Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp
Chương 49: Mãng xà điên cuồng tai hại (1)
Từ Hành Chi không muốn nói nhiều, chỉ tóm gọn mấy chuyện mình có lỗi với Từ Bình Sinh: “Ta biết huynh trưởng nghĩ gì. Nhưng ta có cách gì khiến huynh ấy không để ý chứ?”
Ôn Tuyết Trần nhìn Chu Bắc Nam.
Chu Bắc Nam cũng nghĩ tới mấy lời mình vừa vô liêm sỉ chế nhạo Từ Bình Sinh, tự biết mình làm chuyện ngu xuẩn, cười gượng mấy tiếng: “Nghĩ tới nghĩ lui, lo trước lo sau như thế có còn là ngươi không? Nếu hắn không thừa nhận quan hệ giữa hắn và ngươi, ngươi lo cho hắn làm gì...”
Ôn Tuyết Trần trừng hắn ta: “Chậc.”
Chu Bắc Nam: “Được rồi, ta không nói nữa được chưa.”
Từ Hành Chi nhìn hai người, lại ngứa miệng, đang định châm chọc Chu Bắc Nam mấy câu thì nghe tiếng ồn áo gây rối bên ngoài.
Từ Hành Chi không quan tâm tới sự ngăn cản của Chu Bắc Nam, đi chân trần nhảy xuống khỏi giường, kéo mở cửa phòng ra.
Hai cái thùng nước vốn đang đội trên đầu Mạnh Trọng Quang và Cửu Chi Đăng lại lần lượt úp lên đầu đối phương.
Hai người đều ướt sũng nước, có thể thấy do cãi nhau rồi đánh một trận.
Từ Hành Chi thấy thế thì não thình thịch đau nhức.
Ôn Tuyết Trần đánh xe lăn, mặt mày nhăn nhó, lạnh lùng như băng: “Đang làm gì kia? Ra thể thống gì hả?”
Từ Hành Chi hiếm khi hùa theo ý của hắn ta: “Không ra thể thống gì hết!”
Mạnh Trọng Quang và Cửu Chi Đăng đều cúi cái đầu ướt nhẹp xuống không nói gì.
Từ Hành Chi cứng rắn nói: “Dậy. Cút đi thay bộ quần áo khác, đi tắm...” Nói tới đây, giọng y vô thức mềm nhũn ra: “Đừng để bị cảm lạnh.”
Hai người cùng đáp “Vâng”, ỉu xìu đứng dậy, quay người định đi.
“Đứng lại.” Ôn Tuyết Trần lạnh lùng quát giữ hai bọn họ lại, quay sang Từ Hành Chi, nhíu mày hỏi: “Phong Lăng Sơn các ngươi không có phép tắc gì sao? Xúc phạm sư huynh, không chịu chấp hành hình phạt, cứ bỏ qua như thế à?”
Từ Hành Chi bóp sống mũi căng đau, cười nói: “Nếu Phong Lăng Sơn có phép tắc thật thì kẻ xui xẻo nhất không phải là ta sao.”
Ôn Tuyết Trần: “...” Hắn ta không thể phản bác lại lời lẽ ngụy biện xằng bậy của Từ Hành Chi.
Để tránh Ôn Tuyết Trần bới móc lần nữa, Từ Hành Chi chống lên tay vịn xe lăn của hắn ta, nhỏ giọng yếu ớt nói: “Ôn tóc trắng, ta choáng váng quá.”
Mạnh Trọng Quang và Cửu Chi Đăng đồng thời quay đầu lại nhìn y, trong mắt ngập tràn lo lắng và đau lòng không tiêu tan được.
Từ Hành Chi lén làm động tác tay ra hiệu cho họ đi nhanh, đừng tiếp xúc tên ôn thần Ôn Tuyết Trần này kẻo xui xẻo.
Từ Hành Chi ra lệnh, hai người đành phải hành lễ với Ôn Tuyết Trần, bất đắc dĩ chia nhau ra rời khỏi đó.
Chờ hai người đi mất bóng, Ôn Tuyết Trần mới đóng cửa lại để tránh Từ Hành Chi bị trúng gió: “Ngươi khoan dung với bọn họ quá.”
Từ Hành Chi tiện đà ngồi lên tay vịn xe lăn của hắn ta, đáp qua loa: “Cũng tạm thôi.”
“Mạnh Trọng Quang thì thôi.” Ôn Tuyết Trần nói: “Còn Cửu Chi Đăng sớm muộn gì hắn cũng phải về ma đạo, chẳng lẽ hắn còn mong chờ chính đạo giữ hắn cả đời sao!”
Nghe hắn ta nói thế, Từ Hành Chi hơi không vui: “Ai thích về thì về, Tiểu Đăng không về.”
Ôn Tuyết Trần chau mày, giọng điệu hiếm khi cao lên: “Ngươi cần gì phải dây dưa với người không thuộc chính đạo chứ? Vì sao hôm nay ta lại đánh ngươi? Ta muốn ngươi nhớ thật lâu. Nếu ta không coi ngươi như đệ... bạn thân, ta cần gì phải lo ngươi giao du với ai chứ?”
“Tuyết Trần nói đúng đấy. Thương con trai cũng không có kiểu thương như ngươi.” Chu Bắc Nam tiến lên, tiện đà ngồi luôn vào tay vịn còn lại, hòa giải: “Nhưng mà không phải tất cả người không thuộc chính đạo đều là kẻ ác. Ta thấy tên nhóc họ Cửu đó cũng khá là lương thiện, từ lúc vào Phong Lăng Sơn tới nay không gây rắc rối, không gây chuyện ầm ĩ, lần trước còn đạt hạng tư Thiên bảng, có thể thấy tài năng...”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ôn Tuyết Trần gằn giọng đẩy Chu Bắc Nam ra: “Xuống.”
Chu Bắc Nam còn chưa ngồi ấm mông đã bị đẩy một cái, suýt thì lảo đảo ngã xuống đất.
Mãi mới đứng vững lại được, hắn ta lên tiếng trách mắng: “Ôn Tuyết Trần, ta nhắc nhở ngươi, sau khi ngươi và Tiểu Huyền Nhi đính hôn, ta sẽ là Đại cữu ca của ngươi đó, ngươi giữ thái độ với ta tốt một chút.”
Từ Hành Chi ngạc nhiên nhướng mày, vươn tay choàng cổ Ôn Tuyết Trần: “Quyết định thật luôn rồi hả?”
Ôn Tuyết Trần mím môi, mặt ửng đỏ: “Ngày mùng ba tháng ba năm sau là ngày tổ chức chính thức.”
Từ Hành Chi vui mừng, không bận tâm tới cơn đau đầu hay vết thương trên người, cười ha ha nói: “Ngươi là người đầu tiên thành thân trong bốn chúng ta, ta phải cho ngươi và Tiểu Huyền Nhi lì xì thật to.”
Chu Bắc Nam khinh thường nói: “Chỉ biết tặng lì xì cho người khác thôi, sao ngươi chẳng có tin tức gì thế? Ta nghe nói sư muội của Phong Lăng Sơn các ngươi cũng chưa kết đạo lữ với ai, trong lòng ngươi không biết à?”
Nhắc tới Nguyên Như Trú, Từ Hành Chi lại đau đầu: “Đừng nhắc nữa. Muội ấy...”
Câu nói của y bị tiếng gõ cửa khe khẽ cắt ngang: “Từ sư huynh, Từ sư huynh.”
Từ Hành Chi: “Ai?”
Bên ngoài cung kính đáp: “Lục Ngự Cửu của Thanh Lương Cốc.”
Ôn Tuyết Trần khó hiểu, Chu Bắc Nam cũng tò mò, nhìn Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi vẫn nhớ quỷ tu vừa nhút nhát vừa dịu dàng này, vô thức mỉm cười: “Vào đi.”
Nhận được sự cho phép, Lục Ngự Cửu bước vào cửa: “Từ sư huynh, ta mang ít thuốc đến...”
Cậu ta vừa ngẩng đầu lên thì thấy Ôn Tuyết Trần ngồi giữa căn phòng im lặng nhìn mình thì chân mềm nhũn, lập tức vén vạt áo quỳ xuống: “Ôn, Ôn sư huynh.”
Ôn Tuyết Trần lạnh nhạt “Ừ” một tiếng coi như đáp lời.
Chu Bắc Nam lại nhìn cậu ta nhiều hơn.
Dù có là Chu đại công tử mắt cao hơn đầu vẫn có chút ấn tượng với đệ tử Thanh Lương Cốc trẻ tuổi đang ở trước mặt. Dù sao cũng gặp nhau mấy lần rồi, cậu ta chẳng thay đổi nhiều lắm, khuôn mặt trẻ con vẫn rất khiến người ta yêu thích, thu hút lắm.
Lọ thuốc Lục Ngự Cửu cầm trong tay nóng đến mức cậu ta sắp không giữ được nữa, mặt cũng nóng bừng.
Nếu Ôn sư huynh ở đây thì chẳng phải thuốc của hắn ta tốt hơn thuốc của cậu ta trăm nghìn lần luôn sao?
Từ Hành Chi lại không hề chê bai gì cả, chống eo thẳng lưng đi tới trước mặt cậu ta, ngồi xổm xuống, cười hì hì giơ tay về phía cậu ta: “Thuốc đâu.”
Lục Ngự Cửu cầm lọ thuốc, hơi bối rối: “Từ sư huynh...”
Từ Hành Chi tự lấy cái lọ trong tay cậu ta, nhìn kỹ một lượt rồi quý trọng cất vào trong lồng ngực, vươn tay xoa mái tóc đen nhánh của cậu ta: “Cảm ơn nhé.”
Thấy y đối xử dịu dàng thân thiết với Lục Ngự Cửu như thế, Chu Bắc Nam hơi nghĩ ngợi một lát, không chờ Lục Ngự Cửu đi về tiếp tục bám vào y trêu đùa: “Ngày nào ngươi cũng ở cùng hai sư đệ, giờ lại chòng ghẹo tiểu đệ tử môn phái khác... Từ Hành Chi, không phải ngươi là đoạn tụ đó chứ?”
Lưng Lục Ngự Cửu cứng đờ.
Thấy Chu Bắc Nam nói chuyện không có giới hạn, Từ Hành Chi không nhịn được tái phát tật xấu bênh vực người mình: “Ta nhỏ hơn Khúc Trì bốn tuổi, nhỏ hơn ngươi hai tuổi. Tiểu Huyền Nhi sắp thành thân rồi, Chu mập ngươi không biết ngại mà còn cười ta. Ta thấy ngươi và Trình Đỉnh của Ứng Thiên Xuyên suốt ngày dính lấy nhau, cũng như nhau cả thôi.”
Đương nhiên Ôn Tuyết Trần cũng không bỏ qua cơ hội cười nhạo Chu Bắc Nam: “Lúc Tiểu Lục đi vào, không phải ngươi nhìn cậu ta rất lâu sao. Nếu nói về đoạn tụ, ta thấy ngươi còn giống hơn.”
Chu Bắc Nam bị hai người móc mỉa tức tối bốc lửa, bật thốt ra: “Hai ngươi có ý gì? Một tên đệ tử nhỏ nhoi của Thanh Lương Cốc mà trèo cao với tới ta được sao?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lục Ngự Cửu quỳ ở đất cảm thấy như mình vừa bị tát một phát, mặt nóng bừng.
Mà lúc nào Chu Bắc Nam cũng miệng nhanh hơn não, nói xong rồi mới thấy không đúng nhưng bắt hắn ta nuốt ngược lời vừa nói vào thì hắn ta lại khó chịu.
Đột nhiên Nguyên Như Trú xông vào hóa tan sự lúng túng ấy: “Ba vị sư huynh, mọi người đều ở...”
Nguyên Như Trú và các đệ tử của mấy môn phái kia thám thính được phương hướng của Cửu vĩ xà, ra ngoài hơn một ngày, bây giờ vội vã chạy về chắc hẳn là có phát hiện mới.
Nàng vội vàng kéo ống tay áo Từ Hành Chi: “Sư huynh! Cửu vĩ xà xuất hiện rồi, ngay ở phía tây núi Bình Định. Sư phụ và Khúc Trì sư huynh tới đó rồi. Sư phụ bảo ta tới thông báo cho các huynh, mang tiên khí nhanh chóng tới đó!”
Bị nàng kéo nhẹ, vết thương trên lưng Từ Hành Chi nhói đau, không nhịn được rên lên một tiếng.
Nguyên Như Trú vốn tỉ mỉ chu đáo, vừa rồi kéo tay áo y cũng chỉ vì sốt ruột quýnh lên không để ý, thấy Từ Hành Chi như thế thì vội vàng buông tay ra, lo lắng nói: “Sư huynh, huynh làm sao thế?”
Từ Hành Chi xua tay, ra hiệu mình vẫn ổn: “Muội nói tiếp đi.”
Nguyên Như Trú gia nhập môn phái đã được nhiều năm, đi chấp hành nhiệm vụ hàng yêu không dưới trăm lần. Mặc dù đối phó một con Cửu vĩ xà hơi hóc búa nhưng chưa đến mức khiến nàng hoảng hốt thế này.
Tình hình rất khẩn cấp, Nguyên Như Trú hơi đỡ y, vội vàng nói: “Con Cửu vĩ xà này không biết tìm đâu ra một con Cửu vĩ xà tu luyện trăm năm khác trong rừng sâu. Chúng nó quấn lấy nhau giao phối, không biết bao lâu rồi, bây giờ công lực chúng nó tăng rất nhanh, ra khỏi hang muốn đi về thành Bình Định dưới chân núi!”
Trái tim Từ Hành Chi chùng xuống.
Rắn tính dâm, Cửu vĩ xà đứng đầu trong các loài thú dâm, một khi giao phối với đồng loại, không chỉ kích thước bên ngoài lớn hơn mà công lực cũng tăng thêm gấp mấy lần.
Từ khi bốn môn phái quản lý các nơi tới nay, số lượng Cửu vĩ xà trên đời đếm trên đầu ngón tay. Lúc bốn môn phái bắt được con Cửu vĩ xà có tu vi Kim Đan kỳ này, các quân vốn định đưa nó vào Man Hoang, ai ngờ đệ tử trông coi thoáng lơ là chút đã để nó trốn thoát.
Theo tin tức Nguyên Như Trú mang về, con Cửu vĩ xà giao phối với nó cũng đã có tu luyện trăm năm, ít nhất cũng phải Trúc Cơ bậc chín, sau khi hai con rắn giao phối với nhau thì có thể tăng lên công lực của một Nguyên Anh kỳ, dựa vào uy lực này nó đã có thể tung hoành tứ phương.
Nếu không phải vì khi Cửu vĩ xà chạy vào Phong Lăng Sơn, Thanh Tĩnh Quân đang bế quan tu luyện, định thử đột phá cảnh giới Hóa Thần thì nhiệm vụ lần này vốn phải để ông ấy dẫn dắt mọi người.
Việc đã đến nước này, Từ Hành Chi không nói nhiều thừa thãi nữa: “Mọi người tự chuẩn bị cho đầy đủ. Lục Ngự Cửu, triệu tập đệ tử ở đây, nửa khắc sau sẽ xuất phát.”
Lúc này Lục Ngự Cửu đâu để ý tới mấy lời coi khinh ban nãy: “Vâng!”
“Vâng gì mà vâng?” Chu Bắc Nam thô bạo ấn vai y: “Từ Hành Chi, ngươi không muốn sống nữa hả? Có ba bọn ta ở đây, còn có Quảng Phủ Quân nữa, cần một người bệnh như ngươi ra vẻ ta đây sao?”
“Quảng Phủ Quân chỉ là Kim Đan bậc sáu. Trong số đệ tử đi theo, chỉ có một mình ta Kim Đan kỳ đại viên mãn!” Từ Hành Chi dứt khoát hất tay hắn ta ra: “Nói khó nghe một chút thì dù muốn tự bạo kim đan cùng chết với hai yêu vật đó, kim đan của các ngươi cũng không đủ!”
Chu Bắc Nam muốn nói thêm nhưng Ôn Tuyết Trần kiên quyết ngắt lời hắn ta: “Đừng lề mề nữa, mau đi chuẩn bị đồ đạc đi. Hành Chi, ta có đan dược giảm đau cấp tốc, đợi ta về phòng lấy, trước khi xuất phát ngươi phải uống luôn.”
Ôn Tuyết Trần nhìn Chu Bắc Nam.
Chu Bắc Nam cũng nghĩ tới mấy lời mình vừa vô liêm sỉ chế nhạo Từ Bình Sinh, tự biết mình làm chuyện ngu xuẩn, cười gượng mấy tiếng: “Nghĩ tới nghĩ lui, lo trước lo sau như thế có còn là ngươi không? Nếu hắn không thừa nhận quan hệ giữa hắn và ngươi, ngươi lo cho hắn làm gì...”
Ôn Tuyết Trần trừng hắn ta: “Chậc.”
Chu Bắc Nam: “Được rồi, ta không nói nữa được chưa.”
Từ Hành Chi nhìn hai người, lại ngứa miệng, đang định châm chọc Chu Bắc Nam mấy câu thì nghe tiếng ồn áo gây rối bên ngoài.
Từ Hành Chi không quan tâm tới sự ngăn cản của Chu Bắc Nam, đi chân trần nhảy xuống khỏi giường, kéo mở cửa phòng ra.
Hai cái thùng nước vốn đang đội trên đầu Mạnh Trọng Quang và Cửu Chi Đăng lại lần lượt úp lên đầu đối phương.
Hai người đều ướt sũng nước, có thể thấy do cãi nhau rồi đánh một trận.
Từ Hành Chi thấy thế thì não thình thịch đau nhức.
Ôn Tuyết Trần đánh xe lăn, mặt mày nhăn nhó, lạnh lùng như băng: “Đang làm gì kia? Ra thể thống gì hả?”
Từ Hành Chi hiếm khi hùa theo ý của hắn ta: “Không ra thể thống gì hết!”
Mạnh Trọng Quang và Cửu Chi Đăng đều cúi cái đầu ướt nhẹp xuống không nói gì.
Từ Hành Chi cứng rắn nói: “Dậy. Cút đi thay bộ quần áo khác, đi tắm...” Nói tới đây, giọng y vô thức mềm nhũn ra: “Đừng để bị cảm lạnh.”
Hai người cùng đáp “Vâng”, ỉu xìu đứng dậy, quay người định đi.
“Đứng lại.” Ôn Tuyết Trần lạnh lùng quát giữ hai bọn họ lại, quay sang Từ Hành Chi, nhíu mày hỏi: “Phong Lăng Sơn các ngươi không có phép tắc gì sao? Xúc phạm sư huynh, không chịu chấp hành hình phạt, cứ bỏ qua như thế à?”
Từ Hành Chi bóp sống mũi căng đau, cười nói: “Nếu Phong Lăng Sơn có phép tắc thật thì kẻ xui xẻo nhất không phải là ta sao.”
Ôn Tuyết Trần: “...” Hắn ta không thể phản bác lại lời lẽ ngụy biện xằng bậy của Từ Hành Chi.
Để tránh Ôn Tuyết Trần bới móc lần nữa, Từ Hành Chi chống lên tay vịn xe lăn của hắn ta, nhỏ giọng yếu ớt nói: “Ôn tóc trắng, ta choáng váng quá.”
Mạnh Trọng Quang và Cửu Chi Đăng đồng thời quay đầu lại nhìn y, trong mắt ngập tràn lo lắng và đau lòng không tiêu tan được.
Từ Hành Chi lén làm động tác tay ra hiệu cho họ đi nhanh, đừng tiếp xúc tên ôn thần Ôn Tuyết Trần này kẻo xui xẻo.
Từ Hành Chi ra lệnh, hai người đành phải hành lễ với Ôn Tuyết Trần, bất đắc dĩ chia nhau ra rời khỏi đó.
Chờ hai người đi mất bóng, Ôn Tuyết Trần mới đóng cửa lại để tránh Từ Hành Chi bị trúng gió: “Ngươi khoan dung với bọn họ quá.”
Từ Hành Chi tiện đà ngồi lên tay vịn xe lăn của hắn ta, đáp qua loa: “Cũng tạm thôi.”
“Mạnh Trọng Quang thì thôi.” Ôn Tuyết Trần nói: “Còn Cửu Chi Đăng sớm muộn gì hắn cũng phải về ma đạo, chẳng lẽ hắn còn mong chờ chính đạo giữ hắn cả đời sao!”
Nghe hắn ta nói thế, Từ Hành Chi hơi không vui: “Ai thích về thì về, Tiểu Đăng không về.”
Ôn Tuyết Trần chau mày, giọng điệu hiếm khi cao lên: “Ngươi cần gì phải dây dưa với người không thuộc chính đạo chứ? Vì sao hôm nay ta lại đánh ngươi? Ta muốn ngươi nhớ thật lâu. Nếu ta không coi ngươi như đệ... bạn thân, ta cần gì phải lo ngươi giao du với ai chứ?”
“Tuyết Trần nói đúng đấy. Thương con trai cũng không có kiểu thương như ngươi.” Chu Bắc Nam tiến lên, tiện đà ngồi luôn vào tay vịn còn lại, hòa giải: “Nhưng mà không phải tất cả người không thuộc chính đạo đều là kẻ ác. Ta thấy tên nhóc họ Cửu đó cũng khá là lương thiện, từ lúc vào Phong Lăng Sơn tới nay không gây rắc rối, không gây chuyện ầm ĩ, lần trước còn đạt hạng tư Thiên bảng, có thể thấy tài năng...”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ôn Tuyết Trần gằn giọng đẩy Chu Bắc Nam ra: “Xuống.”
Chu Bắc Nam còn chưa ngồi ấm mông đã bị đẩy một cái, suýt thì lảo đảo ngã xuống đất.
Mãi mới đứng vững lại được, hắn ta lên tiếng trách mắng: “Ôn Tuyết Trần, ta nhắc nhở ngươi, sau khi ngươi và Tiểu Huyền Nhi đính hôn, ta sẽ là Đại cữu ca của ngươi đó, ngươi giữ thái độ với ta tốt một chút.”
Từ Hành Chi ngạc nhiên nhướng mày, vươn tay choàng cổ Ôn Tuyết Trần: “Quyết định thật luôn rồi hả?”
Ôn Tuyết Trần mím môi, mặt ửng đỏ: “Ngày mùng ba tháng ba năm sau là ngày tổ chức chính thức.”
Từ Hành Chi vui mừng, không bận tâm tới cơn đau đầu hay vết thương trên người, cười ha ha nói: “Ngươi là người đầu tiên thành thân trong bốn chúng ta, ta phải cho ngươi và Tiểu Huyền Nhi lì xì thật to.”
Chu Bắc Nam khinh thường nói: “Chỉ biết tặng lì xì cho người khác thôi, sao ngươi chẳng có tin tức gì thế? Ta nghe nói sư muội của Phong Lăng Sơn các ngươi cũng chưa kết đạo lữ với ai, trong lòng ngươi không biết à?”
Nhắc tới Nguyên Như Trú, Từ Hành Chi lại đau đầu: “Đừng nhắc nữa. Muội ấy...”
Câu nói của y bị tiếng gõ cửa khe khẽ cắt ngang: “Từ sư huynh, Từ sư huynh.”
Từ Hành Chi: “Ai?”
Bên ngoài cung kính đáp: “Lục Ngự Cửu của Thanh Lương Cốc.”
Ôn Tuyết Trần khó hiểu, Chu Bắc Nam cũng tò mò, nhìn Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi vẫn nhớ quỷ tu vừa nhút nhát vừa dịu dàng này, vô thức mỉm cười: “Vào đi.”
Nhận được sự cho phép, Lục Ngự Cửu bước vào cửa: “Từ sư huynh, ta mang ít thuốc đến...”
Cậu ta vừa ngẩng đầu lên thì thấy Ôn Tuyết Trần ngồi giữa căn phòng im lặng nhìn mình thì chân mềm nhũn, lập tức vén vạt áo quỳ xuống: “Ôn, Ôn sư huynh.”
Ôn Tuyết Trần lạnh nhạt “Ừ” một tiếng coi như đáp lời.
Chu Bắc Nam lại nhìn cậu ta nhiều hơn.
Dù có là Chu đại công tử mắt cao hơn đầu vẫn có chút ấn tượng với đệ tử Thanh Lương Cốc trẻ tuổi đang ở trước mặt. Dù sao cũng gặp nhau mấy lần rồi, cậu ta chẳng thay đổi nhiều lắm, khuôn mặt trẻ con vẫn rất khiến người ta yêu thích, thu hút lắm.
Lọ thuốc Lục Ngự Cửu cầm trong tay nóng đến mức cậu ta sắp không giữ được nữa, mặt cũng nóng bừng.
Nếu Ôn sư huynh ở đây thì chẳng phải thuốc của hắn ta tốt hơn thuốc của cậu ta trăm nghìn lần luôn sao?
Từ Hành Chi lại không hề chê bai gì cả, chống eo thẳng lưng đi tới trước mặt cậu ta, ngồi xổm xuống, cười hì hì giơ tay về phía cậu ta: “Thuốc đâu.”
Lục Ngự Cửu cầm lọ thuốc, hơi bối rối: “Từ sư huynh...”
Từ Hành Chi tự lấy cái lọ trong tay cậu ta, nhìn kỹ một lượt rồi quý trọng cất vào trong lồng ngực, vươn tay xoa mái tóc đen nhánh của cậu ta: “Cảm ơn nhé.”
Thấy y đối xử dịu dàng thân thiết với Lục Ngự Cửu như thế, Chu Bắc Nam hơi nghĩ ngợi một lát, không chờ Lục Ngự Cửu đi về tiếp tục bám vào y trêu đùa: “Ngày nào ngươi cũng ở cùng hai sư đệ, giờ lại chòng ghẹo tiểu đệ tử môn phái khác... Từ Hành Chi, không phải ngươi là đoạn tụ đó chứ?”
Lưng Lục Ngự Cửu cứng đờ.
Thấy Chu Bắc Nam nói chuyện không có giới hạn, Từ Hành Chi không nhịn được tái phát tật xấu bênh vực người mình: “Ta nhỏ hơn Khúc Trì bốn tuổi, nhỏ hơn ngươi hai tuổi. Tiểu Huyền Nhi sắp thành thân rồi, Chu mập ngươi không biết ngại mà còn cười ta. Ta thấy ngươi và Trình Đỉnh của Ứng Thiên Xuyên suốt ngày dính lấy nhau, cũng như nhau cả thôi.”
Đương nhiên Ôn Tuyết Trần cũng không bỏ qua cơ hội cười nhạo Chu Bắc Nam: “Lúc Tiểu Lục đi vào, không phải ngươi nhìn cậu ta rất lâu sao. Nếu nói về đoạn tụ, ta thấy ngươi còn giống hơn.”
Chu Bắc Nam bị hai người móc mỉa tức tối bốc lửa, bật thốt ra: “Hai ngươi có ý gì? Một tên đệ tử nhỏ nhoi của Thanh Lương Cốc mà trèo cao với tới ta được sao?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lục Ngự Cửu quỳ ở đất cảm thấy như mình vừa bị tát một phát, mặt nóng bừng.
Mà lúc nào Chu Bắc Nam cũng miệng nhanh hơn não, nói xong rồi mới thấy không đúng nhưng bắt hắn ta nuốt ngược lời vừa nói vào thì hắn ta lại khó chịu.
Đột nhiên Nguyên Như Trú xông vào hóa tan sự lúng túng ấy: “Ba vị sư huynh, mọi người đều ở...”
Nguyên Như Trú và các đệ tử của mấy môn phái kia thám thính được phương hướng của Cửu vĩ xà, ra ngoài hơn một ngày, bây giờ vội vã chạy về chắc hẳn là có phát hiện mới.
Nàng vội vàng kéo ống tay áo Từ Hành Chi: “Sư huynh! Cửu vĩ xà xuất hiện rồi, ngay ở phía tây núi Bình Định. Sư phụ và Khúc Trì sư huynh tới đó rồi. Sư phụ bảo ta tới thông báo cho các huynh, mang tiên khí nhanh chóng tới đó!”
Bị nàng kéo nhẹ, vết thương trên lưng Từ Hành Chi nhói đau, không nhịn được rên lên một tiếng.
Nguyên Như Trú vốn tỉ mỉ chu đáo, vừa rồi kéo tay áo y cũng chỉ vì sốt ruột quýnh lên không để ý, thấy Từ Hành Chi như thế thì vội vàng buông tay ra, lo lắng nói: “Sư huynh, huynh làm sao thế?”
Từ Hành Chi xua tay, ra hiệu mình vẫn ổn: “Muội nói tiếp đi.”
Nguyên Như Trú gia nhập môn phái đã được nhiều năm, đi chấp hành nhiệm vụ hàng yêu không dưới trăm lần. Mặc dù đối phó một con Cửu vĩ xà hơi hóc búa nhưng chưa đến mức khiến nàng hoảng hốt thế này.
Tình hình rất khẩn cấp, Nguyên Như Trú hơi đỡ y, vội vàng nói: “Con Cửu vĩ xà này không biết tìm đâu ra một con Cửu vĩ xà tu luyện trăm năm khác trong rừng sâu. Chúng nó quấn lấy nhau giao phối, không biết bao lâu rồi, bây giờ công lực chúng nó tăng rất nhanh, ra khỏi hang muốn đi về thành Bình Định dưới chân núi!”
Trái tim Từ Hành Chi chùng xuống.
Rắn tính dâm, Cửu vĩ xà đứng đầu trong các loài thú dâm, một khi giao phối với đồng loại, không chỉ kích thước bên ngoài lớn hơn mà công lực cũng tăng thêm gấp mấy lần.
Từ khi bốn môn phái quản lý các nơi tới nay, số lượng Cửu vĩ xà trên đời đếm trên đầu ngón tay. Lúc bốn môn phái bắt được con Cửu vĩ xà có tu vi Kim Đan kỳ này, các quân vốn định đưa nó vào Man Hoang, ai ngờ đệ tử trông coi thoáng lơ là chút đã để nó trốn thoát.
Theo tin tức Nguyên Như Trú mang về, con Cửu vĩ xà giao phối với nó cũng đã có tu luyện trăm năm, ít nhất cũng phải Trúc Cơ bậc chín, sau khi hai con rắn giao phối với nhau thì có thể tăng lên công lực của một Nguyên Anh kỳ, dựa vào uy lực này nó đã có thể tung hoành tứ phương.
Nếu không phải vì khi Cửu vĩ xà chạy vào Phong Lăng Sơn, Thanh Tĩnh Quân đang bế quan tu luyện, định thử đột phá cảnh giới Hóa Thần thì nhiệm vụ lần này vốn phải để ông ấy dẫn dắt mọi người.
Việc đã đến nước này, Từ Hành Chi không nói nhiều thừa thãi nữa: “Mọi người tự chuẩn bị cho đầy đủ. Lục Ngự Cửu, triệu tập đệ tử ở đây, nửa khắc sau sẽ xuất phát.”
Lúc này Lục Ngự Cửu đâu để ý tới mấy lời coi khinh ban nãy: “Vâng!”
“Vâng gì mà vâng?” Chu Bắc Nam thô bạo ấn vai y: “Từ Hành Chi, ngươi không muốn sống nữa hả? Có ba bọn ta ở đây, còn có Quảng Phủ Quân nữa, cần một người bệnh như ngươi ra vẻ ta đây sao?”
“Quảng Phủ Quân chỉ là Kim Đan bậc sáu. Trong số đệ tử đi theo, chỉ có một mình ta Kim Đan kỳ đại viên mãn!” Từ Hành Chi dứt khoát hất tay hắn ta ra: “Nói khó nghe một chút thì dù muốn tự bạo kim đan cùng chết với hai yêu vật đó, kim đan của các ngươi cũng không đủ!”
Chu Bắc Nam muốn nói thêm nhưng Ôn Tuyết Trần kiên quyết ngắt lời hắn ta: “Đừng lề mề nữa, mau đi chuẩn bị đồ đạc đi. Hành Chi, ta có đan dược giảm đau cấp tốc, đợi ta về phòng lấy, trước khi xuất phát ngươi phải uống luôn.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương