Nhất Kiến Chung Tình: Vì Anh Là Chân Ái
Chương 8: Gặp lại anh một lần nữa
Tiếng gõ cửa inh ỏi vang lên, phá vỡ không gian tĩnh lặng trong phòng. Tần Chỉ Ái giật mình tỉnh giấc, chưa kịp định thần thì đã thấy một đám phóng viên ùa vào, đèn flash lóe sáng chói mắt, những câu hỏi như đạn bắn ra…
"Tần tiểu thư, đêm qua cô đã ở cùng ai? Có thể cho chúng tôi biết là thiếu gia của tập đoàn nào không?"
Lục Hàn nhanh chóng dùng chăn đắp lên người Tần Chỉ Ái rồi ôm vào lòng mình, khiến đám phóng viên không chụp được bất cứ tấm ảnh nào có mặt cô, đúng lúc này có một giọng nói vang lên khiến bọn họ tản sang hai bên…
“Làm cái gì mà ồn ào thế?”
Tần Quốc Trung bước vào, vẻ mặt bình thản. Ông đã sớm dự tính được chuyện này, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông lạ mặt trên giường con gái, đôi mắt ông ánh lên sự tức giận xen lẫn vẻ ngạc nhiên…
"Cậu là ai vậy hả?"
Giọng ông lạnh lùng, chứa đầy uy lực. Lục Hàn ôm chặt Tần Chỉ Ái vào lòng, ánh mắt đối diện với Tần Quốc Trung, không hề tỏ ra sợ hãi…
“Tôi là Lục Hàn…”
Lúc này Tần Quốc Trung mới phát hiện Lâm Thiếu Kiên đang nằm trên đất, khi nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, hắn ta vội vàng ngồi dậy, dụi mắt, cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra…
“Chú Tần, có chuyện gì xảy ra vậy ạ?”
Tần Quốc Trung gầm lên giận dữ, ra lệnh cho vệ sĩ đuổi đám phóng viên ra ngoài. Tuy nhiên, những ống kính máy ảnh vẫn không ngừng nháy sáng, chộp lấy từng khoảnh khắc hỗn loạn.
Căn phòng ngổn ngang, quần áo vương vãi khắp nơi, đủ để báo chí thêu dệt nên những câu chuyện đầy màu sắc.
Lâm Thiếu Kiên cũng bị đuổi ra ngoài cùng bọn họ, vậy nên bên trong căn phòng chỉ còn lại Lục Hàn và Tần Chỉ Ái…
“Tần tiểu thư, cô không sao chứ?”
Tần Chỉ Ái từ từ hé mắt, đôi mắt ngái ngủ của cô đảo quanh căn phòng xa lạ. Ánh nắng dịu nhẹ chiếu qua tấm rèm mỏng, tạo nên những vệt sáng lung linh trên sàn nhà. Mùi hương hoa nhài thoang thoảng lan tỏa trong không khí. Ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt Lục Hàn, một sự ngỡ ngàng thoáng qua…
“Đây là đâu? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Lục Hàn nhận ra sự hoang mang trong đôi mắt của Tần Chỉ Ái, ánh mắt anh lảng tránh, giọng nói trầm xuống…
“Đây là khách sạn mà cô mời chúng tôi đến, chuyện đêm qua là lỗi của của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô…”
Tần Chỉ Ái nhìn sâu vào đôi mắt của Lục Hàn, cố gắng tìm kiếm một lời giải đáp…
“Lục Hàn... Anh?”
Giọng cô khàn khàn, chứa đựng cả sự nghi ngờ lẫn hy vọng. Cô tưởng anh đã chết từ lâu rồi mà? Tại sao anh lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ? Hay là một trò đùa tàn nhẫn mà ông trời dành riêng cho cô?
Lục Hàn khẽ nhắm mắt, gương mặt anh lộ rõ vẻ chấp nhận. Anh đã chuẩn bị tinh thần cho cơn thịnh nộ của cô. Nhưng bàn tay cô chỉ khẽ chạm vào má anh, ngón tay lướt qua những đường nét góc cạnh. Động tác ấy nhẹ nhàng đến nỗi khiến Lục Hàn giật mình.
"Cùng lắm thì chúng ta kết hôn thêm một lần nữa, anh lại pha trà giải rượu cho em đúng không?"
Giọng nói của Tần Chỉ Ái nhỏ nhẹ, như tự nói với bản thân. Lục Hàn lắng nghe, cố gắng nắm bắt từng câu chữ. Cô nhớ lại đêm đó, cơn giận dữ đã khiến cô tát Lục Hàn một cái rất đau, còn liên tục chửi mắng anh là đồ khốn nạn.
Lục Hàn không hiểu Tần Chỉ Ái đang nghĩ gì, nhưng anh nghe thấy hai từ "kết hôn" được thốt ra từ miệng của cô. Dường như cô không hề có ý định trách anh, ngược lại còn muốn chịu trách nhiệm cùng anh…
“Em muốn kết hôn à? Vậy tôi sẽ chuẩn bị…”
Đôi môi Tần Chỉ Ái mấp máy, cố kìm nén những tiếng nấc nghẹn. Nước mắt trào ra không kìm chế được, ướt đẫm hàng mi. Cô quay mặt sang hướng khác, không muốn để Lục Hàn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình.
Khi biết tin anh qua đời, trái tim cô như bị đóng băng, không còn cảm xúc nào khác ngoài sự tê liệt. Vậy mà giờ đây, khi đứng trước mặt anh, những cảm xúc dồn nén bấy lâu như vỡ òa. Có phải do cô quá vui mừng, hay do cô được gặp lại anh một lần nữa? Nước mắt cô rơi như mưa, từng giọt từng giọt như những lời hối hận muộn màng…
“Anh về trước đi, em sẽ đến gặp anh sau…”
Lục Hàn gật đầu liền đứng dậy mặc quần áo vào, trước khi rời đi, anh cũng không quên dặn dò cô…
“Em đừng khóc, khóc nhiều mắt sẽ sưng…”
Tần Chỉ Ái không nói gì, cô chỉ lặng lẽ gật đầu một cái để Lục Hàn yên tâm. Hoá ra Lục Hàn luôn để ý đến từng hành động nhỏ nhặt nhất của cô, đêm đó cô cũng khóc nhiều như vậy, mắt cô sưng húp cả lên. Nếu Lục Hàn không nói thì ngay cả bản thân cô cũng chẳng biết việc này…
"Tần tiểu thư, đêm qua cô đã ở cùng ai? Có thể cho chúng tôi biết là thiếu gia của tập đoàn nào không?"
Lục Hàn nhanh chóng dùng chăn đắp lên người Tần Chỉ Ái rồi ôm vào lòng mình, khiến đám phóng viên không chụp được bất cứ tấm ảnh nào có mặt cô, đúng lúc này có một giọng nói vang lên khiến bọn họ tản sang hai bên…
“Làm cái gì mà ồn ào thế?”
Tần Quốc Trung bước vào, vẻ mặt bình thản. Ông đã sớm dự tính được chuyện này, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông lạ mặt trên giường con gái, đôi mắt ông ánh lên sự tức giận xen lẫn vẻ ngạc nhiên…
"Cậu là ai vậy hả?"
Giọng ông lạnh lùng, chứa đầy uy lực. Lục Hàn ôm chặt Tần Chỉ Ái vào lòng, ánh mắt đối diện với Tần Quốc Trung, không hề tỏ ra sợ hãi…
“Tôi là Lục Hàn…”
Lúc này Tần Quốc Trung mới phát hiện Lâm Thiếu Kiên đang nằm trên đất, khi nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, hắn ta vội vàng ngồi dậy, dụi mắt, cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra…
“Chú Tần, có chuyện gì xảy ra vậy ạ?”
Tần Quốc Trung gầm lên giận dữ, ra lệnh cho vệ sĩ đuổi đám phóng viên ra ngoài. Tuy nhiên, những ống kính máy ảnh vẫn không ngừng nháy sáng, chộp lấy từng khoảnh khắc hỗn loạn.
Căn phòng ngổn ngang, quần áo vương vãi khắp nơi, đủ để báo chí thêu dệt nên những câu chuyện đầy màu sắc.
Lâm Thiếu Kiên cũng bị đuổi ra ngoài cùng bọn họ, vậy nên bên trong căn phòng chỉ còn lại Lục Hàn và Tần Chỉ Ái…
“Tần tiểu thư, cô không sao chứ?”
Tần Chỉ Ái từ từ hé mắt, đôi mắt ngái ngủ của cô đảo quanh căn phòng xa lạ. Ánh nắng dịu nhẹ chiếu qua tấm rèm mỏng, tạo nên những vệt sáng lung linh trên sàn nhà. Mùi hương hoa nhài thoang thoảng lan tỏa trong không khí. Ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt Lục Hàn, một sự ngỡ ngàng thoáng qua…
“Đây là đâu? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Lục Hàn nhận ra sự hoang mang trong đôi mắt của Tần Chỉ Ái, ánh mắt anh lảng tránh, giọng nói trầm xuống…
“Đây là khách sạn mà cô mời chúng tôi đến, chuyện đêm qua là lỗi của của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô…”
Tần Chỉ Ái nhìn sâu vào đôi mắt của Lục Hàn, cố gắng tìm kiếm một lời giải đáp…
“Lục Hàn... Anh?”
Giọng cô khàn khàn, chứa đựng cả sự nghi ngờ lẫn hy vọng. Cô tưởng anh đã chết từ lâu rồi mà? Tại sao anh lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ? Hay là một trò đùa tàn nhẫn mà ông trời dành riêng cho cô?
Lục Hàn khẽ nhắm mắt, gương mặt anh lộ rõ vẻ chấp nhận. Anh đã chuẩn bị tinh thần cho cơn thịnh nộ của cô. Nhưng bàn tay cô chỉ khẽ chạm vào má anh, ngón tay lướt qua những đường nét góc cạnh. Động tác ấy nhẹ nhàng đến nỗi khiến Lục Hàn giật mình.
"Cùng lắm thì chúng ta kết hôn thêm một lần nữa, anh lại pha trà giải rượu cho em đúng không?"
Giọng nói của Tần Chỉ Ái nhỏ nhẹ, như tự nói với bản thân. Lục Hàn lắng nghe, cố gắng nắm bắt từng câu chữ. Cô nhớ lại đêm đó, cơn giận dữ đã khiến cô tát Lục Hàn một cái rất đau, còn liên tục chửi mắng anh là đồ khốn nạn.
Lục Hàn không hiểu Tần Chỉ Ái đang nghĩ gì, nhưng anh nghe thấy hai từ "kết hôn" được thốt ra từ miệng của cô. Dường như cô không hề có ý định trách anh, ngược lại còn muốn chịu trách nhiệm cùng anh…
“Em muốn kết hôn à? Vậy tôi sẽ chuẩn bị…”
Đôi môi Tần Chỉ Ái mấp máy, cố kìm nén những tiếng nấc nghẹn. Nước mắt trào ra không kìm chế được, ướt đẫm hàng mi. Cô quay mặt sang hướng khác, không muốn để Lục Hàn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình.
Khi biết tin anh qua đời, trái tim cô như bị đóng băng, không còn cảm xúc nào khác ngoài sự tê liệt. Vậy mà giờ đây, khi đứng trước mặt anh, những cảm xúc dồn nén bấy lâu như vỡ òa. Có phải do cô quá vui mừng, hay do cô được gặp lại anh một lần nữa? Nước mắt cô rơi như mưa, từng giọt từng giọt như những lời hối hận muộn màng…
“Anh về trước đi, em sẽ đến gặp anh sau…”
Lục Hàn gật đầu liền đứng dậy mặc quần áo vào, trước khi rời đi, anh cũng không quên dặn dò cô…
“Em đừng khóc, khóc nhiều mắt sẽ sưng…”
Tần Chỉ Ái không nói gì, cô chỉ lặng lẽ gật đầu một cái để Lục Hàn yên tâm. Hoá ra Lục Hàn luôn để ý đến từng hành động nhỏ nhặt nhất của cô, đêm đó cô cũng khóc nhiều như vậy, mắt cô sưng húp cả lên. Nếu Lục Hàn không nói thì ngay cả bản thân cô cũng chẳng biết việc này…
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương