Nhật Ký: Kiễng Chân Lên Để Hôn Anh
Chương 52: Một buối tối
"Nhật Hạ, tụi mình về đây!"
Nhật Linh vỗ vai làm tôi giật mình.
"Uhm!'
Tôi đứng dậy xem có để quên gì không. Các anh chị đã ra xe trước còn lại tôi, Nhật Linh và chủ tịch.
Nhật Linh bạn ấy cúi đầu:
"Chào chủ tịch!"
rồi quay sang tôi:
"Về nhe!"
Sau đó cậu ấy bước ra xe.
Tôi vẫn thấy chủ tịch ngồi chéo chân nhìn về phía bến. Tôi lấy tay gảy đầu khó hiểu. Mặc dù đang bật chế độ chiến tranh lạnh. Nhưng công việc là công việc, thấy mọi người đã thắm mệt mà chủ tịch còn ngồi thư giản ở đây.
Tại sao chứ?
Tôi nhẹ nhàng lên tiếng thắc mắc:
"Chủ tịch chúng ta về thôi ạ!"
Ngài ấy nhìn tôi. Vẻ mặt lạnh lùng ra lệnh:
"Ngồi xuống!"
Tôi khó hiểu làm theo. Cuối cùng chiếc xe chạy luôn.
Tôi hối hả chạy ra.
"Ơ? Mọi người bỏ quên em nè! Này!"
"Không cần kêu đâu. Chúng ta còn có việc ở đây!", Tô Quân tay để trong túi quần thông thả bước ra.
Tôi lấy xấp giấy ghi lịch trình ra lật đi lật lại xem xét:
Chủ tịch nhẹ nhàng chỉ tay lên đầu:
"Lịch trình ở đây này!"
Hừ! Ngài nói một là một. Hai là hai vậy.
"Thưa chủ tịch chúng ta đi đâu ạ?"
"Đến nơi rồi sẽ biết!"
Tôi lầm bầm trong miệng:
"Huhu... Phải chi ngài nói sớm tôi thậm chí còn không mang bất cứ thứ gì theo."
Tôi chu đôi môi hồng hào của mình bực bội đứng giậm chân.
Đến khi một chiếc Mazda màu trắng được chạy đến. Người tài xế cung kính giao chìa khóa xe cho chủ tịch.
Chủ tịch mở cửa xe:
"Nhật Hạ, còn đứng đó làm gì?"
Sau khi tôi vào trong xe, chủ tịch cũng ngồi vào ghế lái rồi nghiêm túc lái xe cũng không thèm thắt dây an toàn cho tôi, không nhìn tôi lấy một lần.
Thái độ của ngài ấy tối hôm qua so với bây giờ khác xa một trời một vực. Cứ như câu " Tôi thích em" của ngài ấy nói cho người khác nghe chứ không phải cho tôi.
Tôi khó chịu thở ra mấy lần. Tô Quân vẫn chăm chú lái xe không để ý đến tôi.
Rốt cuộc ngài muốn sao đây?
Xe chạy về trung tâm thành phố. Cần Thơ cũng rất nhộn nhịp về đêm. Đèn đường xanh đỏ đua nhau thắp sáng.
Tôi mở cửa hít thở khí trời thay vì máy lạnh. Mùi thịt nướng của quán cơm tấm ven đường, mùi hải sản nướng, mùi khói xe quyện vào khí trời se lạnh. Tất cả tạo nên một Cần Giờ rất riêng.
Bụng đói cồn cào. Tôi nhìn chủ tịch với ánh mắt long lanh:
"Chúng ta có thể ăn gì trước được không?"
Chủ tịch vẫn không nhìn tôi. Ngài ấy hỏi tôi:
"Nhật Hạ, em tính đi ăn với quần áo đầy bùn đất thế hả?"
Dừng đèn đỏ. Chủ tịch kê sát người tôi hít một cái rồi nhếch mép cười trên chọc:
"Em bốc mùi rồi đấy!"
"Ngài...biến thái!"
Tôi quay mặt về phía cửa ngồi sát vào tránh xe ngài ấy. Hơi chột dạ nên tôi kéo éo lên ngửi mùi.
Ngại quá đi mất! Tôi lấy tay ôm mặt!
"Không sao em không cần phải ngại. Chúng ta như nhau cả thôi!"
Tôi vẫn ngại nên nhìn ra cửa ôm mặt dấu đi.
Một lúc sau, xe dừng lại trước cổng căn biệt thự nằm ở khu đô thị mới ven sông.
Vừa chạy đến cổng đã có người ra mở cửa. Xe chạy vào bên trong dừng ở cửa. Tôi được người trong nhà niềm nở mở cửa:
"Chào chủ tịch! Chào cô!"
Tôi ngại ngùng bước ra. Vì trước giờ không quen với các đối xử như thế này. Tôi quay sang nhìn chủ tịch thắc mắc:
"Chủ tịch căn nhà này?"
Chủ tịch Tô cười:
"Em nghĩ xem!"
Tôi vỗ tay kinh ngạc. Quả thật chủ tịch là một người rất giàu có! Chẳng phải ngài ấy vừa mua một căn nhà sao?
Thêm một căn nhà ở đây nữa?
"Haha. Nhưng mà lần này em lầm rồi. Nhà này là của một người bạn!"
Ngài ấy biết tôi nghĩ gì sao? Còn cố tình trêu chọc tôi?
"Mau đi tắm đi! Xong rồi tôi dẫn em đến một nơi!", chủ tịch nắm lấy hai bả vai của tôi đẩy nhẹ vào trong.
"Đi đâu vậy ạ?"
Tôi lưỡng lự đứng hoài không chịu đi. Có chút ngập ngừng rồi nói ra:
"Nhưng mà tôi không có quần áo để thay."
"Mau đi! Tôi đến muộn bây giờ!", ngài ấy gấp gáp bỏ về phòng của mình.
Phó mặc tôi cho người giúp việc.
Tôi nhìn quanh, bên trong căn biệt thự được trang trí bằng gam màu trắng tinh tế. Phong cách rất gần gũi với thiên nhiên. Tất cả các vật dụng trong nhà đều bằng gỗ
Chắc hẳn chủ nhà rất thích trồng hoa hồng. Vì trước mắt tôi phòng khách được trồng nhiều hoa hồng cùng với một dòng suối nhân tạo nhỏ, bên dưới còn có vài chú cá Koi tung tăng bơi lội. Tiếng nước chảy róc rách với mùi hương hoa hồng dễ chịu cứ như tôi đang lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh vậy.
Không để người giúp việc chờ thêm, tôi vội vàng đi theo. Cửa phòng được mở ra, trong căn phòng không có nhiều vậy dụng dư thừa. Chỉ bao gồm một chiếc giường cỡ lớn ở giữa, một vài cậu cây nho nhỏ cùng chiếc tủ gỗ xinh xắn. Lối trang trí tối giản tạo cảm giác vô cùng dễ chịu. Sau này có xây nhà nhất định tôi sẽ theo phong cách này.
Tôi đi một vòng quan sát. Căn phòng này có ban công rộng có thể nhìn xuống bờ sông. Tôi mở cửa ban công ra, bầu trời tối đen như mực, gió thổi ào ào. Tôi thấy lạnh nên đóng cửa. Lúc này tranh thủ ngã lưng nằm xuống chiếc nệm êm ái.
Ôi! Một cảm giác vô cùng sung sướng!
Người tôi mệt mỏi. Có lẽ bây giờ tôi ngủ ngon hơn là ăn.
Thoải mái nằm, tôi lim dim sắp ngủ...
Ngoài cửa truyền đến tiếng hối thúc
"Cô ơi, chủ tịch bảo cô nhanh lên. Ngài ấy đang đợi."
Hey. Tôi thở dài cố gắng ngồi dậy vào phòng tắm. Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn từ quần áo, nước hoa, đồ trang điểm cho đến cả nội y. Nội y ren siêu mỏng nữa cơ chứ?
Thật không thể tin được!
Biến thái!
Sau một lúc loay hoay, tôi cũng đã chuẩn bị xong.
Tô Quân ngài ấy chuẩn bị cho tôi một chiếc áo đầm trắng tuy hơi xẻ ngực sâu và o ép vòng một thì mọi thứ còn lại đều hoàn hảo.
Nghe bên ngoài lại hối thúc, tôi chạy nhanh xuống nhà.
Chủ tịch Tô Quân hai tay để ở trong túi quần, thân thể nghiêng dựa vào xe. Nửa người trên rất thẳng, một chân hơi cong. Khoác lên người một bộ âu phục màu xám, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng, ngài ấy dù là trong trang phục nào, bất kể là màu tối hay sáng cũng rất đẹp mắt. Có điều tôi vẫn thích chủ tịch nhà tôi mặc âu phục như vậy vừa cao quý và toát lên khí chất mười phần.
Ngài ấy nhìn tôi làm tôi ngại ngùng, hít thở không thông.
Xe chạy rời khỏi biệt thự. Sau một lúc đã đến được bến du thuyền. Buổi chiều tôi còn thấy một dòng sông yên ả trôi hững hờ. Vậy mà hoàn đoàn trái ngược, dòng người đang điểm lộng lẫy khoác trên người những bộ trang phục đắt tiền đang đặt chân lên chiếc du thuyền nhiều màu sắc. Tiếng nhạc xập xình vang cả một góc trời. Cần Thơ về đêm cũng chẳng khác gì Sài Gòn hoa lệ.
Tô Quân đưa tay ra:
"Đi thôi!"
Nhật Linh vỗ vai làm tôi giật mình.
"Uhm!'
Tôi đứng dậy xem có để quên gì không. Các anh chị đã ra xe trước còn lại tôi, Nhật Linh và chủ tịch.
Nhật Linh bạn ấy cúi đầu:
"Chào chủ tịch!"
rồi quay sang tôi:
"Về nhe!"
Sau đó cậu ấy bước ra xe.
Tôi vẫn thấy chủ tịch ngồi chéo chân nhìn về phía bến. Tôi lấy tay gảy đầu khó hiểu. Mặc dù đang bật chế độ chiến tranh lạnh. Nhưng công việc là công việc, thấy mọi người đã thắm mệt mà chủ tịch còn ngồi thư giản ở đây.
Tại sao chứ?
Tôi nhẹ nhàng lên tiếng thắc mắc:
"Chủ tịch chúng ta về thôi ạ!"
Ngài ấy nhìn tôi. Vẻ mặt lạnh lùng ra lệnh:
"Ngồi xuống!"
Tôi khó hiểu làm theo. Cuối cùng chiếc xe chạy luôn.
Tôi hối hả chạy ra.
"Ơ? Mọi người bỏ quên em nè! Này!"
"Không cần kêu đâu. Chúng ta còn có việc ở đây!", Tô Quân tay để trong túi quần thông thả bước ra.
Tôi lấy xấp giấy ghi lịch trình ra lật đi lật lại xem xét:
Chủ tịch nhẹ nhàng chỉ tay lên đầu:
"Lịch trình ở đây này!"
Hừ! Ngài nói một là một. Hai là hai vậy.
"Thưa chủ tịch chúng ta đi đâu ạ?"
"Đến nơi rồi sẽ biết!"
Tôi lầm bầm trong miệng:
"Huhu... Phải chi ngài nói sớm tôi thậm chí còn không mang bất cứ thứ gì theo."
Tôi chu đôi môi hồng hào của mình bực bội đứng giậm chân.
Đến khi một chiếc Mazda màu trắng được chạy đến. Người tài xế cung kính giao chìa khóa xe cho chủ tịch.
Chủ tịch mở cửa xe:
"Nhật Hạ, còn đứng đó làm gì?"
Sau khi tôi vào trong xe, chủ tịch cũng ngồi vào ghế lái rồi nghiêm túc lái xe cũng không thèm thắt dây an toàn cho tôi, không nhìn tôi lấy một lần.
Thái độ của ngài ấy tối hôm qua so với bây giờ khác xa một trời một vực. Cứ như câu " Tôi thích em" của ngài ấy nói cho người khác nghe chứ không phải cho tôi.
Tôi khó chịu thở ra mấy lần. Tô Quân vẫn chăm chú lái xe không để ý đến tôi.
Rốt cuộc ngài muốn sao đây?
Xe chạy về trung tâm thành phố. Cần Thơ cũng rất nhộn nhịp về đêm. Đèn đường xanh đỏ đua nhau thắp sáng.
Tôi mở cửa hít thở khí trời thay vì máy lạnh. Mùi thịt nướng của quán cơm tấm ven đường, mùi hải sản nướng, mùi khói xe quyện vào khí trời se lạnh. Tất cả tạo nên một Cần Giờ rất riêng.
Bụng đói cồn cào. Tôi nhìn chủ tịch với ánh mắt long lanh:
"Chúng ta có thể ăn gì trước được không?"
Chủ tịch vẫn không nhìn tôi. Ngài ấy hỏi tôi:
"Nhật Hạ, em tính đi ăn với quần áo đầy bùn đất thế hả?"
Dừng đèn đỏ. Chủ tịch kê sát người tôi hít một cái rồi nhếch mép cười trên chọc:
"Em bốc mùi rồi đấy!"
"Ngài...biến thái!"
Tôi quay mặt về phía cửa ngồi sát vào tránh xe ngài ấy. Hơi chột dạ nên tôi kéo éo lên ngửi mùi.
Ngại quá đi mất! Tôi lấy tay ôm mặt!
"Không sao em không cần phải ngại. Chúng ta như nhau cả thôi!"
Tôi vẫn ngại nên nhìn ra cửa ôm mặt dấu đi.
Một lúc sau, xe dừng lại trước cổng căn biệt thự nằm ở khu đô thị mới ven sông.
Vừa chạy đến cổng đã có người ra mở cửa. Xe chạy vào bên trong dừng ở cửa. Tôi được người trong nhà niềm nở mở cửa:
"Chào chủ tịch! Chào cô!"
Tôi ngại ngùng bước ra. Vì trước giờ không quen với các đối xử như thế này. Tôi quay sang nhìn chủ tịch thắc mắc:
"Chủ tịch căn nhà này?"
Chủ tịch Tô cười:
"Em nghĩ xem!"
Tôi vỗ tay kinh ngạc. Quả thật chủ tịch là một người rất giàu có! Chẳng phải ngài ấy vừa mua một căn nhà sao?
Thêm một căn nhà ở đây nữa?
"Haha. Nhưng mà lần này em lầm rồi. Nhà này là của một người bạn!"
Ngài ấy biết tôi nghĩ gì sao? Còn cố tình trêu chọc tôi?
"Mau đi tắm đi! Xong rồi tôi dẫn em đến một nơi!", chủ tịch nắm lấy hai bả vai của tôi đẩy nhẹ vào trong.
"Đi đâu vậy ạ?"
Tôi lưỡng lự đứng hoài không chịu đi. Có chút ngập ngừng rồi nói ra:
"Nhưng mà tôi không có quần áo để thay."
"Mau đi! Tôi đến muộn bây giờ!", ngài ấy gấp gáp bỏ về phòng của mình.
Phó mặc tôi cho người giúp việc.
Tôi nhìn quanh, bên trong căn biệt thự được trang trí bằng gam màu trắng tinh tế. Phong cách rất gần gũi với thiên nhiên. Tất cả các vật dụng trong nhà đều bằng gỗ
Chắc hẳn chủ nhà rất thích trồng hoa hồng. Vì trước mắt tôi phòng khách được trồng nhiều hoa hồng cùng với một dòng suối nhân tạo nhỏ, bên dưới còn có vài chú cá Koi tung tăng bơi lội. Tiếng nước chảy róc rách với mùi hương hoa hồng dễ chịu cứ như tôi đang lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh vậy.
Không để người giúp việc chờ thêm, tôi vội vàng đi theo. Cửa phòng được mở ra, trong căn phòng không có nhiều vậy dụng dư thừa. Chỉ bao gồm một chiếc giường cỡ lớn ở giữa, một vài cậu cây nho nhỏ cùng chiếc tủ gỗ xinh xắn. Lối trang trí tối giản tạo cảm giác vô cùng dễ chịu. Sau này có xây nhà nhất định tôi sẽ theo phong cách này.
Tôi đi một vòng quan sát. Căn phòng này có ban công rộng có thể nhìn xuống bờ sông. Tôi mở cửa ban công ra, bầu trời tối đen như mực, gió thổi ào ào. Tôi thấy lạnh nên đóng cửa. Lúc này tranh thủ ngã lưng nằm xuống chiếc nệm êm ái.
Ôi! Một cảm giác vô cùng sung sướng!
Người tôi mệt mỏi. Có lẽ bây giờ tôi ngủ ngon hơn là ăn.
Thoải mái nằm, tôi lim dim sắp ngủ...
Ngoài cửa truyền đến tiếng hối thúc
"Cô ơi, chủ tịch bảo cô nhanh lên. Ngài ấy đang đợi."
Hey. Tôi thở dài cố gắng ngồi dậy vào phòng tắm. Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn từ quần áo, nước hoa, đồ trang điểm cho đến cả nội y. Nội y ren siêu mỏng nữa cơ chứ?
Thật không thể tin được!
Biến thái!
Sau một lúc loay hoay, tôi cũng đã chuẩn bị xong.
Tô Quân ngài ấy chuẩn bị cho tôi một chiếc áo đầm trắng tuy hơi xẻ ngực sâu và o ép vòng một thì mọi thứ còn lại đều hoàn hảo.
Nghe bên ngoài lại hối thúc, tôi chạy nhanh xuống nhà.
Chủ tịch Tô Quân hai tay để ở trong túi quần, thân thể nghiêng dựa vào xe. Nửa người trên rất thẳng, một chân hơi cong. Khoác lên người một bộ âu phục màu xám, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng, ngài ấy dù là trong trang phục nào, bất kể là màu tối hay sáng cũng rất đẹp mắt. Có điều tôi vẫn thích chủ tịch nhà tôi mặc âu phục như vậy vừa cao quý và toát lên khí chất mười phần.
Ngài ấy nhìn tôi làm tôi ngại ngùng, hít thở không thông.
Xe chạy rời khỏi biệt thự. Sau một lúc đã đến được bến du thuyền. Buổi chiều tôi còn thấy một dòng sông yên ả trôi hững hờ. Vậy mà hoàn đoàn trái ngược, dòng người đang điểm lộng lẫy khoác trên người những bộ trang phục đắt tiền đang đặt chân lên chiếc du thuyền nhiều màu sắc. Tiếng nhạc xập xình vang cả một góc trời. Cần Thơ về đêm cũng chẳng khác gì Sài Gòn hoa lệ.
Tô Quân đưa tay ra:
"Đi thôi!"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương