Nhặt Được Một Chàng A
Chương 44
Tên truyện: Nhặt được một chàng A
Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Editor: SacFructose
Chương 44:
Buổi tối Tạ Thời Tân mất ngủ, Đường Trụ nằm trong lòng anh hít thở nhẹ nhàng, anh làm sao cũng không ngủ nổi.
Có rất nhiều chuyện đè nặng dưới đáy lòng, làm anh vô cùng tỉnh táo, năm năm của Đường Trụ, bọn họ vốn đã có thể ở bên nhau, còn có thái độ của cha mẹ Đường Trụ với anh...
Anh dùng một ít thời gian tra xét mối quan hệ giữa Tạ gia và Đường gia, gần như đã lật đến tận hai mươi năm trước, người hai nhà đều không làm ăn buôn bán gì với nhau, cũng không có quan hệ gì.
Sau đó anh lại chú ý đến tình hình của Ngô Ninh gần đây, tuy rằng cho chưa hết giận, nhưng tình cảnh hiện tại của Ngô Ninh cũng khiến anh hả dạ rồi, Ngô gia bây giờ cũng vì anh mà lung tung rối loạn.
Còn năm năm kia.
Tạ Thời Tân cất điện thoại đi, bóp bóp giữa mày của mình, nơi trái tim lại tê dại thêm lần nữa.
Ánh trăng len lỏi qua bức rèm chiếu vào phòng, không bật đèn Tạ Thời Tân vẫn có thể thấy rõ nét mặt của Đường Trụ, lông mi rất dài, khuôn mặt trắng nõn.
Tạ Thời Tân tưởng tượng đến dưới tình huống anh không hề hay biết gì, Đường Trụ yên lặng thích anh năm năm, cảm thấy không cam lòng.
Anh lại nghĩ, bởi vì mình quá mức khốn nạn, bỏ quên Đường Trụ hết năm năm, trong lòng càng khó chịu.
Đường Trụ ngủ lâu rồi, đè nặng cánh tay anh có hơi tê, Tạ Thời Tân nhẹ nhàng nâng đầu cậu lên, lấy tay từ dưới cổ cậu ra.
Đường Trụ ngủ rất ngon, Tạ Thời Tân làm xong mấy việc đó, cậu cũng chỉ hít hít cái mũi, sau đó nặng nề ngủ tiếp.
Tạ Thời Tân ở trên giường nhìn Đường Trụ một lúc lâu, bởi vì Đường Trụ không có phản ứng gì làm anh cười một chút, nhưng anh lại nghĩ, sao anh lại cảm thấy Đường Trụ có thể có phản ứng được chứ, nên lại tiếp tục cười.
Lặng lẽ xuống giường, Tạ Thời Tân lại lấy cuốn nhật ký của Đường Trụ ra từ tủ quần áo kia.
Cuốn nhật ký rất dày, nhưng thật ra nội dung bên trong không nhiều lắm, đọc xong rất nhanh.
Mấy chục trang, hầu như toàn là liên hệ của Tạ Thời Tân với Đường Trụ trong mấy năm nay, Tạ Thời Tân xem xem, lại xem đến tờ cuối cùng.
Nhóc ngốc cho dù muốn quên anh, vẫn chúc anh tất cả đều tốt đẹp.
Khép sổ nhật ký lại, bỏ vào ngăn tủ kia, Tạ Thời Tân khoác một cái áo khoác, đi qua thơm nhẹ trán Đường Trụ một chút, cầm lấy di động đóng cửa lại.
Vì xác định sẽ không làm ồn đến Đường Trụ, Tạ Thời Tân đi qua phòng khác, lại tiếp tục đi đến ban công.
Kéo cửa ra, một trận gió vội vàng thổi lại đây, Tạ Thời Tân kéo quần áo lại đàng hoàng, ngồi xuống ghế mở ra một số điện thoại.
"A lô?"
Tiếng chuông báo gần như sắp tắt mới có người nhận điện, Tạ Thời Tân nghe được giọng nói bên kia, gọi một tiếng: "Mẹ."
Mẹ anh khó hiểu: "Có chuyện gì vậy? Bên con lúc này không phải bốn giờ sáng sao? Sao còn chưa ngủ?"
Tạ Thời Tân: "Hỏi mẹ một vài chuyện."
Mẹ anh hỏi: "Quan trọng không?"
Tạ Thời Tân: "Quan trọng."
Mẹ anh: "Đợi mẹ chút."
Có lẽ mẹ anh ở nơi đó đang chơi rất vui vẻ, bên kia rất náo nhiệt, Tạ Thời Tân đợi vài phút, mới dần dần cảm giác được bên kia yên tĩnh lại.
"Rồi, mẹ về phòng rồi, chuyện gì?" Mẹ anh hỏi.
Tạ Thời Tân: "Lần trước mẹ nói với con, Tạ Hựu Trạch là một tên khốn nạn, lời của mẹ kỳ thật có ẩn ý đúng không?"
Mẹ anh cười cười, lại không trả lời vấn đề này, mà chỉ hỏi: "Con với Đường Trụ phát triển đến trình độ nào rồi?"
Tạ Thời Tân: "Đã bên nhau rồi."
Mẹ anh a một tiếng thật dài: "Chúc mừng nha, đã gặp cha mẹ em nó chưa?"
Tạ Thời Tân: "Vẫn chưa."
Mẹ anh nghi hoặc: "Định đi gặp mặt sao?"
"Sau này sẽ gặp mặt sau," Tạ Thời Tân không muốn vòng vo với mẹ mình: "Mẹ nói thẳng đi, nhà mình với nhà họ có chuyện gì vậy?"
Mẹ anh tặc lưỡi một tiếng: "Việc này nói ra rất dài."
Tạ Thời Tân: "Con có thời gian."
Mẹ anh: "Nhưng mẹ không có, đám chị em bạn dì của mẹ còn chờ mẹ đi nhảy kìa."
Tạ Thời Tân: "... Mẹ."
Mẹ anh cười ra tiếng: "Rồi rồi rồi, mẹ nói đây," mẹ anh thở dài: "Chủ yếu là rất nặng nề, mẹ vừa mới high xong, con kêu mẹ nhắc chuyện này, mẹ chuyển hệ không kịp."
Tạ Thời Tân: "Nếu không con mở nhạc buồn cho mẹ nhé?"
"Thôi cũng không cần đâu," Mẹ anh cười rộ lên: "Gần đây con của mẹ trở nên hài hước quá, quả nhiên là sức mạnh tình yêu."
Tạ Thời Tân khẽ cười: "Tàm tạm thôi."
Mẹ anh: "Nói từ đâu đây, nói từ năm con 10 tuổi đi, năm ấy mẹ mang thai, con có nhớ không?"
Tạ Thời Tân nhíu mày: "Nhớ."
Anh còn nhớ, đứa bé kia không giữ được.
Mẹ anh thở dài: "Trong lúc mẹ mang thai, cha con nɠɵạı ŧìиɦ, tiểu tam là Đường Lê Hách."
Tạ Thời Tân hết hồn, nói: "Cái gì?"
Mẹ anh cười cười, giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng: "Không phải đã nói chuyện rất dài sao? Tổng kết lại là một câu thế đó."
Tạ Thời Tân trầm mặc vài giây, hỏi mẹ anh: "Mẹ có thể nói tỉ mỉ rõ ràng hơn không?"
Mẹ anh lại thở dài: "Việc này mẹ muốn sống để bụng chết mang theo, ai biết con lại dính với con trai Đường gia đâu."
Có lẽ có không khí rồi, giọng của mẹ anh cũng không còn hoạt bát như trước: "Lúc mẹ phát hiện chuyện này, cha con đã qua lại với Đường Lê Hách một thời gian, thật ra đàn ông ăn vụng phụ nữ đều có thể nhìn ra, thời gian đó hắn ta luôn đi công tác không trở về nhà, nhưng rõ ràng nói đi công tác, rồi lại có người nói với mẹ là thấy hắn ở thành phố A."
"Lúc đó mẹ cũng rất ngốc, có thể là do bị Tạ Hựu Trạch mê hoặc, vô cùng yêu hắn, sau khi phát hiện ra Đường Lê Hách cũng không có đi chất vấn hắn, sợ hắn không cần mẹ nữa, mà ngược lại đi tìm Đường Lê Hách."
"Đường Lê Hách bị cha con nuôi trong một sơn trang nhỏ ở thành phố A, sống vô cùng thoải mái, lúc mẹ qua tới, cậu ta ngồi một mình bên bờ sông câu cá."
"Lúc đó có lẽ cậu ta cũng biết mẹ là ai, nhìn thấy mẹ cũng không kinh ngạc, có lẽ biết mẹ sẽ tìm đến, vô cùng khách sáo pha trà cho mẹ, sau đó hỏi mẹ có chuyện gì."
"Mẹ ưỡn cái bụng to, lập tức cho cậu ta một cái tát, hỏi cậu ta tại sao lại quyến rũ chồng người khác, cậu ta không nói lời nào, mẹ lại tát cậu ta thêm cái nữa."
Mẹ anh nói đến đây dừng một chút, không biết là muốn hòa hoãn một chút không khí bi thương, hay là gì khác, đột nhiên cười lên: "Có phải quá mức tỉ mỉ rồi không?"
Tạ Thời Tân nghe rất nghiêm túc: "Không có."
Mẹ anh hỏi: "Còn nghe nữa không? Hay là mẹ tổng kết luôn cho nhanh?"
Tạ Thời Tân: "Nghe."
Mẹ anh haizz một tiếng: "Con trai à, con đây là đang chọt đến chuyện đau lòng của mẹ đó."
Tạ Thời Tân vốn định an ủi vài câu, mẹ anh đột nhiên nhập vai diễn: "Nhiều năm như vậy, mẹ rất vất vả, mới thoát ra, con lại, con lại..."
Tạ Thời Tân: "... Mẹ."
Mẹ anh hắng giọng: "Thôi mẹ nói tiếp đây."
Tạ Thời Tân: "Dạ."
"Mẹ lại tát cậu ta một cái, có thể là quá dùng sức, thân mình lảo đảo một chút, cậu ta còn bước đến đỡ mẹ, nói cẩn thận một chút, cẩn thận đứa nhỏ trong bụng."
"Thật sự không quậy lên được với cậu ta, mắng cái gì cũng không cãi lại, ngược lại còn gật đầu, làm như mẹ ăn hiếp cậu ta vậy, có người cầm dao ép cậu ta làm tiểu tam. Nhìn dáng vẻ đó của cậu ta, cuối cùng mẹ chỉ có thể nói lý, cho nên hôm đó, mẹ ngồi xuống tâm sự với cậu ta cả một buổi trưa,"
"Người con trai này, thoạt nhìn dịu dàng văn nhã, phúc hậu thiện lương, ai lại biết cậu ta là loại người đó, cho tiền cậu ta không cần, nói muốn tìm người đánh cậu ta cũng không sợ, uy hiếp không sợ, hủy danh dự cũng không sợ, cậu ta cứ muốn ở bên cạnh tên khốn nạn kia, tức chết mẹ."
"Mặt mũi Tạ Hựu Trạch đúng là không tệ, nhưng thật sự đến mức đó sao?"
"Ngày đó mẹ đi về suy nghĩ cả đêm, càng nghĩ càng không cam lòng, cho nên hôm sau mẹ lại đến đó."
"Con nói có khéo không, Tạ Hựu Trạch cũng ở đó."
"Lúc mẹ đi qua, Tạ Hựu Trạch từ sau lưng ôm lấy cậu ta, hai người đứng bên nhau cho cá vàng trong ao ăn, mẹ không nói quá, lúc đó mẹ ói ra tại chỗ."
"Tạ Hựu Trạch cũng thấy mẹ, cũng may hắn còn biết luống cuống một chút, lập tức buông Đường Lê Hách ra, nếu không mẹ thật sự mất mặt."
"Tạ Hựu Trạch làm trò trước mặt Đường Lê Hách, giải thích với mẹ, nói họ chỉ là bạn bè, kêu mẹ đừng hiểu lầm, mẹ hỏi Đường Lê Hách hai người chỉ là bạn bè sao? Đường Lê Hách nói không phải, cậu ta nói cậu ta là tình nhân của Tạ Hựu Trạch."
"Kỳ thật mẹ cũng chỉ mới gặp Đường Lê Hách một lần, nhưng không biết vì sao, mẹ rất hiểu cậu ta, cũng chắc chắn Đường Lê Hách sẽ nói như vậy. Lúc đó Tạ Hựu Trạch luống cuống, cứ giải thích với mẹ mãi, còn nói vì đứa con trong bụng, bảo mẹ đừng tức giận, chỉ là hiểu lầm thôi."
"Mẹ còn chưa nói gì đâu, Đường Lê Hách đột nhiên hỏi Tạ Hựu Trạch, nói nếu hôm nay phải chọn một người giữa mẹ và Đường Lê Hách, hắn sẽ chọn ai?"
"Tạ Hựu Trạch vốn dĩ nói là mẹ, nhưng Đường Lê Hách hỏi hắn, nếu ba của mẹ không hợp tác dự án với Tạ Hựu Trạch thì sao, Tạ Hựu Trạch sẽ chọn ai, thằng chó Tạ Hựu Trạch đó vậy mà lại do dự."
Lúc đó mẹ cũng lạnh lòng rồi, lúc Tạ Hựu Trạch ở riêng với mẹ, thật sự thể hiện như rất yêu mẹ, toàn thế giới chỉ có mẹ trong mắt, chỉ thương mẹ yêu mẹ. Lúc ban đầu mẹ nghe đến Đường Lê Hách, mẹ căn bản đâu có tin, lúc chân tướng bại lộ, mẹ vẫn ôm lòng hi vọng, cảm thấy Tạ Hựu Trạch tiếp cận Đường Lê Hách là có nguyên nhân."
"Có nguyên nhân gì đâu chứ, thằng chó đó chỉ đơn giản là muốn bắt cá hai tay thôi."
"Ngày đó mẹ đập Tạ Hựu Trạch một trận, có lẽ không kiềm chế được sức lực, bản thân cũng nổi điên rồi, tức giận quá mức, náo loạn một buổi chiều, ngày hôm sau đứa nhỏ trong bụng không giữ được nữa."
"Mẹ sảy thai không bao lâu sau liền ly hôn với hắn, bởi vì hắn sai trước, nên mẹ chiếm phần lớn tài sản, nhưng mà lúc đó Tạ Hựu Trạch chỉ là dân làm ăn nhỏ, mẹ cũng không lấy được bao nhiêu."
"Khi đó rất nhiều người nói mẹ sao lại nương tay, được lợi cho thằng tiểu tam đó, nhưng lúc đó mẹ thật sự rất mệt, bất cứ thứ gì của Tạ Hựu Trạch mẹ cũng không muốn đụng tới nữa."
"Nhưng sau đó, mẹ nghe nói sau khi bọn mẹ ly hôn không bao lâu, Đường Lê Hách qua đời, hình như bị bệnh gì đó, cụ thể thì mẹ không rõ lắm, thật là đáng đời."
"Con nói ông trời có phải bất công lắm không, người khốn nạn như vậy, sau này lại hô mưa gọi gió cả một đường, chắc con biết trước khi hắn cưới con vợ bây giờ, đã từng cưới một người vợ khác, con gái của một ông trùm giàu có, người phụ nữ đó giúp hắn nắm một nửa thành phố A trong tay."
"Hắn thì hay lắm, tự mình làm lớn, làm nhà phú thương người ta phá sản luôn, sau đó ly hôn với con gái ông ta, hiện tại cưới bà vợ xinh đẹp, thật là người khốn nạn thì sống cũng khốn nạn."
"Cũng may sau khi mẹ ly hôn đòi quyền nuôi dưỡng con, để ông ngoại dạy dỗ con, nếu không để con cho hắn nuôi, không chừng con cũng đáng ghê tởm như hắn luôn đấy."
Cho dù chỉ nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, Tạ Thời Tân vẫn nghe ra được hận ý của mẹ đối với Tạ Hựu Trạch.
"Nhưng mà mẹ vẫn muốn khen con vài câu, công ty này của ông ngoại con thật sự được con phát triển rất tốt, lúc trước thiếu chút nữa ông ngoại con đã bán rẻ nó, con cũng dám tiếp nhận, bây giờ còn phát triển lớn như vậy."
Tạ Thời Tân bất đắc dĩ: "Mẹ, đề tài của mẹ cũng xoay chuyển nhanh quá rồi."
Mẹ anh: "Nhẹ nhàng đi nào, không cần phải buồn khổ làm gì nữa, qua cũng qua rồi, hàn huyên thôi chứ đâu có quay lại ngày xưa đâu, hiện tại vui vẻ mới là quan trọng nhất."
Tạ Thời Tân cười: "Đúng vậy."
Mẹ anh hỏi: "Cho nên nói sao đây? Đường gia không thích con?"
Tạ Thời Tân: "Không phải."
Mẹ anh buông tiếng thở dài: "Con cũng đừng gạt mẹ, mẹ có thể đoán được, thật ra mẹ cảm thấy, nếu họ lôi chuyện này ra nói với con, con chặn đầu lại liền, hỏi ngược lại họ, ai bảo Đường Lê Hách biết mà còn làm tiểu tam."
Tạ Thời Tân bất đắc dĩ: "... Mẹ."
Mẹ anh cười rộ lên: "Nói kiểu này quả thật là thèm đòn, nhưng cũng chính xác mà."
Tạ Thời Tân: "Con đi cầu hôn, không phải đi cãi lộn."
Mẹ anh lại cười ra tiếng: "Thật ra, Tạ Hựu Trạch trừ việc là cha ruột của con, trừ việc con mang họ Tạ ra, hai người cũng không có quan hệ gì quá lớn, bây giờ con không dựa vào hắn, cuối năm cũng về bên mẹ ăn Tết," Mẹ anh nói đến đây, hỏi: "Cách nói thế này con cảm thấy được không?"
Tạ Thời Tân bật cười: "Không biết."
Mẹ anh cắt ngang: "Lúc trước mẹ biết con với con trai nhà họ dan díu với nhau, cũng rất tức giận, lập tức ngồi máy bay trở về, muốn bắt con tránh xa em nó ra. Nhưng con nhìn mẹ đó, ở trên máy bay liền nghĩ được thông suốt, ân oán thế hệ trước thì nên chấm dứt ở thế hệ đó đi, dây dưa kéo dài không dứt làm gì." Đột nhiên mẹ anh cười ra tiếng: "Thật ra là do mẹ lười thôi, nghĩ nếu quậy lớn chuyện này lên, con lại thích Đường Trụ như vậy, nếu không tách hai người ra được, mẹ với Đường gia có lẽ lại phải tính sổ với nhau, tính xem ai sai nhiều hơn, vậy thật là làm chậm trễ chuyện của con, hơn nữa mẹ cũng không muốn chùi đít cho Tạ Hựu Trạch."
Giọng mẹ anh cao lên: "Nhưng kỳ thật muốn thật sự tính sổ, Đường Lê Hách nhà họ mới có lỗi với mẹ nhiều hơn đó."
Mẹ anh nói xong lại thở ra một hơi: "Mẹ lại kích động rồi, việc này thật sự không nên để trong lòng mà."
Tạ Thời Tân: "Mẹ đừng nóng giận."
"Không giận nữa, hôm nay coi như là lần cuối nhắc đến chuyện này đi," Mẹ anh nói xong, lại bảo: "Ai cũng là thân thể độc lập, con nhìn Đường gia kia còn không bao dung được như mẹ đâu."
Mẹ anh lại ai ya một tiếng: "Con tự nhìn rồi làm đi, mấy dì lại thúc giục mẹ buổi chiều đi nhảy kìa."
Tạ Thời Tân cười: "Đi đi, chơi vui vẻ."
Mẹ anh: "Đi ngủ sớm chút đi, bên con trời cũng sắp sáng rồi đúng không?"
Tạ Thời Tân nhìn vầng sáng xa xa nơi chân trời: "Sắp sáng rồi."
"Năm đó mẹ cũng vì chuyện tình cảm mà không ngủ được đến hừng đông," Tạ Thời Tân tưởng rằng mẹ anh muốn khuyên anh đi nghỉ ngơi nhiều hơn, không ngờ câu tiếp theo là: "Có phải rất thú vị hay không? Đời người phải có nhiều sắc màu một chút, sau này con với Đường Trụ già rồi, sẽ nhiều thêm một chuyện để nhớ lại, năm đó anh vì em mà thức trắng đêm."
Tạ Thời Tân: "... Cảm ơn mẹ đã cung cấp ý tưởng."
"Ha ha, thật sự không nói nữa, hi vọng Tết năm nay có thể gặp được cục cưng của con, mẹ đi đây."
Tạ Thời Tân: "Dạ, liên lạc sau."
Đường Trụ vẫn đang ngủ, có thể do Tạ Thời Tân không ở đây, cậu coi gối đầu là Tạ Thời Tân, ôm chặt nó, còn gối đầu lên.
Tạ Thời Tân cởϊ áσ khoác ra treo một bên, xốc chăn đi vào, rút cái gối trong lòng cậu ra.
Lúc sắp rút ra hết, Đường Trụ đột nhiên mở mắt, mơ mơ màng màng, cậu nhìn Tạ Thời Tân một cái, sau đó túm tay Tạ Thời Tân kéo qua, ôm.
"Anh lạnh quá à." Đường Trụ nhỏ giọng lẩm bẩm.
Tạ Thời Tân còn chưa kịp trả lời, Đường Trụ đã ngủ mất.
Tất cả báo thức của Đường Trụ đều bị Tạ Thời Tân tắt hết, ngày hôm sau Đường Trụ mở mắt ra đã là mười giờ sáng, mà người đàn ông bên cạnh cậu này, có vẻ đã thức từ sớm, nửa nằm nửa ngồi trên giường, mở máy tính làm việc.
Đường Trụ nhíu mắt một cái rồi nhắm lại.
"Thức chưa?" Tạ Thời Tân rảnh rỗi được một chút liền quay sang nựng cằm Đường Trụ.
Đường Trụ nhẹ giọng ừ một tiếng, vùi mặt vào eo Tạ Thời Tân.
Tạ Thời Tân hỏi: "Đường Trạch bảo anh hỏi em tuyến thể của em có đau không?"
Đường Trụ lắc đầu: "Không đau."
Tạ Thời Tân ừ một tiếng: "Anh gọi cháo, ăn xong đến nhà anh ở đi, anh đưa thực đơn một tuần cho dì giúp việc."
Đường Trụ: "Dạ."
Tạ Thời Tân: "Dạ thì đừng nằm nữa, buổi sáng còn phải ăn cơm uống thuốc."
Nhưng vẫn không nhúc nhích.
Tạ Thời Tân cười cười, lấy laptop ra, xốc chăn chui vào.
Mặt Đường Trụ càng chôn sâu hơn, không cho Tạ Thời Tân nhìn cậu, ôm gối cười.
"Không dậy nổi?" Tạ Thời Tân đặt tay lên eo cậu.
Sau lưng Đường Trụ như có đôi mắt, cậu cảm thấy Tạ Thời Tân sẽ lập tức chọt lét cậu, lập tức xốc chăn lên: "Thức rồi nè."
Nói thức rồi nhưng vẫn cọ tới cọ luii, Tạ Thời Tân không thể không tự tay bế cậu đến bồn rửa mặt, bóp kem đánh răng lên bàn chải, đưa vào miệng cậu.
Sau đó Đường Trụ lại phát ra tiếng cười ngây ngô khó hiểu như hôm qua.
"Hì hì."
Đường Trụ nhìn vào gương đánh răng, Tạ Thời Tân ở phía sau nhìn, thấy cậu chải vài cái, ngẩng đầu cười với Tạ Thời Tân, đôi mắt cong cong.
Bàn chải điện vang ù ù, một buổi sáng bình thường như mọi ngày, khác chút là Đường Trụ ngọt như vắt ra được vài giọt nước đường.
Chờ Đường Trụ phun bọt kem trong miệng ra, Tạ Thời Tân đột nhiên nói: "Định chừng nào mới mang anh đến gặp cha mẹ em?"
"Khụ khụ khụ khụ," Đường Trụ lập tức bị sặc, ho khan: "Cái gì?"
Tạ Thời Tân: "Không muốn sao?"
Đường Trụ hỏi: "Tại sao đột nhiên muốn gặp bọn họ?"
Tạ Thời Tân: "Bàn chuyện hôn sự của chúng ta."
Đường Trụ từ từ trợn to đôi mắt: "Anh muốn kết hôn với em?"
Tạ Thời Tân nựng cằm Đường Trụ: "Vẻ mặt gì đây? Không muốn sao?"
Đường Trụ vội vàng gật đầu: "Muốn mà, chỉ là, có hơi đột ngột."
Tạ Thời Tân lắc đầu: "Không đột ngột, anh đã nghĩ rất lâu rồi."
Đường Trụ cúi đầu ò một tiếng, lại hỏi: "Vậy tại sao phải gặp ba mẹ em trước?"
Tạ Thời Tân xoa xoa trán: "Phải nghĩ cách để họ thích anh mới được."
Đường Trụ nói: "Vậy anh cố lên."
Đường Trụ nói xong bắt đầu súc miệng, súc miệng xong đột nhiên nhỏ giọng thì thầm.
"Anh cũng dở quá đi, cầu hôn em như vậy thôi à."
Cậu lại nói: "Em còn chưa rửa mặt nữa."
Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Editor: SacFructose
Chương 44:
Buổi tối Tạ Thời Tân mất ngủ, Đường Trụ nằm trong lòng anh hít thở nhẹ nhàng, anh làm sao cũng không ngủ nổi.
Có rất nhiều chuyện đè nặng dưới đáy lòng, làm anh vô cùng tỉnh táo, năm năm của Đường Trụ, bọn họ vốn đã có thể ở bên nhau, còn có thái độ của cha mẹ Đường Trụ với anh...
Anh dùng một ít thời gian tra xét mối quan hệ giữa Tạ gia và Đường gia, gần như đã lật đến tận hai mươi năm trước, người hai nhà đều không làm ăn buôn bán gì với nhau, cũng không có quan hệ gì.
Sau đó anh lại chú ý đến tình hình của Ngô Ninh gần đây, tuy rằng cho chưa hết giận, nhưng tình cảnh hiện tại của Ngô Ninh cũng khiến anh hả dạ rồi, Ngô gia bây giờ cũng vì anh mà lung tung rối loạn.
Còn năm năm kia.
Tạ Thời Tân cất điện thoại đi, bóp bóp giữa mày của mình, nơi trái tim lại tê dại thêm lần nữa.
Ánh trăng len lỏi qua bức rèm chiếu vào phòng, không bật đèn Tạ Thời Tân vẫn có thể thấy rõ nét mặt của Đường Trụ, lông mi rất dài, khuôn mặt trắng nõn.
Tạ Thời Tân tưởng tượng đến dưới tình huống anh không hề hay biết gì, Đường Trụ yên lặng thích anh năm năm, cảm thấy không cam lòng.
Anh lại nghĩ, bởi vì mình quá mức khốn nạn, bỏ quên Đường Trụ hết năm năm, trong lòng càng khó chịu.
Đường Trụ ngủ lâu rồi, đè nặng cánh tay anh có hơi tê, Tạ Thời Tân nhẹ nhàng nâng đầu cậu lên, lấy tay từ dưới cổ cậu ra.
Đường Trụ ngủ rất ngon, Tạ Thời Tân làm xong mấy việc đó, cậu cũng chỉ hít hít cái mũi, sau đó nặng nề ngủ tiếp.
Tạ Thời Tân ở trên giường nhìn Đường Trụ một lúc lâu, bởi vì Đường Trụ không có phản ứng gì làm anh cười một chút, nhưng anh lại nghĩ, sao anh lại cảm thấy Đường Trụ có thể có phản ứng được chứ, nên lại tiếp tục cười.
Lặng lẽ xuống giường, Tạ Thời Tân lại lấy cuốn nhật ký của Đường Trụ ra từ tủ quần áo kia.
Cuốn nhật ký rất dày, nhưng thật ra nội dung bên trong không nhiều lắm, đọc xong rất nhanh.
Mấy chục trang, hầu như toàn là liên hệ của Tạ Thời Tân với Đường Trụ trong mấy năm nay, Tạ Thời Tân xem xem, lại xem đến tờ cuối cùng.
Nhóc ngốc cho dù muốn quên anh, vẫn chúc anh tất cả đều tốt đẹp.
Khép sổ nhật ký lại, bỏ vào ngăn tủ kia, Tạ Thời Tân khoác một cái áo khoác, đi qua thơm nhẹ trán Đường Trụ một chút, cầm lấy di động đóng cửa lại.
Vì xác định sẽ không làm ồn đến Đường Trụ, Tạ Thời Tân đi qua phòng khác, lại tiếp tục đi đến ban công.
Kéo cửa ra, một trận gió vội vàng thổi lại đây, Tạ Thời Tân kéo quần áo lại đàng hoàng, ngồi xuống ghế mở ra một số điện thoại.
"A lô?"
Tiếng chuông báo gần như sắp tắt mới có người nhận điện, Tạ Thời Tân nghe được giọng nói bên kia, gọi một tiếng: "Mẹ."
Mẹ anh khó hiểu: "Có chuyện gì vậy? Bên con lúc này không phải bốn giờ sáng sao? Sao còn chưa ngủ?"
Tạ Thời Tân: "Hỏi mẹ một vài chuyện."
Mẹ anh hỏi: "Quan trọng không?"
Tạ Thời Tân: "Quan trọng."
Mẹ anh: "Đợi mẹ chút."
Có lẽ mẹ anh ở nơi đó đang chơi rất vui vẻ, bên kia rất náo nhiệt, Tạ Thời Tân đợi vài phút, mới dần dần cảm giác được bên kia yên tĩnh lại.
"Rồi, mẹ về phòng rồi, chuyện gì?" Mẹ anh hỏi.
Tạ Thời Tân: "Lần trước mẹ nói với con, Tạ Hựu Trạch là một tên khốn nạn, lời của mẹ kỳ thật có ẩn ý đúng không?"
Mẹ anh cười cười, lại không trả lời vấn đề này, mà chỉ hỏi: "Con với Đường Trụ phát triển đến trình độ nào rồi?"
Tạ Thời Tân: "Đã bên nhau rồi."
Mẹ anh a một tiếng thật dài: "Chúc mừng nha, đã gặp cha mẹ em nó chưa?"
Tạ Thời Tân: "Vẫn chưa."
Mẹ anh nghi hoặc: "Định đi gặp mặt sao?"
"Sau này sẽ gặp mặt sau," Tạ Thời Tân không muốn vòng vo với mẹ mình: "Mẹ nói thẳng đi, nhà mình với nhà họ có chuyện gì vậy?"
Mẹ anh tặc lưỡi một tiếng: "Việc này nói ra rất dài."
Tạ Thời Tân: "Con có thời gian."
Mẹ anh: "Nhưng mẹ không có, đám chị em bạn dì của mẹ còn chờ mẹ đi nhảy kìa."
Tạ Thời Tân: "... Mẹ."
Mẹ anh cười ra tiếng: "Rồi rồi rồi, mẹ nói đây," mẹ anh thở dài: "Chủ yếu là rất nặng nề, mẹ vừa mới high xong, con kêu mẹ nhắc chuyện này, mẹ chuyển hệ không kịp."
Tạ Thời Tân: "Nếu không con mở nhạc buồn cho mẹ nhé?"
"Thôi cũng không cần đâu," Mẹ anh cười rộ lên: "Gần đây con của mẹ trở nên hài hước quá, quả nhiên là sức mạnh tình yêu."
Tạ Thời Tân khẽ cười: "Tàm tạm thôi."
Mẹ anh: "Nói từ đâu đây, nói từ năm con 10 tuổi đi, năm ấy mẹ mang thai, con có nhớ không?"
Tạ Thời Tân nhíu mày: "Nhớ."
Anh còn nhớ, đứa bé kia không giữ được.
Mẹ anh thở dài: "Trong lúc mẹ mang thai, cha con nɠɵạı ŧìиɦ, tiểu tam là Đường Lê Hách."
Tạ Thời Tân hết hồn, nói: "Cái gì?"
Mẹ anh cười cười, giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng: "Không phải đã nói chuyện rất dài sao? Tổng kết lại là một câu thế đó."
Tạ Thời Tân trầm mặc vài giây, hỏi mẹ anh: "Mẹ có thể nói tỉ mỉ rõ ràng hơn không?"
Mẹ anh lại thở dài: "Việc này mẹ muốn sống để bụng chết mang theo, ai biết con lại dính với con trai Đường gia đâu."
Có lẽ có không khí rồi, giọng của mẹ anh cũng không còn hoạt bát như trước: "Lúc mẹ phát hiện chuyện này, cha con đã qua lại với Đường Lê Hách một thời gian, thật ra đàn ông ăn vụng phụ nữ đều có thể nhìn ra, thời gian đó hắn ta luôn đi công tác không trở về nhà, nhưng rõ ràng nói đi công tác, rồi lại có người nói với mẹ là thấy hắn ở thành phố A."
"Lúc đó mẹ cũng rất ngốc, có thể là do bị Tạ Hựu Trạch mê hoặc, vô cùng yêu hắn, sau khi phát hiện ra Đường Lê Hách cũng không có đi chất vấn hắn, sợ hắn không cần mẹ nữa, mà ngược lại đi tìm Đường Lê Hách."
"Đường Lê Hách bị cha con nuôi trong một sơn trang nhỏ ở thành phố A, sống vô cùng thoải mái, lúc mẹ qua tới, cậu ta ngồi một mình bên bờ sông câu cá."
"Lúc đó có lẽ cậu ta cũng biết mẹ là ai, nhìn thấy mẹ cũng không kinh ngạc, có lẽ biết mẹ sẽ tìm đến, vô cùng khách sáo pha trà cho mẹ, sau đó hỏi mẹ có chuyện gì."
"Mẹ ưỡn cái bụng to, lập tức cho cậu ta một cái tát, hỏi cậu ta tại sao lại quyến rũ chồng người khác, cậu ta không nói lời nào, mẹ lại tát cậu ta thêm cái nữa."
Mẹ anh nói đến đây dừng một chút, không biết là muốn hòa hoãn một chút không khí bi thương, hay là gì khác, đột nhiên cười lên: "Có phải quá mức tỉ mỉ rồi không?"
Tạ Thời Tân nghe rất nghiêm túc: "Không có."
Mẹ anh hỏi: "Còn nghe nữa không? Hay là mẹ tổng kết luôn cho nhanh?"
Tạ Thời Tân: "Nghe."
Mẹ anh haizz một tiếng: "Con trai à, con đây là đang chọt đến chuyện đau lòng của mẹ đó."
Tạ Thời Tân vốn định an ủi vài câu, mẹ anh đột nhiên nhập vai diễn: "Nhiều năm như vậy, mẹ rất vất vả, mới thoát ra, con lại, con lại..."
Tạ Thời Tân: "... Mẹ."
Mẹ anh hắng giọng: "Thôi mẹ nói tiếp đây."
Tạ Thời Tân: "Dạ."
"Mẹ lại tát cậu ta một cái, có thể là quá dùng sức, thân mình lảo đảo một chút, cậu ta còn bước đến đỡ mẹ, nói cẩn thận một chút, cẩn thận đứa nhỏ trong bụng."
"Thật sự không quậy lên được với cậu ta, mắng cái gì cũng không cãi lại, ngược lại còn gật đầu, làm như mẹ ăn hiếp cậu ta vậy, có người cầm dao ép cậu ta làm tiểu tam. Nhìn dáng vẻ đó của cậu ta, cuối cùng mẹ chỉ có thể nói lý, cho nên hôm đó, mẹ ngồi xuống tâm sự với cậu ta cả một buổi trưa,"
"Người con trai này, thoạt nhìn dịu dàng văn nhã, phúc hậu thiện lương, ai lại biết cậu ta là loại người đó, cho tiền cậu ta không cần, nói muốn tìm người đánh cậu ta cũng không sợ, uy hiếp không sợ, hủy danh dự cũng không sợ, cậu ta cứ muốn ở bên cạnh tên khốn nạn kia, tức chết mẹ."
"Mặt mũi Tạ Hựu Trạch đúng là không tệ, nhưng thật sự đến mức đó sao?"
"Ngày đó mẹ đi về suy nghĩ cả đêm, càng nghĩ càng không cam lòng, cho nên hôm sau mẹ lại đến đó."
"Con nói có khéo không, Tạ Hựu Trạch cũng ở đó."
"Lúc mẹ đi qua, Tạ Hựu Trạch từ sau lưng ôm lấy cậu ta, hai người đứng bên nhau cho cá vàng trong ao ăn, mẹ không nói quá, lúc đó mẹ ói ra tại chỗ."
"Tạ Hựu Trạch cũng thấy mẹ, cũng may hắn còn biết luống cuống một chút, lập tức buông Đường Lê Hách ra, nếu không mẹ thật sự mất mặt."
"Tạ Hựu Trạch làm trò trước mặt Đường Lê Hách, giải thích với mẹ, nói họ chỉ là bạn bè, kêu mẹ đừng hiểu lầm, mẹ hỏi Đường Lê Hách hai người chỉ là bạn bè sao? Đường Lê Hách nói không phải, cậu ta nói cậu ta là tình nhân của Tạ Hựu Trạch."
"Kỳ thật mẹ cũng chỉ mới gặp Đường Lê Hách một lần, nhưng không biết vì sao, mẹ rất hiểu cậu ta, cũng chắc chắn Đường Lê Hách sẽ nói như vậy. Lúc đó Tạ Hựu Trạch luống cuống, cứ giải thích với mẹ mãi, còn nói vì đứa con trong bụng, bảo mẹ đừng tức giận, chỉ là hiểu lầm thôi."
"Mẹ còn chưa nói gì đâu, Đường Lê Hách đột nhiên hỏi Tạ Hựu Trạch, nói nếu hôm nay phải chọn một người giữa mẹ và Đường Lê Hách, hắn sẽ chọn ai?"
"Tạ Hựu Trạch vốn dĩ nói là mẹ, nhưng Đường Lê Hách hỏi hắn, nếu ba của mẹ không hợp tác dự án với Tạ Hựu Trạch thì sao, Tạ Hựu Trạch sẽ chọn ai, thằng chó Tạ Hựu Trạch đó vậy mà lại do dự."
Lúc đó mẹ cũng lạnh lòng rồi, lúc Tạ Hựu Trạch ở riêng với mẹ, thật sự thể hiện như rất yêu mẹ, toàn thế giới chỉ có mẹ trong mắt, chỉ thương mẹ yêu mẹ. Lúc ban đầu mẹ nghe đến Đường Lê Hách, mẹ căn bản đâu có tin, lúc chân tướng bại lộ, mẹ vẫn ôm lòng hi vọng, cảm thấy Tạ Hựu Trạch tiếp cận Đường Lê Hách là có nguyên nhân."
"Có nguyên nhân gì đâu chứ, thằng chó đó chỉ đơn giản là muốn bắt cá hai tay thôi."
"Ngày đó mẹ đập Tạ Hựu Trạch một trận, có lẽ không kiềm chế được sức lực, bản thân cũng nổi điên rồi, tức giận quá mức, náo loạn một buổi chiều, ngày hôm sau đứa nhỏ trong bụng không giữ được nữa."
"Mẹ sảy thai không bao lâu sau liền ly hôn với hắn, bởi vì hắn sai trước, nên mẹ chiếm phần lớn tài sản, nhưng mà lúc đó Tạ Hựu Trạch chỉ là dân làm ăn nhỏ, mẹ cũng không lấy được bao nhiêu."
"Khi đó rất nhiều người nói mẹ sao lại nương tay, được lợi cho thằng tiểu tam đó, nhưng lúc đó mẹ thật sự rất mệt, bất cứ thứ gì của Tạ Hựu Trạch mẹ cũng không muốn đụng tới nữa."
"Nhưng sau đó, mẹ nghe nói sau khi bọn mẹ ly hôn không bao lâu, Đường Lê Hách qua đời, hình như bị bệnh gì đó, cụ thể thì mẹ không rõ lắm, thật là đáng đời."
"Con nói ông trời có phải bất công lắm không, người khốn nạn như vậy, sau này lại hô mưa gọi gió cả một đường, chắc con biết trước khi hắn cưới con vợ bây giờ, đã từng cưới một người vợ khác, con gái của một ông trùm giàu có, người phụ nữ đó giúp hắn nắm một nửa thành phố A trong tay."
"Hắn thì hay lắm, tự mình làm lớn, làm nhà phú thương người ta phá sản luôn, sau đó ly hôn với con gái ông ta, hiện tại cưới bà vợ xinh đẹp, thật là người khốn nạn thì sống cũng khốn nạn."
"Cũng may sau khi mẹ ly hôn đòi quyền nuôi dưỡng con, để ông ngoại dạy dỗ con, nếu không để con cho hắn nuôi, không chừng con cũng đáng ghê tởm như hắn luôn đấy."
Cho dù chỉ nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, Tạ Thời Tân vẫn nghe ra được hận ý của mẹ đối với Tạ Hựu Trạch.
"Nhưng mà mẹ vẫn muốn khen con vài câu, công ty này của ông ngoại con thật sự được con phát triển rất tốt, lúc trước thiếu chút nữa ông ngoại con đã bán rẻ nó, con cũng dám tiếp nhận, bây giờ còn phát triển lớn như vậy."
Tạ Thời Tân bất đắc dĩ: "Mẹ, đề tài của mẹ cũng xoay chuyển nhanh quá rồi."
Mẹ anh: "Nhẹ nhàng đi nào, không cần phải buồn khổ làm gì nữa, qua cũng qua rồi, hàn huyên thôi chứ đâu có quay lại ngày xưa đâu, hiện tại vui vẻ mới là quan trọng nhất."
Tạ Thời Tân cười: "Đúng vậy."
Mẹ anh hỏi: "Cho nên nói sao đây? Đường gia không thích con?"
Tạ Thời Tân: "Không phải."
Mẹ anh buông tiếng thở dài: "Con cũng đừng gạt mẹ, mẹ có thể đoán được, thật ra mẹ cảm thấy, nếu họ lôi chuyện này ra nói với con, con chặn đầu lại liền, hỏi ngược lại họ, ai bảo Đường Lê Hách biết mà còn làm tiểu tam."
Tạ Thời Tân bất đắc dĩ: "... Mẹ."
Mẹ anh cười rộ lên: "Nói kiểu này quả thật là thèm đòn, nhưng cũng chính xác mà."
Tạ Thời Tân: "Con đi cầu hôn, không phải đi cãi lộn."
Mẹ anh lại cười ra tiếng: "Thật ra, Tạ Hựu Trạch trừ việc là cha ruột của con, trừ việc con mang họ Tạ ra, hai người cũng không có quan hệ gì quá lớn, bây giờ con không dựa vào hắn, cuối năm cũng về bên mẹ ăn Tết," Mẹ anh nói đến đây, hỏi: "Cách nói thế này con cảm thấy được không?"
Tạ Thời Tân bật cười: "Không biết."
Mẹ anh cắt ngang: "Lúc trước mẹ biết con với con trai nhà họ dan díu với nhau, cũng rất tức giận, lập tức ngồi máy bay trở về, muốn bắt con tránh xa em nó ra. Nhưng con nhìn mẹ đó, ở trên máy bay liền nghĩ được thông suốt, ân oán thế hệ trước thì nên chấm dứt ở thế hệ đó đi, dây dưa kéo dài không dứt làm gì." Đột nhiên mẹ anh cười ra tiếng: "Thật ra là do mẹ lười thôi, nghĩ nếu quậy lớn chuyện này lên, con lại thích Đường Trụ như vậy, nếu không tách hai người ra được, mẹ với Đường gia có lẽ lại phải tính sổ với nhau, tính xem ai sai nhiều hơn, vậy thật là làm chậm trễ chuyện của con, hơn nữa mẹ cũng không muốn chùi đít cho Tạ Hựu Trạch."
Giọng mẹ anh cao lên: "Nhưng kỳ thật muốn thật sự tính sổ, Đường Lê Hách nhà họ mới có lỗi với mẹ nhiều hơn đó."
Mẹ anh nói xong lại thở ra một hơi: "Mẹ lại kích động rồi, việc này thật sự không nên để trong lòng mà."
Tạ Thời Tân: "Mẹ đừng nóng giận."
"Không giận nữa, hôm nay coi như là lần cuối nhắc đến chuyện này đi," Mẹ anh nói xong, lại bảo: "Ai cũng là thân thể độc lập, con nhìn Đường gia kia còn không bao dung được như mẹ đâu."
Mẹ anh lại ai ya một tiếng: "Con tự nhìn rồi làm đi, mấy dì lại thúc giục mẹ buổi chiều đi nhảy kìa."
Tạ Thời Tân cười: "Đi đi, chơi vui vẻ."
Mẹ anh: "Đi ngủ sớm chút đi, bên con trời cũng sắp sáng rồi đúng không?"
Tạ Thời Tân nhìn vầng sáng xa xa nơi chân trời: "Sắp sáng rồi."
"Năm đó mẹ cũng vì chuyện tình cảm mà không ngủ được đến hừng đông," Tạ Thời Tân tưởng rằng mẹ anh muốn khuyên anh đi nghỉ ngơi nhiều hơn, không ngờ câu tiếp theo là: "Có phải rất thú vị hay không? Đời người phải có nhiều sắc màu một chút, sau này con với Đường Trụ già rồi, sẽ nhiều thêm một chuyện để nhớ lại, năm đó anh vì em mà thức trắng đêm."
Tạ Thời Tân: "... Cảm ơn mẹ đã cung cấp ý tưởng."
"Ha ha, thật sự không nói nữa, hi vọng Tết năm nay có thể gặp được cục cưng của con, mẹ đi đây."
Tạ Thời Tân: "Dạ, liên lạc sau."
Đường Trụ vẫn đang ngủ, có thể do Tạ Thời Tân không ở đây, cậu coi gối đầu là Tạ Thời Tân, ôm chặt nó, còn gối đầu lên.
Tạ Thời Tân cởϊ áσ khoác ra treo một bên, xốc chăn đi vào, rút cái gối trong lòng cậu ra.
Lúc sắp rút ra hết, Đường Trụ đột nhiên mở mắt, mơ mơ màng màng, cậu nhìn Tạ Thời Tân một cái, sau đó túm tay Tạ Thời Tân kéo qua, ôm.
"Anh lạnh quá à." Đường Trụ nhỏ giọng lẩm bẩm.
Tạ Thời Tân còn chưa kịp trả lời, Đường Trụ đã ngủ mất.
Tất cả báo thức của Đường Trụ đều bị Tạ Thời Tân tắt hết, ngày hôm sau Đường Trụ mở mắt ra đã là mười giờ sáng, mà người đàn ông bên cạnh cậu này, có vẻ đã thức từ sớm, nửa nằm nửa ngồi trên giường, mở máy tính làm việc.
Đường Trụ nhíu mắt một cái rồi nhắm lại.
"Thức chưa?" Tạ Thời Tân rảnh rỗi được một chút liền quay sang nựng cằm Đường Trụ.
Đường Trụ nhẹ giọng ừ một tiếng, vùi mặt vào eo Tạ Thời Tân.
Tạ Thời Tân hỏi: "Đường Trạch bảo anh hỏi em tuyến thể của em có đau không?"
Đường Trụ lắc đầu: "Không đau."
Tạ Thời Tân ừ một tiếng: "Anh gọi cháo, ăn xong đến nhà anh ở đi, anh đưa thực đơn một tuần cho dì giúp việc."
Đường Trụ: "Dạ."
Tạ Thời Tân: "Dạ thì đừng nằm nữa, buổi sáng còn phải ăn cơm uống thuốc."
Nhưng vẫn không nhúc nhích.
Tạ Thời Tân cười cười, lấy laptop ra, xốc chăn chui vào.
Mặt Đường Trụ càng chôn sâu hơn, không cho Tạ Thời Tân nhìn cậu, ôm gối cười.
"Không dậy nổi?" Tạ Thời Tân đặt tay lên eo cậu.
Sau lưng Đường Trụ như có đôi mắt, cậu cảm thấy Tạ Thời Tân sẽ lập tức chọt lét cậu, lập tức xốc chăn lên: "Thức rồi nè."
Nói thức rồi nhưng vẫn cọ tới cọ luii, Tạ Thời Tân không thể không tự tay bế cậu đến bồn rửa mặt, bóp kem đánh răng lên bàn chải, đưa vào miệng cậu.
Sau đó Đường Trụ lại phát ra tiếng cười ngây ngô khó hiểu như hôm qua.
"Hì hì."
Đường Trụ nhìn vào gương đánh răng, Tạ Thời Tân ở phía sau nhìn, thấy cậu chải vài cái, ngẩng đầu cười với Tạ Thời Tân, đôi mắt cong cong.
Bàn chải điện vang ù ù, một buổi sáng bình thường như mọi ngày, khác chút là Đường Trụ ngọt như vắt ra được vài giọt nước đường.
Chờ Đường Trụ phun bọt kem trong miệng ra, Tạ Thời Tân đột nhiên nói: "Định chừng nào mới mang anh đến gặp cha mẹ em?"
"Khụ khụ khụ khụ," Đường Trụ lập tức bị sặc, ho khan: "Cái gì?"
Tạ Thời Tân: "Không muốn sao?"
Đường Trụ hỏi: "Tại sao đột nhiên muốn gặp bọn họ?"
Tạ Thời Tân: "Bàn chuyện hôn sự của chúng ta."
Đường Trụ từ từ trợn to đôi mắt: "Anh muốn kết hôn với em?"
Tạ Thời Tân nựng cằm Đường Trụ: "Vẻ mặt gì đây? Không muốn sao?"
Đường Trụ vội vàng gật đầu: "Muốn mà, chỉ là, có hơi đột ngột."
Tạ Thời Tân lắc đầu: "Không đột ngột, anh đã nghĩ rất lâu rồi."
Đường Trụ cúi đầu ò một tiếng, lại hỏi: "Vậy tại sao phải gặp ba mẹ em trước?"
Tạ Thời Tân xoa xoa trán: "Phải nghĩ cách để họ thích anh mới được."
Đường Trụ nói: "Vậy anh cố lên."
Đường Trụ nói xong bắt đầu súc miệng, súc miệng xong đột nhiên nhỏ giọng thì thầm.
"Anh cũng dở quá đi, cầu hôn em như vậy thôi à."
Cậu lại nói: "Em còn chưa rửa mặt nữa."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương