Nhiễm Sương

Chương 80: Hoàng hôn (Hai)



Thương Chiết Sương ở Tụ Huỳnh lâu hai ngày, lật xem gần trăm bản tư liệu.

Cố Khiên Từ nói phần tư liệu liên quan tới Cửu Thiên Cảnh hoàn toàn không nhiều, nhưng phần liên quan tới khế ước ký kết cùng Thần, còn cả phá Kết giới cùng pháp khí lại không ít.

Cứ như thế nàng lật xem, cơ hồ không chợp mắt suốt hai ngày.

May mắn tìm được một chút vật hữu dụng.

"Thần hỏa..." Thương Chiết Sương ngây người điểm đầu ngón tay lên hai chữ trên thẻ tre đã vàng ố.

Hai ngày này đã hao tổn rất nhiều tinh lực của nàng, bây giờ nhìn những hàng chữ như nòng nọc uốn lượn, cảm thấy chúng đang bơi bơi trên thẻ tre.

Nàng tìm một chút truyền thuyết về khế ước Thần Minh cùng những thứ liên quan đến Cửu Thiên Cảnh.

Dù những truyền thuyết đó tựa như không có căn cứ, nhưng theo Thương Chiết Sương biết, nếu có thể lưu truyền được tới hôm nay cũng có đạo lý của nó.

Điểm giống nhau của những truyền thuyết này đều là, lúc trao đổi khế ước cùng Thần Minh, dù là vật gì hay hứa hẹn điều gì, đều có một giới chi vật.

(Ji: Theo mình hiểu "giới chi vật" là vật trung gian chứa đựng vật trao đổi với Thần Minh, nếu lập khế ước thì sẽ có một vật trung gian giống như "cầm đồ" trước vậy, tùy lúc mà Thần Minh có thể lấy lại)

Nói cách khác, mạng sống của Tư Kính trao đổi với nàng ta không phải nghĩa là mạng này không còn thuộc về mình, mà là một giới chi vật trong tay Thần Minh, lúc đó chỉ cần nàng ta muốn, tùy thời đều có thể thu lại mạng của Tư Kính.

Cách giải thích này...

Vậy nếu như phá hủy giới chi vật, cái gọi là khế ước sẽ biến mất ngay không?

"Cái gọi là Thần hỏa, nó không thuộc về Triều Cảnh, cũng không thuộc Cửu Thiên Cảnh, chí thuần chí tà, có thể đốt cháy dưới nước, nung chảy vàng bạc, phá hủy vạn vật,..."

Thương Chiết Sương lầm bầm hàng chữ này, nắm lấy thẻ tre, dần dần trượt xuống.

Đúng lúc Cố Khiên Từ đi vào thấy Thương Chiết Sương đang sững người trước quyển thẻ tre, hắn nhíu mày, đuôi mắt cong lên, nói: "Thương cô nương ở chỗ của ta ngây người lâu như vậy rồi, nếu tìm được thứ cần thiết thì cũng nên trở về."

Thương Chiết Sương quay đầu lại, giật mình kinh hoảng nhìn hắn, lại nghe hắn nói tiếp: "Nếu không Tư gia chủ phải đến chỗ của ta đòi người mất."

Thương Chiết Sương hạ mi xuống, tựa như không nghe thấy, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Cố lâu chủ đã từng nghe qua Lục Minh Sơn chưa?"

"Lục Minh Sơn?" Cố Khiên Từ híp mắt, nhìn khuôn mặt mơ hồ ngược sáng của nữ tử.

Tất nhiên hắn biết Lục Minh Sơn.

Nhưng mà...

Nơi này làm gì có người đi qua?

"Thương cô nương đừng nói với ta, cô tra xét tư liệu hai ngày chỉ tra ra một nơi như thế nha?"

"Đúng rồi." Thương Chiết Sương thả thẻ tre trên tay xuống, không lưu luyến. Đôi mắt trầm tĩnh như nước nhìn Cố Khiên Từ chằm chằm.

Trong chớp mắt, Cố Khiên Từ đột nhiên cảm thấy dưới sự trầm tĩnh này đang ẩn chứa một điều gì đó, thứ mà hắn không thể hiểu thấu.

Lúc Thương Chiết Sương bước ra khỏi lầu chính của Tụ Huỳnh Lâu, hắn lên tiếng hỏi: "Cô sẽ nói với Tư Kính sao?"

Cố Khiên Từ cảm giác rõ, Thương Chiết Sương có hơi sững lại, nhưng nàng vẫn dùng thanh âm bình tĩnh để trả lời hắn.

"Sẽ nói."

Nàng đi về phía trước, đảo mắt nhìn tới tư liệu mình vừa mới đọc qua, nhẹ giọng nói: "Đợi ta từ Lục Minh Sơn về, chuyện dặn dò Cố lâu chủ, còn phải làm phiền ngươi."

Sau khi bước ra khỏi Tụ Huỳnh Lâu, Thương Chiết Sương chợt sinh ra cảm giác đã trải qua mấy kiếp.

Hai ngày không thấy ánh mặt trời ở Tụ Huỳnh lâu khiến đôi mắt nàng dần thích nghi với bống tối, dù ánh sáng không gắt nhưng nàng cũng vô thức lấy tay che một chút.

Nhưng nàng vừa mới giơ tay lên lại cảm thấy ánh mặt trời không còn chói mắt như vậy nữa.

Thương Chiết Sương nheo mắt lại, thấy rõ thân ảnh thon dài đang đứng trước mặt mình.

Dáng vẻ nam tử như ngọc, khuôn mặt ôn nhã tươi cười đứng yên trước mặt nàng, khiến người qua đường không ngừng ghé mắt, tựa như hắn đợi nàng ở đây đã lâu.

Thấy nàng mở đôi mắt lớn, Tư Kính mới cười lên, nắm lấy cổ tay nàng, nói: "Chiết Sương còn buông ra được à."

Cho đến lúc này Thương Chiết Sương mới nhìn thấy hình dạng của hắn rõ ràng.

Tư Kính mặc áo choàng xanh nhạt, tóc dài rũ phục xuống ngực, không có một chút trang sức, bộ dạng nhàn tản, nhưng cực kỳ dễ thấy trong đám người, tựa như minh châu không thể bị nhấn chìm.

Nàng cười với hắn, không đáp. Tư Kính liền nói tiếp: "Nếu ta không đến Đông Châu tìm muội, thì muội chịu cho Cố Khiên Từ bắt cóc rồi."

"Không đến mức đó." Thương Chiết Sương hơi ngửa đầu nhìn hắn, "Cố lâu chủ ngày ngày lưu luyến hoa lâu, không phải là người lương thiện."

"Ý của Chiết Sương là, nếu Cố Khiên Từ không lưu luyến hoa lâu, muội sẽ cân nhắc hắn ta sao?" Tư Kính cười ranh mãnh một tiếng, vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm của Thương Chiết Sương, "Chiết Sương nói vậy thật khiến người ta thương tâm."

Khóe mắt Thương Chiết Sương có chút nóng lên, trên mặt thể hiện bộ dạng "Ta như thế đó, huynh có thể bắt ta thế nào nữa", nhưng nàng âm thầm trở tay cầm lấy tay Tư Kính.

Vốn dĩ Tư Kính không muốn chỉ trích nàng, cũng không ấu trĩ, chẳng qua hai ngày không gặp, thật có chút nhớ nàng, thấy nàng đã chịu thua, tất nhiên sẽ không so đo.

Hắn nắm tay Thương Chiết Sương dẫn nàng tiến về phía trước.

Biển người mênh mông, muôn hình vạn trạng kẻ đi người lại vội vàng lướt qua họ, Thương Chiết Sương chợt nhớ tới ngày ấy ở chốn hoang vu, giấc mộng Quan Vu dệt vì nàng.

Ở trong mơ, hắn cũng dắt tay nàng như thế, ngược dòng người mà đi.

Nàng nhìn bóng lưng cao lớn của Tư Kính, bên môi câu lên một ý cười cong duyên dáng, trong lòng ngầm cho phép được ước nguyện.

Nguyện những năm về sau, bọn hắn cũng có thể như lúc này, hòa vào dòng người, trở thành một phần trong đông đảo đại chúng, phổ thông bình thường.

Sau khi về Tư phủ, Thương Chiết Sương nghĩ đại khái một con đường trên bản đồ đi đến Lục Minh Sơn, Tư Kính ở một bên nghiêng đầu nhìn nàng họa bản đồ, cười khẽ nói: "Không nghĩ tới trí nhớ Thương Chiết Sương cũng không tệ lắm."

"Huynh không hỏi ta vì sao muốn đến đó à?"

"Ta đã từng nói, chỉ cần là nơi Chiết Sương muốn đến, ta đều sẽ đi cùng muội." Tư Kính thở dài, trên mặt làm ra bộ dạng ai oán, "Phần lớn chuyện của Tư gia đã sắp xếp cả rồi, hiện tại ta chính là người nhàn tản, nếu Chiết Sương không cần ta, vậy ta thật không biết phải làm sao nữa."

Thương Chiết Sương bị lời của hắn chọc cười, lườm hắn nói: "Chỉ toàn nói bậy."

"Nhưng mà, Chiết Sương đã tìm hiểu rõ Lục Minh Sơn là nơi nào chưa?"

Tư Kính hỏi câu hỏi, Thương Chiết Sương trầm mặc một lúc.

Tìm hiểu rõ?

Điều này sao có thể.

Nếu như Cố Khiên Từ nói, Lục Minh Sơn này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, căn bản không có ai vào được, đừng nói chi là nắm chắc.

Nhưng việc đã đến nước này, nàng chỉ có thể còn nước còn tát, dù chỉ còn một khả năng nhỏ nhoi, nàng đều tuyệt đối không buông tay.

Nàng chưa từng là người bi quan, cũng không muốn lây nhiễm tâm tình đó cho Tư Kính, nàng hơi nghiêng người nói: "Huynh cứ tin ta, theo ta cùng đi là được."

Tư Kính nhìn nàng, vươn tay ra miết nhẹ sợi tóc của nàng, quấn lên đầu ngón tay, nói khẽ: "Được."

***

Thương Chiết Sương không tin dạng người như Tư Kính sẽ thực sự yên lòng giao hết thảy cho nàng, nhất định trong bóng tối sẽ đi điều tra chuyện về Lục Minh Sơn.

Lục Minh Sơn này giống như Cố Khiên Từ đã nói, không có điển tích, cũng không có truyền ngôn, chỉ nhắc đến Thần Hỏa, vẽ ra vị trí bí ẩn của Lục Minh Sơn. Vì thế hắn cũng sẽ không điều tra ra được gì, nên không nói gì với nàng.

Theo tư liệu của Tụ Huỳnh Lâu, bọn họ mấy ngày để đến được ngư trấn ở biên thùy Nam Châu.

Nơi đây biển cả mênh mông, theo tư liệu thì đi thuyền không cần đến một ngày có thể tới được Lục Minh Sơn.

Ngư trấn này tựa như những ngư trấn bình thường khác, ngư dân đã sớm ra khơi đánh ca, phần lớn ở lại chỉ có nữ nhân và tiểu hài.

Thương Chiết Sương mua hồ lô đường, ngăn một đứa trẻ khoảng sáu tuổi trên đường, cầm mứt quả hỏi hắn: "Đệ có biết ai có kinh nghiệm ra biển nhiều nhất không?"

Tiểu nam hài nhìn chuỗi hồ lô trong tay nàng chằm chằm, toét miệng cười nói: "Tỷ tỷ, nếu muốn ra biển nhất định phải tìm Vương đại ca, cả đời huynh ấy đều làm nghề này, từ nhỏ đã lớn lên trên biển."

Thương Chiết Sương quơ cây hồ lô, lại hỏi: "Muốn đi đến đâu cũng được sao?"

Tiểu nam hài tích cực trả lời: "Tất nhiên. Còn nếu có đủ tiền, bao nguyên một chiếc thuyền thì không cần ngồi chung với người khác."

"Tỷ tỷ muốn hỏi chính là nơi người bình thường không đến được ấy."

"Cái đó cũng có thể." Ánh mắt tiểu nam hài gần như dính trên thân mứt quả, vội nói, "Trước đó vài ngày có đoàn người cầm bản đò đưa cho Vương đại ca nhìn, không hề nói muốn đến đâu, Vương đại ca vẫn đáp ứng đấy."

"Ta biết rồi, cảm ơn đệ."

Xem ra, dù Lục Minh Sơn không ai biết đến, nhưng chung quy không phải nơi vô pháp tiến vào.

Vì có một xiên hồ lô làm quà "hối lộ", tiểu nam hài tích cực đưa nàng cùng Tư Kính đến trước cửa nhà của Vương đại ca trong miệng hắn, cười ngọt ngào với nàng rồi chạy vào trong phố xá.

"Chiết Sương dỗ người càng ngày càng điêu luyện nhỉ."

Tư Kính cầm vòng đồng trước cửa gỗ gõ nhẹ, nhân lúc rảnh rỗi còn trêu cọc Thương Chiết Sương.

"Không có." Thương Chiết Sương cười cười, ánh mắt dạo quanh một vòng bên người hắn, "Cũng không thể dỗ huynh đến xoay mòng mòng đâu."

Tư Kính nhịn không được cười lớn, vì Thương Chiết Sương chọc cười mà hắn dường như nhớ đến điều gì, hắn lấy một ngọc phù bình an từ trong ngực ra.

Ngọc phù bình an này dùng loại ngọc thượng đẳng nhất chế thành, màu sắc trong suốt, ôn nhuận cao quý, lộ ra ánh sáng nhu hòa.

Thương Chiết Sương khẽ giật mình, vô thức hỏi: "Đây là?"

Ánh mắt của Tư Kính dâng lên ý niệm nghiêm túc cùng cố chấp nhàn nhạt khó có được, tự tay đeo ngọc phù bình an lên cổ nàng, nói khẽ: "Đây là mấy ngày trước ta đến Đông Châu tìm muội, gặp được một ngôi chùa hương hỏa rất thịnh, vì muội mà cầu."

Thương Chiết Sương không nghĩ hắn sẽ nói như vậy, trố mắt lên nhìn. Sau đó có chút dở khóc dở cười, không muốn phủi bỏ lòng tốt của hắn.

Nàng m ơn trớn ngọc phù có hơi lạnh của đá, nói: "Mục đích chuyến đi này của chúng là là tranh đấu cùng Thần, huynh lại đến chùa để cầu thần bái Phật."

"Thần cũng có nhiều loại mà, không phải sao?" Tư Kính thấy nàng không khước từ, mới dần hạ xuống thần sắc chợt lóe lên, nói, "Cũng giống như người thờ phụng ở Ninh Tri, có đôi lúc chúng ta không cần Thần phù hộ, mà chỉ là một loại tín ngưỡng. Một loại tín ngưỡng, rằng chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau."

Nghe Tư Kính nói, đầu ngón tay Thương Chiết Sương đang đặt trên ngọc phù bỗng chốc hơi tê dại.

Một cỗ chua xót dâng lên từ trong lồ ng ngực, nhưng đối mặt với Tư Kính, nàng không thể biểu hiện rõ tâm tình như vậy được.

Nàng nhìn sang hướng khác, khóe môi cong lên, ý cười còn khó coi hơn khóc: "Người như huynh, tốt thì liền nói tốt, muốn âu yếm liền nói lời âu yếm, lời nói ra không đứng đắn như thế. Làm gì còn bộ dáng của Tư gia chủ chứ?"

Chương trước Chương tiếp