Nhất Kiến Chung Tình: Vì Anh Là Chân Ái
Chương 2: Cô ấy không muốn!
Ánh mắt Lục Hàn lướt qua, dừng lại trên gương mặt xinh đẹp của Tần Chỉ Ái. Anh nhận ra ngay người phụ nữ mà sáng nay mình đã gặp. Anh gật đầu lịch sự với cô một cái, sau đó đáp lại…
"Tần tiểu thư khách sáo rồi, đây là việc mà chúng tôi nên làm."
Tần Chỉ Ái nhận ra Lục Hàn, sáng nay cô thấy anh có đeo huy hiệu khác với những thành viên còn lại, đoán rằng anh là cấp trên của bọn họ…
“Mọi người cứ dùng bữa tự nhiên, không cần phải khách sáo…”
Trợ lý vội vàng bước ra khỏi phòng, giọng nói qua điện thoại của cô trở nên gấp gáp. Sau một lúc thì cô quay lại báo cáo với Tần Chỉ Ái…
"Chủ tịch đang tiếp đãi chủ tịch Lâm và thiếu gia ở trên lầu, ngài ấy bảo nếu cô không còn việc gì ở đây thì lên gặp ngài ấy…"
Tần Chỉ Ái khẽ cau mày, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an. Tin nhắn của Tần Quốc Trung giống như một quả bom nổ chậm, khiến trái tim Tần Chỉ Ái thót lại. Cô biết rõ mục đích của cuộc gặp này…
"Tôi biết rồi, tôi sẽ đến gặp ông ấy..."
Tần Chỉ Ái đáp, giọng nói có phần miễn cưỡng. Cô giao việc tiếp đãi còn lại cho trợ lý, sau đó nhanh chóng bước lên lầu.
Tim Tần Chỉ Ái đập thình thịch, cô hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Đứng trước cửa phòng, cô do dự một lát rồi mới nhẹ nhàng gõ cửa…
"Con đến rồi ạ..."
Tần Quốc Trung đưa tay ra hiệu cho Tần Chỉ Ái đến bên cạnh mình, giọng nói ông tràn đầy tự hào khi giới thiệu con gái…
"Đây là con gái tôi, con bé tên Tần Chỉ Ái, hiện tại đang giữ chức vị giám đốc tập đoàn RM..."
Lâm tổng không giấu nổi vẻ thích thú khi nhìn Tần Chỉ Ái. Ông liền ra hiệu cho con trai mình…
"Xin chào Tần tiểu thư, tôi là Lâm Thiếu Kiên, tôi ngưỡng mộ cô rất lâu rồi, hôm nay mới có cơ hội gặp mặt..."
Tần Chỉ Ái gượng gạo mỉm cười, ánh mắt cô lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào Lâm Thiếu Kiên. Cô đã có người yêu rồi, cô không thích Lâm Thiếu Kiên, càng không muốn liên hôn với cậu ta…
Tần Chỉ Ái đã bày tỏ quan điểm và thái độ của mình rất nhiều lần, nhưng cha cô nhất quyết không nghe, ông không chấp nhận người yêu của cô, chỉ vì gia đình anh không giàu có như Lâm gia…
“Thiếu Kiên rất thích pha chế, cậu ấy từng học pha chế ở nước ngoài đấy! Con uống thử xem thế nào…”
Tần Quốc Trung đưa cho con gái một ly nước trái cây. Tần Chỉ Ái nhìn ly nước trước mặt, một cảm giác bất an thoáng qua. Cô nghi ngờ có điều gì đó không ổn, nhưng lại không có bằng chứng. Nếu từ chối, chắc chắn cha cô sẽ nổi giận. Đành rằng cô nhấp một ngụm nhỏ, cố gắng giữ bình tĩnh.
Tần Chỉ Ái nhấp một ngụm nhỏ, vị chua gắt lan tỏa trong khoang miệng, khiến cô nhăn mày. Cô cảm thấy có gì đó lạ, nhưng không thể xác định rõ. Cô cố gắng nuốt xuống, nhưng cổ họng như nghẹn lại.
“Vị rất đặc sắc…”
Lâm Thiếu Kiên nhìn cha mình, ánh mắt lóe lên một tia đắc thắng. Cậu ta muốn nói thêm gì đó nhưng Tần Chỉ Ái đã đứng dậy, giọng nói yếu ớt...
“Hôm nay con hơi mệt, con xin phép đi trước…”
Tần Chỉ Ái cố gắng đứng vững, nhưng chân cô như nhũn ra. Mồ hôi lạnh tràn ra, tầm nhìn của cô bắt đầu mờ dần. Cô biết, mình không thể để bản thân ngất xỉu ở đây.
Lâm Thiếu Kiên vội vàng đỡ Tần Chỉ Ái, ánh mắt cậu ta lộ rõ vẻ lo lắng giả tạo, nhưng trong lòng, cậu ta lại cảm thấy một chút hả hê…
“Để tôi đưa cô về…”
Lâm tổng nhìn Tần Quốc Trung liền mỉm cười, e rằng lần hợp tác lần này thuận lợi hơn bọn họ tưởng tượng. Tần Quốc Trung có thể ngăn cản con gái mình với tên người yêu nghèo khổ kia, còn Lâm Tổng có thể tìm được một cô vợ tốt cho cậu con trai ham chơi của mình.
Dù thuốc đã dần ngấm vào cơ thể nhưng Tần Chỉ Ái vẫn còn trụ được thêm một chút, bây giờ cô chỉ cần gặp được trợ lý thì xem như sống rồi.
Lục Hàn vừa rời khỏi phòng thì chợt nghe thấy tiếng nói lớn vọng lại từ phía cầu thang. Anh quay đầu lại, khẽ nhăn mày khi nhìn thấy Tần Chỉ Ái đang bị Lâm Thiếu Kiên kéo giằng. Gương mặt cô tái nhợt, đôi mắt hoảng loạn. Lâm Thiếu Kiên siết chặt lấy cổ tay Tần Chỉ Ái, ánh mắt hắn ta đầy dục vọng. Hắn kéo cô về phía mình, cố gắng lôi cô vào căn phòng tối…
“Cô có cần tôi giúp gì không?”
Lục Hàn không ngần ngại tiến đến, anh dùng sức đẩy Lâm Thiếu Kiên ra…
"Buông cô ấy ra!"
Giọng anh trầm xuống, chứa đầy sự tức giận. Tần Chỉ Ái như nhìn thấy phao cứu sinh của cuộc đời mình, cô vội vàng bám lấy Lục Hàn, giọng nói run rẩy…
"Đưa tôi đến chỗ trợ lý..."
Lâm Thiếu Kiên cười nhạt, hắn ta dùng chìa khoá mở cửa căn phòng gần đó…
"Tần tiểu thư đi cùng tôi, anh tránh sang một bên đi, đừng làm phiền chúng tôi nói chuyện..."
Lục Hàn cố tình dùng chân chặn cửa lại, ánh mắt anh nhìn Lâm Thiếu Kiên đầy cảnh giác…
"Cô ấy không muốn, tôi nghĩ cậu nên để cô ấy gặp trợ lý của mình..."
"Tần tiểu thư khách sáo rồi, đây là việc mà chúng tôi nên làm."
Tần Chỉ Ái nhận ra Lục Hàn, sáng nay cô thấy anh có đeo huy hiệu khác với những thành viên còn lại, đoán rằng anh là cấp trên của bọn họ…
“Mọi người cứ dùng bữa tự nhiên, không cần phải khách sáo…”
Trợ lý vội vàng bước ra khỏi phòng, giọng nói qua điện thoại của cô trở nên gấp gáp. Sau một lúc thì cô quay lại báo cáo với Tần Chỉ Ái…
"Chủ tịch đang tiếp đãi chủ tịch Lâm và thiếu gia ở trên lầu, ngài ấy bảo nếu cô không còn việc gì ở đây thì lên gặp ngài ấy…"
Tần Chỉ Ái khẽ cau mày, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an. Tin nhắn của Tần Quốc Trung giống như một quả bom nổ chậm, khiến trái tim Tần Chỉ Ái thót lại. Cô biết rõ mục đích của cuộc gặp này…
"Tôi biết rồi, tôi sẽ đến gặp ông ấy..."
Tần Chỉ Ái đáp, giọng nói có phần miễn cưỡng. Cô giao việc tiếp đãi còn lại cho trợ lý, sau đó nhanh chóng bước lên lầu.
Tim Tần Chỉ Ái đập thình thịch, cô hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Đứng trước cửa phòng, cô do dự một lát rồi mới nhẹ nhàng gõ cửa…
"Con đến rồi ạ..."
Tần Quốc Trung đưa tay ra hiệu cho Tần Chỉ Ái đến bên cạnh mình, giọng nói ông tràn đầy tự hào khi giới thiệu con gái…
"Đây là con gái tôi, con bé tên Tần Chỉ Ái, hiện tại đang giữ chức vị giám đốc tập đoàn RM..."
Lâm tổng không giấu nổi vẻ thích thú khi nhìn Tần Chỉ Ái. Ông liền ra hiệu cho con trai mình…
"Xin chào Tần tiểu thư, tôi là Lâm Thiếu Kiên, tôi ngưỡng mộ cô rất lâu rồi, hôm nay mới có cơ hội gặp mặt..."
Tần Chỉ Ái gượng gạo mỉm cười, ánh mắt cô lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào Lâm Thiếu Kiên. Cô đã có người yêu rồi, cô không thích Lâm Thiếu Kiên, càng không muốn liên hôn với cậu ta…
Tần Chỉ Ái đã bày tỏ quan điểm và thái độ của mình rất nhiều lần, nhưng cha cô nhất quyết không nghe, ông không chấp nhận người yêu của cô, chỉ vì gia đình anh không giàu có như Lâm gia…
“Thiếu Kiên rất thích pha chế, cậu ấy từng học pha chế ở nước ngoài đấy! Con uống thử xem thế nào…”
Tần Quốc Trung đưa cho con gái một ly nước trái cây. Tần Chỉ Ái nhìn ly nước trước mặt, một cảm giác bất an thoáng qua. Cô nghi ngờ có điều gì đó không ổn, nhưng lại không có bằng chứng. Nếu từ chối, chắc chắn cha cô sẽ nổi giận. Đành rằng cô nhấp một ngụm nhỏ, cố gắng giữ bình tĩnh.
Tần Chỉ Ái nhấp một ngụm nhỏ, vị chua gắt lan tỏa trong khoang miệng, khiến cô nhăn mày. Cô cảm thấy có gì đó lạ, nhưng không thể xác định rõ. Cô cố gắng nuốt xuống, nhưng cổ họng như nghẹn lại.
“Vị rất đặc sắc…”
Lâm Thiếu Kiên nhìn cha mình, ánh mắt lóe lên một tia đắc thắng. Cậu ta muốn nói thêm gì đó nhưng Tần Chỉ Ái đã đứng dậy, giọng nói yếu ớt...
“Hôm nay con hơi mệt, con xin phép đi trước…”
Tần Chỉ Ái cố gắng đứng vững, nhưng chân cô như nhũn ra. Mồ hôi lạnh tràn ra, tầm nhìn của cô bắt đầu mờ dần. Cô biết, mình không thể để bản thân ngất xỉu ở đây.
Lâm Thiếu Kiên vội vàng đỡ Tần Chỉ Ái, ánh mắt cậu ta lộ rõ vẻ lo lắng giả tạo, nhưng trong lòng, cậu ta lại cảm thấy một chút hả hê…
“Để tôi đưa cô về…”
Lâm tổng nhìn Tần Quốc Trung liền mỉm cười, e rằng lần hợp tác lần này thuận lợi hơn bọn họ tưởng tượng. Tần Quốc Trung có thể ngăn cản con gái mình với tên người yêu nghèo khổ kia, còn Lâm Tổng có thể tìm được một cô vợ tốt cho cậu con trai ham chơi của mình.
Dù thuốc đã dần ngấm vào cơ thể nhưng Tần Chỉ Ái vẫn còn trụ được thêm một chút, bây giờ cô chỉ cần gặp được trợ lý thì xem như sống rồi.
Lục Hàn vừa rời khỏi phòng thì chợt nghe thấy tiếng nói lớn vọng lại từ phía cầu thang. Anh quay đầu lại, khẽ nhăn mày khi nhìn thấy Tần Chỉ Ái đang bị Lâm Thiếu Kiên kéo giằng. Gương mặt cô tái nhợt, đôi mắt hoảng loạn. Lâm Thiếu Kiên siết chặt lấy cổ tay Tần Chỉ Ái, ánh mắt hắn ta đầy dục vọng. Hắn kéo cô về phía mình, cố gắng lôi cô vào căn phòng tối…
“Cô có cần tôi giúp gì không?”
Lục Hàn không ngần ngại tiến đến, anh dùng sức đẩy Lâm Thiếu Kiên ra…
"Buông cô ấy ra!"
Giọng anh trầm xuống, chứa đầy sự tức giận. Tần Chỉ Ái như nhìn thấy phao cứu sinh của cuộc đời mình, cô vội vàng bám lấy Lục Hàn, giọng nói run rẩy…
"Đưa tôi đến chỗ trợ lý..."
Lâm Thiếu Kiên cười nhạt, hắn ta dùng chìa khoá mở cửa căn phòng gần đó…
"Tần tiểu thư đi cùng tôi, anh tránh sang một bên đi, đừng làm phiền chúng tôi nói chuyện..."
Lục Hàn cố tình dùng chân chặn cửa lại, ánh mắt anh nhìn Lâm Thiếu Kiên đầy cảnh giác…
"Cô ấy không muốn, tôi nghĩ cậu nên để cô ấy gặp trợ lý của mình..."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương