Nhật Ký: Kiễng Chân Lên Để Hôn Anh
Chương 22: Bị tát
Sau một giấc ngủ dài.
"O..."
Tôi - Phạm Nhật Hạ, vươn vai ngáp một cái thật dài. Mặc dù tối qua được ngủ một giấc nhưng cũng chẳng thấm vào đâu. Tôi lấy hai tay vỗ nhẹ vào má:
"Phạm Nhật Hạ! Tỉnh táo lên!"
Anh Phục Hưng quay sang nhìn tôi cười trêu chọc:
"Nhật Hạ, em vẫn như vậy! Anh có chuẩn bị một ly cà phê siêu cấp cho chính tay anh pha đây."
"Cảm ơn anh!", tôi vui vẻ nhận lấy
Anh lấy tay bẹo má tôi:
"Không có chi!"
Ngồi trong xe vừa ngâm nhi ly cà phê, tôi vừa trầm ngâm nhìn về phía xa. Dòng người vẫn cứ cuốn lấy những bộn bề lo toan. Sài Gòn nhiều đèn xanh đèn đỏ, những lúc dừng lại như vậy như khoảng lặng của thời gian, như vài giây nghỉ ngơi của cuộc đời.
Được một lúc, tôi quay sang nhìn anh Phục Hưng. Giữa anh và tôi từng là khoảng trời rất riêng mà tôi nâng niu cất giữ.
Tôi hỏi anh:
"Em có một người bạn rất thân. Nếu một ngày, người bạn đó biết em giấu bạn ấy một số việc mà nếu như bạn ấy biết sẽ đau lòng thì sẽ như thế nào?"
Anh lấy tay vỗ vào bánh lái 2 cái rồi suy nghĩ:
"Nếu là anh, và em là người không nói ra sự thật thì anh sẽ giận em. Em biết sao không?"
Tôi lắc đầu:
"Em không biết!"
"Vì đối với anh, dù sự thật có đau lòng như thế nào thì vẫn là sự thật không thể thay đổi. Sớm muộn gì cũng biết nên thà biết trước để không đau lòng!"
Quả nhiên, anh có lý lẽ riêng của anh. Tôi chắc chắn sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói cho anh biết. Nhưng không phải hôm nay.
Qua thêm một ngã tư, xe rẽ phải vào bệnh viện. Anh bảo anh chỉ có thể đưa tôi đến đây.
Tôi xuống xe cảm ơn anh rồi qua lưng đi. Tôi đi được vài bước thì chững lại. Tôi nghe anh Phục Hưng gọi tên chị
Quỳnh Trâm rất lớn.
"Trâm, em đứng lại cho anh! Quỳnh Trâm! Trâm!"
Tôi nghe anh gọi tên chị mà tim nhói lên. Anh chạy theo níu lấy tay chị. Còn chị thì như muốn trốn tránh anh.
"Anh cho em thời gian suy nghĩ chuyện của chúng ta!"
Chị vùng tay chị ra khỏi bàn tay đang siết chặt của anh.
"Anh xin em! Nói cho anh biết có chuyện gì được không?"
Tôi đứng yên không động. Không hiểu sao tôi đau lòng đến vậy. Như có hàng ngàn nhát dao đâm vào. Nhói lắm!
Mắt tôi cay xè, giọt nước mắt tự nhiên lăn dài trên má. Thì ra tôi vẫn còn quan tâm, vẫn còn tình cảm sao?
Tôi thấy anh ôn nhu dịu dàng ôm chầm lấy chị Quỳnh Trâm vào lòng. Tôi lấy tay đấm vào ngực mình một cái. Đau quá! Không thể nhìn thêm được tôi quay gót, nặng nề rời đi.
Ú rũ từng bước cũng lên đến phòng bệnh của chủ tịch Tô Quân. Đẩy cửa bước vào, tôi thấy y ta đang rửa vết phẫu thuật sau đó băng lại.
Tôi cúi đầu:
"Chào chủ tịch!"
Gương mặt chủ tịch trông tốt hơn ngày hôm qua. Ngài ấy nhìn tôi cười:
"Nhật Hạ, cháo đậu đỏ của tôi đâu?"
Lại nữa, lần nào gặp tôi chủ tịch đều đòi cháo đậu đỏ. Cũng vừa hay tôi đã chuẩn bị từ trước. Tôi giơ hộp thủy tinh trong tay lên:
"Cháo đậu đỏ nhà làm tới đây!"
Tôi chớp mắt vài cái:
"Chủ tịch hài lòng chứ?"
Ông ấy cười khẩy:
"Hài lòng!"
Tôi không dừng lại mà trêu đùa:
"Vậy ngài tăng lương cho tôi nha chủ tịch!"
"Còn phải xem biểu hiện cô thế nào?"
Tôi trề môi. Mặc dù bản thân cũng đang thất tình nhưng đứng trước người vừa bệnh vừa thất tình thê thảm hơn tôi thì tôi phải tỏ ra vui vẻ. Lần này tôi chuẩn bị cháo xong thì đưa cho chủ tịch.
Ngài ấy tròn mắt nhìn tôi:
"Nhật Hạ, sao không đút cháo cho tôi ăn?"
Ôi trời! Chủ tịch nhà tôi hình như thích ngược người khác lắm thì phải?
Tôi hỉnh mũi lên:
"Chủ tịch cao cao tại thượng đẹp trai tốt bụng. Tôi nhớ ngài bị viêm ruột thừa chứ đâu phải gãy tay đâu ạ!"'
Chủ tịch cười phá lên nhìn tôi:
"Thì ra cô nhớ day đến vậy! Thôi được rồi tôi tự ăn."
Vậy là ngài ấy tự ăn. Nhưng đang ăn đến muỗng thứ hai thì ngoài cửa truyền đến tiếng giày cao gót quen thuộc.
Còn có cả mùi sát khí.
Ôi!
"Rầm..."
Cửa phòng mở ra...
Đây là?
À! Vị hôn thê của chủ tịch.
Quả nhiên thân hình đầy đặn, ba vòng hấp dẫn. Cô ấy mặc một bộ váy bó sát người màu đỏ. Giày cao gót cũng màu đỏ. Trên người tỏa hương nước hoa nồng nặc muốn nghẹt thở.
Và rồi...
Người phụ nữ ấy tiến lại gần tôi:
"Chát..."
Mắt tôi muốn nổ đom đóm. Tai của tôi ù đi. Một cảm giác đau đớn truyền từ đôi gò má của mình.
Chưa hiểu có chuyện gì xảy ra mà vị hôn thê của chủ tịch lại tát tôi như vậy thì tôi lại nghe giọng giận dữ của chủ tịch....
"O..."
Tôi - Phạm Nhật Hạ, vươn vai ngáp một cái thật dài. Mặc dù tối qua được ngủ một giấc nhưng cũng chẳng thấm vào đâu. Tôi lấy hai tay vỗ nhẹ vào má:
"Phạm Nhật Hạ! Tỉnh táo lên!"
Anh Phục Hưng quay sang nhìn tôi cười trêu chọc:
"Nhật Hạ, em vẫn như vậy! Anh có chuẩn bị một ly cà phê siêu cấp cho chính tay anh pha đây."
"Cảm ơn anh!", tôi vui vẻ nhận lấy
Anh lấy tay bẹo má tôi:
"Không có chi!"
Ngồi trong xe vừa ngâm nhi ly cà phê, tôi vừa trầm ngâm nhìn về phía xa. Dòng người vẫn cứ cuốn lấy những bộn bề lo toan. Sài Gòn nhiều đèn xanh đèn đỏ, những lúc dừng lại như vậy như khoảng lặng của thời gian, như vài giây nghỉ ngơi của cuộc đời.
Được một lúc, tôi quay sang nhìn anh Phục Hưng. Giữa anh và tôi từng là khoảng trời rất riêng mà tôi nâng niu cất giữ.
Tôi hỏi anh:
"Em có một người bạn rất thân. Nếu một ngày, người bạn đó biết em giấu bạn ấy một số việc mà nếu như bạn ấy biết sẽ đau lòng thì sẽ như thế nào?"
Anh lấy tay vỗ vào bánh lái 2 cái rồi suy nghĩ:
"Nếu là anh, và em là người không nói ra sự thật thì anh sẽ giận em. Em biết sao không?"
Tôi lắc đầu:
"Em không biết!"
"Vì đối với anh, dù sự thật có đau lòng như thế nào thì vẫn là sự thật không thể thay đổi. Sớm muộn gì cũng biết nên thà biết trước để không đau lòng!"
Quả nhiên, anh có lý lẽ riêng của anh. Tôi chắc chắn sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói cho anh biết. Nhưng không phải hôm nay.
Qua thêm một ngã tư, xe rẽ phải vào bệnh viện. Anh bảo anh chỉ có thể đưa tôi đến đây.
Tôi xuống xe cảm ơn anh rồi qua lưng đi. Tôi đi được vài bước thì chững lại. Tôi nghe anh Phục Hưng gọi tên chị
Quỳnh Trâm rất lớn.
"Trâm, em đứng lại cho anh! Quỳnh Trâm! Trâm!"
Tôi nghe anh gọi tên chị mà tim nhói lên. Anh chạy theo níu lấy tay chị. Còn chị thì như muốn trốn tránh anh.
"Anh cho em thời gian suy nghĩ chuyện của chúng ta!"
Chị vùng tay chị ra khỏi bàn tay đang siết chặt của anh.
"Anh xin em! Nói cho anh biết có chuyện gì được không?"
Tôi đứng yên không động. Không hiểu sao tôi đau lòng đến vậy. Như có hàng ngàn nhát dao đâm vào. Nhói lắm!
Mắt tôi cay xè, giọt nước mắt tự nhiên lăn dài trên má. Thì ra tôi vẫn còn quan tâm, vẫn còn tình cảm sao?
Tôi thấy anh ôn nhu dịu dàng ôm chầm lấy chị Quỳnh Trâm vào lòng. Tôi lấy tay đấm vào ngực mình một cái. Đau quá! Không thể nhìn thêm được tôi quay gót, nặng nề rời đi.
Ú rũ từng bước cũng lên đến phòng bệnh của chủ tịch Tô Quân. Đẩy cửa bước vào, tôi thấy y ta đang rửa vết phẫu thuật sau đó băng lại.
Tôi cúi đầu:
"Chào chủ tịch!"
Gương mặt chủ tịch trông tốt hơn ngày hôm qua. Ngài ấy nhìn tôi cười:
"Nhật Hạ, cháo đậu đỏ của tôi đâu?"
Lại nữa, lần nào gặp tôi chủ tịch đều đòi cháo đậu đỏ. Cũng vừa hay tôi đã chuẩn bị từ trước. Tôi giơ hộp thủy tinh trong tay lên:
"Cháo đậu đỏ nhà làm tới đây!"
Tôi chớp mắt vài cái:
"Chủ tịch hài lòng chứ?"
Ông ấy cười khẩy:
"Hài lòng!"
Tôi không dừng lại mà trêu đùa:
"Vậy ngài tăng lương cho tôi nha chủ tịch!"
"Còn phải xem biểu hiện cô thế nào?"
Tôi trề môi. Mặc dù bản thân cũng đang thất tình nhưng đứng trước người vừa bệnh vừa thất tình thê thảm hơn tôi thì tôi phải tỏ ra vui vẻ. Lần này tôi chuẩn bị cháo xong thì đưa cho chủ tịch.
Ngài ấy tròn mắt nhìn tôi:
"Nhật Hạ, sao không đút cháo cho tôi ăn?"
Ôi trời! Chủ tịch nhà tôi hình như thích ngược người khác lắm thì phải?
Tôi hỉnh mũi lên:
"Chủ tịch cao cao tại thượng đẹp trai tốt bụng. Tôi nhớ ngài bị viêm ruột thừa chứ đâu phải gãy tay đâu ạ!"'
Chủ tịch cười phá lên nhìn tôi:
"Thì ra cô nhớ day đến vậy! Thôi được rồi tôi tự ăn."
Vậy là ngài ấy tự ăn. Nhưng đang ăn đến muỗng thứ hai thì ngoài cửa truyền đến tiếng giày cao gót quen thuộc.
Còn có cả mùi sát khí.
Ôi!
"Rầm..."
Cửa phòng mở ra...
Đây là?
À! Vị hôn thê của chủ tịch.
Quả nhiên thân hình đầy đặn, ba vòng hấp dẫn. Cô ấy mặc một bộ váy bó sát người màu đỏ. Giày cao gót cũng màu đỏ. Trên người tỏa hương nước hoa nồng nặc muốn nghẹt thở.
Và rồi...
Người phụ nữ ấy tiến lại gần tôi:
"Chát..."
Mắt tôi muốn nổ đom đóm. Tai của tôi ù đi. Một cảm giác đau đớn truyền từ đôi gò má của mình.
Chưa hiểu có chuyện gì xảy ra mà vị hôn thê của chủ tịch lại tát tôi như vậy thì tôi lại nghe giọng giận dữ của chủ tịch....
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương