Nhật Ký: Kiễng Chân Lên Để Hôn Anh

Chương 1: Chạy trốn



Trong căn phòng VIP tầng 22 của khách sạn 5 sao.

Căn phòng có giá đắt đỏ được trang trí rất đẹp mắt. Mọi thứ vật dụng bên trong đều là cao cấp nhất.

Ở giữa căn phòng là một chiếc giường thật to. Nệm là loại xịn sò đàn hồi tốt, với tấm ga màu xám nhạt. Bên trên có hai con người đang ôm nhau nằm ngủ.

À khoan khoan…

Hình như người đó là tôi. Chuyện gì xảy ra thế này? Từ từ để tôi nhớ lại xem sao…

Cách đây 9 tiếng đồng hồ, tại buổi tiệc tất niên công ty, tôi mặc một chiếc đầm trắng tôn dáng. Những đường cong trên cơ thể tôi được tôn lên một cách hoàn hảo. Cộng thêm gương mặt được trang điểm tinh tế trông cực kỳ xinh đẹp. Tôi còn được vinh danh là nhân viên xuất sắc nhất.

Tôi nhớ lúc đó người dẫn chương trình trên sân khấu tuyên bố:

"Bây giờ chúng ta xin mời lên sân khấu một gương mặt trẻ đến công ty chưa đầy một năm nhưng là người dàn xếp tất cả mọi việc. Có công giúp công ty lấy được 4 hợp đồng lớn. Đó chính là thư ký của chủ tịch…"

Đúng vậy! Giọng của người dẫn chương trình cất vang đầy khí thế gọi tên tôi lên.

Trong ánh đèn nhiều màu của sân khấu, ánh mắt mọi người đổ dồn về tôi. Mọi người công nhận tôi.

Lúc đó, tôi đã suýt không kìm được nước mắt mà khóc nức nở. Gần một năm nỗ lực của tôi cuối cùng cũng giành được phần thưởng xứng đáng. Vì rất vui mừng tôi đã cầm ly rượu giao lưu với phòng ban khác.

Tôi nói cái gì mà:

"Cảm ơn chị đã ủng hộ cho em!"



"Cảm ơn anh trưởng phòng đã chỉ dẫn!"

"Em cảm ơn… Em kính mọi người một ly!"

Cũng không nhớ là bao nhiêu ly bia đã vào bụng. Sau đó, tôi choáng váng, đầu óc bắt đầu không tỉnh táo. Tôi lại gần vị chủ tịch đáng kính của công ty nâng ly chúc mừng.

Gương mặt của ngài ấy vô cùng đẹp. Ngay từ đầu vào công ty tôi còn tưởng mình đã gặp được diễn viên nữa cơ chứ? Nghĩ lại buồn cười thật!

Giọng tôi lè nhè, mắt hoa cả lên nhưng vẫn nhìn ra người ở trước mặt chính xác là chủ tịch:

"Chủ tịch, cảm ơn ngài đã chỉ bảo tôi. Tôi kính ngài một ly…"

Mắt tôi mở không lên, đầu tôi quay cuồng. Tôi sắp ngã. Nhưng mà tôi không tiếp đất. Có cái gì đó giữ tôi lại rất ấm áp. Tôi thản thốt:

"Wow!"

Thì ra là đôi bàn tay của chủ tịch vòng qua cái eo bé nhỏ của tôi.

Thật ấm!

Tôi nửa tỉnh nửa mê mơ mơ hồ hồ thấy mình đang nằm trên chiếc giường êm ái. Tôi không biết thời gian trôi khi nào cho đến khi tôi cảm giác được hơi ấm trong chăn cạnh mình. Rồi toàn cơ thể bồng bềnh trôi dạt theo từng cơn sóng dồn dập. Đến sáng thì xảy ra cảnh tượng vừa rồi.

Tôi cố gắng mở mắt. Tôi dụi mắt lần nữa cũng là chủ tịch cao cao tại thượng. Tôi còn tưởng là mơ nên lấy tay chạm thử vào đôi lông mi dài, chạm vào sống mũi cao vút của chủ tịch. Tay tôi run rẩy, tim tôi đập thình thịch liên tục.

Là con người bằng xương bằng thịt không phải mơ!

Tôi nhớ lại buổi tối đó đã vòng tay qua ôm cổ rồi hôn ngài ấy. Ngài ấy đáp trả lại nụ hôn của tôi một cách dịu dàng.



Tôi không dám nghĩ chuyện gì xảy ra tiếp theo nữa.

Thản thốt muốn hét lên nhưng rất may đã kịp đưa tay bịt miệng mình lại.

Tôi không tin chuyện này là thật!

Tôi nhẹ nhàng vén chăn lên vón vén đi như một kẻ trộm. Tôi bắt đầu nhặt quần áo vương vãi trên nền gạch.

Tôi "mượn" áo sơ mi của chủ tịch khoác ngoài vì cái đầm của tôi nó bị rách một ít. Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, tôi chạy thật nhanh ra ngoài thoát khỏi căn phòng VIP của khách sạn. Tôi bấm nút thang máy liên tục. Khi cánh cửa thang máy đóng lại tôi dường như nín thở cho đến khi một tiếng " Ting" báo hiệu đã xuống sảnh.

Lúc cửa thang máy mở ra tôi chạy như điên.

Tôi không thể tin được tôi và chủ tịch đã ngủ cùng nhau? Tôi bị điên rồi! Tôi đón xe buýt về nhà. Tôi như người mất hồn suốt chặng đường đi.

Càng không dám hoài tưởng về chuyện tối qua thêm được nữa.

Xe vừa đến trạm xuống. Tôi chạy một mạch vào dãy nhà trọ, mở cửa vào bên trong sau đó đóng cửa thật nhanh. Tôi bắt đầu hít thở sau đó mắt tôi nhòe đi.

Tôi khóc! Sao người như chủ tịch lại cùng tôi nằm trên một chiếc giường? Mấy tháng trước tôi và ngài ấy như nước với lửa. Ngài ấy mắng tôi trước mặt mọi người. Ngài ấy trêu chọc nỗi đau của tôi. Vậy mà đêm qua lại ân cần dịu dàng. Tim tôi thắt lại.

Rốt cuộc có phải là yêu hay là một sự cố ngoài ý muốn?

Tôi bắt đầu sắp xếp lại những gì đã trải qua. Và mọi chuyện bắt đầu từ khi tôi đi xin việc.

Chuyện là như thế này:
Chương trước Chương tiếp