Nhặt Được Một Chàng A

Chương 5



Tên truyện: Nhặt được một chàng A

Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu

Editor: SacFructose

Chương 5:

Khi Đường Trụ tiêm mũi thuốc ức chế thứ ba, Tạ Thời Tân mới trở về.

Người đàn ông mặc một cái áo khoác đen, bóng dáng cao lớn đứng ở cửa, chặn hết ánh sáng đèn từ ngoài phòng khách chiếu vào phòng.

Đường Trụ hoài nghi bản thân có phải đã sinh ra ảo giác rồi không, giống như một giây trước cậu vừa cúp điện thoại của Tạ Thời Tân, không hiểu sao lại nhanh như thế, Tạ Thời Tân đã xuất hiện rồi.

Nhưng Đường Trụ không thể phủ nhận rằng khi Tạ Thời Tân xuất hiện, mang đến cho cậu một cảm giác an toàn mãnh liệt, thân thể vốn không khỏe cũng thoải mái hơn rất nhiều.

“Thật xin lỗi,” tay Đường Trụ nắm chặt ga trải giường, rất khó chịu: “Chưa được anh đồng ý đã vào phòng của anh.”

Lúc này dưới thân Đường Trụ chính là giường của Tạ Thời Tân.

Không chỉ như thế, cậu còn lấy quần áo của Tạ Thời Tân treo trên giá áo xuống, mặc lên trên người.

Mùi của Tạ Thời Tân còn vương trên quần áo quá dễ ngửi, giúp cậu giảm bớt đau đớn trong chốc lát.

Đường Trụ không có mở đèn phòng Tạ Thời Tân, không biết là khó chấp nhận hay mở không kịp, hay là nghĩ rằng không cần thiết. Lúc này đây, ánh sáng trong phòng ngủ đều nhờ ánh đèn phòng khách hắt vào, duy trì độ sáng.

Tạ Thời Tân cau mày đi về phía giường bên kia, anh nhìn đến thân thể gầy gò nhỏ bé của Đường Trụ cuộn tròn trong bộ quần áo của anh, người còn uốn éo nhẹ nhàng thở dốc. Cơ thể Tạ Thời Tân không khỏi có hơi xao động.

Từ ngoài phòng đã có thể ngửi được mùi đậu đỏ của Đường Trụ, mở cửa tiến vào càng nồng hơn, Tạ Thời Tân đi vài bước này, vô cùng thong thả, vì anh sợ mình sẽ không khống chế được bản thân.

Bất kể là tế bào não nửa người trên, hay là cái thứ ở nửa người dưới, giờ phút này đều đang không tiếng động mà gào thét.

Dưới giường là ba ống tiêm thuốc ức chế chưa kịp vứt, Tạ Thời Tân chỉ liếc mắt một cái, liền tới gần Đường Trụ, cúi đầu hỏi cậu: “Tại sao tiêm nhiều mũi như vậy vẫn không có tác dụng?”

Thân thể Đường Trụ run rẩy: “Không biết.”

Tạ Thời Tân nghĩ nghĩ, hỏi: “Là do tác dụng phụ của loại thuốc kia của cậu sao?”

Đường Trụ đau đớn thở ra một tiếng: “Thuốc gì? Tôi không biết anh nói gì hết.”

Nói dối rõ ràng, diễn xuất vụng về.

Tạ Thời Tân nắm chặt nắm tay, đã đến lúc này rồi, Đường Trụ còn muốn gạt anh.

Tạ Thời Tân cầm lấy di động: “Tôi giúp cậu gọi bác sĩ.”

Đường Trụ nghê xong lập tức ngăn cản: “Không được, đừng mà, đừng gọi bác sĩ.”

Tạ Thời Tân: “Không gọi bác sĩ thì cậu phải làm sao đây?”

“Tạ Thời Tân,” Đường Trụ thở hổn hển gọi: “Anh giúp tôi được không?”

Mu bàn tay Tạ Thời Tân nổi gân xanh, từ trước đến nay khả năng tự chủ của anh rất tốt, ngửi qua rất nhiều pheromone của Omega, chưa từng bị mất khống chế.

Tại sao ở trước mặt Đường Trụ, anh sẽ như vậy?

Tạ Thời Tân dùng sức cắn chặt răng hàm sau, anh nhìn Đường Trụ một hồi lâu, cuối cùng, anh vẫn đi nhanh đến bên giường, bế Đường Trụ lên.

Cảm nhận được Tạ Thời Tân đến gần, ngửi được mùi pheromone trên người Tạ Thời Tân tỏa ra, Đường Trụ thoải mái nhẹ nhàng hừ một tiếng.

Tạ Thời Tân giống như đã phóng thích rất nhiều pheromone ra, trong không khí, hai loại mùi hương trộn lẫn với nhau, bầu không khí trở nên nguy hiểm.

“Đêm nay anh có khách nào không?” Đường Trụ yếu ớt đưa tay bắt lấy áo khoác của Tạ Thời Tân: “Tôi muốn mua anh.”

Tạ Thời Tân mới nắm lấy vai Đường Trụ, nghe được lời này lập tức bỏ tay ra: “Cái gì?”

Nhìn thấy Đường Trụ lại sắp ngã xuống giường, Tạ Thời Tân vội vàng đỡ cậu lên, ôm vào lòng.

Giọng Đường Trụ như đang cầu xin: “Nhanh lên được không? Tôi khó chịu quá.”

Tạ Thời Tân nắm chặt lấy bả vai Đường Trụ, anh nhắm hai mắt lại, tựa hồ như đang xây dựng tâm lý cho mình.

Hai giây sau, anh mở hai mắt, kéo cổ áo Đường Trụ ra, cúi đầu.

Nhưng răng của anh còn chưa chạm đến da thịt Đường Trụ, đã bị Đường Trụ đẩy ra.

Đường Trụ che chặt cổ của mình: “Anh làm gì vậy?”

Tạ Thời Tân nắm lấy cổ tay Đường Trụ: “Đánh dấu tạm thời giúp cậu.”

Đường Trụ lắc đầu: “Không được, tôi không thể bị đánh dấu.”

Tạ Thời Tân: “Không đánh dấu tôi làm sao giúp cậu được?”

“Dùng cách khác đi, không phải anh rất lành nghề mấy vụ này sao?” Đường Trụ nửa híp mắt nhìn Tạ Thời Tân, biểu cảm như vậy theo lý hẳn là: “Làm với tôi.”

Tạ Thời Tân mở to mắt: “Cái gì?”

Cái này, Tạ Thời Tân thật sự ném Đường Trụ lên giường, anh đột nhiên đứng dậy, ngực phập phồng dùng sức hít thở.

Tạ Thời Tân anh đây là người tùy tiện vậy sao?

“Ưm ~” Đường Trụ bị ném lên giường, phát ra âm thanh đau đớn, cả người cũng run lên, thoạt nhìn vô cùng khó chịu.

Huyệt thái dương của Tạ Thời Tân thình thịch nảy lên, đầu óc hỗn loạn, lý trí nói cho anh biết nên tông cửa bỏ đi.

Nhưng mà…

“Cởϊ qυầи,” Tạ Thời Tân lại đi qua, nói với Đường Trụ: “Tách chân ra.”

Đường Trụ nghe thấy lời này, vẻ mặt đau đớn lộ ra một chút ý cười: “Cảm ơn.”

Nhưng mà Đường Trụ lại nói: “Đừng đánh dấu tôi.”

Tạ Thời Tân a một tiếng: “Yên tâm, sẽ không đâu.”

Ai thèm chứ.

Gần như là sau khi Tạ Thời Tân tiến vào, cơn đau đầu của Đường Trụ lập tức giảm bớt một nửa.

Vì không để cậu lộn xộn, Tạ Thời Tân đè tay cậu sang hai bên, nhưng mà không bao lâu sau, Tạ Thời Tân lại buông cậu ra.

Ở giữa có một thời gian, Đường Trụ nổi lên một cảm giác chưa từng có, giống như là khó chịu, lại giống như không phải, cậu ôm cổ Tạ Thời Tân, không biết như thế nào, rất muốn ngửa đầu tiến lên hôn anh.

Nhưng Tạ Thời Tân không để cậu thực hiện được, đè vai cậu ấn về giường, lại lần nữa cầm chặt hai tay cậu, không cho nhúc nhích.



Một lần làʍ ŧìиɦ máy móc cuối cùng cũng kết thúc. Một cái giường lớn, ở giữa là một Đường Trụ bé nhỏ, cuộc tròn trong một chiếc áo khoác như cũ.

Đối lập với hơn một tiếng trước, Đường Trụ bây giờ đã khỏe hơn nhiều, đầu không đau như lúc nãy nữa, cơ thể cũng đang hạ nhiệt.

Giường và quần áo vô cùng bẩn, nhưng Đường Trụ rất mệt, không muốn nhúc nhích, Tạ Thời Tân đang tắm rửa trong phòng tắm, mơ hồ có tiếng nước truyền ra, pheromone của anh vẫn đang lượn lờ chung quanh cậu.

Đường Trụ dần dần nhắm mắt lại, từ từ mất đi ý thức.

“Bộp.”

Đột nhiên có gì đó đập vào đầu cậu, đánh thức Đường Trụ đang mơ màng sắp ngủ.

Đường Trụ bắt lại nhìn, là một cái khăn tắm.

“Đi tắm đi.”

Tạ Thời Tân đã ăn mặc chỉnh tề, đứng ở mép giường, trên người không có một dấu vết gì của tìиɦ ɖu͙ƈ.

Đường Trụ nhẹ giọng đáp: “Buồn ngủ.”

Tạ Thời Tân không thèm chớp mắt một cái: “Vậy thì về phòng cậu mà ngủ, tôi gọi người đến dọn dẹp giường.”

Đường Trụ: “…”

Cuối cùng Đường Trụ vẫn cầm lấy khăn tắm đi tắm rửa, nhưng là cậu mượn phòng tắm của Tạ Thời Tân.

Cậu còn chưa khỏe lên hẳn, rất cần pheromone của Tạ Thời Tân.

Tắm rửa, kỳ cọ thân thể xong, Đường Trụ mới nhớ tới, cậu còn chưa lấy quần áo vào thay, cậu đến cạnh cửa, gõ cửa phòng tắm vài cái.

“Tạ Thời Tân?”

Bên ngoài không có ai đáp lại.

“Tạ Thời Tân?”

Vẫn chẳng có ai.

Đường Trụ gõ gõ rồi hé cửa ra một chút, thấy trong phòng Tạ Thời Tân không có ai, cậu nhìn trái nhìn phải, đi ra ngoài.

Mà Tạ Thời Tân trong miệng cậu, lúc này đang đứng ngoài cửa.

Nửa phút trước, chuông cửa trong nhà vang lên, đúng lúc anh đang đi ra.

Từ mắt mèo nhìn ra, một người đàn ông mặc tây trang đang đứng bên ngoài, trên tay còn cầm một cái rương.

Tạ Thời Tân nghĩ nghĩ, vẫn mở cửa ra.

Hai người đối diện ánh mắt với nhau.

“Sao anh lại ở trong nhà cậu ấy?” Người vừa tới mở miệng ra đã hỏi câu này,

Tạ Thời Tân nghi hoặc: “Anh biết tôi?”

Người mới đến chớp mắt, biểu cảm khiến người khác không rõ: “Không quen, phiền anh tránh ra một chút.”

Tạ Thời Tân cũng không tránh ra: “Anh tìm ai?”

“Tìm tôi.” Người đứng phía sau lên tiếng.

Hai người đứng ở cửa đồng loạt nhìn về một hướng, Đường Trụ đã đi ra từ phòng Tạ Thời Tân, cậu chỉ mặc một cái áo sơ mi của Tạ Thời Tân trên người, bên dưới là cặp chân trần trụi.

Quần áo của Tạ Thời Tân rất lớn, Đường Trụ gầy yếu lại có vẻ nhỏ bé hơn nhiều.

“Vào đi A Trạch.” Đường Trụ nói.

Đường Trụ ra đến, mùi đậu đỏ của cậu cũng bay ra theo, đợi đến khi người tên A Trạch này đổi giày xong, Tạ Thời Tân ngăn anh lại lần nữa.

“Anh là Beta?” Tạ Thời Tân hỏi.

Thái độ của A Trạch không phải quá nguyện ý nói chuyện với Tạ Thời Tân, tùy tiện trả lời: “Ừm.”

Beta không thể ngửi được mùi pheromone của hai loại giới tính kia phát ra, lúc này Tạ Thời Tân mới để anh đi vào.

A Trạch là một bác sĩ, cái rương mà Tạ Thời Tân nhìn thấy lúc nãy là hộp y tế anh mang đến.

Sau khi vào nhà, Đường Trụ mời A Trạch ngồi xuống sô pha, bản thân cũng ngồi bên cạnh A Trạch.

Tạ Thời Tân đứng ở một đầu khác của sô pha, đại khái vì anh ở đây, nên A Trạch không nói chuyện phiếm với Đường Trụ.

A Trạch đo nhiệt độ cơ thể cho Đường Trụ, lại kiểm tra đơn giản cho cậu, cuối cùng kêu Đường Trụ ngửa đầu lên.

Đường Trụ ngửa đầu như vậy, áo sơ mi vốn dĩ chỉ che được đến đùi, lại bị kéo lên một chút, Tạ Thời Tân đứng một bên cuối cùng cũng không nhìn được nữa, anh cầm lấy một cái gối, đi qua ném lên đùi Đường Trụ.

A Trạch đang lấy ống tiêm, liếc mắt nhìn Tạ Thời Tân.

Tạ Thời Tân nhíu mày, không chút khách khí mà trừng lại.

A Trạch không thèm để ý tới anh, dời mắt đi, cầm lấy ống tiêm, nhắm vào cổ Đường Trụ.

“Anh làm gì đó?” Tạ Thời Tân tiến lên trước, nắm lấy cổ tay A Trạch.

“Rút máu, mang về kiểm tra.” A Trạch ngẩng đầu nhìn Tạ Thời Tân, hỏi lại: “Còn anh đang làm gì?”

Tạ Thời Tân cúi đầu nhìn Đường Trụ, thấy cậu cũng vô cùng nghi hoặc mà nhìn mình, liền bỏ tay ra.

Khi ống tiêm đâm vào mạch máu Đường Trụ, cậu rụt lại một chút vì đau.

Tạ Thời Tân: “Được chưa vậy?”

Giọng A Trạch nhàn nhạt trả lời: “Tự tới làm đi.”

Tạ Thời Tân: “…”

Đường Trụ: “A Trạch là một bác sĩ rất chuyên nghiệp, không có việc gì đâu.”

Tạ Thời Tân thờ ơ: “Ờ.”

A Trạch A Trạch, gọi thân thiết quá nhỉ.

Rất nhanh, nửa ống máu đã rút xong, A Trạch đặt ống máu vào rương, hình như còn liếc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh.

“Không giới thiệu một chút à?” A Trạch nhẹ giọng hỏi Đường Trụ.

Đường Trụ a một tiếng: “Anh ấy là bạn cùng phòng của em.”

“Bạn cùng phòng?”

“Bạn cùng phòng?”

Trừ Đường Trụ ra thì hai người đàn ông kia, trăm miệng một lời.

Đường Trụ nhìn Tạ Thời Tân trước: “Không phải sao?”

Tạ Thời Tân cảm thấy Đường Trụ nói hình như cũng không sai, anh hắng giọng: “Đúng vậy, là bạn cùng phòng.”

A Trạch cười cười, đưa tay xoa đầu Đường Trụ: “Chúc mừng em.”

Đường Trụ lập tức hiểu rõ A Trạch chúc mừng cậu cái gì, cậu mở to mắt: “Sao anh lại biết được?”

A Trạch mỉm cười: “Cảm giác được.”

Đường Trụ cong cong đôi mắt cười với A Trạch: “Cảm ơn.”

Hai người ở bên đây nói chuyện, người đàn ông đứng bên cạnh kia cứ nhìn chằm chằm vào tay A Trạch.

A Trạch lấy hai viên thuốc ra đưa cho Đường Trụ: “Uống xong đi ngủ một giấc, ngày mai tỉnh lại là khỏe thôi, máu thì anh sẽ lấy về kiểm ra, ba ngày sau mới có kết quả, đến lúc đó lại liên lạc với em sau.”

Đường Trụ ngoan ngoãn gật đầu, cũng cầm lấy nước trên bàn uống thuốc.

A Trạch vỗ vỗ vai Đường Trụ: “Mệt lắm phải không? Về phòng ngủ đi.”

Quả thật Đường Trụ rất mệt, nghe A Trạch nói như vậy, càng mệt hơn.

Đường Trụ: “Anh thì sao? Em gọi xe đưa anh về nhé?”

A Trạch lắc đầu: “Không cần, anh nói với Tạ tiên sinh đây vài câu, nói xong sẽ về liền.”

Đường Trụ khó hiểu: “Anh muốn nói gì với anh ấy?”

“Nói chuyện của em, hiện tại tình huống của em khá đặc thù, anh dặn dò anh ta vài thứ.” A Trạch đẩy Đường Trụ một cái: “Đi ngủ đi, nói vài câu thôi.”

Đường Trụ mơ mơ màng màng đứng dậy, cậu cứ thấy có chỗ nào đó kỳ quái, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì không thấy gì, A Trạch đưa thuốc cho cậu có thành phần thuốc ngủ, bây giờ mắt cậu mở hết lên rồi.

“Vậy hai người từ từ nói, tôi đi ngủ trước đây.”

Cửa phòng Đường Trụ đóng lại, ánh mắt của hai người trong phòng cũng thu về,

Tạ Thời Tân đứng trước mặt A Trạch, hai tay đút túi, mặt không cảm xúc nhìn người đang ngồi trên sô pha, mở miệng nói: “Anh biết tôi.”

Là câu trần thuật.

A Trạch rút khăn giấy lau lau tay: “Tại sao lại nói như vậy?”

Tạ Thời Tân: “Anh gọi tôi là Tạ tiên sinh.”

A Trạch gật gật đầu, thì ra lúc nãy nói lỡ miệng, anh lịch sự cười: “Tạ tổng của công ty dược phẩm Thành Duệ, ngưỡng mộ đã lâu.”

Tạ Thời Tân lạnh nhạt: “Thế nào, để Đường Trụ rời khỏi, muốn nói gì với tôi?”

A Trạch đóng rương lại, nói thẳng: “Anh đã đánh dấu nó sao?”

Tạ Thời Tân nghĩ nghĩ, hỏi: “Anh nói là đánh dấu lớn hay đánh dấu nhỏ?”

A Trạch nghe được lời này, mày lập tức nhíu lại.

A Trạch: “Đều muốn biết, anh đã làm loại nào?”

Tạ Thời Tân: “Đánh dấu thì sao? Không đánh dấu thì sao?”

A Trạch thở dài trong lòng một tiếng.

Nói chuyện với loại người làm ăn này, mệt chết được.

“Tôi nói thẳng đi,” A Trạch đeo rương đứng lên: “Máu của A Trụ đặc thù, rất dễ dàng bị dị ứng pheromone, nếu trước đó không chuẩn bị gì sẵn sàng đã bị đánh dấu, thân thể của nó sẽ bị suy sụp.”

Tạ Thời Tân nhíu mày: “Chuẩn bị cái gì?”

A Trạch: “Tiêm thuốc chống dị ứng, nhưng mà thứ thuốc đó vốn không tốt cho cơ thể, cho nên nếu có thể không tiêm vẫn tốt hơn.”

Tạ Thời Tân lập tức nghĩ đến chuyện buổi tối hôm đó.

Đường Trụ xác thật đã chuẩn bị rất đầy đủ.

Tạ Thời Tân: “Tôi biết rồi, anh còn có chuyện gì không?”

A Trạch muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói: “Không có gì.”

Nếu đã giúp Đường Trụ khám bệnh, Tạ Thời Tân vẫn rất lịch sự tiễn người ra khỏi cửa.

Chờ A Trạch đổi giày xong, Tạ Thời Tân vẫn không nhịn được hỏi anh: “Anh biết người Đường Trụ thích trước đây không?”

Sau khi A Trạch nghe thấy, đột nhiên cười một tiếng.

Tạ Thời Tân: “Anh cười cái gì?”

A Trạch: “Không giấu gì anh, người nó thích trước đây, hoàn toàn là một thằng khốn nạn.”

Tạ Thời Tân tò mò nhướng mày, anh muốn tiếp tục hỏi nữa, nhưng A Trạch lại nói: “Đi đây.”

Sau khi A Trạch rời khỏi, Tạ Thời Tân trở lại phòng khách, ngồi trên sô pha.

Buổi chiều anh đã nhờ Bạch Phong tra người yêu cũ của Đường Trụ, Bạch Phong đã tra ra kết quả, nói tình sử của Đường Trụ trống không, cậu chưa hề yêu đương lần nào.

Như vậy chỉ có hai loại tình huống, một, cậu thật sự không có hẹn hò với người khác, nhưng cậu có người yêu thầm.

Hai, cậu đã hẹn hò qua rồi, nhưng cậu lại giấu người đó rất tốt, không ai biết.

Nghĩ như vậy, đột nhiên Tạ Thời Tân cảm thấy có hơi bực bội, nhưng anh lại không rõ mình bực bội cái gì.

Anh dám khẳng định, bác sĩ tên A Trạch lúc nãy, cũng thích Đường Trụ.

Đối xử dịu dàng với Đường Trụ như vậy, nói chuyện còn rất nhẹ nhàng, sợ như là lớn tiếng một chút sẽ hù đến Đường Trụ.

Còn đề phòng Tạ Thời Tân y như kẻ địch.

A.

Mắc cười.

Đến mức đó sao?

Đường Trụ như vậy, căn bản chẳng có ưu điểm gì, khuyến điểm thì mười ngón tay đếm không xuể, Tạ Thời Tân đây sẽ thích cậu?

Lại một lát sau, Tạ Thời Tân lấy điện thoại ra, lướt xuống một số điện thoại, gọi đi.

“Bạch Phong, đi tra một chút bệnh viện thành phố A, tìm xem xem có bác sĩ nào tên A Trạch hay không, tra lai lịch của anh ta,” Giọng của Tạ Thời Tân rất không kiên nhẫn: “Còn nữa, tra xem anh ta với Đường Trụ có quan hệ gì.”

_____________

Ôi một chiếc công tự vả, chưa yêu đã cute vậy rồi, yêu vào là càng ngọt càng cute nhó ~

Hú TTvTT có ai đang theo dõi truyện này không vậy? Sao mà lượt xem thấy hẻo hơn nhiều so với truyện t đang edit cùng một lượt vậy TTvTT

Chương trước Chương tiếp