Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp
Chương 27: Trái tim nhân nghĩa
Lúc gần tiến vào bên trong ranh giới hẻm núi Hổ Khiêu, Từ Hành Chi từng đề nghị không cần kéo theo hai đứa con ghẻ không có pháp lực là y và Đào Nhàn, chỉ cần thu xếp cho bọn họ ở một nơi nào đó tránh người, chờ Mạnh Trọng Quang và những người khác quay lại là được.
Mạnh Trọng Quang tỏ thái độ trước: “Sư huynh ở đâu thì ta ở đó.”
Khúc Trì học vẹt: “Đào Nhàn ở đâu thì ta ở đó.”
Hai người này có sức chiến đấu quan trọng, nếu muốn cướp được mảnh vỡ từ tay uỷ vương thì không thể thiếu người nào.
Mà mức độ khó để thuyết phục Mạnh Trọng Quang và Khúc Trì thì không phân cao thấp, một người ngốc, một kẻ điên, ai cũng cố chấp.
Từ Hành Chi đành phải giơ tay đầu hàng: “Được rồi, coi như ta chưa nói gì.”
Trong hẻm núi Hổ Khiêu nhiều sương mù, nhiều hồ nước mặn, không khí nặng mùi tanh nồng, càng tới gần chỗ cần đến, đất đá càng xám trắng nhiều hơn. Đất đai vạn dặm bị nhiễm mặn, cây cỏ không sinh trưởng nổi, vạn vật khô kiệt xơ xác, đâu đâu cũng thấy xương khô, có xương người cũng có xương động vật, đều bị phơi khô kiệt, chỉ cần dẫm một phát sẽ nát vụn.
Trong lúc mọi người nghỉ ngơi, Từ Hành Chi rảnh rỗi dùng cành khô vẽ viết lên tảng đá xám: “Từ Hành Chi từng đi qua đây.”
Viết tới đây, y cầm cành cây một lát, hỏi Chu Bắc Nam: “Niên hiệu năm nay là gì ấy nhỉ?”
Y không biết mình có thể ra khỏi Man Hoang hay không, cũng không biết “Nhận thức của thế giới” liệu có phát hiện y là một kẻ ngu ngốc rồi cưỡng ép y ra khỏi thân xác này, quẳng về thế giới ban đầu rồi tìm một người đáng tin hơn tới giết Mạnh Trọng Quang hay không, vì thế y muốn ít nhất cũng phải để lại nơi này một vài dấu vết y từng tới đây.
Chu Bắc Nam dùng quỷ thương chống đỡ cơ thể: “Ngươi vào đây muộn hơn bọn ta lâu như thế, ngươi lại đi hỏi bọn ta bây giờ là năm nào?”
Từ Hành Chi giục hắn ta: “Nói nhảm lắm thế, nói mau lên.” Y lại xoay qua Mạnh Trọng Quang: “Ngươi nhớ không?”
Mạnh Trọng Quang đắn đo một lát rồi lắc đầu: “Ta không nhớ.”
Chu Bắc Nam gãi đầu: “Nếu lúc bọn ta vào Man Hoang mà ông vua bù nhìn kia vẫn đang trị vì thì chắc năm nay là năm Thiên Định thứ mười sáu.”
Ngón tay Từ Hành Chi hơi dừng lại: “Hả?”
Niên hiệu ở thế giới của y cũng là năm Thiên Định thứ mười sáu.
Y không muốn người khác nghi ngờ mới hỏi đám Chu Bắc Nam về niên hiệu nhưng không ngờ lại nhận được đáp án này.
Nhưng chỉ suy nghĩ thêm một lát, Từ Hành Chi đã bình thường trở lại.
Y là tác giả của truyện, cách tính thời gian trong truyện tương đồng với thế giới của mình không phải chuyện gì khó hiểu.
Lúc y viết xong “Năm Thiên Định thứ mười sáu”, Nguyên Như Trú cau mày: “Sương mù ngày càng dày hơn rồi. Từ sư huynh, Trọng Quang, chúng ta tranh thủ đi thôi.”
Từ Hành Chi bỏ cành cây xuống, cài quạt vào bên hông, phủi mông chuẩn bị đứng dậy, Mạnh Trọng Quang nắm lấy tay trái y như chuyện đương nhiên.
Mạnh Trọng Quang nói: “Sư huynh, ta dắt huynh, cẩn thận lạc đường.”
Từ Hành Chi vô cùng vui mừng dùng bàn tay phải gỗ hương xoa đầu Mạnh Trọng Quang: “Cảm ơn nhé.”
Mạnh Trọng Quang thoải mái híp mắt: “Vẫn muốn.”
Từ Hành Chi: “...”
Mấy người còn lại: “...”
Từ Hành Chi: “Đừng quậy.”
Mạnh Trọng Quang cố chấp: “Muốn nữa cơ.”
Hết cách rồi, quả nhiên lão yêu tinh này là một con mèo.
Từ Hành Chi thở dài, nói với mấy người còn lại: “Quay mặt qua chỗ khác.”
Dù sao Mạnh Trọng Quang cũng là lão đại của nhóm người này, để bọn họ nhìn vẻ thèm muốn cưng chiều này thì sao mà được.
Từ Hành Chi xoa vuốt tóc Mạnh Trọng Quang mấy lượt, còn chiều theo yêu cầu vuốt cằm và cổ hắn mấy lần, cuối cùng cũng dỗ được lão yêu tinh yếu đuối này cất bước.
Mạnh Trọng Quang cầm tay Từ Hành Chi, đi đầu với tâm trạng rất tốt, những người khác theo sau họ không nói gì.
Rất dễ thấy, ngoài Khúc Trì và Chu Vọng không hiểu thì mấy người kia đều chìm trong sự ê răng không tự thoát ra được.
Con đường phía trước càng đi càng hẹp, sương mù đặc quánh như thực thể có thể vơ thành một nắm, sương trắng ứ đọng, núi cao bí ẩn, xung quanh vách đá như có thú hoang im lặng rình rập hết đám này đến đám khác, chúng giấu hàm răng đi mất, không phát ra âm thanh có sự đáng sợ kỳ lạ.
Chu Vọng vốn định trút ra một tia linh lực để dễ quan sát xung quanh có điều khác thường hay không, đang định điều động nội đan thì bị Nguyên Như Trú biết trước gì đó giữ cổ tay lại, ra hiệu cô nhóc không thể để lộ.
Đúng lúc đó, mấy người đi tới “Nhất tuyến thiên” (một sợi chỉ trời) do hai khối đá cao chót vót ép thành.
Nơi này cực kỳ chật hẹp, độ rộng chỉ bằng một bả vai rưỡi của một người đàn ông trưởng thành, không thể đi song song được.
Bọn họ bèn dắt tay nhau nối đuôi đi vào con đường nhỏ hẹp kỳ dị đó.
Cơ thể Mạnh Trọng Quang chặn lại ánh sáng chiếu tới ở đằng trước, Từ Hành Chi gần như lần tìm trong bóng tối, không cẩn thận giẫm lên hòn đá bị trượt chân.
Y vừa đứng vững, người đằng trước đã lên tiếng nhắc nhở: “Khúc sư huynh, cẩn thận dưới chân.”
Nghe thấy giọng nói có phần yếu đuối như con gái, cổ họng Từ Hành Chi căng chặt, trở tay túm lấy cổ tay người đi trước.
Xúc cảm mảnh khảnh quá mức khiến trái tim ấm nóng của Từ Hành Chi lạnh mất một nửa: “Đào Nhàn?”
Người bị y túm quay đầu lại.
Dựa vào ánh sáng lờ mờ từ lối ra phía trước khi cậu ấy quay đầu lại, Từ Hành Chi thật sự nhìn thấy mặt Đào Nhàn.
“Từ... Từ sư huynh?” Cuối cùng Đào Nhàn cũng phát hiện điều không đúng: “Không phải huynh luôn đi đằng trước sao? Rõ ràng đệ nắm tay Khúc sư huynh mà...”
Từ Hành Chi cũng nhớ Mạnh Trọng Quang là người đầu tiên đi vào Nhất tuyến thiên, y theo ngay sau, sao bây giờ người dẫn đầu lại biến thành Đào Nhàn?
Từ Hành Chi còn chưa trả lời đã nghĩ tới một chuyện khác, da đầu bỗng nổ tung.
Người cầm tay trái mình là Đào Nhàn, vậy bây giờ người đang cầm tay phải mình là ai?
Hơn nữa, nếu Đào Nhàn đi trước mình lâu như thế mà vẫn không phát hiện ra điều khác thường, vậy thì... Ai đang nắm tay còn lại của cậu ấy?
Thoáng cái, Từ Hành Chi cắn răng véo cổ tay phải của mình một cái, bàn tay phải gỗ hương rụng khỏi cổ tay y.
Y lần tay trái tới bên hông, gằn giọng quát: “Áp vào tường!”
Mặc dù Đào Nhàn đã sợ xanh mặt rồi nhưng vẫn rất nghe lời, Từ Hành Chi vừa ra lệnh, cậu ấy lập tức dán người vào vách đá.
Từ Hành Chi dùng dao găm “Nhận thức của thế giới” cho mình đâm ngang qua, vọt lên trước qua chỗ trống Đào Nhàn vừa chừa ra, đâm mạnh vào bóng tối!
Tiếng người phụ nữ hét lên như móng tay sượt qua mang tai Từ Hành Chi!
Từ Hành Chi vung ống tay áo bên phải lên: “Túm lấy ta! Chạy!”
Đào Nhàn bị dọa sợ ngây người nhìn thấy ống tay áo trắng tinh bay đến trước mặt như tóm được cọng rơm cứu mạng, chạy như điên trong bóng tối với Từ Hành Chi.
Tiếng quỷ khóc thê thảm phía sau đột nhiên bùng lên, gió dữ chen chúc kéo tới trước như đuổi theo bước chân hai người.
Lối ra ngày càng nhỏ, lối đi vốn có thể chứa được một người rưỡi dần giảm xuống còn rộng bằng một người, mà còn có chiều hướng thu hẹp hơn!
Từ Hành Chi kéo Đào Nhàn lao thẳng tới lối ra, Đào Nhàn chịu hoảng sợ liên tục, khi chỉ cách bên ngoài chưa tới một mét, cậu ấy run chân sắp ngã sấp về phía trước!
Từ Hành Chi chửi bậy, quay ngoắt người lại, tay trái túm cổ tay Đào Nhàn, nghiêng người kéo mạnh cơ thể gầy gò của cậu ấy lên trước, tiện thể đạp một phát lên lưng cậu ấy, miễn cưỡng đá cậu ấy ra khỏi khe đá chỉ rộng bằng nửa người!
Từ Hành Chi tự ép người xuống, lăn một vòng, cuối cùng đi ra ngoài với gương mặt xám xịt.
Y quay đầu lại nhìn thì thấy Nhất tuyến thiên vừa nãy đã biến mất hoàn toàn trong sương mù cuồn cuộn, để lại mặt đất đầy xương cốt vụn vớ chất thành đống lớn.
Không biết những người khác bị Nhất tuyến thiên xảo quyệt này nuốt mất rồi đưa đi đâu, ở đây chỉ còn lại Đào Nhàn và Từ Hành Chi.
Đào Nhàn quỳ trên đất, sau lưng có dấu chân rất rõ.
Từ Hành Chi hơi chột dạ, vươn tay xoa lưng cậu ấy: “Ngươi thế nào rồi?”
Đào Nhàn xoa mặt qua loa, bò dậy: “Đa tạ Từ sư huynh, nếu không...”
“Chu Vọng nói nhiều như thế chắc chắn là học từ ngươi.” Từ Hành Chi ngắt luôn mấy câu lảm nhảm của cậu ấy, tay trái xoay dao găm cầm ngược lại: “Giờ không phải lúc nói mấy lời không đâu. Chúng ta đừng đi về phía trước nữa, không đi đâu hết, ở đây chờ bọn họ.”
Đào Nhàn dựa vào cánh tay Từ Hành Chi, môi trắng bệch: “Bọn họ đi đâu mất rồi? Liệu Khúc sư huynh có gặp chuyện gì không?”
Từ Hành Chi an ủi: “Yên tâm. Hai chúng ta ở đây chết ba trăm lần, hắn cũng không bị làm sao được.”
An ủi chu đáo tới mức khiến Đào Nhàn run lẩy bẩy.
Từ Hành Chi vừa cảnh giác trước sương mù cuồn cuộn xung quanh, vừa giả vờ ung dung nói: “Ngươi đúng là xui xẻo, sao cứ dính lấy ta thế chứ.”
Đào Nhàn: “Từ sư huynh, đệ...”
Từ Hành Chi chắn ngang tay bảo vệ Đào Nhàn ở phía sau, y cảnh giác nhìn xung quanh, bình tĩnh nói: “Nhưng ngươi có thể yên tâm, ta hứa trước khi ta chết, chắc chắn ngươi sẽ không chết.”
Mắt Đào Nhàn ngấn nước.
Cách sương mù đậm đặc, cậu ấy lờ mờ nhìn thấy có chất lỏng rơi xuống khỏi tay áo bên phải của Từ Hành Chi, vang lên tí tách.
Vết rách đã lành ở cổ tay phải của Từ Hành Chi lại bị bàn tay gỗ hương cọ rách.
Đào Nhàn run rẩy nói: “Sư huynh, tay huynh...”
Từ Hành Chi lại hiểu sai ý: “Sao nào, sợ một kẻ tàn phế như ta không bảo vệ ngươi được sao?”
Y giơ tay trái hoàn hảo của mình lên, lắc qua lắc lại trước mặt Đào Nhàn: “Không cần nhiều tay, một cánh tay là đủ.”
Từ Hành Chi vừa dứt lời thì mấy ngọn lửa ma bay tới từ phía trước, như đèn lồng được thắp ở thị trấn ma, to bằng cái đầu người, xanh lá xanh lam lẫn lộn, bay lên bay xuống lật qua lật lại.
Từ Hành Chi nắm chặt dao găm, trong lòng không khỏi than phiền.
“Nhận thức của thế giới” cho y con dao găm này để y giết Mạnh Trọng Quang, kết quả lần đầu tiên y dùng dao để che chở cho Mạnh Trọng Quang, lần thứ hai lại vì che chở cho thuộc hạ tay trói gà không chặt của Mạnh Trọng Quang.
Mình đúng là tên phản bội không theo khuôn phép.
Nhưng thế thì đã sao?
Tất cả những gì Từ Hành Chi làm đều do y bằng lòng, ngàn vàng không thể thay đổi.
Một lát sau, lửa ma bay tới trước mặt hai người, bao vây bọn họ lại.
Giọng điệu ma quái chập trùng bay bổng từ nơi xa xăm vang lên: “Người trong Man Hoang muốn gặp quỷ vương cần phải trả lời ba câu hỏi. Trả lời sai sẽ bị moi tim; nói dối sẽ bị moi tim; mưu tính bỏ trốn sẽ bị moi tim!”
Từ Hành Chi hỏi: “Hai bọn ta đều phải đáp lại sao?”
Giọng ma quỷ cười quái dị: “Một người trả lời cũng được.”
Từ Hành Chi hơi nhíu lại, nín thở một lát, nói luôn: “Ngươi hỏi đi.”
Đào Nhàn hốt hoảng kéo áo sau lưng y: “Sư huynh?”
Từ Hành Chi hơi nghiêng đầu quay lại, nói thầm với cậu ấy: “Chúng ta không trả lời chẳng lẽ bây giờ quay đầu đi luôn? Ngươi nhìn mấy thứ này coi, giống đám hiền lành ngồi không à?”
Đào Nhàn căng thẳng: “Nhưng nếu quỷ vương cố ý gây khó dễ, đưa ra mấy câu hỏi khó, chúng ta không trả lời được...”
Từ Hành Chi nói: “Dù sao trả lời sai cũng chết muộn hơn từ chối ngay lập tức. Nghe thử xem rồi tính.”
Một bóng mờ hiện lên ở chỗ cách Từ Hành Chi ba thước: “Câu hỏi đầu tiên, xin hỏi công tử bao nhiêu tuổi?”
Từ Hành Chi: “...”
Đào Nhàn: “...”
Bây giờ Từ Hành Chi nghi ngờ quỷ vương này tới đây để chọn rể hoặc chọn chồng, bản chất gần giống ném tú cầu từ đài cao xuống nhưng phương thức đẫm máu hơn chút.
Nhất tuyến thiên thu hẹp vừa rồi chỉ để kiểm tra bọn họ khỏe mạnh hay nhanh nhẹn hay không, những kẻ không linh hoạt, phản ứng chậm đều nằm chỏng chơ ở đó rồi.
Bây giờ hỏi ba câu chỉ là kiếm chuyện để nói lúc xem mắt mà thôi.
Từ Hành Chi trả lời dựa theo tuổi tác hiện giờ của nguyên chủ, bóng mờ đặt câu hỏi lần nữa: “Câu hỏi thứ hai, công tử có sở thích gì?”
Từ Hành Chi: “...”
Hai câu hỏi này y hệt cha mẹ vợ hỏi con rể sắp qua cửa.
Từ Hành Chi đáp: “Ngoại trừ thích ngắm mỹ nhân, ta không có sở thích xấu nào. Cũng không dính vào cờ bạc, rượu chè, gái gú.”
Nghe thấy hai câu hỏi đầu đều đơn giản như thế, sắc mặt Đào Nhàn tốt hơn một chút.
Bóng ma mỉm cười: “Câu hỏi thứ ba... Vị công tử này, nếu giữa ngươi và công tử bên cạnh ngươi chỉ có một người có thể sống, ngươi sẽ chọn thế nào?”
Từ Hành Chi bỗng nhiên ngẩn ra, quay đầu nhìn Đào Nhàn.
Gương mặt vừa khôi phục ít màu máu của Đào Nhàn bỗng chốc trắng bệch như ma, cậu ấy lùi về sau một bước, yết hầu khẽ lăn một vòng.
Từ Hành Chi quay lại đối diện với Đào Nhàn, dao găm trong tay giật giật mấy lần.
Bóng ma lại nói: “Xin công tử chớ nên do dự, dùng hành động cho chúng ta biết đáp án là được.”
Từ Hành Chi lặng lẽ tiến đến gần Đào Nhàn thêm hai bước, xoay dao găm trong tay thành vòng tròn đẹp đẽ.
Đào Nhàn ngã ngồi xuống đất, vẻ mặt tuyệt vọng: “Từ sư huynh, cầu xin huynh...”
Từ Hành Chi xoay cổ: “Đào Nhàn, ngươi đừng trách ta.”
Ở phía sau Từ Hành Chi, xương tay trắng khô như cây gỗ chết khô lẽ tới gần vị trí trái tim y, móng tay sắc nhọn như dao cọ lên áo Từ Hành Chi như có như không.
Từ Hành Chi cười khẩy: “Đây là câu trả lời của ta.”
Y giơ tay lên thật cao, trở tay vung một cái, cắm thẳng dao găm vào chiếc đầu lâu trồi lên sau đầu mình!
Có lẽ bộ xương khô này đã gặp vô số cảnh tượng bạn bè giết hại lẫn nhau, hiển nhiên không ngờ lại có khác biệt thế này, dao găm lập lòe linh quang đâm vào trán, nó ngã ra sau mấy bước mới xòe hai tay ra ngửa mặt lên trời gào thét, chỉ chốc lát sau vặn vẹo cơ thể, kêu la thảm thiết tan thành mây khói.
Từ Hành Chi xoay người, nhìn bộ xương khô bị ép thần hồn tan biến, nhặt dao găm rơi xuống đất lên, vui vẻ đưa ra câu trả lời của mình: “Ta đệt ông nội ngươi.”
Cùng lúc đó, Đào Nhàn không còn sợ hãi gì nữa, ngọ ngoạy bò dậy khỏi đất.
Mặc dù cậu ấy nhát gan nhưng trong lòng luôn tin tưởng Từ Hành Chi, vừa nãy được Từ Hành Chi cam kết, cậu ấy không còn nghi ngờ gì hết, vừa nãy bắt được ánh mắt ẩn ý của Từ Hành Chi, cậu ấy lập tức hiểu ra phải phối hợp đóng một tuồng kịch với Từ Hành Chi, khiến quái vật kia mất cảnh giác.
Hai người không dám ở lại đây lâu, dưới sự truy đuổi điên cuồng của lửa ma, cùng nhau chạy về phía sâu trong màn sương mù.
Đào Nhàn vừa chạy vừa thở hồng hộc nói: “Sư huynh, bọn chúng không muốn hỏi han gì cả! Bọn chúng chỉ muốn trái tim! Vừa nãy đệ nhìn thấy quái vật ở ngay phía sau huynh... Nó muốn lấy trái tim của huynh!”
Từ Hành Chi nghiến răng.
Bọn chúng hỏi tuổi tác trước, lại hỏi sở thích, trước đó đã kiểm tra cơ thể của bọn họ, đâu phải chọn chồng chọn rể vớ vẩn gì đó mà chỉ muốn tìm một đồ chứa đựng trái tim thích hợp!
Dù bọn họ trả lời đúng hay sai, dù cuối cùng bọn họ có giết bạn của mình không, e rằng đều phải rơi vào kết cục bị mổ ngực lấy trái tim!
Từ Hành Chi đang định nói gì đó thì đột nhiên dừng chân lại. Một ánh mắt sáng như đuốc, người đàn ông thanh lịch anh tuấn ngồi trên ghế, mái tóc dài chưa chải, vắt chân lười biếng cụp mắt nhìn hai người đột ngột xông vào cung điện của mình, nụ cười bên khóe môi bỗng khiến người ta liên tưởng tới rắn độc đáng sợ thè lưỡi ra.
Sương mù dày dần tản ra, xuất hiện trước mắt hai người là một cung điện được chế tạo từ đá tảng, mọi điêu khắc đá đều tinh xảo như tranh vẽ, tượng người trang trí cho cung điện đều rất sinh động nhưng Từ Hành Chi không dám nghĩ rốt cuộc trong tượng người sinh động đó cất giấu thứ gì.
“Trả lời đúng lắm.”
Giọng người đàn ông giống y như bản thân hắn ta, lười biếng như con mèo đang nằm ườn ra, hắn ta nhìn Từ Hành Chi, dịu dàng nói: “Qua bao nhiêu năm, ngươi là người duy nhất vào ảo cảnh của ta mà không giết bạn của mình để trả lời câu hỏi thứ ba. Ta thích trái tim nhân nghĩa ấy, dâng nó cho ta đi.”
Mạnh Trọng Quang tỏ thái độ trước: “Sư huynh ở đâu thì ta ở đó.”
Khúc Trì học vẹt: “Đào Nhàn ở đâu thì ta ở đó.”
Hai người này có sức chiến đấu quan trọng, nếu muốn cướp được mảnh vỡ từ tay uỷ vương thì không thể thiếu người nào.
Mà mức độ khó để thuyết phục Mạnh Trọng Quang và Khúc Trì thì không phân cao thấp, một người ngốc, một kẻ điên, ai cũng cố chấp.
Từ Hành Chi đành phải giơ tay đầu hàng: “Được rồi, coi như ta chưa nói gì.”
Trong hẻm núi Hổ Khiêu nhiều sương mù, nhiều hồ nước mặn, không khí nặng mùi tanh nồng, càng tới gần chỗ cần đến, đất đá càng xám trắng nhiều hơn. Đất đai vạn dặm bị nhiễm mặn, cây cỏ không sinh trưởng nổi, vạn vật khô kiệt xơ xác, đâu đâu cũng thấy xương khô, có xương người cũng có xương động vật, đều bị phơi khô kiệt, chỉ cần dẫm một phát sẽ nát vụn.
Trong lúc mọi người nghỉ ngơi, Từ Hành Chi rảnh rỗi dùng cành khô vẽ viết lên tảng đá xám: “Từ Hành Chi từng đi qua đây.”
Viết tới đây, y cầm cành cây một lát, hỏi Chu Bắc Nam: “Niên hiệu năm nay là gì ấy nhỉ?”
Y không biết mình có thể ra khỏi Man Hoang hay không, cũng không biết “Nhận thức của thế giới” liệu có phát hiện y là một kẻ ngu ngốc rồi cưỡng ép y ra khỏi thân xác này, quẳng về thế giới ban đầu rồi tìm một người đáng tin hơn tới giết Mạnh Trọng Quang hay không, vì thế y muốn ít nhất cũng phải để lại nơi này một vài dấu vết y từng tới đây.
Chu Bắc Nam dùng quỷ thương chống đỡ cơ thể: “Ngươi vào đây muộn hơn bọn ta lâu như thế, ngươi lại đi hỏi bọn ta bây giờ là năm nào?”
Từ Hành Chi giục hắn ta: “Nói nhảm lắm thế, nói mau lên.” Y lại xoay qua Mạnh Trọng Quang: “Ngươi nhớ không?”
Mạnh Trọng Quang đắn đo một lát rồi lắc đầu: “Ta không nhớ.”
Chu Bắc Nam gãi đầu: “Nếu lúc bọn ta vào Man Hoang mà ông vua bù nhìn kia vẫn đang trị vì thì chắc năm nay là năm Thiên Định thứ mười sáu.”
Ngón tay Từ Hành Chi hơi dừng lại: “Hả?”
Niên hiệu ở thế giới của y cũng là năm Thiên Định thứ mười sáu.
Y không muốn người khác nghi ngờ mới hỏi đám Chu Bắc Nam về niên hiệu nhưng không ngờ lại nhận được đáp án này.
Nhưng chỉ suy nghĩ thêm một lát, Từ Hành Chi đã bình thường trở lại.
Y là tác giả của truyện, cách tính thời gian trong truyện tương đồng với thế giới của mình không phải chuyện gì khó hiểu.
Lúc y viết xong “Năm Thiên Định thứ mười sáu”, Nguyên Như Trú cau mày: “Sương mù ngày càng dày hơn rồi. Từ sư huynh, Trọng Quang, chúng ta tranh thủ đi thôi.”
Từ Hành Chi bỏ cành cây xuống, cài quạt vào bên hông, phủi mông chuẩn bị đứng dậy, Mạnh Trọng Quang nắm lấy tay trái y như chuyện đương nhiên.
Mạnh Trọng Quang nói: “Sư huynh, ta dắt huynh, cẩn thận lạc đường.”
Từ Hành Chi vô cùng vui mừng dùng bàn tay phải gỗ hương xoa đầu Mạnh Trọng Quang: “Cảm ơn nhé.”
Mạnh Trọng Quang thoải mái híp mắt: “Vẫn muốn.”
Từ Hành Chi: “...”
Mấy người còn lại: “...”
Từ Hành Chi: “Đừng quậy.”
Mạnh Trọng Quang cố chấp: “Muốn nữa cơ.”
Hết cách rồi, quả nhiên lão yêu tinh này là một con mèo.
Từ Hành Chi thở dài, nói với mấy người còn lại: “Quay mặt qua chỗ khác.”
Dù sao Mạnh Trọng Quang cũng là lão đại của nhóm người này, để bọn họ nhìn vẻ thèm muốn cưng chiều này thì sao mà được.
Từ Hành Chi xoa vuốt tóc Mạnh Trọng Quang mấy lượt, còn chiều theo yêu cầu vuốt cằm và cổ hắn mấy lần, cuối cùng cũng dỗ được lão yêu tinh yếu đuối này cất bước.
Mạnh Trọng Quang cầm tay Từ Hành Chi, đi đầu với tâm trạng rất tốt, những người khác theo sau họ không nói gì.
Rất dễ thấy, ngoài Khúc Trì và Chu Vọng không hiểu thì mấy người kia đều chìm trong sự ê răng không tự thoát ra được.
Con đường phía trước càng đi càng hẹp, sương mù đặc quánh như thực thể có thể vơ thành một nắm, sương trắng ứ đọng, núi cao bí ẩn, xung quanh vách đá như có thú hoang im lặng rình rập hết đám này đến đám khác, chúng giấu hàm răng đi mất, không phát ra âm thanh có sự đáng sợ kỳ lạ.
Chu Vọng vốn định trút ra một tia linh lực để dễ quan sát xung quanh có điều khác thường hay không, đang định điều động nội đan thì bị Nguyên Như Trú biết trước gì đó giữ cổ tay lại, ra hiệu cô nhóc không thể để lộ.
Đúng lúc đó, mấy người đi tới “Nhất tuyến thiên” (một sợi chỉ trời) do hai khối đá cao chót vót ép thành.
Nơi này cực kỳ chật hẹp, độ rộng chỉ bằng một bả vai rưỡi của một người đàn ông trưởng thành, không thể đi song song được.
Bọn họ bèn dắt tay nhau nối đuôi đi vào con đường nhỏ hẹp kỳ dị đó.
Cơ thể Mạnh Trọng Quang chặn lại ánh sáng chiếu tới ở đằng trước, Từ Hành Chi gần như lần tìm trong bóng tối, không cẩn thận giẫm lên hòn đá bị trượt chân.
Y vừa đứng vững, người đằng trước đã lên tiếng nhắc nhở: “Khúc sư huynh, cẩn thận dưới chân.”
Nghe thấy giọng nói có phần yếu đuối như con gái, cổ họng Từ Hành Chi căng chặt, trở tay túm lấy cổ tay người đi trước.
Xúc cảm mảnh khảnh quá mức khiến trái tim ấm nóng của Từ Hành Chi lạnh mất một nửa: “Đào Nhàn?”
Người bị y túm quay đầu lại.
Dựa vào ánh sáng lờ mờ từ lối ra phía trước khi cậu ấy quay đầu lại, Từ Hành Chi thật sự nhìn thấy mặt Đào Nhàn.
“Từ... Từ sư huynh?” Cuối cùng Đào Nhàn cũng phát hiện điều không đúng: “Không phải huynh luôn đi đằng trước sao? Rõ ràng đệ nắm tay Khúc sư huynh mà...”
Từ Hành Chi cũng nhớ Mạnh Trọng Quang là người đầu tiên đi vào Nhất tuyến thiên, y theo ngay sau, sao bây giờ người dẫn đầu lại biến thành Đào Nhàn?
Từ Hành Chi còn chưa trả lời đã nghĩ tới một chuyện khác, da đầu bỗng nổ tung.
Người cầm tay trái mình là Đào Nhàn, vậy bây giờ người đang cầm tay phải mình là ai?
Hơn nữa, nếu Đào Nhàn đi trước mình lâu như thế mà vẫn không phát hiện ra điều khác thường, vậy thì... Ai đang nắm tay còn lại của cậu ấy?
Thoáng cái, Từ Hành Chi cắn răng véo cổ tay phải của mình một cái, bàn tay phải gỗ hương rụng khỏi cổ tay y.
Y lần tay trái tới bên hông, gằn giọng quát: “Áp vào tường!”
Mặc dù Đào Nhàn đã sợ xanh mặt rồi nhưng vẫn rất nghe lời, Từ Hành Chi vừa ra lệnh, cậu ấy lập tức dán người vào vách đá.
Từ Hành Chi dùng dao găm “Nhận thức của thế giới” cho mình đâm ngang qua, vọt lên trước qua chỗ trống Đào Nhàn vừa chừa ra, đâm mạnh vào bóng tối!
Tiếng người phụ nữ hét lên như móng tay sượt qua mang tai Từ Hành Chi!
Từ Hành Chi vung ống tay áo bên phải lên: “Túm lấy ta! Chạy!”
Đào Nhàn bị dọa sợ ngây người nhìn thấy ống tay áo trắng tinh bay đến trước mặt như tóm được cọng rơm cứu mạng, chạy như điên trong bóng tối với Từ Hành Chi.
Tiếng quỷ khóc thê thảm phía sau đột nhiên bùng lên, gió dữ chen chúc kéo tới trước như đuổi theo bước chân hai người.
Lối ra ngày càng nhỏ, lối đi vốn có thể chứa được một người rưỡi dần giảm xuống còn rộng bằng một người, mà còn có chiều hướng thu hẹp hơn!
Từ Hành Chi kéo Đào Nhàn lao thẳng tới lối ra, Đào Nhàn chịu hoảng sợ liên tục, khi chỉ cách bên ngoài chưa tới một mét, cậu ấy run chân sắp ngã sấp về phía trước!
Từ Hành Chi chửi bậy, quay ngoắt người lại, tay trái túm cổ tay Đào Nhàn, nghiêng người kéo mạnh cơ thể gầy gò của cậu ấy lên trước, tiện thể đạp một phát lên lưng cậu ấy, miễn cưỡng đá cậu ấy ra khỏi khe đá chỉ rộng bằng nửa người!
Từ Hành Chi tự ép người xuống, lăn một vòng, cuối cùng đi ra ngoài với gương mặt xám xịt.
Y quay đầu lại nhìn thì thấy Nhất tuyến thiên vừa nãy đã biến mất hoàn toàn trong sương mù cuồn cuộn, để lại mặt đất đầy xương cốt vụn vớ chất thành đống lớn.
Không biết những người khác bị Nhất tuyến thiên xảo quyệt này nuốt mất rồi đưa đi đâu, ở đây chỉ còn lại Đào Nhàn và Từ Hành Chi.
Đào Nhàn quỳ trên đất, sau lưng có dấu chân rất rõ.
Từ Hành Chi hơi chột dạ, vươn tay xoa lưng cậu ấy: “Ngươi thế nào rồi?”
Đào Nhàn xoa mặt qua loa, bò dậy: “Đa tạ Từ sư huynh, nếu không...”
“Chu Vọng nói nhiều như thế chắc chắn là học từ ngươi.” Từ Hành Chi ngắt luôn mấy câu lảm nhảm của cậu ấy, tay trái xoay dao găm cầm ngược lại: “Giờ không phải lúc nói mấy lời không đâu. Chúng ta đừng đi về phía trước nữa, không đi đâu hết, ở đây chờ bọn họ.”
Đào Nhàn dựa vào cánh tay Từ Hành Chi, môi trắng bệch: “Bọn họ đi đâu mất rồi? Liệu Khúc sư huynh có gặp chuyện gì không?”
Từ Hành Chi an ủi: “Yên tâm. Hai chúng ta ở đây chết ba trăm lần, hắn cũng không bị làm sao được.”
An ủi chu đáo tới mức khiến Đào Nhàn run lẩy bẩy.
Từ Hành Chi vừa cảnh giác trước sương mù cuồn cuộn xung quanh, vừa giả vờ ung dung nói: “Ngươi đúng là xui xẻo, sao cứ dính lấy ta thế chứ.”
Đào Nhàn: “Từ sư huynh, đệ...”
Từ Hành Chi chắn ngang tay bảo vệ Đào Nhàn ở phía sau, y cảnh giác nhìn xung quanh, bình tĩnh nói: “Nhưng ngươi có thể yên tâm, ta hứa trước khi ta chết, chắc chắn ngươi sẽ không chết.”
Mắt Đào Nhàn ngấn nước.
Cách sương mù đậm đặc, cậu ấy lờ mờ nhìn thấy có chất lỏng rơi xuống khỏi tay áo bên phải của Từ Hành Chi, vang lên tí tách.
Vết rách đã lành ở cổ tay phải của Từ Hành Chi lại bị bàn tay gỗ hương cọ rách.
Đào Nhàn run rẩy nói: “Sư huynh, tay huynh...”
Từ Hành Chi lại hiểu sai ý: “Sao nào, sợ một kẻ tàn phế như ta không bảo vệ ngươi được sao?”
Y giơ tay trái hoàn hảo của mình lên, lắc qua lắc lại trước mặt Đào Nhàn: “Không cần nhiều tay, một cánh tay là đủ.”
Từ Hành Chi vừa dứt lời thì mấy ngọn lửa ma bay tới từ phía trước, như đèn lồng được thắp ở thị trấn ma, to bằng cái đầu người, xanh lá xanh lam lẫn lộn, bay lên bay xuống lật qua lật lại.
Từ Hành Chi nắm chặt dao găm, trong lòng không khỏi than phiền.
“Nhận thức của thế giới” cho y con dao găm này để y giết Mạnh Trọng Quang, kết quả lần đầu tiên y dùng dao để che chở cho Mạnh Trọng Quang, lần thứ hai lại vì che chở cho thuộc hạ tay trói gà không chặt của Mạnh Trọng Quang.
Mình đúng là tên phản bội không theo khuôn phép.
Nhưng thế thì đã sao?
Tất cả những gì Từ Hành Chi làm đều do y bằng lòng, ngàn vàng không thể thay đổi.
Một lát sau, lửa ma bay tới trước mặt hai người, bao vây bọn họ lại.
Giọng điệu ma quái chập trùng bay bổng từ nơi xa xăm vang lên: “Người trong Man Hoang muốn gặp quỷ vương cần phải trả lời ba câu hỏi. Trả lời sai sẽ bị moi tim; nói dối sẽ bị moi tim; mưu tính bỏ trốn sẽ bị moi tim!”
Từ Hành Chi hỏi: “Hai bọn ta đều phải đáp lại sao?”
Giọng ma quỷ cười quái dị: “Một người trả lời cũng được.”
Từ Hành Chi hơi nhíu lại, nín thở một lát, nói luôn: “Ngươi hỏi đi.”
Đào Nhàn hốt hoảng kéo áo sau lưng y: “Sư huynh?”
Từ Hành Chi hơi nghiêng đầu quay lại, nói thầm với cậu ấy: “Chúng ta không trả lời chẳng lẽ bây giờ quay đầu đi luôn? Ngươi nhìn mấy thứ này coi, giống đám hiền lành ngồi không à?”
Đào Nhàn căng thẳng: “Nhưng nếu quỷ vương cố ý gây khó dễ, đưa ra mấy câu hỏi khó, chúng ta không trả lời được...”
Từ Hành Chi nói: “Dù sao trả lời sai cũng chết muộn hơn từ chối ngay lập tức. Nghe thử xem rồi tính.”
Một bóng mờ hiện lên ở chỗ cách Từ Hành Chi ba thước: “Câu hỏi đầu tiên, xin hỏi công tử bao nhiêu tuổi?”
Từ Hành Chi: “...”
Đào Nhàn: “...”
Bây giờ Từ Hành Chi nghi ngờ quỷ vương này tới đây để chọn rể hoặc chọn chồng, bản chất gần giống ném tú cầu từ đài cao xuống nhưng phương thức đẫm máu hơn chút.
Nhất tuyến thiên thu hẹp vừa rồi chỉ để kiểm tra bọn họ khỏe mạnh hay nhanh nhẹn hay không, những kẻ không linh hoạt, phản ứng chậm đều nằm chỏng chơ ở đó rồi.
Bây giờ hỏi ba câu chỉ là kiếm chuyện để nói lúc xem mắt mà thôi.
Từ Hành Chi trả lời dựa theo tuổi tác hiện giờ của nguyên chủ, bóng mờ đặt câu hỏi lần nữa: “Câu hỏi thứ hai, công tử có sở thích gì?”
Từ Hành Chi: “...”
Hai câu hỏi này y hệt cha mẹ vợ hỏi con rể sắp qua cửa.
Từ Hành Chi đáp: “Ngoại trừ thích ngắm mỹ nhân, ta không có sở thích xấu nào. Cũng không dính vào cờ bạc, rượu chè, gái gú.”
Nghe thấy hai câu hỏi đầu đều đơn giản như thế, sắc mặt Đào Nhàn tốt hơn một chút.
Bóng ma mỉm cười: “Câu hỏi thứ ba... Vị công tử này, nếu giữa ngươi và công tử bên cạnh ngươi chỉ có một người có thể sống, ngươi sẽ chọn thế nào?”
Từ Hành Chi bỗng nhiên ngẩn ra, quay đầu nhìn Đào Nhàn.
Gương mặt vừa khôi phục ít màu máu của Đào Nhàn bỗng chốc trắng bệch như ma, cậu ấy lùi về sau một bước, yết hầu khẽ lăn một vòng.
Từ Hành Chi quay lại đối diện với Đào Nhàn, dao găm trong tay giật giật mấy lần.
Bóng ma lại nói: “Xin công tử chớ nên do dự, dùng hành động cho chúng ta biết đáp án là được.”
Từ Hành Chi lặng lẽ tiến đến gần Đào Nhàn thêm hai bước, xoay dao găm trong tay thành vòng tròn đẹp đẽ.
Đào Nhàn ngã ngồi xuống đất, vẻ mặt tuyệt vọng: “Từ sư huynh, cầu xin huynh...”
Từ Hành Chi xoay cổ: “Đào Nhàn, ngươi đừng trách ta.”
Ở phía sau Từ Hành Chi, xương tay trắng khô như cây gỗ chết khô lẽ tới gần vị trí trái tim y, móng tay sắc nhọn như dao cọ lên áo Từ Hành Chi như có như không.
Từ Hành Chi cười khẩy: “Đây là câu trả lời của ta.”
Y giơ tay lên thật cao, trở tay vung một cái, cắm thẳng dao găm vào chiếc đầu lâu trồi lên sau đầu mình!
Có lẽ bộ xương khô này đã gặp vô số cảnh tượng bạn bè giết hại lẫn nhau, hiển nhiên không ngờ lại có khác biệt thế này, dao găm lập lòe linh quang đâm vào trán, nó ngã ra sau mấy bước mới xòe hai tay ra ngửa mặt lên trời gào thét, chỉ chốc lát sau vặn vẹo cơ thể, kêu la thảm thiết tan thành mây khói.
Từ Hành Chi xoay người, nhìn bộ xương khô bị ép thần hồn tan biến, nhặt dao găm rơi xuống đất lên, vui vẻ đưa ra câu trả lời của mình: “Ta đệt ông nội ngươi.”
Cùng lúc đó, Đào Nhàn không còn sợ hãi gì nữa, ngọ ngoạy bò dậy khỏi đất.
Mặc dù cậu ấy nhát gan nhưng trong lòng luôn tin tưởng Từ Hành Chi, vừa nãy được Từ Hành Chi cam kết, cậu ấy không còn nghi ngờ gì hết, vừa nãy bắt được ánh mắt ẩn ý của Từ Hành Chi, cậu ấy lập tức hiểu ra phải phối hợp đóng một tuồng kịch với Từ Hành Chi, khiến quái vật kia mất cảnh giác.
Hai người không dám ở lại đây lâu, dưới sự truy đuổi điên cuồng của lửa ma, cùng nhau chạy về phía sâu trong màn sương mù.
Đào Nhàn vừa chạy vừa thở hồng hộc nói: “Sư huynh, bọn chúng không muốn hỏi han gì cả! Bọn chúng chỉ muốn trái tim! Vừa nãy đệ nhìn thấy quái vật ở ngay phía sau huynh... Nó muốn lấy trái tim của huynh!”
Từ Hành Chi nghiến răng.
Bọn chúng hỏi tuổi tác trước, lại hỏi sở thích, trước đó đã kiểm tra cơ thể của bọn họ, đâu phải chọn chồng chọn rể vớ vẩn gì đó mà chỉ muốn tìm một đồ chứa đựng trái tim thích hợp!
Dù bọn họ trả lời đúng hay sai, dù cuối cùng bọn họ có giết bạn của mình không, e rằng đều phải rơi vào kết cục bị mổ ngực lấy trái tim!
Từ Hành Chi đang định nói gì đó thì đột nhiên dừng chân lại. Một ánh mắt sáng như đuốc, người đàn ông thanh lịch anh tuấn ngồi trên ghế, mái tóc dài chưa chải, vắt chân lười biếng cụp mắt nhìn hai người đột ngột xông vào cung điện của mình, nụ cười bên khóe môi bỗng khiến người ta liên tưởng tới rắn độc đáng sợ thè lưỡi ra.
Sương mù dày dần tản ra, xuất hiện trước mắt hai người là một cung điện được chế tạo từ đá tảng, mọi điêu khắc đá đều tinh xảo như tranh vẽ, tượng người trang trí cho cung điện đều rất sinh động nhưng Từ Hành Chi không dám nghĩ rốt cuộc trong tượng người sinh động đó cất giấu thứ gì.
“Trả lời đúng lắm.”
Giọng người đàn ông giống y như bản thân hắn ta, lười biếng như con mèo đang nằm ườn ra, hắn ta nhìn Từ Hành Chi, dịu dàng nói: “Qua bao nhiêu năm, ngươi là người duy nhất vào ảo cảnh của ta mà không giết bạn của mình để trả lời câu hỏi thứ ba. Ta thích trái tim nhân nghĩa ấy, dâng nó cho ta đi.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương