không muốn nói thật với hắn.
Trái tim thủy tinh lung linh của Mạnh Trọng Quang không bị đả kích mới là lạ.
Nhưng bản thân Từ Hành Chi cũng rất oan uổng.
Trước đó y không biết gân cốt của mình chưa bị rút mất, cũng không có ý định lừa gạt, hơn nữa, hiện tại lượng linh lực y có thể điều động ít ỏi đến đáng thương, chỉ có trò vặt như biến ấm nước, biến ra bình rượu, biến ra chổi lông gà, diễn xiếc ngoài phố cũng chẳng ai thèm cho tiền.
Từ Hành Chi nhỏ giọng trả lời Chu Vọng: “Hắn đang giận dỗi á.”
Chu Vọng tò mò nói: “Òa, ta chưa thấy Mạnh đại ca giận bao giờ.”
Từ Hành Chi hơi ngạc nhiên, theo y thấy, tính cách hay gây chuyện ầm ĩ như Mạnh Trọng Quang, chắc chắn số lần cáu giận sẽ lần như ăn cơm uống nước vậy: “Không ai chọc giận hắn lần nào sao?”
Chu Vọng đáp: “Người chọc Mạnh đại ca tức giận đều chết hết rồi.”
Từ Hành Chi: “...” Đột nhiên sợ hãi.
Nhóm người rời khỏi tháp không được bao lâu, trên đồng bằng hoang dã mênh mông có thêm mấy chục điểm đen lít nha lít nhít.
Tiếp cận tới gần tháp, đám đen dần lộ ra hình người.
Dẫn đầu là Ôn Tuyết Trần ngồi ngay ngắn trên xe lăn. Qua mười ba năm, gương mặt hắn ta vẫn thanh tú lạnh lùng, nghiêm nghị, phong thái nhẹ nhàng như mây trôi, điều thay đổi duy nhất so với mười ba năm trước là mái tóc hoa râm của hắn ta đã trắng xóa toàn bộ.
Theo sau hắn ta là mười mấy đệ tử, đồ mặc trên người khác nhau, đều là đệ tử của bốn môn phái.
Trong tháp trống không, cũng không có ai ra ngoài nghênh chiến.
Ôn Tuyết Trần trông có vẻ không có dự định đi vào.
Hắn ta dừng xe lăn ở chỗ cách tháp hơn mấy chục thước, khom người xuống, vốc một nắm cát vụn ngôi sao đã mất hết linh lực trên đất lên, tự nói một mình: “Rõ ràng đã nói với hắn, Mạnh Trọng Quang sẽ không giữ Từ Hành Chi ở lại đây nữa mà hắn cứ nhất quyết bắt ta đến xem thử, đúng là hoang tưởng đến mức mất hết lý trí.”
Hắn ta để bụi cát trong tay trôi xuống, quay xe lăn muốn đi.
Có một đệ tử mặc trang phục Đan Dương Phong lên tiếng hỏi: “Ôn sư huynh, chẳng lẽ không kiểm tra thêm sao? Có khi bọn họ đang làm rùa rụt cổ trong tháp.”
“Ở đây không có sự dao động của chút xíu linh lực nào.” Ôn Tuyết Trần lạnh nhạt nói: “Trong tháp có một người. Nhưng không phải bất cứ ai trong số bọn họ, chỉ là một tên tàn phế gãy xương sống thôi, không cần đi vào uổng phí thời gian.”
Một đệ tử Ứng Thiên Xuyên mặc áo bào tím vạt cổ áo thêu chỉ vàng, có vẻ địa vị không kém Ôn Tuyết Trần bao nhiêu, nghi ngờ nói: “Thật sao? Nếu không có ai thì vào xem thử có sao đâu?”
Ôn Tuyết Trần ngẩng đầu lên nói: “Đó là tự tìm chết.”
Người đó cười quái dị: “Ôn Tuyết Trần, chắc là ngươi vẫn nhớ tình xưa với mấy kẻ ngỗ nghịch chứ gì?”
“Tình cảm với ai?” Ôn Tuyết Trần hỏi ngược lại.
Đệ tử kia chưa kịp nói thêm câu nào, khuỷu tay Ôn Tuyết Trần chống trên tay vịn xe lăn vung bừa lên như đuổi ruồi.
Cái vung tay của hắn ta như đập vào không khí không có điểm dừng nhưng trong phút chốc, kẻ vừa ăn nói ngông cuồng với Ôn Tuyết Trần đã bị một nguồn lực kỳ lạ đập ngã xuống đất, gò má sưng vù, tai mũi đồng loạt chảy máu.
Giọng Ôn Tuyết Trần lạnh như băng: “Ngươi đang nói chuyện với ta sao?”
Để lại câu đó, hắn ta tự quay xe lăn đi mất: “Không sợ chết thì cứ đi vào. Muốn sống thì đi theo ta.”
Hai đệ tử Thanh Lương Cốc liếc nhìn nhau, vội vàng đuổi theo, mười mấy người khác đều đứng im tại chỗ, không phản đối lời Ôn Tuyết Trần nói.
Đệ tử Ứng Thiên Xuyên mãi một lúc lâu mới khôi phục tinh thần, nhổ ra một cái răng dính máu: “Mẹ nhà nó! Tên công tử bột này!”
Một tên mặc đồ giống gã nâng gã đứng dậy: “Cần gì phải tranh chấp với hắn? Dù sao năm đó hắn cũng là một trong số đệ tử đứng đầu của bốn môn phái.”
“Phì!” Đệ tử Ứng Thiên Xuyên phẫn uất nói: “Nếu hắn giỏi thật, sao trên thiên bảng không có người đứng đầu như hắn?”
Có người biết chuyện nói: “Bốn đệ tử đứng đầu bốn môn phái năm đó có Từ Hành Chi và Khúc Trì không phân cao thấp; mặc dù Chu Bắc Nam không có thiên phú dùng thương bằng muội muội Chu Huyền của hắn, nhưng cũng tính là một người có kỹ thuật dùng thương xuất chúng; Ôn Tuyết Trần vì bệnh tâm lý nghiêm trọng không chịu nổi quá trình thi đấu tập trung kéo dài mười mấy ngày liền nên mới tự nguyện từ bỏ, không tham chiến.”
Đệ tử Ứng Thiên xuyên cười khẩy: “Nói một đống thì hắn cũng chỉ là người tỏ vẻ anh hùng thích ra vẻ ta đây trước mặt chúng ta thôi, coi mình là hàng xịn được trưng bày lên bàn chắc.”
Gã nói xong thì vung cánh tay lên: “Đi, vào trong. Ta không tin cái trò bắn tiếng đe dọa của hắn. Dù bọn họ chạy đi hết rồi, chúng ta hủy luôn cái tháp rẻ rách này cũng tốt, quay về cũng dễ báo cáo với với tôn chủ.”
Gã cầm thương bạc trên tay, cầm đầu đi về phía tháp, đám người thấy gã nói có lý bèn dồn dập đi theo sau.
Khi bọn họ đi tới gần, cát ngôi sao bằng linh thạch như cát đá bình thường rục rịch bật lên.
Mặt đất bằng nổi lên một cơn gió, cát sao cuộn tung bay, rơi lên mặt tên đệ tử Ứng Thiên Xuyên đi đầu.
Miệng gã đầy cát, không khỏi bực mình, phun cát trong miệng ra lại thấy dù hắn làm thế nào đống cát dính vào miệng gã cũng không phun ra được.
Trong lúc gã sửng sốt, đột nhiên mặt đất bằng nổi cát dội thẳng vào đầu gã, gã vội vàng vung thương chặn lại, hất một đống cát ra, híp mắt miễn cưỡng nhìn, ngơ ngác phát hiện những hạt cái đó bám vào thân thương của gã không sót chỗ nào.
Trong nháy mắt, thương bạc bị cát đá ăn mòn, vang lên tiếng răng rắc mòn hỏng, rút ngắn lại từng tấc, hòa tan rồi dần không còn gì.
Thấy cát sắp ăn mòn tới tay mình, đệ tử Ứng Thiên Xuyên hoảng hốt kêu lên, vứt thương bạc xuống đất nhưng một giây sau, gã gào mặt mình đau đớn gào lên như heo.
Nhưng chỉ trong một lát, gã không phát lên tiếng gì nữa bị cát hút khô chỉ còn quần áo đồ đạc.
Bão cát dần tan, quần áo rơi xuống mặt đất trước tháp.
Gió đưa tiếng kêu gào thảm thiết của các đệ tử vào tai hai đệ tử Thanh Lương Cốc vừa trở về từ cõi chết. Bọn họ bị tiếng kêu thảm liên tục ấy dọa tê rần người, bước dài như bay, nhưng vẫn không sánh kịp tốc độ cát tấn công.
Thấy bọn họ sắp bị bão cát nuốt chửng, Ôn Tuyết Trần chậm rãi đi xe lăn đằng trước giơ tay lên, một bàn xoay ngọc bích sáng bừng bay ra khỏi tay áo hắn ta, một ấn kết ánh sáng hình bát quái phóng ra, bao phủ lấy ba người.
Cát điên cuồng đập ở bên ngoài nhưng không chui vào được, rất nhanh sau đó nó mất thế tấn công, bay lả tả rơi xuống mặt đất.
Hai tên đệ tử vẫn còn sợ hãi, nhìn khắp xung quanh tháp nhưng chỉ có thể nhìn thấy phát quan và quần áo rơi đầy đất, bọn họ cũng đâu dám quay lại tẩm liệm cho những người chết kia chứ?
Ôn Tuyết Trần thu bàn xoay vào trong tay áo, sắc mặt khó coi.
Trận pháp vừa nãy khiến hắn ta tổn thương quá mức, môi hắn ta lúc xanh rồi lại trắng, hô hấp dần gấp hơn.
Giống như hai đệ tử Thanh Lương Cốc kia, hắn ta cũng nhìn về phía tháp, trầm ngâm ngây người.
Không ai biết giờ khắc này hắn ta đang nghĩ gì.
Có Đào Nhàn và y gây trở ngại, nhóm người không thể ngự kiếm mà đi; cơ thể Đào Nhàn yếu ớt, Khúc Trì cõng cậu ấy đi suốt một đường, bởi vậy bọn họ đi không nhanh lắm.
Vừa đi vừa nghỉ hết nửa ngày, Từ Hành Chi và Mạnh Trọng Quang không nói với nhau một câu nào.
Từ Hành Chi có thể thấy Mạnh Trọng Quang cũng bứt rứt quá chừng, lén lút quay đầu lại nhìn y rất nhiều lần, bị y bắt được lại nhanh chóng quay đầu về, cắn môi trông rất ấm ức.
Lúc mọi người ngồi nghỉ giải lao ở dòng suối nhỏ, một mình hắn ngồi xa nhất, không chịu uống ngụm nước nào, toàn thân tràn ngập mấy chữ to đùng “Mau đến dỗ ta”.
Vốn dĩ Từ Hành Chi muốn biến quạt thành ấm nước, rót một cốc tới dỗ hắn nhưng nghĩ những người ở đây đều cho rằng y đã bị rút gân cốt, tự ý sử dụng linh lực sẽ phải vất vả giải thích, rất phiền phức.
Hết cách rồi, y không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn lấy túi nước da trâu đi tới bên suối lấy nước.
Mạnh Trọng Quang để ý tới động tác của Từ Hành Chi, không kiềm chế được, gương mặt tràn ngập vui mừng, ôm đầu gối ngoan ngoãn chờ được dỗ dành.
Chu Vọng nhìn thấy hết mọi chuyện, đi tìm Chu Bắc Nam báo cáo lại phát hiện của mình: “Cữu cữu, Từ sư huynh nhìn Mạnh đại ca suốt cả đường.”
Chu Bắc Nam: “Suỵt, đừng nhìn hai tên đoạn tụ chết tiệt này, sẽ bị đau mắt hột đấy.”
Chu Vọng đã biết được thế nào là “đoạn tụ” sau khi quấn quýt đeo bám với cốt nữ Nguyên Như Trú, che miệng cười.
Nhưng mà ý cười trên mặt cô nhóc chưa tiêu tan đã nghe thấy tiếng nước òng ọc vang lên từ phía dòng suối.
Khúc Trì đang bò ở bờ suối rửa mặt một cách quy củ, đột nhiên nghe thấy tiếng gì đó rơi xuống nước, chưa ngẩng đầu lên đã vội vã kêu to với cái mặt đầy nước: “Đào Nhàn! Đào Nhàn rơi xuống nước sao?”
Đào Nhàn cách hắn chưa đầy nửa thước dở khóc dở cười: “Khúc sư huynh, đệ ở đây.”
Lục Ngự Cửu bỏ ấm nước xuống: “Ai ngã xuống nước rồi?” Cậu ta nhìn xung quanh một vòng: “Từ sư huynh đâu rồi?”
“Ngoài hắn ra còn ai được?” Chu Bắc Nam nhìn về phía Từ Hành Chi vừa nghỉ chân: “Này, Từ Hành Chi, nước này sâu chưa tới đầu gối nữa, ngươi giả bộ chết gì chứ?”
Nhưng ngoại trừ sóng nước gợn lên từng vòng, không có ai đáp lại lời hắn ta.
Nguyên Như Trú hái quả ở cây dại cách đó không xa hơi cau mày: “Sư huynh đâu rồi?”
Không chờ những người khác phát hiện ra điều khác thường, Mạnh Trọng Quang đã vọt tới bên dòng suối, nhìn xung quanh, giọng nói run rẩy: “Sư huynh? Sư huynh!”
Dòng suối sâu tới đầu gối khôi phục yên tĩnh rất nhanh, ngay cả gợn sóng lăn tăn cũng không thấy.
Nhưng ở đây làm gì có bóng dáng Từ Hành Chi?
Thế thì nhiều lắm.
Ví dụ như nguyên chủ đã chết, ví dụ như y là kẻ giả mạo, ví dụ như đến bây giờ y vẫn có ý định muốn giao dịch với Mạnh Trọng Quang, quay lại thế giới thực gặp lại phụ thân và muội muội của y.
Dù nói ra sự thật nào cũng có khả năng khiến Mạnh Trọng Quang chỉ cần dùng một phát đấm đập Từ Hành Chi vào trong đất không ngóc lên được.
Hiện tại vấn đề này bị Mạnh Trọng Quang ném thẳng lên mặt Từ Hành Chi, trái tim Từ Hành Chi đập thịch mạnh một tiếng rồi lập tức nặng nề rơi xuống.
Y cười gượng nói: “Sao lại hỏi vậy?”
Mạnh Trọng Quang nhìn Từ Hành Chi chằm chằm khiến da đầu y tê rần, giận hờn buông cổ tay Từ Hành Chi ra, trong lời nói thêm mấy phần xa cách: “Nếu sư huynh không muốn nói, Trọng Quang không hỏi nữa. Về tháp thu dọn đồ đạc, chúng ta xuất phát ngay lập tức.”
Từ Hành Chi: “...”
Sau khi trở về phòng theo lời Mạnh Trọng Quang, Từ Hành Chi ngồi bên giường ngây người.
Y không có đồ đạc gì để dọn, trong khắp tòa tháp cao này không có gì thuộc về y cả, y chỉ cầm cây quạt được nguyên chủ đặt tên là “Bút nhàn rỗi” một cách tượng trưng, phe phẩy ngắm nghía.
Dáng vẻ tức giận không chịu nổi của Mạnh Trọng Quang lúc đó thật sự khiến người ta sợ hãi run rẩy, nhưng chỉ nhìn vào thái độ của Mạnh Trọng Quang thôi thì không giống như phát hiện mấy ra bí mật lớn mà Từ Hành Chi cố gắng hết sức che giấu, ngược lại giống đang giận dỗi hơn.
Nghĩ kỹ lại thì Mạnh Trọng Quang thay đổi thái độ từ bao giờ chứ?
Từ Hành Chi nhớ lại lúc hắn bắt mạch của mình rồi sắc mặt thay đổi, vì thế y cũng học theo động tác của Mạnh Trọng Quang, dùng tay trái bắt mạch ở tay phải, muốn tìm xem chỗ nào xảy ra vấn đề.
Chẩn mạch một lúc lâu, cuối cùng Từ Hành Chi cũng có kết quả.
Gần đây mình sầu lo quá mức, nóng trong người, cần bồi bổ bằng thuốc và thức ăn, chú ý dưỡng sinh.
Y chẳng nói gì ra hết, chỉ cảm thấy phiền muộn, hậm hực vung vẩy tay trái, tiện tay cầm quạt y đặt ở bên cạnh lên, muốn đến bên cạnh bàn uống ngụm nước cho tỉnh người.
Chỉ trong nháy mắt, bàn tay trái cầm quạt của Từ Hành Chi đột nhiên nặng hơn.
Y cúi đầu nhìn, thấy cán quạt trong tay mình trước đó đã biến thành tay cầm ấm nước sứ hoa văn tinh xảo.
Ngoại trừ một ấm nước tròn còn có ba cái chén một to hai nhỏ xếp ngay ngắn trên giường.
Từ Hành Chi: Ồ hố.
Y từng nhìn thấy cái quạt này biến hình trong ký ức, tận mắt nhìn thấy lại là lần đầu tiên.
Từ Hành Chi lắc cái ấm, phát hiện nước trong ấm còn đầy. Y thử rót một chén nước, đặt bên môi nhấp một ngụm.
Nước này có vị thanh ngọt cực kỳ, chỉ nhấp một hớp thôi cũng khiến người ta thoải mái tinh thần.
Từ Hành Chi lạc quan nghĩ rằng, được rồi, dù sau này Mạnh Trọng Quang phát hiện thân phận thật của mình, vứt mình lại Man Hoang, ít nhất mình vẫn có thể tự uống nước cầm hơi.
Y nâng ấm nước lên, nghiên cứu tỉ mỉ.
Nếu y nhớ không nhầm, vừa nãy y chỉ nghĩ “muốn uống nước” trong đầu, cái quạt lắc cái biến thành ấm nước.
Từ Hành Chi nín thở tập trung, tưởng tượng lưỡi hái phá núi từng được dùng lúc chiến đấu trong ký ức nguyên chủ.
Cái quạt chẳng hề động đậy, im lặng như chết rồi vậy.
Từ Hành Chi bỏ mười lấy chín, trong đầu tưởng tượng ra kiếm ngư trường.
Cây quạt vẫn lạnh lùng cực kỳ, không hề bị lay động.
Qua một lúc thất thần nghĩ ngợi lung tung, Từ Hành Chi có thể xác định, ngoại trừ bộ đồ trà này, y chỉ có thể biến quạt thành một bó dây thừng, một cuộn vải lụa, một bình rượu lâu năm, với một cây chổi lông gà.
Chổi lông gà có thể dùng để dọn dẹp, còn dây thừng và vải, ngoại trừ thời khắc mấu chốt tiện để mình thắt cổ tự tử ra thì Từ Hành Chi tạm thời không nghĩ ra có có công dụng gì khác.
Dù cho ta một con dao nhỏ để phòng thân cũng được mà.
Nghĩ như vậy, Từ Hành Chi ôm bụng u sầu rót một chén rượu, dùng rượu giải sầu.
Sau khi uống một hơi cạn sạch, Từ Hành Chi ngắm nghía cái chén trong tay.
Y vốn là người phàm, không hiểu pháp môn phức tạp điều mạch vận khí của người tu đạo, nhưng ít nhất y hiểu rõ, người bị rút gân cốt, mất hết linh lực chắc chắn sẽ không thể biến hóa quạt như thế.
Y nhớ lúc mới vào Man Hoang, Chu Bắc Nam nghi ngờ y là tỉnh thi, còn nói chắc nịch rằng người bị rút gân cốt không một ai sống sót.
Lúc đó Từ Hành Chi nói năng ậm ờ mơ hồ, miễn cưỡng nói lấy lệ cho qua chuyện, Mạnh Trọng Quang cũng đứng ra đảm bảo cho y, nói trong cơ thể mình không có chút dấu vết nào cho thấy có linh lực vận chuyển, bởi vậy Từ Hành Chi hoàn toàn không nghĩ sâu thêm.
Nhưng theo tình hình hiện tại, khi Mạnh Trọng Quang tạo cơn mưa linh thạch khiến linh lực tản ra xung quanh, cơ thể này chịu ảnh hưởng, ăn may khôi phục được ít sức mạnh?
Đây đúng là chuyện tốt lành nhưng lại khiến nỗi nghi ngờ trong lòng Từ Hành Chi dần tăng lên.
Lần đầu tiên y cực kỳ nghi ngờ “Nhận thức của thế giới”.
Theo lời “Nhận thức của thế giới”, nhóm Mạnh Trọng Quang và Chu Bắc Nam cấu kết với nhau làm việc xấu, trộm thần khí, giết sư phụ, là tội đồ tà ác nhất, nguyên chủ Từ Hành Chi bị hại thảm thiết, bị đổ tội giết sư phụ, lại vì không biết dạy dỗ mà bị rút gân cốt, chết thảm ở nhân gian.
Đây vốn là một câu chuyện được sắp xếp chặt chẽ tròn trịa, nhưng lúc này nó lại lặng lẽ nứt ra một cái khe.
Trên thực tế, “Nhận thức của thế giới” cho y cơ thể này không bị rút gân cốt, ngược lại giống bị ai đó niêm phong linh lực trong cơ thể.
Vừa tóm được sơ hở này, “Nhận thức của thế giới” không còn hợp lý nữa.
Nguyên chủ bị đổ vấy cho cái tội danh ấy, sao sư môn dễ dàng buông tha, chỉ phong bế linh lực rồi mặc y rời đi?
Nếu nguyên chủ chưa từng bị rút gân cốt, thế tại sao y lại chết?
Hay là, rốt cuộc nguyên chủ có chết hay không?
Trong suy nghĩ rắc rối, Từ Hành Chi đột nhiên nghĩ ra một ý.
“Nhận thức của thế giới” cố ý đưa cho mình một lý do không thể từ chối ra tay.
Một mặt là Mạnh Trọng Quang và nguyên chủ có thù sâu hận lớn, mặt khác, mình dùng cơ thể của nguyên chủ khao khát về nhà, hai điều gộp lại, mình giết Mạnh Trọng Quang biến thành chuyện đương nhiên.
Nghĩ tới đây, sau lưng Từ Hành Chi đột nhiên lạnh thấu xương.
Nhưng dù suy đoán thế nào, chúng cũng chỉ là suy đoán mà thôi, không tính gì được.
Từ Hành Chi cất cẩn thận cái dao găm mà “Nhận thức của thế giới” cho y ở bên hông, tạm thời không có ý định dùng nó giết Mạnh Trọng Quang nữa.
Cây quạt đã biến về hình dáng vốn có, lúc tập trung cùng mọi người ở trước tháp, Từ Hành Chi để ý nhìn Mạnh Trọng Quang mấy lần.
Biểu cảm Mạnh Trọng Quang lạnh nhạt, mắt nhìn thẳng. Hắn bảo Khúc Trì đi cuối, bản thân hắn đi đằng trước, cách Từ Hành Chi thật xa.
Chu Vọng đeo hai thanh đao sau lưng, khoanh tay đi bên cạnh Từ Hành Chi. Ánh mắt cô nhóc lướt qua lướt lại giữa hai người, nhỏ giọng hỏi Từ Hành Chi: “Ngươi và Mạnh đại ca cãi nhau rồi hả?”
Từ Hành Chi cười gượng.
Nghĩ lại thì chẳng trách Mạnh Trọng Quang lại không vui.
Theo Mạnh Trọng Quang, Từ Hành Chi rõ ràng không bị rút gân cốt, linh lực vẫn còn tồn tại mà lại giả vờ tay trói gà không chặt, rõ ràng không tin tưởng hắn mới không muốn nói sự thật, thậm chí sau khi bị hắn vạch trần, Từ Hành Chi vẫn có ý đồ lừa dối cho qua, không muốn nói thật với hắn.
Trái tim thủy tinh lung linh của Mạnh Trọng Quang không bị đả kích mới là lạ.
Nhưng bản thân Từ Hành Chi cũng rất oan uổng.
Trước đó y không biết gân cốt của mình chưa bị rút mất, cũng không có ý định lừa gạt, hơn nữa, hiện tại lượng linh lực y có thể điều động ít ỏi đến đáng thương, chỉ có trò vặt như biến ấm nước, biến ra bình rượu, biến ra chổi lông gà, diễn xiếc ngoài phố cũng chẳng ai thèm cho tiền.
Từ Hành Chi nhỏ giọng trả lời Chu Vọng: “Hắn đang giận dỗi á.”
Chu Vọng tò mò nói: “Òa, ta chưa thấy Mạnh đại ca giận bao giờ.”
Từ Hành Chi hơi ngạc nhiên, theo y thấy, tính cách hay gây chuyện ầm ĩ như Mạnh Trọng Quang, chắc chắn số lần cáu giận sẽ lần như ăn cơm uống nước vậy: “Không ai chọc giận hắn lần nào sao?”
Chu Vọng đáp: “Người chọc Mạnh đại ca tức giận đều chết hết rồi.”
Từ Hành Chi: “...” Đột nhiên sợ hãi.
Nhóm người rời khỏi tháp không được bao lâu, trên đồng bằng hoang dã mênh mông có thêm mấy chục điểm đen lít nha lít nhít.
Tiếp cận tới gần tháp, đám đen dần lộ ra hình người.
Dẫn đầu là Ôn Tuyết Trần ngồi ngay ngắn trên xe lăn. Qua mười ba năm, gương mặt hắn ta vẫn thanh tú lạnh lùng, nghiêm nghị, phong thái nhẹ nhàng như mây trôi, điều thay đổi duy nhất so với mười ba năm trước là mái tóc hoa râm của hắn ta đã trắng xóa toàn bộ.
Theo sau hắn ta là mười mấy đệ tử, đồ mặc trên người khác nhau, đều là đệ tử của bốn môn phái.
Trong tháp trống không, cũng không có ai ra ngoài nghênh chiến.
Ôn Tuyết Trần trông có vẻ không có dự định đi vào.
Hắn ta dừng xe lăn ở chỗ cách tháp hơn mấy chục thước, khom người xuống, vốc một nắm cát vụn ngôi sao đã mất hết linh lực trên đất lên, tự nói một mình: “Rõ ràng đã nói với hắn, Mạnh Trọng Quang sẽ không giữ Từ Hành Chi ở lại đây nữa mà hắn cứ nhất quyết bắt ta đến xem thử, đúng là hoang tưởng đến mức mất hết lý trí.”
Hắn ta để bụi cát trong tay trôi xuống, quay xe lăn muốn đi.
Có một đệ tử mặc trang phục Đan Dương Phong lên tiếng hỏi: “Ôn sư huynh, chẳng lẽ không kiểm tra thêm sao? Có khi bọn họ đang làm rùa rụt cổ trong tháp.”
“Ở đây không có sự dao động của chút xíu linh lực nào.” Ôn Tuyết Trần lạnh nhạt nói: “Trong tháp có một người. Nhưng không phải bất cứ ai trong số bọn họ, chỉ là một tên tàn phế gãy xương sống thôi, không cần đi vào uổng phí thời gian.”
Một đệ tử Ứng Thiên Xuyên mặc áo bào tím vạt cổ áo thêu chỉ vàng, có vẻ địa vị không kém Ôn Tuyết Trần bao nhiêu, nghi ngờ nói: “Thật sao? Nếu không có ai thì vào xem thử có sao đâu?”
Ôn Tuyết Trần ngẩng đầu lên nói: “Đó là tự tìm chết.”
Người đó cười quái dị: “Ôn Tuyết Trần, chắc là ngươi vẫn nhớ tình xưa với mấy kẻ ngỗ nghịch chứ gì?”
“Tình cảm với ai?” Ôn Tuyết Trần hỏi ngược lại.
Đệ tử kia chưa kịp nói thêm câu nào, khuỷu tay Ôn Tuyết Trần chống trên tay vịn xe lăn vung bừa lên như đuổi ruồi.
Cái vung tay của hắn ta như đập vào không khí không có điểm dừng nhưng trong phút chốc, kẻ vừa ăn nói ngông cuồng với Ôn Tuyết Trần đã bị một nguồn lực kỳ lạ đập ngã xuống đất, gò má sưng vù, tai mũi đồng loạt chảy máu.
Giọng Ôn Tuyết Trần lạnh như băng: “Ngươi đang nói chuyện với ta sao?”
Để lại câu đó, hắn ta tự quay xe lăn đi mất: “Không sợ chết thì cứ đi vào. Muốn sống thì đi theo ta.”
Hai đệ tử Thanh Lương Cốc liếc nhìn nhau, vội vàng đuổi theo, mười mấy người khác đều đứng im tại chỗ, không phản đối lời Ôn Tuyết Trần nói.
Đệ tử Ứng Thiên Xuyên mãi một lúc lâu mới khôi phục tinh thần, nhổ ra một cái răng dính máu: “Mẹ nhà nó! Tên công tử bột này!”
Một tên mặc đồ giống gã nâng gã đứng dậy: “Cần gì phải tranh chấp với hắn? Dù sao năm đó hắn cũng là một trong số đệ tử đứng đầu của bốn môn phái.”
“Phì!” Đệ tử Ứng Thiên Xuyên phẫn uất nói: “Nếu hắn giỏi thật, sao trên thiên bảng không có người đứng đầu như hắn?”
Có người biết chuyện nói: “Bốn đệ tử đứng đầu bốn môn phái năm đó có Từ Hành Chi và Khúc Trì không phân cao thấp; mặc dù Chu Bắc Nam không có thiên phú dùng thương bằng muội muội Chu Huyền của hắn, nhưng cũng tính là một người có kỹ thuật dùng thương xuất chúng; Ôn Tuyết Trần vì bệnh tâm lý nghiêm trọng không chịu nổi quá trình thi đấu tập trung kéo dài mười mấy ngày liền nên mới tự nguyện từ bỏ, không tham chiến.”
Đệ tử Ứng Thiên xuyên cười khẩy: “Nói một đống thì hắn cũng chỉ là người tỏ vẻ anh hùng thích ra vẻ ta đây trước mặt chúng ta thôi, coi mình là hàng xịn được trưng bày lên bàn chắc.”
Gã nói xong thì vung cánh tay lên: “Đi, vào trong. Ta không tin cái trò bắn tiếng đe dọa của hắn. Dù bọn họ chạy đi hết rồi, chúng ta hủy luôn cái tháp rẻ rách này cũng tốt, quay về cũng dễ báo cáo với với tôn chủ.”
Gã cầm thương bạc trên tay, cầm đầu đi về phía tháp, đám người thấy gã nói có lý bèn dồn dập đi theo sau.
Khi bọn họ đi tới gần, cát ngôi sao bằng linh thạch như cát đá bình thường rục rịch bật lên.
Mặt đất bằng nổi lên một cơn gió, cát sao cuộn tung bay, rơi lên mặt tên đệ tử Ứng Thiên Xuyên đi đầu.
Miệng gã đầy cát, không khỏi bực mình, phun cát trong miệng ra lại thấy dù hắn làm thế nào đống cát dính vào miệng gã cũng không phun ra được.
Trong lúc gã sửng sốt, đột nhiên mặt đất bằng nổi cát dội thẳng vào đầu gã, gã vội vàng vung thương chặn lại, hất một đống cát ra, híp mắt miễn cưỡng nhìn, ngơ ngác phát hiện những hạt cái đó bám vào thân thương của gã không sót chỗ nào.
Trong nháy mắt, thương bạc bị cát đá ăn mòn, vang lên tiếng răng rắc mòn hỏng, rút ngắn lại từng tấc, hòa tan rồi dần không còn gì.
Thấy cát sắp ăn mòn tới tay mình, đệ tử Ứng Thiên Xuyên hoảng hốt kêu lên, vứt thương bạc xuống đất nhưng một giây sau, gã gào mặt mình đau đớn gào lên như heo.
Nhưng chỉ trong một lát, gã không phát lên tiếng gì nữa bị cát hút khô chỉ còn quần áo đồ đạc.
Bão cát dần tan, quần áo rơi xuống mặt đất trước tháp.
Gió đưa tiếng kêu gào thảm thiết của các đệ tử vào tai hai đệ tử Thanh Lương Cốc vừa trở về từ cõi chết. Bọn họ bị tiếng kêu thảm liên tục ấy dọa tê rần người, bước dài như bay, nhưng vẫn không sánh kịp tốc độ cát tấn công.
Thấy bọn họ sắp bị bão cát nuốt chửng, Ôn Tuyết Trần chậm rãi đi xe lăn đằng trước giơ tay lên, một bàn xoay ngọc bích sáng bừng bay ra khỏi tay áo hắn ta, một ấn kết ánh sáng hình bát quái phóng ra, bao phủ lấy ba người.
Cát điên cuồng đập ở bên ngoài nhưng không chui vào được, rất nhanh sau đó nó mất thế tấn công, bay lả tả rơi xuống mặt đất.
Hai tên đệ tử vẫn còn sợ hãi, nhìn khắp xung quanh tháp nhưng chỉ có thể nhìn thấy phát quan và quần áo rơi đầy đất, bọn họ cũng đâu dám quay lại tẩm liệm cho những người chết kia chứ?
Ôn Tuyết Trần thu bàn xoay vào trong tay áo, sắc mặt khó coi.
Trận pháp vừa nãy khiến hắn ta tổn thương quá mức, môi hắn ta lúc xanh rồi lại trắng, hô hấp dần gấp hơn.
Giống như hai đệ tử Thanh Lương Cốc kia, hắn ta cũng nhìn về phía tháp, trầm ngâm ngây người.
Không ai biết giờ khắc này hắn ta đang nghĩ gì.
Có Đào Nhàn và y gây trở ngại, nhóm người không thể ngự kiếm mà đi; cơ thể Đào Nhàn yếu ớt, Khúc Trì cõng cậu ấy đi suốt một đường, bởi vậy bọn họ đi không nhanh lắm.
Vừa đi vừa nghỉ hết nửa ngày, Từ Hành Chi và Mạnh Trọng Quang không nói với nhau một câu nào.
Từ Hành Chi có thể thấy Mạnh Trọng Quang cũng bứt rứt quá chừng, lén lút quay đầu lại nhìn y rất nhiều lần, bị y bắt được lại nhanh chóng quay đầu về, cắn môi trông rất ấm ức.
Lúc mọi người ngồi nghỉ giải lao ở dòng suối nhỏ, một mình hắn ngồi xa nhất, không chịu uống ngụm nước nào, toàn thân tràn ngập mấy chữ to đùng “Mau đến dỗ ta”.
Vốn dĩ Từ Hành Chi muốn biến quạt thành ấm nước, rót một cốc tới dỗ hắn nhưng nghĩ những người ở đây đều cho rằng y đã bị rút gân cốt, tự ý sử dụng linh lực sẽ phải vất vả giải thích, rất phiền phức.
Hết cách rồi, y không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn lấy túi nước da trâu đi tới bên suối lấy nước.
Mạnh Trọng Quang để ý tới động tác của Từ Hành Chi, không kiềm chế được, gương mặt tràn ngập vui mừng, ôm đầu gối ngoan ngoãn chờ được dỗ dành.
Chu Vọng nhìn thấy hết mọi chuyện, đi tìm Chu Bắc Nam báo cáo lại phát hiện của mình: “Cữu cữu, Từ sư huynh nhìn Mạnh đại ca suốt cả đường.”
Chu Bắc Nam: “Suỵt, đừng nhìn hai tên đoạn tụ chết tiệt này, sẽ bị đau mắt hột đấy.”
Chu Vọng đã biết được thế nào là “đoạn tụ” sau khi quấn quýt đeo bám với cốt nữ Nguyên Như Trú, che miệng cười.
Nhưng mà ý cười trên mặt cô nhóc chưa tiêu tan đã nghe thấy tiếng nước òng ọc vang lên từ phía dòng suối.
Khúc Trì đang bò ở bờ suối rửa mặt một cách quy củ, đột nhiên nghe thấy tiếng gì đó rơi xuống nước, chưa ngẩng đầu lên đã vội vã kêu to với cái mặt đầy nước: “Đào Nhàn! Đào Nhàn rơi xuống nước sao?”
Đào Nhàn cách hắn chưa đầy nửa thước dở khóc dở cười: “Khúc sư huynh, đệ ở đây.”
Lục Ngự Cửu bỏ ấm nước xuống: “Ai ngã xuống nước rồi?” Cậu ta nhìn xung quanh một vòng: “Từ sư huynh đâu rồi?”
“Ngoài hắn ra còn ai được?” Chu Bắc Nam nhìn về phía Từ Hành Chi vừa nghỉ chân: “Này, Từ Hành Chi, nước này sâu chưa tới đầu gối nữa, ngươi giả bộ chết gì chứ?”
Nhưng ngoại trừ sóng nước gợn lên từng vòng, không có ai đáp lại lời hắn ta.
Nguyên Như Trú hái quả ở cây dại cách đó không xa hơi cau mày: “Sư huynh đâu rồi?”
Không chờ những người khác phát hiện ra điều khác thường, Mạnh Trọng Quang đã vọt tới bên dòng suối, nhìn xung quanh, giọng nói run rẩy: “Sư huynh? Sư huynh!”
Dòng suối sâu tới đầu gối khôi phục yên tĩnh rất nhanh, ngay cả gợn sóng lăn tăn cũng không thấy.
Nhưng ở đây làm gì có bóng dáng Từ Hành Chi?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương