Nhất Kiến Chung Tình: Vì Anh Là Chân Ái
Chương 14: Tất cả đều vì anh
Trong lúc nghỉ trưa tại cơ quan, Lục Hàn cũng xem được buổi họp báo của Tần Chỉ Ái, anh không nghĩ cô có thể làm đến mức đó, sẵn sàng kết hôn với anh và tuyên chiến với những người có ý định không tốt với anh…
“Từ một lính cứu hỏa bình thường lại trở thành chồng sắp cưới của Tần tiểu thư, đúng thật là may mắn trăm năm mới gặp một lần…”
Tin tức về đám cưới của Lục Hàn và Tần Chỉ Ái nhanh chóng lan truyền khắp cơ quan. Mọi người xì xào bàn tán, ai cũng tỏ ra ngưỡng mộ và ghen tị với anh.
Tuy nhiên, sâu trong lòng, họ đều biết rằng có điều gì đó không đơn giản. Lục Hàn cảm thấy mình như đang mơ. Anh không nghĩ một cô gái tài sắc vẹn toàn như Tần Chỉ Ái lại đồng ý kết hôn với anh. Anh biết rằng mình không xứng đáng với cô.
Sau khi buổi họp báo kết thúc, Tần Chỉ Ái còn một buổi họp khác với các cổ đông trong tập đoàn để giải trình về các quyết định của cô.
Tần Chỉ Ái kết thúc công việc vào lúc mười giờ tối, cô thật sự cảm thấy rất mệt, vậy nên cô muốn gặp Lục Hàn một lúc. Ít nhiều gì thì việc gặp anh cũng khiến tâm trạng của cô tốt lên rất nhiều.
Đột nhiên điện thoại của Tần Chỉ Ái reo lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Nhìn thấy tên người gọi, cô khẽ nhíu mày.
Tống Hải Phong... Anh ta gọi cho cô vào lúc này để làm gì? Tần Chỉ Ái đắn đo một lúc rồi mới bắt máy…
“Em nghe, có chuyện gì à?”
Tống Hải Phong đã theo dõi từng diễn biến của buổi họp báo. Tim anh ta như nghẹn lại khi thấy Tần Chỉ Ái công khai tuyên bố như vậy. Suốt cả ngày, anh ta không ngừng chờ đợi một cuộc gọi từ cô, nhưng đến tận bây giờ, điện thoại vẫn im lìm. Cuối cùng, anh ta đành phải chủ động liên lạc…
[Anh đã đợi em gọi cho anh suốt cả ngày nay, nhưng em không gọi. Em không hề quan tâm đến cảm xúc của anh sau khi biết chuyện này sao?]
Tần Chỉ Ái thở dài, cô quên mất việc phải giải thích cho Tống Hải Phong, nhưng cô nghĩ việc này cũng không cần thiết nữa rồi…
“Em xin lỗi vì không gọi cho anh sớm hơn, em biết là anh sẽ đau lòng, nhưng đây là quyết định của em. Em mong anh hiểu…”
Tống Hải Phong không cam tâm, anh ta ở bên Tần Chỉ Ái lâu như vậy nhưng vẫn chỉ là bạn trai trong bóng tối của cô, còn Lục Hàn chỉ giở một chút thủ đoạn đã chính thức trở thành chồng tương lai của cô rồi…
[Anh đã âm thầm bên em rất lâu, vun đắp tình cảm từng chút một. Vậy mà giờ đây, chỉ trong nháy mắt, tất cả những gì anh có đều trở nên vô nghĩa. Anh đã ở bên em trong bóng tối, chịu đựng bao nhiêu tủi nhục.]
[Vậy mà anh ta, chỉ cần một chút mưu mô đã có được em. Trớ trêu thật đấy! Tình yêu chân thành của anh lại không thể sánh bằng những thủ đoạn của người khác. Em không thể rời xa anh như vậy được! Em hãy nghĩ lại đi, Tần Chỉ Ái!]
Tần Chỉ Ái có chút khó chịu khi nghe Tống Hải Phong nói như vậy, chẳng phải kiếp trước anh ta biết cô không còn trong trắng đã rời bỏ cô sao? Tại sao bây giờ anh ta lại níu kéo cô nhiệt tình như thế? Tại sao thái độ của anh ta lại đối lập hoàn toàn với kiếp trước?
“Khi nào em có thời gian rồi chúng ta gặp nhau, em sẽ nói rõ mọi chuyện với anh sau…”
Tần Chỉ Ái lấp lửng, không đưa ra câu trả lời rõ ràng. Tiếng tút dài vang lên, cắt đứt mọi hy vọng của Tống Hải Phong. Anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, cảm giác như trái tim mình đang bị bóp nghẹt.
Anh ta chợt nhận ra Tần Chỉ Ái thật sự thay lòng rồi.
Ánh mắt trợ lý lướt qua gương mặt tái nhợt của Tần Chỉ Ái. Cô nàng nhận ra sự thay đổi rõ rệt trong cách hành xử của sếp mình. Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, mọi thứ đã đảo lộn hoàn toàn.
Trợ lý nhớ lại cuộc cãi vã nảy lửa giữa Tần Chỉ Ái và Tần Quốc Trung chỉ một tuần trước. Khi đó, cô đã kiên quyết muốn kết hôn với Tống Hải Phong. Vậy mà giờ đây, cô lại bảo vệ Lục Hàn bằng mọi giá, thậm chí cách bảo vệ này còn có chút cực đoan. Sự thay đổi này quá đột ngột, đến mức trợ lý không khỏi nghi ngờ…
“Gần đây tôi thấy cô thay đổi rất nhiều, thái độ và cách hành xử của cô rất khác so với trước đây. Tôi biết mình không nên quá tò mò, nhưng tôi thực sự lo lắng cho cô. Chẳng lẽ có chuyện gì đó xảy ra rồi sao?"
Tần Chỉ Ái nhìn trợ lý của mình, ánh mắt cô chứa đựng một cảm xúc khó tả. Những gì cô trải qua thật sự rất khó tin, ngay cả bản thân cô cũng đôi lúc cảm thấy như đang lạc vào một giấc mơ kỳ lạ…
“Không sao đâu, chỉ là gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, mối quan hệ giữa tôi và Hải Phong cũng không thể duy trì được lâu, nên tôi nghĩ quyết định chia tay là điều tốt nhất cho cả hai…”
Trợ lý gật đầu, ánh mắt thoáng chút đồng cảm. Cô nàng đã quá quen với những quyết định khó khăn của Tần Chỉ Ái, những quyết định luôn đặt hạnh phúc của người khác lên trên chính mình.
Mối quan hệ của họ như một bức tranh tĩnh lặng, thiếu vắng những sắc màu rực rỡ. Việc chia tay dường như chỉ là kết thúc một vở kịch đã diễn quá lâu.
Tần Chỉ Ái đã chọn hy sinh hạnh phúc cá nhân để bảo vệ người khác, nhưng liệu điều đó có thực sự đúng đắn? Cô chấp nhận kết hôn với Lục Hàn chỉ đơn giản là dập tắt tin đồn? Vậy hạnh phúc của cô thì sao?
“Tống Hải Phong sẽ tìm được hạnh phúc mới, vậy còn cô thì sao? Cô có thật sự hạnh phúc với quyết định của mình không?”
Tần Chỉ Ái có chút ngạc nhiên trước câu hỏi của trợ lý, ánh mắt cô chợt xa xăm, như đang nhìn về một quá khứ nào đó. Cô khẽ mỉm cười, đưa tay lên vuốt nhẹ sợi tóc…
“Tôi chưa bao giờ cảm thấy bản thân hạnh phúc như thế…”
“Từ một lính cứu hỏa bình thường lại trở thành chồng sắp cưới của Tần tiểu thư, đúng thật là may mắn trăm năm mới gặp một lần…”
Tin tức về đám cưới của Lục Hàn và Tần Chỉ Ái nhanh chóng lan truyền khắp cơ quan. Mọi người xì xào bàn tán, ai cũng tỏ ra ngưỡng mộ và ghen tị với anh.
Tuy nhiên, sâu trong lòng, họ đều biết rằng có điều gì đó không đơn giản. Lục Hàn cảm thấy mình như đang mơ. Anh không nghĩ một cô gái tài sắc vẹn toàn như Tần Chỉ Ái lại đồng ý kết hôn với anh. Anh biết rằng mình không xứng đáng với cô.
Sau khi buổi họp báo kết thúc, Tần Chỉ Ái còn một buổi họp khác với các cổ đông trong tập đoàn để giải trình về các quyết định của cô.
Tần Chỉ Ái kết thúc công việc vào lúc mười giờ tối, cô thật sự cảm thấy rất mệt, vậy nên cô muốn gặp Lục Hàn một lúc. Ít nhiều gì thì việc gặp anh cũng khiến tâm trạng của cô tốt lên rất nhiều.
Đột nhiên điện thoại của Tần Chỉ Ái reo lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Nhìn thấy tên người gọi, cô khẽ nhíu mày.
Tống Hải Phong... Anh ta gọi cho cô vào lúc này để làm gì? Tần Chỉ Ái đắn đo một lúc rồi mới bắt máy…
“Em nghe, có chuyện gì à?”
Tống Hải Phong đã theo dõi từng diễn biến của buổi họp báo. Tim anh ta như nghẹn lại khi thấy Tần Chỉ Ái công khai tuyên bố như vậy. Suốt cả ngày, anh ta không ngừng chờ đợi một cuộc gọi từ cô, nhưng đến tận bây giờ, điện thoại vẫn im lìm. Cuối cùng, anh ta đành phải chủ động liên lạc…
[Anh đã đợi em gọi cho anh suốt cả ngày nay, nhưng em không gọi. Em không hề quan tâm đến cảm xúc của anh sau khi biết chuyện này sao?]
Tần Chỉ Ái thở dài, cô quên mất việc phải giải thích cho Tống Hải Phong, nhưng cô nghĩ việc này cũng không cần thiết nữa rồi…
“Em xin lỗi vì không gọi cho anh sớm hơn, em biết là anh sẽ đau lòng, nhưng đây là quyết định của em. Em mong anh hiểu…”
Tống Hải Phong không cam tâm, anh ta ở bên Tần Chỉ Ái lâu như vậy nhưng vẫn chỉ là bạn trai trong bóng tối của cô, còn Lục Hàn chỉ giở một chút thủ đoạn đã chính thức trở thành chồng tương lai của cô rồi…
[Anh đã âm thầm bên em rất lâu, vun đắp tình cảm từng chút một. Vậy mà giờ đây, chỉ trong nháy mắt, tất cả những gì anh có đều trở nên vô nghĩa. Anh đã ở bên em trong bóng tối, chịu đựng bao nhiêu tủi nhục.]
[Vậy mà anh ta, chỉ cần một chút mưu mô đã có được em. Trớ trêu thật đấy! Tình yêu chân thành của anh lại không thể sánh bằng những thủ đoạn của người khác. Em không thể rời xa anh như vậy được! Em hãy nghĩ lại đi, Tần Chỉ Ái!]
Tần Chỉ Ái có chút khó chịu khi nghe Tống Hải Phong nói như vậy, chẳng phải kiếp trước anh ta biết cô không còn trong trắng đã rời bỏ cô sao? Tại sao bây giờ anh ta lại níu kéo cô nhiệt tình như thế? Tại sao thái độ của anh ta lại đối lập hoàn toàn với kiếp trước?
“Khi nào em có thời gian rồi chúng ta gặp nhau, em sẽ nói rõ mọi chuyện với anh sau…”
Tần Chỉ Ái lấp lửng, không đưa ra câu trả lời rõ ràng. Tiếng tút dài vang lên, cắt đứt mọi hy vọng của Tống Hải Phong. Anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, cảm giác như trái tim mình đang bị bóp nghẹt.
Anh ta chợt nhận ra Tần Chỉ Ái thật sự thay lòng rồi.
Ánh mắt trợ lý lướt qua gương mặt tái nhợt của Tần Chỉ Ái. Cô nàng nhận ra sự thay đổi rõ rệt trong cách hành xử của sếp mình. Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, mọi thứ đã đảo lộn hoàn toàn.
Trợ lý nhớ lại cuộc cãi vã nảy lửa giữa Tần Chỉ Ái và Tần Quốc Trung chỉ một tuần trước. Khi đó, cô đã kiên quyết muốn kết hôn với Tống Hải Phong. Vậy mà giờ đây, cô lại bảo vệ Lục Hàn bằng mọi giá, thậm chí cách bảo vệ này còn có chút cực đoan. Sự thay đổi này quá đột ngột, đến mức trợ lý không khỏi nghi ngờ…
“Gần đây tôi thấy cô thay đổi rất nhiều, thái độ và cách hành xử của cô rất khác so với trước đây. Tôi biết mình không nên quá tò mò, nhưng tôi thực sự lo lắng cho cô. Chẳng lẽ có chuyện gì đó xảy ra rồi sao?"
Tần Chỉ Ái nhìn trợ lý của mình, ánh mắt cô chứa đựng một cảm xúc khó tả. Những gì cô trải qua thật sự rất khó tin, ngay cả bản thân cô cũng đôi lúc cảm thấy như đang lạc vào một giấc mơ kỳ lạ…
“Không sao đâu, chỉ là gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, mối quan hệ giữa tôi và Hải Phong cũng không thể duy trì được lâu, nên tôi nghĩ quyết định chia tay là điều tốt nhất cho cả hai…”
Trợ lý gật đầu, ánh mắt thoáng chút đồng cảm. Cô nàng đã quá quen với những quyết định khó khăn của Tần Chỉ Ái, những quyết định luôn đặt hạnh phúc của người khác lên trên chính mình.
Mối quan hệ của họ như một bức tranh tĩnh lặng, thiếu vắng những sắc màu rực rỡ. Việc chia tay dường như chỉ là kết thúc một vở kịch đã diễn quá lâu.
Tần Chỉ Ái đã chọn hy sinh hạnh phúc cá nhân để bảo vệ người khác, nhưng liệu điều đó có thực sự đúng đắn? Cô chấp nhận kết hôn với Lục Hàn chỉ đơn giản là dập tắt tin đồn? Vậy hạnh phúc của cô thì sao?
“Tống Hải Phong sẽ tìm được hạnh phúc mới, vậy còn cô thì sao? Cô có thật sự hạnh phúc với quyết định của mình không?”
Tần Chỉ Ái có chút ngạc nhiên trước câu hỏi của trợ lý, ánh mắt cô chợt xa xăm, như đang nhìn về một quá khứ nào đó. Cô khẽ mỉm cười, đưa tay lên vuốt nhẹ sợi tóc…
“Tôi chưa bao giờ cảm thấy bản thân hạnh phúc như thế…”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương