Nhân Vật Quần Chúng!
Chương 8
Hương thơm ngào ngạt của món cá nướng làm tâm trạng Dạ Hoàng cũng dần tốt lên, Tâm Ý nhìn hắn ăn trông rất ngon miệng, mà đúng là ngon thật! Lúc nãy cô chạy vào phòng bếp tự tay làm một chút nước sốt để ướp cá nướng, bên ngoài bộc thêm lá sen rồi đặt lên than hồng mà nướng, cả buổi chiều tối cả hai người cứ xoay quanh bếp than hồng, tuy không phải là sơn hào hải vị cũng chẳng phải những thứ gì cao sang nhưng cảm giác ấm áp này Dạ Hoàng chưa bao giờ được trãi nghiệm!
Trong lúc vui miệng Tâm Ý lại dại dột nói một câu mà cô hối hận không kịp:
- Khi nào rảnh rảnh ta sẽ làm nhiều món khác còn hấp dẫn hơn cho người thưởng thức!
Nói rồi cô mới chợt nhớ là mình đã sai ở chỗ nào rồi, ôi mẹ ơi sao tự nhiên lại hứa với hắn vậy trời! Cô tự lấy tay đấm vào đầu mình, hành động này của cô làm Dạ Hoàng không nhịn được cười, Tâm Ý nhìn thấy hắn cười cô liền nói:
- Ngài nên cười nhiều chút sẽ đẹp hơn! Đâu có cần phải tỏ ra lúc nào cũng lạnh lùng như vậy chứ! Bình thường thì mọi người đã sợ ngài lắm rồi, không cần phải làm gì thêm cả!
- Ngươi thì biết cái gì! Tại sao ngươi lại biết Quỳnh Lam sẽ nói với ta những chuyện như lúc nãy!
- Nếu Tâm Ý nói bản thân có thể đón trước được tương lai ngài có tin hay không? Ngài có muốn biết tương lai của mình hay không? Tâm Ý ta đây sẽ vì ngài mà phá lệ một lần.
- Không cần! Nhưng ta cho ngươi một lời khuyên không nên nói những chuyện này với người khác ngoài ta, lòng người hiểm ác họ sẽ xem ngươi như một người tiên tri đón trước được tương lai, nhưng kết cục của những người đó ta tin chắc ngươi sẽ không muốn biết đâu!
Tâm Ý nhẹ gật đầu! Nhưng cô vẫn muốn biết kết cục của những người đó, cô e dè hỏi hắn:
- Ta muốn biết kết cục của bọn họ!
- Đương nhiên là chết! Đơn giản một điều không ai muốn bí mật của mình bị người khác nói trúng và khi ngươi hết giá trị lợi dụng thì chết là con đường duy nhất để bí mật mãi mãi vẫn là bí mật!
Cô muốn hỏi Dạ Hoàng tại sao không muốn biết tương lai của mình như thế nào? Có thể cô sẽ tiết lộ chút ít cho hắn biết như việc hắn sẽ làm vua và cưới công chúa Hải Châu của Bắc Triều làm hoàng hậu nhằm củng cố thế lực của mình thêm cường đại.
Dạ Hoàng nhìn về phía xa nhất của hồ nước, giọng trầm ngâm:
- Ta biết khả năng của mình, và ta tin vào bản thân nhiều hơn, khi muốn có được thứ gì đó thì phải do bản thân mình chủ động giành lấy cơ hội đó!
Tâm Ý cũng tiếp theo câu nói của Dạ Hoàng:
- Và một chút may mắn đấy! Có những thứ ngài nghĩ là không thể và không có nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại!
Nói rồi Tâm Ý đứng dậy rời đi, cô vừa đi vừa nói:
- Khuya rồi, nô tỳ về đây!
Nhìn bóng Tâm Ý đi khuất, tâm trạng hắn có chút dao động, những làn sóng nhỏ bắt đầu gợn dần trong lòng thái tử, cảm giác này rất khó diễn tả! Dưới ánh lửa bập bùng hai bóng người đang cúi người hành lễ bên cạnh thái tử, người tên Hắc Dạ lên tiếng:
- Các người điều tra đến đâu rồi?
- Bẩm thái tử, Tâm Ý cô nương không phải người của Vọng Nguyệt Cốc, và đặc biệt hơn là không có bất cứ thông tin gì của cô nương ấy cả, cứ như một người ở đâu xa đi lạc tới đây, còn nữa thuộc hạ điều tra được người của Vọng Nguyệt Cốc bắt đầu có hành động mới!
- Tiếp tục theo dõi! Nếu bọn chúng hành động quá khích giết không tha!
Hai người bọn hắn cúi người rồi lui dần vào bóng đen trước mắt! Tâm Ý trở về phòng sao khi tắm rửa xong cô cũng leo lên giường đi tìm Chu Công nhưng cô không hề hay biết có một bóng người luôn âm thầm quan sát cô từ nãy đến giờ, người đó không ai khác chính là Thái Tử, hắn cũng không hiểu nổi hôm nay hắn bị làm sao đôi chân cứ vô thức mà đi đến phòng của Tâm Ý mà đứng nhìn cô ngủ.
Sáng hôm nay Tâm Ý thức sớm hơn mọi ngày, cô cố tình đi tới phòng bếp pha một bình trà tim sen cho thái tử vì hôm qua cô nghe hắn nói bản thân rất khó ngủ. Cô vui vẻ bưng khay trà đi đến thư phòng đợi thái tử đến, nhưng hôm nay mặt trời đã lên cao mà cô vẫn không thấy hắn tới thư phòng, Tâm Ý lặng lẽ bưng khay trà ra ngoài tặng cho một cẩm y vệ đang đứng trực ở cửa, cô nói:
- Ta pha cho thái tử nhưng ngài ấy không tới thư phòng nên ngươi lấy uống đi để nguội uống không ngon!
Cẩm y vệ tên là Lạc Phong cũng là cánh tay đắc lực của thái tử, hắn vui vẻ nhận lấy rồi cười nói với cô:
- Thái tử đi đón công chúa Hải Châu của Bắc Triều, đang trên đường trở về, chắc cũng sắp tới rồi đấy, cám ơn vì tách trà, ta đi trước nhé!
. Tiên Hiệp Hay
Trong lúc vui miệng Tâm Ý lại dại dột nói một câu mà cô hối hận không kịp:
- Khi nào rảnh rảnh ta sẽ làm nhiều món khác còn hấp dẫn hơn cho người thưởng thức!
Nói rồi cô mới chợt nhớ là mình đã sai ở chỗ nào rồi, ôi mẹ ơi sao tự nhiên lại hứa với hắn vậy trời! Cô tự lấy tay đấm vào đầu mình, hành động này của cô làm Dạ Hoàng không nhịn được cười, Tâm Ý nhìn thấy hắn cười cô liền nói:
- Ngài nên cười nhiều chút sẽ đẹp hơn! Đâu có cần phải tỏ ra lúc nào cũng lạnh lùng như vậy chứ! Bình thường thì mọi người đã sợ ngài lắm rồi, không cần phải làm gì thêm cả!
- Ngươi thì biết cái gì! Tại sao ngươi lại biết Quỳnh Lam sẽ nói với ta những chuyện như lúc nãy!
- Nếu Tâm Ý nói bản thân có thể đón trước được tương lai ngài có tin hay không? Ngài có muốn biết tương lai của mình hay không? Tâm Ý ta đây sẽ vì ngài mà phá lệ một lần.
- Không cần! Nhưng ta cho ngươi một lời khuyên không nên nói những chuyện này với người khác ngoài ta, lòng người hiểm ác họ sẽ xem ngươi như một người tiên tri đón trước được tương lai, nhưng kết cục của những người đó ta tin chắc ngươi sẽ không muốn biết đâu!
Tâm Ý nhẹ gật đầu! Nhưng cô vẫn muốn biết kết cục của những người đó, cô e dè hỏi hắn:
- Ta muốn biết kết cục của bọn họ!
- Đương nhiên là chết! Đơn giản một điều không ai muốn bí mật của mình bị người khác nói trúng và khi ngươi hết giá trị lợi dụng thì chết là con đường duy nhất để bí mật mãi mãi vẫn là bí mật!
Cô muốn hỏi Dạ Hoàng tại sao không muốn biết tương lai của mình như thế nào? Có thể cô sẽ tiết lộ chút ít cho hắn biết như việc hắn sẽ làm vua và cưới công chúa Hải Châu của Bắc Triều làm hoàng hậu nhằm củng cố thế lực của mình thêm cường đại.
Dạ Hoàng nhìn về phía xa nhất của hồ nước, giọng trầm ngâm:
- Ta biết khả năng của mình, và ta tin vào bản thân nhiều hơn, khi muốn có được thứ gì đó thì phải do bản thân mình chủ động giành lấy cơ hội đó!
Tâm Ý cũng tiếp theo câu nói của Dạ Hoàng:
- Và một chút may mắn đấy! Có những thứ ngài nghĩ là không thể và không có nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại!
Nói rồi Tâm Ý đứng dậy rời đi, cô vừa đi vừa nói:
- Khuya rồi, nô tỳ về đây!
Nhìn bóng Tâm Ý đi khuất, tâm trạng hắn có chút dao động, những làn sóng nhỏ bắt đầu gợn dần trong lòng thái tử, cảm giác này rất khó diễn tả! Dưới ánh lửa bập bùng hai bóng người đang cúi người hành lễ bên cạnh thái tử, người tên Hắc Dạ lên tiếng:
- Các người điều tra đến đâu rồi?
- Bẩm thái tử, Tâm Ý cô nương không phải người của Vọng Nguyệt Cốc, và đặc biệt hơn là không có bất cứ thông tin gì của cô nương ấy cả, cứ như một người ở đâu xa đi lạc tới đây, còn nữa thuộc hạ điều tra được người của Vọng Nguyệt Cốc bắt đầu có hành động mới!
- Tiếp tục theo dõi! Nếu bọn chúng hành động quá khích giết không tha!
Hai người bọn hắn cúi người rồi lui dần vào bóng đen trước mắt! Tâm Ý trở về phòng sao khi tắm rửa xong cô cũng leo lên giường đi tìm Chu Công nhưng cô không hề hay biết có một bóng người luôn âm thầm quan sát cô từ nãy đến giờ, người đó không ai khác chính là Thái Tử, hắn cũng không hiểu nổi hôm nay hắn bị làm sao đôi chân cứ vô thức mà đi đến phòng của Tâm Ý mà đứng nhìn cô ngủ.
Sáng hôm nay Tâm Ý thức sớm hơn mọi ngày, cô cố tình đi tới phòng bếp pha một bình trà tim sen cho thái tử vì hôm qua cô nghe hắn nói bản thân rất khó ngủ. Cô vui vẻ bưng khay trà đi đến thư phòng đợi thái tử đến, nhưng hôm nay mặt trời đã lên cao mà cô vẫn không thấy hắn tới thư phòng, Tâm Ý lặng lẽ bưng khay trà ra ngoài tặng cho một cẩm y vệ đang đứng trực ở cửa, cô nói:
- Ta pha cho thái tử nhưng ngài ấy không tới thư phòng nên ngươi lấy uống đi để nguội uống không ngon!
Cẩm y vệ tên là Lạc Phong cũng là cánh tay đắc lực của thái tử, hắn vui vẻ nhận lấy rồi cười nói với cô:
- Thái tử đi đón công chúa Hải Châu của Bắc Triều, đang trên đường trở về, chắc cũng sắp tới rồi đấy, cám ơn vì tách trà, ta đi trước nhé!
. Tiên Hiệp Hay
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương