Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 42: Ăn miếng trả miếng



Ôn Tuyết Trần mười lăm tuổi lần đầu gặp Từ Hành Chi mười ba tuổi đã cực kỳ hét y.

Có thể nói, từ lúc ra đời tới nay, hắn ta chưa từng thấy kẻ hỗn xược không tôn kính người bề trên, xử sự lỗ mãng như thế.

Mặc dù lúc bệnh nặng tinh thần sa sút, bên cạnh Ôn Tuyết Trần hồi bé vẫn có hai quản gia chăm sóc ngày đêm, uống thuốc bằng ấm băng bát ngọc; gia nhập Thanh Lương Cốc là vì hắn ta có thiên phú vượt trội, được sư phụ Phù Dao Quân đối xử đặc biệt, mới ba năm đã được thăng lên làm đồ đệ đứng đầu của ông ấy.

Thanh Lương Cốc tôn kính bề trên sùng bái người hơn cấp bậc mình, tôn ti cao thấp rõ ràng, có người tu luyện mười mấy năm cũng không được trở thành đệ tử của Thanh Lương Cốc, gặp Ôn Tuyết Trần vẫn phải khách sáo gọi một tiếng Ôn sư huynh.

Trước khi gặp Từ Hành Chi, Ôn Tuyết Trần chưa từng tiếp xúc với người xuất thân đường phố bao giờ.

Một hôm nào đó, Phù Dao Quân ra lệnh cho hắn ta và đệ tử đứng đầu của người mới lên nắm quyền Phong Lăng Sơn - Thanh Tĩnh Quân là Từ Hành Chi cùng nhau ra ngoài, truy bắt quỷ tu làm loạn lẩn trốn ở khu vực giáp ranh giữa vùng thuộc quyền quản lý của Phong Lăng Sơn và Thanh Lương Cốc.

Ôn Tuyết Trần và hai sư đệ chống gậy lim đi ra cổng núi thì thấy hai đệ tử trẻ tuổi mặc trang phục Phong Lăng Sơn đứng trước cửa, không thấy bóng dáng Từ Hành Chi đâu.

Hắn ta hơi cau mày lại: “Phong Lăng Từ Hành Chi đâu rồi?”

“Ơi.”

Ôn Tuyết Trần quay đầu lại theo tiếng đáp, nhìn bia đá ở cửa Thanh Lương Cốc.

Thiếu niên ngồi trên đỉnh bia đá, chân thõng xuống, ánh nắng mặt trời buổi chiều dát lên người y một lớp màu vàng nhạt.

Thiếu niên ngậm lấy bầu rượu, nhếch môi lên một độ cong vô cùng cao ngạo: “Ta ở đây.”

Ôn Tuyết Trần sầm mặt nhưng không đưa ra lời bình gì về hành vi của y.

Từ trước tới nay, thái độ đối nhân xử thế của hắn ta luôn rất tốt. Gặp phải hành vi không thích, nếu là người trong môn phái của mình, Ôn Tuyết Trần sẽ răn dạy một trận, nhưng Từ Hành Chi là người cùng thế hệ cùng cấp bậc với hắn ta, nếu hắn ta không thích y thì chỉ cần không nhìn y là được, đỡ khiến mình thấy bức bối.

Nhưng mà khi đấu tranh không bên nào nhường bên nào với quỷ tu, thái độ đúng mực và phong độ của Ôn Tuyết Trần bay biến hết sạch, trong lúc kích động đã dẫn toàn bộ đệ tử liều chết truy sát.

Thực lực của quỷ tu cũng bình thường thôi nhưng công phu chạy thì tuyệt diệu, Ôn Tuyết Trần đuổi theo gã vào một dãy núi dài, khí huyết chảy ngược, mặt môi tím tái hòa thành một màu, trái tim phải chịu lực ép quá mạnh, đập vào xương sườn hắn ta, phát ra tiếng đập thình thịch ầm ầm đáng sợ.

Dù như thế, hắn ta vẫn không chịu dừng bước, mãi đến khi một luồng sức mạnh rất lớn xông tới từ sau lưng, khóa chặt hắn ta vào trong lòng.

Từ Hành Chi theo chân hắn ta đến, lớn tiếng quát: “Ngươi không muốn sống nữa sao?!”

Ôn Tuyết Trần dùng cùi chỏ đập vào xương sườn và eo Từ Hành Chi như phát điên, y không nói gì, chịu đựng tất cả cú thúc đánh, vươn tay che sau ót Ôn Tuyết Trần, bỗng nhiên thôi thúc linh lực.

Ôn Tuyết Trần chợt cảm thấy choáng váng, ngất xỉu không biết trời trăng gì nữa.

Khi tỉnh lại, Ôn Tuyết Trần đang ở trong một hang động, trên người khoác áo ngoài màu trắng của Phong Lăng Sơn.

Từ Hành Chi ngồi xổm ở cửa sơn động, nhặt một đống củi ướt, dùng linh lực hong khô rồi thêm củi vào đống lửa sưởi ấm.

Thấy Ôn Tuyết Trần đứng dậy, y ơ một tiếng: “Tỉnh rồi sao? Ngươi chạy nhanh thật đấy, cả đệ tử Thanh Lương Cốc và hai đệ tử Phong Lăng Sơn bọn ta cũng không đuổi kịp ngươi.”

Ôn Tuyết Trần đang định mở miệng nói thì cảm thấy trái tim đau đớn. Hắn ta khuỵu người xuống, gắng gượng chịu cơn đau: “Gã ở đâu?”

“Tên quỷ tu ấy hả?” Từ Hành Chi tung một cái chuông vàng trong tay lên rồi lại đỡ lấy nó: “Chắc là vẫn ở trong núi. Trước khi đi, sư phụ giao cho ta một pháp khí, có thể biến to biến nhỏ, có thể trùm kín trăm dặm quanh đây, cũng có thể trùm kín một con bươm bướm. Vừa nãy ta dùng rồi, phong kín vùng núi trăm dặm quanh đây lại. Mặc dù đệ tử của chúng ta không vào được nhưng quỷ tu kia cũng không trốn ra được. Đợi cơ thể ngươi khỏe lại thì chúng ta chậm rãi khám xét núi là được, ắt sẽ bắt được gã thôi.”

Ôn Tuyết Trần không đáp lời, chống vào vách đá đứng vững, một tay chống gậy, một tay đỡ tường, tập tễnh đi ra ngoài.

Từ Hành Chi còn nhỏ đã có tay dài chân dài, y thấy thế không ổn, dựa lưng vào một bên cửa hang động, chân trái duỗi ra chống trên vách đá bên kia, dùng chân cản đường Ôn Tuyết Trần.

“Ngươi đi đâu?” Từ Hành Chi hỏi hắn ta.

Ôn Tuyết Trần không thèm nhìn y, lạnh nhạt nói: “Không cần ngươi lo.”

Từ Hành Chi đẩy hắn ta về: “Nghỉ ngơi cho tốt rồi tìm quỷ tu kia cũng không muộn. Sư phụ ta nói rồi, ngươi có tâm bệnh, ta cần chăm lo cho ngươi.”

Ôn Tuyết Trần run rẩy hỏi ngược lại: “Thế ngươi có biết tâm bệnh của ta do đâu mà có không?”

Từ lúc Ôn Tuyết Trần mất vẻ nhã nhặn bình tĩnh thường ngày, Từ Hành Chi đã có suy đoán: “Do quỷ tu đó?”

“Ta chứng kiến tận mắt cảnh phụ thân và mẫu thân ta bị giết hại.” Mỗi một câu Ôn Tuyết Trần nói ra đều chứa đầy căm thù: “Gã chỉ đi ngang qua cái lều cứu tế của nhà ta, nhìn trúng ngọc Hàn Thiềm mà phụ thân ta đeo bên người.

“Gã lẻn vào nhà ta, moi tim phụ thân ta, làm nhục mẫu thân ta. Trước khi gã vào nhà, mẫu thân ta đã giấu ta xuống dưới giường, ta mới tránh thoát được một kiếp... Sau đó máu của mẫu thân chảy xuống từ khe giường, nhỏ lên mặt ta... Gã làm như thế, chỉ vì một miếng ngọc giá trị ngàn lượng.”

Từ Hành Chi hít sâu: “Ngàn lượng cơ á.”

Ôn Tuyết Trần trừng y.

Lúc này Từ Hành Chi mới nhận ra lời mình nói có phần không phù hợp, vội vàng giơ tay tỏ vẻ áy náy: “Xin lỗi, ta chưa trải sự đời.”

“Đừng cản ta.” Ôn Tuyết Trần không muốn nói chuyện với Từ Hành Chi nữa, bên thái dương nổi gân xanh.

“Cơ thể ngươi yếu đến mức này rồi, gặp gã cũng sẽ chết thôi.” Từ Hành Chi nói thẳng thắn: “Để ta đi.”

Ôn Tuyết Trần nâng gậy lên, đập một phát vào cẳng chân trái Từ Hành Chi đang chắn trước mặt.

Từ Hành Chi không đề phòng nên trúng đòn ấy, đau xanh cả mặt, ôm chân nhảy lò cò.



Ôn Tuyết Trần không quan tâm y, lướt qua y đi ra ngoài hang động.

Từ Hành Chi không giận, nhảy lò cò đuổi theo: “Này, này. Đi cùng nhau đi chứ.”

Ôn Tuyết Trần không có sức ngự kiếm bay, chỉ có thể đi bộ trên đường rừng núi, tìm kiếm phương hướng của quỷ tu giết cả nhà mình.

Từ Hành Chi đi theo sau hắn ta, vừa cẩn thận tránh sâu kiến dưới chân vừa nói chuyện với Ôn Tuyết Trần: “Ngươi đi mệt quá nhỉ, có cần ta cõng ngươi không?”

Ôn Tuyết Trần cưỡng ép kiềm chế tiếng hít thở dồn dập hỗn loạn, thờ ơ nói: “Không cần.”

Từ Hành Chi nói tiếp: “Này, ngươi có nhiều tóc trắng thật đấy.”

Ôn Tuyết Trần hơi mất kiên nhẫn.

Từ khi mắc phải tâm bệnh, tóc hắn ta trắng thêm mấy phần nhưng không một ai dám vô lễ nhắc tới tóc bạc ngay trước mặt hắn ta.

Từ Hành Chi lại nhắc: “Tóc trắng ba ngàn trượng, nỗi sầu dài lê thê*... Ôn tóc trắng, cần gì phải khổ thế chứ.”

(*Thơ Lý Bạch, trích “Thu phố ca”)

Ôn Tuyết Trần dừng bước, tưởng mình nghe nhầm: “Ngươi gọi ta là gì?”

Từ Hành Chi muốn tránh con kiến nên nhảy tới nhảy lui, không ngẩng đầu lên đã đáp luôn: “Ôn tóc trắng.”

Cơn giận không tên bỗng xộc thẳng lên đỉnh đầu Ôn Tuyết Trần nhưng vẫn nhẫn nhịn xuống trước khi nó bùng phát: “Ta lớn tuổi hơn ngươi đó.”

“Thì sao?” Từ Hành Chi nói: “Chu mập ở Ứng Thiên Xuyên cũng lớn hơn ta hai tuổi.”

Ôn Tuyết Trần không muốn nói chuyện với Từ Hành Chi nữa.

Lần đầu tiên hắn ta có trải nghiệm nói chuyện nhiều khiến tim đau.

Dường như Từ Hành Chi đã nhận ra cảm xúc của Ôn Tuyết Trần, không bắt chuyện với hắn ta nữa, đi tới đằng trước Ôn Tuyết Trần.

Y vừa dùng cành cây mở đường vừa nói linh tinh: “Người khác giận, ta không giận, giận lên thành bệnh không ai bệnh thay. Nếu ta tức chết thì ai vui? Vừa tổn hại tinh thần vừa mất công sức...”

Kẻ thù đang ở trước mắt nhưng tìm mãi không thấy, trong lòng Ôn Tuyết Trần phiền muộn không thể tả lại nghe lời nói đầy ẩn ý của Từ Hành Chi, cuối cùng không nhịn được: “Câm miệng!”

Từ Hành Chi bị quát ngây người, quay đầu lại nhìn hắn ta giải thích: “Ta muốn bảo ngươi đừng giận nữa, không tốt cho cơ thể.”

Đương nhiên Ôn Tuyết Trần biết Từ Hành Chi không có ác ý, nhưng cơn tức trong hắn ta đã trào lên rồi. Hắn ta bèn trút cơn giận đó lên Từ Hành Chi: “Cơ thể ta liên quan gì tới ngươi? Ngươi là ai chứ? Ngươi xứng đến quản lý ta sao?”

“Ngươi cần gì phải trút giận lên ta?” Dù sao Từ Hành Chi cũng là thiếu niên, nghe câu đó thì cãi ngay lại không nể nang gì: “Nếu trong lòng ngươi không thoải mái thì đụng vào cây ấy.”

Ôn Tuyết Trần nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Từ Hành Chi: “Nếu người thân của ngươi chết ngay trước mặt ngươi thì ngươi sẽ hiểu bây giờ ta đang có cảm xúc gì!”

Từ Hành Chi hơi dừng bước, đứng quay lưng với Ôn Tuyết Trần một lúc, không nói gì thêm, cất bước đi về phía trước, chớp mắt cái đã bỏ xa Ôn Tuyết Trần tầm mấy trượng.

Lúc Ôn Tuyết Trần ở Thanh Lương Cốc dạy dỗ đệ tử có thân phận thấp hơn, chưa từng có ai dám cãi lại hắn ta câu nào, bây giờ Từ Hành Chi nhập môn muộn hơn hắn ta, tuổi nhỏ hơn hắn ta không chỉ nói năng lỗ mãng mà còn không chịu nghe dạy bảo, điều này khiến Ôn Tuyết Trần vô cùng tức giận, nhấc cái gậy gỗ lim lên đặt ngang trong tầm tay, ném mạnh vào lưng Từ Hành Chi, đập trúng xương vai y.

Gậy gỗ lim rất nặng, Từ Hành Chi không đề phòng gì bị Ôn Tuyết Trần đánh một cú, y ôm vai quỳ xuống.

Ôn Tuyết Trần không ngờ mình đập trúng thật, máu nóng trong đầu có xu hướng rút xuống, Từ Hành Chi nhặt gậy của hắn ta lên, bò dậy, đập một phát lên đầu gối, cây gậy gãy thành hai nửa.

Từ Hành Chi không thèm nhìn lại, ném cái gậy gãy vào vách đá bên cạnh rồi nghênh ngang đi tiếp.

Ôn Tuyết Trần suýt thì tức hộc ra máu: “Ngươi!”

Mất gậy chống, Ôn Tuyết Trần đi lại khó khăn.

Vì nhớ tới việc năm đó, lại cãi nhau với Từ Hành Chi, Ôn Tuyết Trần càng đi càng cảm thấy lồng ngực bức bối khó chịu.

Chưa đi được nửa dặm, hắn ta dựa vào một cây đào, tay run rẩy lấy đan được giảm đau tim trong lồng ngực ra, nuốt viên thuốc rồi mất sức lực ngủ thiếp đi.

Hắn ta bị xóc nảy mà tỉnh dậy.

Khi tỉnh lại, Ôn Tuyết Trần đang nằm trên lưng một người. Trời đã từ chạng vạng chuyển sang nửa đêm.

Bọn họ đang ngự kiếm rời khỏi dãy núi đó, ánh vàng rực rỡ vừa bao phủ cả mảnh núi rừng đã biến mất.

Ôn Tuyết Trần luống cuống, bóp vai người đằng trước: “Dừng lại!”

Từ Hành Chi cõng hắn ta bị bấm một cái thì suýt ngã khỏi kiếm, đau đến mức hít thở sâu: “Muốn giết ta hả, buông tay ra!”

Lúc này Ôn Tuyết Trần mới nhận ra người cõng mình là Từ Hành Chi, hắn ta vừa bóp trúng chỗ bị cái gậy của hắn ta ném trúng.

Khắp người Từ Hành Chi không chỉ bị thương ở đó mà eo, chân, ngực đều có vết thương bị lửa quỷ thiêu đốt, sau cổ vốn chỉ đắp thuốc cầm máu đơn giản tìm được trong núi, Ôn Tuyết Trần tỉnh dậy cọ qua cọ lại khiến bã thảo dược rơi ào ào xuống, lộ ra vết thương do dao chém nhìn thấy mà giật mình.

Ôn Tuyết Trần sầm mặt: “Ngươi...”



“Ngươi tỉnh lại đúng lúc lắm đấy.” Cơn đau của Từ Hành Chi dần dịu xuống, y chọn một gò núi gần đó nhất, dừng lại, thả Ôn Tuyết Trần trên lưng xuống, lần sờ tay áo lấy chuông vàng ra: “Ta bắt tên khốn kiếp kia cho ngươi rồi đây, giam giữ trong cái chuông này.”

Ôn Tuyết Trần ngạc nhiên nhìn chuông vàng y đưa tới, mãi một lúc lâu sau mới cất lên một tiếng: “Ngươi...”

Từ Hành Chi gãi tóc: “Gã này rất ranh ma, ta bắt được gã phải tốn không ít công sức đấy. Sau khi bắt được gã, ta đã phong bế hết các huyệt vị lớn của gã, dù ngươi bây giờ ở tình trạng này cũng có thể chậm rãi giết gã.”

“Vì sao phải bắt giữ?” Ôn Tuyết Trần thấy giọng mình run rẩy không được tự nhiên: “Sư phụ đã nói nếu gã không chịu đền tội thì giết là được.”

Từ Hành Chi đẩy chuông vàng tới trước mặt Ôn Tuyết Trần, ung dung nói: “Ta nghĩ nếu ta là ngươi, ta sẽ muốn tự tay giết gã báo thù. Đây, gã ở ngay đây rồi, muốn báo thù thì cầm đi.”

Ôn Tuyết Trần bỗng im lặng.

Bàn tay đầy rẫy vết thương của Từ Hành Chi giơ chuông vàng ra, nhìn hắn ta cười vô tư.

Một lát sau, Ôn Tuyết Trần nói: “Gã đền tội sa lưới, ta không thể lợi dụng việc công để trả thù cá nhân... Áp giải gã về Thanh Lương Cốc đi vậy.”

Từ Hành Chi ngạc nhiên nói: “Vì sao?”

Ôn Tuyết Trần: “Đó là quy tắc.”

“Quy tắc gì chứ?” Từ Hành Chi ném chuông vàng vào ngực Ôn Tuyết Trần, Ôn Tuyết Trần bị ép đón lấy chuông vàng: “Giết người đền mạng chính là quy tắc. Ta hỏi ngươi, ngươi đâm gã có thể khiến trong lòng ngươi dễ chịu hơn không?”

“Phụ thân mẫu thân ta cũng không thể sống lại...”

Từ Hành Chi nói: “Ai hỏi ngươi cái này? Ta hỏi ngươi, trong lòng ngươi có thể dễ chịu hơn không?”

Ôn Tuyết Trần im lặng chốc lát rồi khẽ gật đầu.

“Vậy thì đi thôi.” Từ Hành Chi ôm vai Ôn Tuyết Trần để hắn ta xoay người lại rồi y đi ra sau lưng hắn ta đẩy một cái: “Cho ngươi một canh giờ, cứ từ từ mà giày vò gã. Làm thế nào có thể hả giận thì cứ dằn vặt gã đi.”

Ôn Tuyết Trần cảm thấy mình mới ở cùng y nửa ngày mà đã quen với cái cách nói năng đưa đẩy của dân đường phố của Từ Hành Chi. Hắn ta bật cười nói: “Ta làm gì có thời gian để giày vò gã.”

Từ Hành Chi ngồi xuống một tảng đá gần đó: “Đừng nói với ta là ngươi mơ thấy ác mộng lại không hề nghĩ tới chuyện lột da rút gân ngũ mã phanh thây kẻ này thế nào.”

Y tiếc nuối nói: “Nếu ta bắt được tên quỷ tu giết hại mẫu thân ta, giày vò gã một ngày một đêm còn thấy ít. Đáng tiếc, trước kia ta nhỏ tuổi, không nhớ tên quỷ tu đó trông thế nào.”

Ôn Tuyết Trần hơi thay đổi sắc mặt, nhớ tới lúc nói chuyện với Từ Hành Chi từng chỉ trích y.

“Nếu người thân của ngươi chết ngay trước mặt ngươi thì ngươi sẽ hiểu bây giờ ta đang có cảm xúc gì!”

Cổ họng hắn ta hơi nghẹn, cắn răng mấy lần vẫn không thể nói ra hai chữ “Tạ ơn”. Hắn ta sờ ngực, lấy một bình thuốc trị thương trong lồng ngực ra, vung tay ném cho Từ Hành Chi: “Dùng để trị thương đó.”

Từ Hành Chi sững người, chợt cười vang nói: “Cảm ơn nhé!”

Mặt Ôn Tuyết Trần ửng đỏ lên: “Cần gì phải nói cảm ơn.”

“Con người ngươi không tệ.” Từ Hành Chi mở nắp bình ra, ngửi thử một hơi, ngạc nhiên nói: “Bách Hồi Đan? Ta nghe nói trên thế gian này một viên có giá trăm lượng vàng...”

Ôn Tuyết Trần lạnh lùng ngắt lời: “Không được giấu đem đi bán...”

Bị vạch trần suy tính, Từ Hành Chi ho khan hai tiếng, nghiêm mặt nói: “Ai nói muốn bán chứ, chỉ vì món đồ này quá quý giá, ngươi lại bằng lòng cho ta dùng.”

“Có thể thấy ngươi thù rất dai.” Ôn Tuyết Trần quay mặt đi, dùng gương mặt thờ ơ biện bạch: “Ta không muốn bị lột da rút gân trong ác mộng của ngươi.”

Từ Hành Chi ngẩn tò te, sờ vết thương trên vai mình, bỗng cười ha hả: “Ngươi yên tâm, ta chưa bao giờ để qua hôm sau mới đi báo thù, toàn báo thù ngay tại chỗ luôn.”

Ôn Tuyết Trần: “...”

Từ Hành Chi vui vẻ nói: “Ngươi đánh ta cái này, ta bẻ gậy của ngươi, lúc đó ta đã báo thù rồi. Sau đó ta bắt quỷ tu về, thấy ngươi bị ta chọc tức ngất xỉu. Ta cảm thấy rất có lỗi với ngươi, ha ha ha ha.”

Ôn Tuyết Trần: “...”

Hắn ta không giải thích tâm bệnh của mình tái phát nên mới ngất xỉu mà cầm chuông vàng quay người đi, lẩn vào trong rừng.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên giữa ngọn núi giữa nửa đêm, Từ Hành Chi mặc hắn ta làm gì, bôi thuốc lên xong thì lấy cành cây viết vẽ xuống đất.

Mãi đến khi ánh nắng ban mai chiếu tới, Ôn Tuyết Trần mới đi ra khỏi rừng cây với đôi tay dính đầy máu.

Lúc trả lại chuông vàng cho Từ Hành Chi, hắn ta thấy Từ Hành Chi viết gì đó trên đất: “Đó là gì?”

Từ Hành Chi ngậm một cọng cỏ, thấy Ôn Tuyết Trần đi ra thì phấn khởi nói: “Ngươi tới đúng lúc lắm... Ta nghĩ tâm bệnh của ngươi nghiêm trọng như thế, đi ra ngoài rất khó khăn. Chờ ta về Phong Lăng Sơn sẽ làm cho ngươi một cái xe lăn, sau này ra ngoài sẽ tiện hơn.”

Trong lòng Ôn Tuyết Trần hơi rung rinh: “Ngươi...”

Từ Hành Chi nói thẳng: “Ngươi đừng trưng ra vẻ mặt đó, ta không làm miễn phí cho ngươi... Ngươi kiếm cho ta ít Bách Hồi Đan nữa đi, cái này có tác dụng thật đấy. Ngươi xem này, bây giờ bả vai ta hết đau rồi.”

Y ngồi xổm ở đó, duỗi tay quay một vòng lớn rồi ngửa đầu lên nhìn Ôn Tuyết Trần, khóe môi vương ý cười, mắt long lanh tỏa sáng, khuôn mặt trẻ con trông vô cùng sáng sủa trong sáng dưới ánh mặt trời.

Ôn Tuyết Trần vô thức mỉm cười với y: “Được, ta đồng ý với ngươi... Về thôi.”

Từ Hành Chi không đứng dậy, chỉ vào bả vai mình: “Vết thương của ta lành rồi, ngươi mau lên đây.” Trong đôi mắt cười đó của y có cảm giác ấm áp kỳ lạ: “Ta cõng ngươi về nhà.”
Chương trước Chương tiếp