Nhiễm Sương
Chương 83: Hoàng hôn (Năm)
Thương Chiết Sương chỉ phí một chút công phu, cuối cùng đã nắm chặt một mồi lửa trong tay.
Thật ra trên bệ đá có rất nhiều mồi lửa tản mát, nho nhỏ, bọn chúng đều tồn tại dưới hình thức đốm lửa, bị phong ấn trong huyền băng ngàn năm.
Không biết người phong ấn đã dùng biện pháp gì, có thể khiến hai lực lượng kỳ dị này đạt đến cân đối, cứ như vậy mà cất giữ chặt trong hang động hàng vạn năm.
Sau khi nắm mồi lửa trong tay, Thương Chiết Sương không dám trì hoãn lâu, nhanh chóng đi ra khỏi động.
Nhưng nàng vừa mới đến bên cạnh thuyền bên hồ, không đến một khắc, dường như sơn động muốn sụp đổ, bắt đầu rung chuyển.
Thương Chiết Sương khẽ run, chung quy có thể đoán được nguyên nhân hang động sụp đổ.
Tuy nàng chỉ lấy một mồi lửa trong hàng ngàn cái, cùng một ít huyền băng, nhưng trong Lục Minh Sơn hàng vạn năm nay đều tồn tại thế cân bằng, lại bị nàng nhẹ nhàng phá vỡ, e là đã động đến một cơ quan nào đó.
Nàng không dám ở lại, chạy như bay, trong lòng đều nghĩ đến Tư Kính đang chờ ngoài động, không biết nơi của hắn có phát sinh điều gì kỳ lạ hay không.
***
Tư Kính dùng ấn ký của Thần thanh tẩy độc nhuộm trong huyết mạch, vừa định nghỉ ngơi một lát đã thấy vũ tiễn bay đầu trời.
Nhưng vũ tiễn này chỉ hiện lên hàn quang lạnh lẽo, khác biệt với những mũi tên Thương Chiết Sương gặp trong động, chỉ có thể tạo thành vết thương ngoài da.
Hắn than khẽ, thở dài, rút thanh kiếm bên hông ra, chặt đứt vũ tiễn giống như du long hồng nhạn.
Tinh lực của con người có hạn, nhưng những mũi tên này không biết mệt mỏi.
Vốn dĩ Tư Kính đã thay Thương Chiết Sương nhận không ít tổn thương, vì thế dưới hai mũi vũ tiễn, hắn đã bị chồng chất vết thương.
Hắn hờ hững rút ra hai mũi vũ tiễn, vứt vào bụi cỏ, vẫn luôn nhìn cửa động chăm chú không hề dời mắt.
May mà trên người hắn không có thêm vết thương khác.
Như thế có thể chứng minh, Thương Chiết Sương an toàn.
Cho đến lúc nhìn thấy thân ảnh đỏ rực xuất hiện trước cửa động, Tư Kính vẫn còn hoảng hốt, hết thảy trước mắt tựa như mất đi màu sắc, chỉ còn lại một người lóe sáng giữa bóng đêm.
Ngay trong lúc Thương Chiết Sương phi thân ra khỏi cửa động, màu đỏ trong mắt Tư Kính tiêu tan, khôi phục màu đen quạnh quẽ.
Như lúc bọn họ đến, hắn vẫn ngồi ở chỗ cũ không hề động, điều duy nhất khiến nàng không an tâm chính là trên mặt đất cắm đầy vũ tiễn.
Tư Kính thấy Thương Chiết Sương nhìn hắn, nhẹ nhàng rút ra mũi tên đâm bên hông, ném vào bụi cỏ, nở nụ cười ấm áp với nàng, dùng lời nói để che giấu vũ tiễn rơi xuống, hỏi: "Chiết Sương không sao chứ?"
Thương Chiết Sương siết chặt mồi lửa, tiếp đó mở lòng bàn tay đưa cho Tư Kính, cười nói: "Ta có thể có chuyện gì đây? Chẳng phải huynh đã nói, huynh tin ta sao?"
"Còn, những mũi tên rơi đầy dưới đất..." Ngữ điệu của nàng có chút thay đổi, dần dần biến thành run rẩy.
Nàng nhìn thấy, máu tươi chảy xuống từ lòng bàn tay Tư Kính.
"Không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi. Vết thương này so với những tổn thương của ta trước kia, thật sự không tính là gì."
Tư Kính cười nhạt, dùng cánh tay bị thương nhẹ hơn nắm lấy tay của Thương Chiết Sương, nói: "Muội nhìn xem, tay của ta không phải còn ấm sao, không có bị trọng thương. Chỉ là mấy vũ tiễn kia có chút phiền phức... Nhưng vết thương ngoài da này e là phải về Tư phủ mới có thể trị liệu được."
Nhìn Thương Chiết Sương quả nhiên bày ra khuôn mặt do dự, lần đầu tiên Tư Kính cảm thấy may mắn, hôm nay mình mặc áo bào màu đen mình ghét nhất chứ không phải thường phục lúc thường.
Như thế, nàng sẽ không nhìn thấy thân thể đầy vết thương của hắn, thậm chí khó mà phát hiện trong bóng đêm, y phục của hắn đã nhiễm đầy máu độc.
***
Lúc trước Vương Doãn cho rằng mình phải chờ đợi hai người kia trên thuyền rất lâu, nhưng còn chưa qua một đêm, hai vị quý nhân đã xuống núi.
Chỉ là tình huống nhìn qua không tốt lắm.
Hắn có thể ngửi thấy trên thân của vị công tử mặc áo bào đen có mùi máu tươi nồng nặc.
Vương Doãn hơi do dự, thấy hai người tựa hồ không mang theo đồ vật gì khác, cũng không dám hỏi nhiều, liền vội vàng lên thuyền, chuẩn bị thuyền rời khỏi.
Với hắn mà nói, một trăm hoàng kim tựa như cái bánh từ trên trời rơi xuống, không cần tốn nhiều sức có được.
Trên thuyền đã dự trữ nhiều thảo dược bình thường có thể trị thương cùng một ít thanh thủy, Tư Kính dùng lý do vết thương không nặng để thoái thác, để Thương Chiết Sương về nghỉ ngơi trước, một mình Vương Doãn đỡ hắn là được.
Thương Chiết Sương đứng bên cạnh khoang tàu, ánh mắt tối như màn đêm, nhất thời không thể nhìn thấy đáy.
Lúc đầu Tư Kính hơi trì trệ, nhưng choáng váng khiến hắn không thể nghĩ nhiều, đành phải cố gắng chống đỡ thân thể, nhìn nàng cười cười nói: "Dù ta chịu chút vết thương ngoài da, nhưng muội lấy mồi lửa cũng không dễ dàng. Muội nhìn xem, Thần khí giúp muội chặn tai họa cũng nát rồi. Chiết Sương nên nghỉ ngơi đi, ta đã sai người chờ ta ở Nam Châu, lúc lên bờ liền chạy về Không vực."
Thương Chiết Sương vẫn đứng ở chỗ cũ, tựa như không nghe rõ tiếng của hắn, không cử động.
Nàng trầm mặc hồi lâu, nửa người tan vào bóng tối, cho đến khi Tư Kính không thể nhịn được nữa, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu cười đáp lại hắn: "Ta biết rồi."
Vương Doãn đỡ Tư Kính vào trong khoang tàu, Tư Kính lảo đảo chống đỡ thân trên bàn, làm đổ một chậu nước.
Chậu nước rớt xuống, làm ướt phân nửa y phục của hắn, màu đỏ từ trên y phục cũng nhỏ giọt xuống đất.
Vương Doãn sợ hãi, vội vàng một tay đỡ bàn, một tay đỡ lấy thân thể của Tư Kính, lại nhận ra nơi mình đỡ lấy cũng là nơi Tư Kính chạm vào bàn, không ngờ lại dính dáp.
Nếu không phải thần sắc trên mặt hắn vẫn thản nhiên, cùng áo bào đen trên thân, bằng không cả người hắn hiện tại, e là tựa như vớt ra từ vũng máu.
Vương Doãn không dám hỏi nhiều, đỡ Tư Kính ngồi dựa vào thành giường, lấy một con dao bằng bạc trong ngăn kéo nhỏ ra, cẩn thận cắt bỏ lớp vải đen.
Không cần nhìn, hắn cũng biết tình trạng trên thân thể chính mình như thế nào.
Máu chảy nhiều như vậy, không chết đã là mạng lớn, sợ là một thân đều máu thịt be bét.
Lật mảnh vải y phục cùng da thịt dính với nhau, dù Vương Doãn cẩn thận xử lý hơn cũng không thể né được chạm đến vết thương của Tư Kính.
Nhưng dù trên trán của hắn đã toát ra mồ hôi dày đặc, sắc mặt trắng bệch không giống người sống, hắn cũng không rên một tiếng.
Nghĩ đến vị cô nương e là đang lo lắng ngoài cửa kia.
Sau khi xử lý trong vòng một chén trà, Vương Doãn mới trút bỏ được một nửa áo bào đen trên người hắn.
Hắn không phải chưa từng thấy qua đời người, biểu cữu phương xa là một lang trung, từng gặp người bị thương, cũng gặp được người chết, nhưng lúc nhìn thấy vết thương trên người Tư Kính, Vương Doãn còn phải hít một ngụm khí lạnh.
Vết thương dữ tợn là một chuyện, nhưng một người sao có thể có nhiều vết thương khác biệt đến như vậy?
Những vết thương này có nơi bị chém qua, có chỗ đập vào, thậm chí có nơi bị côn trùng đốt, hòa trộn vào khiến da thịt nát rữa, máu tươi tuôn chảy, khiến hắn nhất thời có chút huyễn hoặc.
"Thuốc lấy ra đi, ta tự mình xử lý."
Vừa nãy lúc Vương Doãn xử lý y phục trên người hắn, Tư Kính nhắm mắt nằm một lát, dù vẫn suy yếu như cũ, nhưng thần trí có chút quy hồi.
Hắn biết Vương Doãn nhìn thấy vết thương trên người hắn sẽ sợ hãi, dứt khoát muốn tự mình làm.
Vương Doãn thấy thần sắc của hắn không biến hóa dù chỉ một chút, duy trì bộ dạng thanh lãnh tự phụ như lúc mới gặp, không khỏi ngẩn người, không để ý đến Tư Kính duỗi tay tới.
"Vẫn là để ta tự làm đi." Hắn tỉ mỉ dọn dẹp sạch sẽ vết bẩn bên cạnh vết thương của Tư Kính, nhìn thuốc trong tay, có chút do dự nói, "Tư công tử, ngài cũng biết ta là người thô thiển, trên thuyền cũng không có thứ gì tốt, những thuốc này cũng chỉ là hạ đẳng..."
"Không sao, ngươi tạm xử lý trước là được, những tổn thương này không đủ để ta tang mệnh ở đây."
Tư Kính vẫn giữ khuôn mặt lạnh nhạt, dù sao ấn ký của Thần cũng đã thanh trừ hết tất cả độc tố, chỉ còn sót lại vết thương.
Chỉ là sau khi hờ hững, hắn lại có chút lo lắng.
Hắn tránh mặt Thương Chiết Sương, không biết Thương Chiết Sương một mình ở bên ngoài, lúc này đang làm gì đây.
***
Vầng trăng sáng treo trên bầu trời mênh mông, phía xa có mảng mây mù mịt, dày đặc, phảng phất che đậy tất cả.
Thương Chiết Sương một mình đứng trên đầu thuyền, ánh mắt hơi tan rã.
Nàng không phải hài tử không hiểu thế sự, lại hiểu Tư Kính rõ như vậy, sao có thể không đoán ra hắn rốt cuộc đang làm gì.
Huống hồ lúc nàng chợt nghiêng mắt nhìn sang, nhìn thấy tơ hồng trong lòng bàn tay của Tư Kính.
Nếu đã sử dụng năng lực kia, hắn còn trọng thương đến mức này... Lại thêm nàng gặp muôn vàn khó khăn lại không chút nào tổn thương.
Vậy chỉ còn có một khả năng.
Nàng có tự tin, nhưng lúc này nàng có chút hận bản thân có thể nhìn rõ như thế.
Chỉ là việc đã đến bước này, hiện tại điều duy nhất nàng có thể làm là khiến hắn cho là mình đã tin thật.
Bằng không, sao nàng có thể xứng với nỗ lực của hắn như thế?
Rõ ràng đã nói sẽ không dùng đến năng lực kia, rõ ràng đã nói muốn ở bên cạnh nàng cả một đời, người này sao có thể hồ đồ ngang bướng như thế chứ?
"Tư Kính, huynh thật đúng là tên đại lừa gạt."
Nàng thấp giọng lầm bầm, cảm thấy sự bi ai tột cùng dâng lên trong lòng, khiến nước mắt muốn trào ra.
Thương Chiết Sương ngẩng đầu lên, để nước mắt đổ ngược về hốc mắt.
Hiện tại nàng cũng đã hiểu, câu nói "Ta tin tưởng muội" của Tư Kính trước khi chia tay đến cùng chứa thâm ý gì.
Hắn tin vào khinh công của nàng, tin nàng sẽ không để hắn chịu quá nhiều tổn thương...
Thế nhưng, nàng lại vô dụng như thế.
Nàng rõ ràng là người ngông nghênh, nhưng lúc nào đối mặt với Tư Kính, nàng lại cảm thấy mình tựa như một hài tử tay trói gà không chặt.
Rõ ràng đều là chuyện nàng muốn làm, nàng đưa ra, nhưng cuối cùng đều là Tư Kính che chở cho nàng.
Mồi lửa Thần Hỏa trong huyền băng hiện ra ánh sáng màu lam, Thương Chiết Sương mở lòng bàn tay ra, không phát hiện ra góc cạnh sắc bén của huyền băng đã xuyên qua da thịt của mình.
Máu tươi theo cánh tay chảy xuống, một giọt rồi một giọt biến mất trong nước biển mênh mông.
Thương Chiết Sương giật mình, thả lỏng tay, thả mồi lửa vào ngực.
Lúc bọn họ đến bên bờ, quả nhiên có người của Tư gia chờ ở đó, nghĩ đến Tư Kính đã sớm bố trí, Thương Chiết Sương còn thấy được một người mình không thể ngờ được.
__Thương Từ Hàn.
Hắn theo người của Tư gia cùng đợi trên bờ, dù không xa hoa như xưa nhưng phong độ không giảm sút, khiến người khác liếc mắt có thể nhận ra.
Nhưng thái độ của hắn khác thường, không tiến lên nói chuyện cùng nàng.
Một ngày rất nhanh đã trôi qua, đến mức trong thoáng chốc Thương Chiết Sương thiếu chút nữa không để ý đến, rốt cuộc Tư Kính vì mình đã bị thương nặng đến mức nào.
Nàng sống ngơ ngác trôi qua, trong đầu tựa như bị nhét vô số bông mềm.
Nàng cố gắng khắc chế suy nghĩ Tư Kính còn bao nhiêu thời gian, không tự trách, lẩn trách hết thảy hiện thực.
Sau khi trở lại Tư gia, chuyện đầu tiên nàng làm chính là về phòng, đem chăn trùm đầu, ngủ mê man.
Chung quy nàng cũng không thể làm gì.
Nàng không thể để cho tất cả mọi cố gắng vì nàng của Tư Kính thất bại trong gang tấc.
Nếu hắn muốn duy trì lời nói dối này, nàng cũng sẽ vờ đi như không biết là được.
Thật ra trên bệ đá có rất nhiều mồi lửa tản mát, nho nhỏ, bọn chúng đều tồn tại dưới hình thức đốm lửa, bị phong ấn trong huyền băng ngàn năm.
Không biết người phong ấn đã dùng biện pháp gì, có thể khiến hai lực lượng kỳ dị này đạt đến cân đối, cứ như vậy mà cất giữ chặt trong hang động hàng vạn năm.
Sau khi nắm mồi lửa trong tay, Thương Chiết Sương không dám trì hoãn lâu, nhanh chóng đi ra khỏi động.
Nhưng nàng vừa mới đến bên cạnh thuyền bên hồ, không đến một khắc, dường như sơn động muốn sụp đổ, bắt đầu rung chuyển.
Thương Chiết Sương khẽ run, chung quy có thể đoán được nguyên nhân hang động sụp đổ.
Tuy nàng chỉ lấy một mồi lửa trong hàng ngàn cái, cùng một ít huyền băng, nhưng trong Lục Minh Sơn hàng vạn năm nay đều tồn tại thế cân bằng, lại bị nàng nhẹ nhàng phá vỡ, e là đã động đến một cơ quan nào đó.
Nàng không dám ở lại, chạy như bay, trong lòng đều nghĩ đến Tư Kính đang chờ ngoài động, không biết nơi của hắn có phát sinh điều gì kỳ lạ hay không.
***
Tư Kính dùng ấn ký của Thần thanh tẩy độc nhuộm trong huyết mạch, vừa định nghỉ ngơi một lát đã thấy vũ tiễn bay đầu trời.
Nhưng vũ tiễn này chỉ hiện lên hàn quang lạnh lẽo, khác biệt với những mũi tên Thương Chiết Sương gặp trong động, chỉ có thể tạo thành vết thương ngoài da.
Hắn than khẽ, thở dài, rút thanh kiếm bên hông ra, chặt đứt vũ tiễn giống như du long hồng nhạn.
Tinh lực của con người có hạn, nhưng những mũi tên này không biết mệt mỏi.
Vốn dĩ Tư Kính đã thay Thương Chiết Sương nhận không ít tổn thương, vì thế dưới hai mũi vũ tiễn, hắn đã bị chồng chất vết thương.
Hắn hờ hững rút ra hai mũi vũ tiễn, vứt vào bụi cỏ, vẫn luôn nhìn cửa động chăm chú không hề dời mắt.
May mà trên người hắn không có thêm vết thương khác.
Như thế có thể chứng minh, Thương Chiết Sương an toàn.
Cho đến lúc nhìn thấy thân ảnh đỏ rực xuất hiện trước cửa động, Tư Kính vẫn còn hoảng hốt, hết thảy trước mắt tựa như mất đi màu sắc, chỉ còn lại một người lóe sáng giữa bóng đêm.
Ngay trong lúc Thương Chiết Sương phi thân ra khỏi cửa động, màu đỏ trong mắt Tư Kính tiêu tan, khôi phục màu đen quạnh quẽ.
Như lúc bọn họ đến, hắn vẫn ngồi ở chỗ cũ không hề động, điều duy nhất khiến nàng không an tâm chính là trên mặt đất cắm đầy vũ tiễn.
Tư Kính thấy Thương Chiết Sương nhìn hắn, nhẹ nhàng rút ra mũi tên đâm bên hông, ném vào bụi cỏ, nở nụ cười ấm áp với nàng, dùng lời nói để che giấu vũ tiễn rơi xuống, hỏi: "Chiết Sương không sao chứ?"
Thương Chiết Sương siết chặt mồi lửa, tiếp đó mở lòng bàn tay đưa cho Tư Kính, cười nói: "Ta có thể có chuyện gì đây? Chẳng phải huynh đã nói, huynh tin ta sao?"
"Còn, những mũi tên rơi đầy dưới đất..." Ngữ điệu của nàng có chút thay đổi, dần dần biến thành run rẩy.
Nàng nhìn thấy, máu tươi chảy xuống từ lòng bàn tay Tư Kính.
"Không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi. Vết thương này so với những tổn thương của ta trước kia, thật sự không tính là gì."
Tư Kính cười nhạt, dùng cánh tay bị thương nhẹ hơn nắm lấy tay của Thương Chiết Sương, nói: "Muội nhìn xem, tay của ta không phải còn ấm sao, không có bị trọng thương. Chỉ là mấy vũ tiễn kia có chút phiền phức... Nhưng vết thương ngoài da này e là phải về Tư phủ mới có thể trị liệu được."
Nhìn Thương Chiết Sương quả nhiên bày ra khuôn mặt do dự, lần đầu tiên Tư Kính cảm thấy may mắn, hôm nay mình mặc áo bào màu đen mình ghét nhất chứ không phải thường phục lúc thường.
Như thế, nàng sẽ không nhìn thấy thân thể đầy vết thương của hắn, thậm chí khó mà phát hiện trong bóng đêm, y phục của hắn đã nhiễm đầy máu độc.
***
Lúc trước Vương Doãn cho rằng mình phải chờ đợi hai người kia trên thuyền rất lâu, nhưng còn chưa qua một đêm, hai vị quý nhân đã xuống núi.
Chỉ là tình huống nhìn qua không tốt lắm.
Hắn có thể ngửi thấy trên thân của vị công tử mặc áo bào đen có mùi máu tươi nồng nặc.
Vương Doãn hơi do dự, thấy hai người tựa hồ không mang theo đồ vật gì khác, cũng không dám hỏi nhiều, liền vội vàng lên thuyền, chuẩn bị thuyền rời khỏi.
Với hắn mà nói, một trăm hoàng kim tựa như cái bánh từ trên trời rơi xuống, không cần tốn nhiều sức có được.
Trên thuyền đã dự trữ nhiều thảo dược bình thường có thể trị thương cùng một ít thanh thủy, Tư Kính dùng lý do vết thương không nặng để thoái thác, để Thương Chiết Sương về nghỉ ngơi trước, một mình Vương Doãn đỡ hắn là được.
Thương Chiết Sương đứng bên cạnh khoang tàu, ánh mắt tối như màn đêm, nhất thời không thể nhìn thấy đáy.
Lúc đầu Tư Kính hơi trì trệ, nhưng choáng váng khiến hắn không thể nghĩ nhiều, đành phải cố gắng chống đỡ thân thể, nhìn nàng cười cười nói: "Dù ta chịu chút vết thương ngoài da, nhưng muội lấy mồi lửa cũng không dễ dàng. Muội nhìn xem, Thần khí giúp muội chặn tai họa cũng nát rồi. Chiết Sương nên nghỉ ngơi đi, ta đã sai người chờ ta ở Nam Châu, lúc lên bờ liền chạy về Không vực."
Thương Chiết Sương vẫn đứng ở chỗ cũ, tựa như không nghe rõ tiếng của hắn, không cử động.
Nàng trầm mặc hồi lâu, nửa người tan vào bóng tối, cho đến khi Tư Kính không thể nhịn được nữa, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu cười đáp lại hắn: "Ta biết rồi."
Vương Doãn đỡ Tư Kính vào trong khoang tàu, Tư Kính lảo đảo chống đỡ thân trên bàn, làm đổ một chậu nước.
Chậu nước rớt xuống, làm ướt phân nửa y phục của hắn, màu đỏ từ trên y phục cũng nhỏ giọt xuống đất.
Vương Doãn sợ hãi, vội vàng một tay đỡ bàn, một tay đỡ lấy thân thể của Tư Kính, lại nhận ra nơi mình đỡ lấy cũng là nơi Tư Kính chạm vào bàn, không ngờ lại dính dáp.
Nếu không phải thần sắc trên mặt hắn vẫn thản nhiên, cùng áo bào đen trên thân, bằng không cả người hắn hiện tại, e là tựa như vớt ra từ vũng máu.
Vương Doãn không dám hỏi nhiều, đỡ Tư Kính ngồi dựa vào thành giường, lấy một con dao bằng bạc trong ngăn kéo nhỏ ra, cẩn thận cắt bỏ lớp vải đen.
Không cần nhìn, hắn cũng biết tình trạng trên thân thể chính mình như thế nào.
Máu chảy nhiều như vậy, không chết đã là mạng lớn, sợ là một thân đều máu thịt be bét.
Lật mảnh vải y phục cùng da thịt dính với nhau, dù Vương Doãn cẩn thận xử lý hơn cũng không thể né được chạm đến vết thương của Tư Kính.
Nhưng dù trên trán của hắn đã toát ra mồ hôi dày đặc, sắc mặt trắng bệch không giống người sống, hắn cũng không rên một tiếng.
Nghĩ đến vị cô nương e là đang lo lắng ngoài cửa kia.
Sau khi xử lý trong vòng một chén trà, Vương Doãn mới trút bỏ được một nửa áo bào đen trên người hắn.
Hắn không phải chưa từng thấy qua đời người, biểu cữu phương xa là một lang trung, từng gặp người bị thương, cũng gặp được người chết, nhưng lúc nhìn thấy vết thương trên người Tư Kính, Vương Doãn còn phải hít một ngụm khí lạnh.
Vết thương dữ tợn là một chuyện, nhưng một người sao có thể có nhiều vết thương khác biệt đến như vậy?
Những vết thương này có nơi bị chém qua, có chỗ đập vào, thậm chí có nơi bị côn trùng đốt, hòa trộn vào khiến da thịt nát rữa, máu tươi tuôn chảy, khiến hắn nhất thời có chút huyễn hoặc.
"Thuốc lấy ra đi, ta tự mình xử lý."
Vừa nãy lúc Vương Doãn xử lý y phục trên người hắn, Tư Kính nhắm mắt nằm một lát, dù vẫn suy yếu như cũ, nhưng thần trí có chút quy hồi.
Hắn biết Vương Doãn nhìn thấy vết thương trên người hắn sẽ sợ hãi, dứt khoát muốn tự mình làm.
Vương Doãn thấy thần sắc của hắn không biến hóa dù chỉ một chút, duy trì bộ dạng thanh lãnh tự phụ như lúc mới gặp, không khỏi ngẩn người, không để ý đến Tư Kính duỗi tay tới.
"Vẫn là để ta tự làm đi." Hắn tỉ mỉ dọn dẹp sạch sẽ vết bẩn bên cạnh vết thương của Tư Kính, nhìn thuốc trong tay, có chút do dự nói, "Tư công tử, ngài cũng biết ta là người thô thiển, trên thuyền cũng không có thứ gì tốt, những thuốc này cũng chỉ là hạ đẳng..."
"Không sao, ngươi tạm xử lý trước là được, những tổn thương này không đủ để ta tang mệnh ở đây."
Tư Kính vẫn giữ khuôn mặt lạnh nhạt, dù sao ấn ký của Thần cũng đã thanh trừ hết tất cả độc tố, chỉ còn sót lại vết thương.
Chỉ là sau khi hờ hững, hắn lại có chút lo lắng.
Hắn tránh mặt Thương Chiết Sương, không biết Thương Chiết Sương một mình ở bên ngoài, lúc này đang làm gì đây.
***
Vầng trăng sáng treo trên bầu trời mênh mông, phía xa có mảng mây mù mịt, dày đặc, phảng phất che đậy tất cả.
Thương Chiết Sương một mình đứng trên đầu thuyền, ánh mắt hơi tan rã.
Nàng không phải hài tử không hiểu thế sự, lại hiểu Tư Kính rõ như vậy, sao có thể không đoán ra hắn rốt cuộc đang làm gì.
Huống hồ lúc nàng chợt nghiêng mắt nhìn sang, nhìn thấy tơ hồng trong lòng bàn tay của Tư Kính.
Nếu đã sử dụng năng lực kia, hắn còn trọng thương đến mức này... Lại thêm nàng gặp muôn vàn khó khăn lại không chút nào tổn thương.
Vậy chỉ còn có một khả năng.
Nàng có tự tin, nhưng lúc này nàng có chút hận bản thân có thể nhìn rõ như thế.
Chỉ là việc đã đến bước này, hiện tại điều duy nhất nàng có thể làm là khiến hắn cho là mình đã tin thật.
Bằng không, sao nàng có thể xứng với nỗ lực của hắn như thế?
Rõ ràng đã nói sẽ không dùng đến năng lực kia, rõ ràng đã nói muốn ở bên cạnh nàng cả một đời, người này sao có thể hồ đồ ngang bướng như thế chứ?
"Tư Kính, huynh thật đúng là tên đại lừa gạt."
Nàng thấp giọng lầm bầm, cảm thấy sự bi ai tột cùng dâng lên trong lòng, khiến nước mắt muốn trào ra.
Thương Chiết Sương ngẩng đầu lên, để nước mắt đổ ngược về hốc mắt.
Hiện tại nàng cũng đã hiểu, câu nói "Ta tin tưởng muội" của Tư Kính trước khi chia tay đến cùng chứa thâm ý gì.
Hắn tin vào khinh công của nàng, tin nàng sẽ không để hắn chịu quá nhiều tổn thương...
Thế nhưng, nàng lại vô dụng như thế.
Nàng rõ ràng là người ngông nghênh, nhưng lúc nào đối mặt với Tư Kính, nàng lại cảm thấy mình tựa như một hài tử tay trói gà không chặt.
Rõ ràng đều là chuyện nàng muốn làm, nàng đưa ra, nhưng cuối cùng đều là Tư Kính che chở cho nàng.
Mồi lửa Thần Hỏa trong huyền băng hiện ra ánh sáng màu lam, Thương Chiết Sương mở lòng bàn tay ra, không phát hiện ra góc cạnh sắc bén của huyền băng đã xuyên qua da thịt của mình.
Máu tươi theo cánh tay chảy xuống, một giọt rồi một giọt biến mất trong nước biển mênh mông.
Thương Chiết Sương giật mình, thả lỏng tay, thả mồi lửa vào ngực.
Lúc bọn họ đến bên bờ, quả nhiên có người của Tư gia chờ ở đó, nghĩ đến Tư Kính đã sớm bố trí, Thương Chiết Sương còn thấy được một người mình không thể ngờ được.
__Thương Từ Hàn.
Hắn theo người của Tư gia cùng đợi trên bờ, dù không xa hoa như xưa nhưng phong độ không giảm sút, khiến người khác liếc mắt có thể nhận ra.
Nhưng thái độ của hắn khác thường, không tiến lên nói chuyện cùng nàng.
Một ngày rất nhanh đã trôi qua, đến mức trong thoáng chốc Thương Chiết Sương thiếu chút nữa không để ý đến, rốt cuộc Tư Kính vì mình đã bị thương nặng đến mức nào.
Nàng sống ngơ ngác trôi qua, trong đầu tựa như bị nhét vô số bông mềm.
Nàng cố gắng khắc chế suy nghĩ Tư Kính còn bao nhiêu thời gian, không tự trách, lẩn trách hết thảy hiện thực.
Sau khi trở lại Tư gia, chuyện đầu tiên nàng làm chính là về phòng, đem chăn trùm đầu, ngủ mê man.
Chung quy nàng cũng không thể làm gì.
Nàng không thể để cho tất cả mọi cố gắng vì nàng của Tư Kính thất bại trong gang tấc.
Nếu hắn muốn duy trì lời nói dối này, nàng cũng sẽ vờ đi như không biết là được.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương