Nhật Ký: Kiễng Chân Lên Để Hôn Anh
Chương 47: Hiểu lầm buồn cười
Tôi vào thang máy. Trong đầu tôi hình dung ra toàn cảnh hai người họ bên nhau.
Ôi! Tôi lấy tay ôm ngực. Đau nhói!
"Ting"
Cửa thang máy mở ra. Tôi còn nghĩ mình sẽ gặp được chủ tịch ở cửa thang máy. Rồi ngài ấy sẽ đuổi theo tôi mà giải thích. Tôi sẽ quá đáng nạt nộ ngài ấy.
Cửa mở ra. Trước mắt tôi là một khoảng trống không một bóng người. Chắc có lẽ do bản thân xem quá nhiều phim thần tượng rồi.
Tôi rủ người lê bước đi.
Thời tiết Sài Gòn lúc này nóng kinh khủng. Cái nóng là con người ta trở nên bực bội khó tả. Đã vậy bản thân còn vừa giẫm phải một bãi "mìn"
Huhu. Cái gì mà nó xui dữ vậy?
Tôi khó chịu bước đi. Phải làm sao bây giờ?
Đi đâu bây giờ?
Tìm trong balo điện thoại của mình để gọi hỏi em họ có thể cho mình ở nhờ để tìm nhà hay không?
Tìm hoài không thấy. Ây tôi lại bỏ quên điện thoại ở chỗ anh Phục Hưng rồi!
Chợt nghĩ đến Nhật Linh. Nhà bạn ấy cũng gần công ty. Chỉ là lúc trước bạn ấy cho chỉ nhà cho tôi. Tôi lấy tay xoa hai thái dương định thần để nhớ lại bạn ấy đã nói nhà ở đâu.
Nhật Linh đã từng nói:
"Nhà tôi đi thẳng chỗ công ty qua cái chợ sau đó qua cây cầu. Rẽ vào bên phải. Nhà trọ trùng với tên của tôi. Căn số 2!"
Thôi thì cứ đi theo trí nhớ của mình vậy. Lúc đấy, Nhật Linh còn bảo nhà trọ của bạn ấy rất rộng. Hy vọng tìm được nhà, còn có thể thuê phòng để ở rồi!
Tôi háo hức đi thật nhanh dưới cái nắng gần 40 độ C của Sài Gòn. Tôi đi một lúc mồ hôi nhễ nhại. Bình thường đi bộ theo chủ tịch cũng đã quen. Mà mấy ngày nay, tôi ăn uống không đúng giờ cộng thêm ngủ không được bao nhiêu nên cơ thể đã thấm mệt. Cũng may, lúc này trời bắt đầu dịu lại, gió thổi.
Có lẽ trời thương thôi thật rồi.
Đi thêm được một đoạn, vào đến chợ. Tôi dừng lại mua một ly nước uống cho mát. Bầu trời chuyển đen nhanh chóng.
Tôi ngước nhìn ông trời. Chẳng phải vừa nãy còn nắng đến chín cả thịt hay sao? Ông Trời thật khéo trêu người mà! Huhu.
Tôi tranh thủ đi cho nhanh. Gió như muốn quật ngã lấy tôi. Nhưng bản thân vẫn kiên trì đi tiếp. Chỉ cần qua được cây cầu này rất nhanh sẽ đến nhà trọ của Nhật Linh. Biết đâu may mắn còn có thể thuê phòng ở đây. Như vậy, sẽ không cần quay về nhà chủ tịch làm kỳ đà rồi!
Vừa lên tới cầu thì mưa bắt đầu rơi. Tôi cứ tiếp tục đi, trời thì mưa ngày càng nặng hạt. Gió thì càng thổi mạnh hơn. Tới giữa cầu thì đôi giày tôi mang bị bung đế ra.
Đôi giày này cũng khá là vất vả khi bên cạnh tôi. Vừa đi nắng lại đi mưa. Tôi cúi người xuống muốn xem nó còn có thể đi tiếp được hay không?
Khom người cởi giày ra. Vậy mà gió mạnh đến mức làm tôi chao đảo. Mưa nặng hạt rơi làm mắt tôi cay xè, xung quanh chỉ toàn một màu trắng xóa, nhìn xuống bên dưới dòng sông nước đang chảy xiết. Nhìn kỹ hơn hình như có cái gì đó đang mắc kẹt lại.
Tôi đặt đôi giày xuống bên thành cầu để tay có thể vịnh được lan can cho an toàn để nhìn cho rõ bên dưới là gì.
Biết đâu lại phát hiện ra một số phận không may mắn. Như vậy có thể giúp số phận đó tìm nhà!
Tôi bám vào lan can cầu nhìn kỹ mà mưa cộng thêm gió lớn cứ như không chịu buông tha. Tôi phải nhón chân cúi xuống xem cho kỹ hơn. Bây giờ tôi đã nhìn rõ rồi. Chỉ là một chiếc vali cũ trôi bị vướng vào cành cây thôi. Chiếc vali này bị bung ra, bên trong không có gì đặc biệt ngoài quần áo cũ.
Thở phào nhẹ nhõm. Tôi chuẩn bị bước xuống thì lập tức ngay từ phía sau có một bà cô ôm chân tôi. Tiếp sau đó lại thêm một anh thanh niên chạy đến ôm lấy chân còn lại của tôi. Tôi khó hiểu nhíu mày vừa định hỏi xem có chuyện gì mà một ông chú bắt đầu nhào tới giúp hai người bọn họ.
Không lẽ là cướp dàn cảnh sao? Số tôi đen đủi đến thế cơ à?
Tôi giãy giụa hét lên:
"Buông tôi ra. Mau thả tôi ra!"
" Đừng hét nữa mau xuống đây đi!", bà cô ghì chặt tôi nói như quát vào mặt.
Anh thanh niên thấy thế liền kéo mạnh tay hơn. Tôi sắp thở không nổi rồi. Cái eo của tôi đau quá. Cộng thêm cái chân như muốn bị bẻ ra. Ôi trời ơi! Chưa đầy 24 giờ mà gặp cả hai vụ cướp. Chắc có lẽ tôi là người nhọ nhất Sài Gòn đây mà!
"Mau kéo nó vô đi!" Ông chú kia gấp gáp ho hoán cho mọi người đi đường.
Trời mưa như trút nước thế mà thấy cảnh ồn ào này nên đứng lại hiếu kỳ. Càng lúc càng đông hơn. Nhiều người dừng lại đứng nhìn. Có người cầm điện thoại quay phim lại. Xe kẹt cứng cả cầu. Cuối cùng tôi chịu hết nổi thôi không vùng vẫy nữa bị kéo vào bên trong lòng cầu họ mới chịu thả tôi ra. Tôi ngồi bẹp xuống thở hổn hển.
Tôi xụi lơ hết sức rồi.
Bà cô lúc kéo tôi nhìn tôi còn nắm chặt tay tôi:
"Sao con dại dột vậy? Có gì từ từ nói! Có chuyện không thông phải tìm người khác giúp đỡ sao lại nhảy cầu?"
"Chị ơi đừng như thế, cuộc sống nhiều điều tươi đẹp. Buồn rồi cũng qua!", cậu thanh niên lúc nảy kéo tôi vào bây giờ con nắm chặt chân tôi rồi nhìn tôi chia sẻ.
"Con không sao chứ? Chuyện gì cũng có thể giải quyết cơ mà?"
Tôi bây giờ vừa khóc vừa cười. Tôi mệt quá không thể mở miệng giải thích. Ngồi hít thở lấy lại hơn rồi cố gắng nói thật to giái thích:
"Con...không phải .muốn tự vẫn. Do con...hơ...hơ" tôi thở lấy hơi.
"Không sao là tốt rồi. Đừng như vậy!"
"Có cần đi bệnh viện không? Không sao chứ?"
Mọi người hỏi tôi dồn dập.
"Mau gọi cho người nhà đến đón đi!"
Tôi vừa thở vừa xua tay:
"Dạ con không sao! Con cảm ơn mọi người. Con ổn ạ! Con không định tự tử đâu ạ!"
Rồi mọi người dìu tôi dậy:
"Con tự đi được không? Con ở đâu?"
" Để tôi chở con bé về cho. Nhà con ở đâu?'
Tự nhiên bị hiểu lầm là tự vẫn còn được mọi người quan tâm như vậy. Tôi nhất thời xúc động rưng rưng nước mắt.
"Dạ. dạ con cảm ơn mọi người...Con không sao!"
Bây giờ người tôi ướt sũng run cầm cập. Mọi người còn khoác áo cho tôi. Tự nhiên bây giờ tôi mới phát hiện ở Sài Gòn vẫn còn có cái gọi là tình người. Lúc trước tôi còn không dám tin. Bây giờ tôi tin là có thật. Ở đây, dù có biết bao sự lừa lộc, sự giả dối, biết bao sự hơn thua tranh đua thì vẫn còn tình người ấm áp.
"Nhật Hạ không sao chứ?", Nhật Linh nhào tới hỏi thăm tôi.
Bạn ấy khoác vai tôi dìu tôi đi.
"Để mình đưa cậu về."
"Con là bạn của con bé? Hai đứa cãi nhau có gì từ từ nói đừng để bạn gái làm chuyện dại dột nhe con!"
"Có chuyện gì phải suy nghĩ thấu đáo! Lớn rồi! Mau đưa bạn gái về đi!"
Ôi những lời vừa trách vừa thương này lại ấm áp đến lại thường.
Mọi người xem xong biết là hiểu lầm nên nhanh chóng di chuyển. Mưa cũng tạnh dần đi. Chiếc cầu khi nảy vì tôi mà đông nghẹt nay đã thông thoáng. Thỉnh thoảng có chiếc xe chạy qua.
"Nhật Hạ! Cậu làm sao thế? Sao lại ra nông nỗi này?"
Tôi cười trừ:
"Chỉ là hiểu lầm. Sao cậu biết tôi ở đây?"
Nhật Linh vừa dìu tôi đi vừa nói:
"Cậu nổi tiếng khắp trang mạng xã hội rồi kìa!"
"Ôi! Toang rồi!"
Tôi rầu rĩ. Đứng lại. Nhật Linh kéo tôi đi:
"Thôi về chỗ trọ của tớ trước đi. Tớ ở với chị. Cậu có thể mặc đồ chị tớ. Rồi tính tiếp!"
Tôi gật đầu đồng ý.
"Đi thôi!"
Thế là chúng tôi về nhà trọ của Nhật Linh. Vừa về tới đã chị của Nhật Linh đợi sẵn ở cửa:
"Chào em! Nhật Hạ phải không? Em mau vào nhà trong thay quần áo đi!"
Tôi bước vào nhìn quay một lượt. Căn nhà trọ rộng chừng 20m2. Bên trong không có đồ dùng gì nhiều. Chỉ đơn giản là nệm để ngủ. Một cái bếp điện và kệ chén nhỏ. Kế bên có nhà vệ sinh. Bên trên là gác lửng. Không gian nhỏ được bài trí đơn giản.
Chị nhìn tôi như đồng cảm.
"Không sao là tốt rồi. Phòng này chỉ có hai chị em ở. Hơn lộn xộn. Em thông cảm nha!"
Tôi ngại:
"Dạ không sao ạ. Em cảm ơn chị. Mà chị ơi em không phải tự vẫn đâu!"
Chị nhanh chóng kéo tôi vào trong trên tay cầm sẵn quần áo và khăn được ủi sẵn thơm tho:
"Chị biết mà. Chị xem trên trực tiếp rồi. Em mau vào thay quần áo đi. Đồ này chị chưa mặc lần nào. Nhanh đi. Coi chừng bị cảm lạnh!"
Chị cứ đẩy tôi vào nhà tắm. Còn kéo cửa lại giúp tôi. Quay sang giọng hối thúc Nhật Linh:
"Mau qua bên nhà anh Tâm chơi đi. Chút chị kêu về!"
Chắc chị sợ tôi ngại nên bảo Nhật Linh tránh đi một lúc. Thay xong quần áo, bước ra thì chị đưa cho tôi ly trà nóng:
"Trà đường nè! Em uống đi cho khỏe! Ngồi đây chơi với chị. Nhật Linh nó sang phòng kia nấu đồ ăn".
Chị chu đáo thật. Tôi còn tưởng chị là chị của tôi cơ đấy!
"Em cảm ơn chị! Nhật Linh có chị như chị thật hạnh phúc!"
Chị cười:
"Hạnh phúc gì đâu? Hai chị em cãi nhau suốt ngày. Ngồi nói chuyện một chút là gây lộn gây lạo!"
"Mà em làm chức gì trong công ty nó vậy? Chị nghe nói nhà trọ em bị cháy hả? Mà chuyện lúc nảy là sao kể chị nghe? Có khó khăn gì chia sẻ với chị!"
Nhật Linh bước vào cắt ngang lời.
"Thôi bà chị của em? Chị hỏi như vậy ai mà trả lời cho kịp!"
Mày để yên cho chị mày tâm sự với con bé! Cứ thích xen xen vào. Rồi nấu đồ ăn xong chưa?"
"Ông Tâm ổng bão đi ra ngoài ăn cho lẹ!"
Nói rồi Nhật Linh ngồi xuống bên cạnh tôi. Đưa cho tôi một dĩa mứt gừng:
"Kệ bả đi. Hơi đâu nói nhiều với bã! Điện thoại cậu sao không gọi được?"
"À tờ để quên ở nhà bạn rồi!"
Tôi vừa nói xong câu này thì từ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Nét mặt của người này nhìn quen thế?
"Á. Anh là?"
"Nhật Hạ chủ tịch tìm cô khắp nơi! Mau đi với tôi đi!"
Tự nhiên tìm tôi làm gì chứ? Chắc là vì chiếc xe sao?
"Chẳng phải tôi đưa chìa khóa xe cho chị Thiên Di rồi sao?"
Thư ký riêng - Tiểu Trương không nói nhìn Nhật Linh và chị của cậu ấy không. Vẻ mặt Tiểu Trương có chút dè chừng. Rồi quay sang nhìn tôi điềm tĩnh nói:
"Nhật Hạ, chủ tịch thật sự có việc gấp tìm em. Mau đi thôi! Chủ tịch mà đợi lâu nữa em là..."
Bầu không khí không còn thoải mái như lúc nảy nữa. Nhật Linh đứng dậy:
"Nhật Hạ, chủ tịch mà nổi giận ngày mai có bão trong công ty đó!"
"À! Chủ tịch gì mà chủ nhật cũng không tha cho người ta?", chị của Nhật Linh nhìn Tiểu Trương nói thẳng.
Nhật Linh kéo chị vào trong:
"Chị! Chủ tịch trả lương cho bọn em á!"
Tiểu Trương như pho tượng đứng hoài không chịu đi. Cứ tiếp tục như vậy thì không hay nên tôi đứng dậy:
"m cảm ơn chị, cảm ơn Linh! Em đi có việc. Khi nào rảnh em mời chị với Linh đi ăn ạ!"
Chị nhìn Tiểu Trương liếc một cái, bức xúc thay tôi:
"Em nhớ giữ gìn sức khỏe! Chủ tịch trả lương đâu có trả viện phí!"
Tôi cùng ngại ngùng chào hai chị em lần nữa rồi bước ra xe. Trong đầu cứ thắc mắc chủ tịch tìm tôi làm gì cơ chứ?
Ôi! Tôi lấy tay ôm ngực. Đau nhói!
"Ting"
Cửa thang máy mở ra. Tôi còn nghĩ mình sẽ gặp được chủ tịch ở cửa thang máy. Rồi ngài ấy sẽ đuổi theo tôi mà giải thích. Tôi sẽ quá đáng nạt nộ ngài ấy.
Cửa mở ra. Trước mắt tôi là một khoảng trống không một bóng người. Chắc có lẽ do bản thân xem quá nhiều phim thần tượng rồi.
Tôi rủ người lê bước đi.
Thời tiết Sài Gòn lúc này nóng kinh khủng. Cái nóng là con người ta trở nên bực bội khó tả. Đã vậy bản thân còn vừa giẫm phải một bãi "mìn"
Huhu. Cái gì mà nó xui dữ vậy?
Tôi khó chịu bước đi. Phải làm sao bây giờ?
Đi đâu bây giờ?
Tìm trong balo điện thoại của mình để gọi hỏi em họ có thể cho mình ở nhờ để tìm nhà hay không?
Tìm hoài không thấy. Ây tôi lại bỏ quên điện thoại ở chỗ anh Phục Hưng rồi!
Chợt nghĩ đến Nhật Linh. Nhà bạn ấy cũng gần công ty. Chỉ là lúc trước bạn ấy cho chỉ nhà cho tôi. Tôi lấy tay xoa hai thái dương định thần để nhớ lại bạn ấy đã nói nhà ở đâu.
Nhật Linh đã từng nói:
"Nhà tôi đi thẳng chỗ công ty qua cái chợ sau đó qua cây cầu. Rẽ vào bên phải. Nhà trọ trùng với tên của tôi. Căn số 2!"
Thôi thì cứ đi theo trí nhớ của mình vậy. Lúc đấy, Nhật Linh còn bảo nhà trọ của bạn ấy rất rộng. Hy vọng tìm được nhà, còn có thể thuê phòng để ở rồi!
Tôi háo hức đi thật nhanh dưới cái nắng gần 40 độ C của Sài Gòn. Tôi đi một lúc mồ hôi nhễ nhại. Bình thường đi bộ theo chủ tịch cũng đã quen. Mà mấy ngày nay, tôi ăn uống không đúng giờ cộng thêm ngủ không được bao nhiêu nên cơ thể đã thấm mệt. Cũng may, lúc này trời bắt đầu dịu lại, gió thổi.
Có lẽ trời thương thôi thật rồi.
Đi thêm được một đoạn, vào đến chợ. Tôi dừng lại mua một ly nước uống cho mát. Bầu trời chuyển đen nhanh chóng.
Tôi ngước nhìn ông trời. Chẳng phải vừa nãy còn nắng đến chín cả thịt hay sao? Ông Trời thật khéo trêu người mà! Huhu.
Tôi tranh thủ đi cho nhanh. Gió như muốn quật ngã lấy tôi. Nhưng bản thân vẫn kiên trì đi tiếp. Chỉ cần qua được cây cầu này rất nhanh sẽ đến nhà trọ của Nhật Linh. Biết đâu may mắn còn có thể thuê phòng ở đây. Như vậy, sẽ không cần quay về nhà chủ tịch làm kỳ đà rồi!
Vừa lên tới cầu thì mưa bắt đầu rơi. Tôi cứ tiếp tục đi, trời thì mưa ngày càng nặng hạt. Gió thì càng thổi mạnh hơn. Tới giữa cầu thì đôi giày tôi mang bị bung đế ra.
Đôi giày này cũng khá là vất vả khi bên cạnh tôi. Vừa đi nắng lại đi mưa. Tôi cúi người xuống muốn xem nó còn có thể đi tiếp được hay không?
Khom người cởi giày ra. Vậy mà gió mạnh đến mức làm tôi chao đảo. Mưa nặng hạt rơi làm mắt tôi cay xè, xung quanh chỉ toàn một màu trắng xóa, nhìn xuống bên dưới dòng sông nước đang chảy xiết. Nhìn kỹ hơn hình như có cái gì đó đang mắc kẹt lại.
Tôi đặt đôi giày xuống bên thành cầu để tay có thể vịnh được lan can cho an toàn để nhìn cho rõ bên dưới là gì.
Biết đâu lại phát hiện ra một số phận không may mắn. Như vậy có thể giúp số phận đó tìm nhà!
Tôi bám vào lan can cầu nhìn kỹ mà mưa cộng thêm gió lớn cứ như không chịu buông tha. Tôi phải nhón chân cúi xuống xem cho kỹ hơn. Bây giờ tôi đã nhìn rõ rồi. Chỉ là một chiếc vali cũ trôi bị vướng vào cành cây thôi. Chiếc vali này bị bung ra, bên trong không có gì đặc biệt ngoài quần áo cũ.
Thở phào nhẹ nhõm. Tôi chuẩn bị bước xuống thì lập tức ngay từ phía sau có một bà cô ôm chân tôi. Tiếp sau đó lại thêm một anh thanh niên chạy đến ôm lấy chân còn lại của tôi. Tôi khó hiểu nhíu mày vừa định hỏi xem có chuyện gì mà một ông chú bắt đầu nhào tới giúp hai người bọn họ.
Không lẽ là cướp dàn cảnh sao? Số tôi đen đủi đến thế cơ à?
Tôi giãy giụa hét lên:
"Buông tôi ra. Mau thả tôi ra!"
" Đừng hét nữa mau xuống đây đi!", bà cô ghì chặt tôi nói như quát vào mặt.
Anh thanh niên thấy thế liền kéo mạnh tay hơn. Tôi sắp thở không nổi rồi. Cái eo của tôi đau quá. Cộng thêm cái chân như muốn bị bẻ ra. Ôi trời ơi! Chưa đầy 24 giờ mà gặp cả hai vụ cướp. Chắc có lẽ tôi là người nhọ nhất Sài Gòn đây mà!
"Mau kéo nó vô đi!" Ông chú kia gấp gáp ho hoán cho mọi người đi đường.
Trời mưa như trút nước thế mà thấy cảnh ồn ào này nên đứng lại hiếu kỳ. Càng lúc càng đông hơn. Nhiều người dừng lại đứng nhìn. Có người cầm điện thoại quay phim lại. Xe kẹt cứng cả cầu. Cuối cùng tôi chịu hết nổi thôi không vùng vẫy nữa bị kéo vào bên trong lòng cầu họ mới chịu thả tôi ra. Tôi ngồi bẹp xuống thở hổn hển.
Tôi xụi lơ hết sức rồi.
Bà cô lúc kéo tôi nhìn tôi còn nắm chặt tay tôi:
"Sao con dại dột vậy? Có gì từ từ nói! Có chuyện không thông phải tìm người khác giúp đỡ sao lại nhảy cầu?"
"Chị ơi đừng như thế, cuộc sống nhiều điều tươi đẹp. Buồn rồi cũng qua!", cậu thanh niên lúc nảy kéo tôi vào bây giờ con nắm chặt chân tôi rồi nhìn tôi chia sẻ.
"Con không sao chứ? Chuyện gì cũng có thể giải quyết cơ mà?"
Tôi bây giờ vừa khóc vừa cười. Tôi mệt quá không thể mở miệng giải thích. Ngồi hít thở lấy lại hơn rồi cố gắng nói thật to giái thích:
"Con...không phải .muốn tự vẫn. Do con...hơ...hơ" tôi thở lấy hơi.
"Không sao là tốt rồi. Đừng như vậy!"
"Có cần đi bệnh viện không? Không sao chứ?"
Mọi người hỏi tôi dồn dập.
"Mau gọi cho người nhà đến đón đi!"
Tôi vừa thở vừa xua tay:
"Dạ con không sao! Con cảm ơn mọi người. Con ổn ạ! Con không định tự tử đâu ạ!"
Rồi mọi người dìu tôi dậy:
"Con tự đi được không? Con ở đâu?"
" Để tôi chở con bé về cho. Nhà con ở đâu?'
Tự nhiên bị hiểu lầm là tự vẫn còn được mọi người quan tâm như vậy. Tôi nhất thời xúc động rưng rưng nước mắt.
"Dạ. dạ con cảm ơn mọi người...Con không sao!"
Bây giờ người tôi ướt sũng run cầm cập. Mọi người còn khoác áo cho tôi. Tự nhiên bây giờ tôi mới phát hiện ở Sài Gòn vẫn còn có cái gọi là tình người. Lúc trước tôi còn không dám tin. Bây giờ tôi tin là có thật. Ở đây, dù có biết bao sự lừa lộc, sự giả dối, biết bao sự hơn thua tranh đua thì vẫn còn tình người ấm áp.
"Nhật Hạ không sao chứ?", Nhật Linh nhào tới hỏi thăm tôi.
Bạn ấy khoác vai tôi dìu tôi đi.
"Để mình đưa cậu về."
"Con là bạn của con bé? Hai đứa cãi nhau có gì từ từ nói đừng để bạn gái làm chuyện dại dột nhe con!"
"Có chuyện gì phải suy nghĩ thấu đáo! Lớn rồi! Mau đưa bạn gái về đi!"
Ôi những lời vừa trách vừa thương này lại ấm áp đến lại thường.
Mọi người xem xong biết là hiểu lầm nên nhanh chóng di chuyển. Mưa cũng tạnh dần đi. Chiếc cầu khi nảy vì tôi mà đông nghẹt nay đã thông thoáng. Thỉnh thoảng có chiếc xe chạy qua.
"Nhật Hạ! Cậu làm sao thế? Sao lại ra nông nỗi này?"
Tôi cười trừ:
"Chỉ là hiểu lầm. Sao cậu biết tôi ở đây?"
Nhật Linh vừa dìu tôi đi vừa nói:
"Cậu nổi tiếng khắp trang mạng xã hội rồi kìa!"
"Ôi! Toang rồi!"
Tôi rầu rĩ. Đứng lại. Nhật Linh kéo tôi đi:
"Thôi về chỗ trọ của tớ trước đi. Tớ ở với chị. Cậu có thể mặc đồ chị tớ. Rồi tính tiếp!"
Tôi gật đầu đồng ý.
"Đi thôi!"
Thế là chúng tôi về nhà trọ của Nhật Linh. Vừa về tới đã chị của Nhật Linh đợi sẵn ở cửa:
"Chào em! Nhật Hạ phải không? Em mau vào nhà trong thay quần áo đi!"
Tôi bước vào nhìn quay một lượt. Căn nhà trọ rộng chừng 20m2. Bên trong không có đồ dùng gì nhiều. Chỉ đơn giản là nệm để ngủ. Một cái bếp điện và kệ chén nhỏ. Kế bên có nhà vệ sinh. Bên trên là gác lửng. Không gian nhỏ được bài trí đơn giản.
Chị nhìn tôi như đồng cảm.
"Không sao là tốt rồi. Phòng này chỉ có hai chị em ở. Hơn lộn xộn. Em thông cảm nha!"
Tôi ngại:
"Dạ không sao ạ. Em cảm ơn chị. Mà chị ơi em không phải tự vẫn đâu!"
Chị nhanh chóng kéo tôi vào trong trên tay cầm sẵn quần áo và khăn được ủi sẵn thơm tho:
"Chị biết mà. Chị xem trên trực tiếp rồi. Em mau vào thay quần áo đi. Đồ này chị chưa mặc lần nào. Nhanh đi. Coi chừng bị cảm lạnh!"
Chị cứ đẩy tôi vào nhà tắm. Còn kéo cửa lại giúp tôi. Quay sang giọng hối thúc Nhật Linh:
"Mau qua bên nhà anh Tâm chơi đi. Chút chị kêu về!"
Chắc chị sợ tôi ngại nên bảo Nhật Linh tránh đi một lúc. Thay xong quần áo, bước ra thì chị đưa cho tôi ly trà nóng:
"Trà đường nè! Em uống đi cho khỏe! Ngồi đây chơi với chị. Nhật Linh nó sang phòng kia nấu đồ ăn".
Chị chu đáo thật. Tôi còn tưởng chị là chị của tôi cơ đấy!
"Em cảm ơn chị! Nhật Linh có chị như chị thật hạnh phúc!"
Chị cười:
"Hạnh phúc gì đâu? Hai chị em cãi nhau suốt ngày. Ngồi nói chuyện một chút là gây lộn gây lạo!"
"Mà em làm chức gì trong công ty nó vậy? Chị nghe nói nhà trọ em bị cháy hả? Mà chuyện lúc nảy là sao kể chị nghe? Có khó khăn gì chia sẻ với chị!"
Nhật Linh bước vào cắt ngang lời.
"Thôi bà chị của em? Chị hỏi như vậy ai mà trả lời cho kịp!"
Mày để yên cho chị mày tâm sự với con bé! Cứ thích xen xen vào. Rồi nấu đồ ăn xong chưa?"
"Ông Tâm ổng bão đi ra ngoài ăn cho lẹ!"
Nói rồi Nhật Linh ngồi xuống bên cạnh tôi. Đưa cho tôi một dĩa mứt gừng:
"Kệ bả đi. Hơi đâu nói nhiều với bã! Điện thoại cậu sao không gọi được?"
"À tờ để quên ở nhà bạn rồi!"
Tôi vừa nói xong câu này thì từ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Nét mặt của người này nhìn quen thế?
"Á. Anh là?"
"Nhật Hạ chủ tịch tìm cô khắp nơi! Mau đi với tôi đi!"
Tự nhiên tìm tôi làm gì chứ? Chắc là vì chiếc xe sao?
"Chẳng phải tôi đưa chìa khóa xe cho chị Thiên Di rồi sao?"
Thư ký riêng - Tiểu Trương không nói nhìn Nhật Linh và chị của cậu ấy không. Vẻ mặt Tiểu Trương có chút dè chừng. Rồi quay sang nhìn tôi điềm tĩnh nói:
"Nhật Hạ, chủ tịch thật sự có việc gấp tìm em. Mau đi thôi! Chủ tịch mà đợi lâu nữa em là..."
Bầu không khí không còn thoải mái như lúc nảy nữa. Nhật Linh đứng dậy:
"Nhật Hạ, chủ tịch mà nổi giận ngày mai có bão trong công ty đó!"
"À! Chủ tịch gì mà chủ nhật cũng không tha cho người ta?", chị của Nhật Linh nhìn Tiểu Trương nói thẳng.
Nhật Linh kéo chị vào trong:
"Chị! Chủ tịch trả lương cho bọn em á!"
Tiểu Trương như pho tượng đứng hoài không chịu đi. Cứ tiếp tục như vậy thì không hay nên tôi đứng dậy:
"m cảm ơn chị, cảm ơn Linh! Em đi có việc. Khi nào rảnh em mời chị với Linh đi ăn ạ!"
Chị nhìn Tiểu Trương liếc một cái, bức xúc thay tôi:
"Em nhớ giữ gìn sức khỏe! Chủ tịch trả lương đâu có trả viện phí!"
Tôi cùng ngại ngùng chào hai chị em lần nữa rồi bước ra xe. Trong đầu cứ thắc mắc chủ tịch tìm tôi làm gì cơ chứ?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương