Nhiễm Sương
Chương 87: Nhân định (Ba)
Tư Kính mê man, thậm chí thanh âm Thương Chiết Sương muốn lập khế ước gì cũng không thể nghe rõ.
Máu tươi chảy từ trên thân, phảng phất như sinh lực của hắn, từng chút từng chút một rút ra.
Thế nhưng sự kinh hoảng này khiến vết thương trên người hắn đúng thật là dần chậm lại, thậm chí hắn có thể nhìn thấy được vết thương đang dần khép lại.
Thương Chiết Sương đâu?
Trong đầu hắn chỉ chứa một ý nghĩ này, sợ hãi cùng buồn vô cớ tựa như một cái kén lớn dày cộm, vây hắn bên trong.
Ánh sáng chiếu từ trên trời xuống nhàn nhạt, hiển hiện trên dòng sông dài.
Bọn họ... Về đến kết giới của Thần rồi sao?
Khó trách huyễn cảnh đã hết, vết thương khép lại.
Đầu Tư Kính hơi choáng, hơi lảo đảo đi về phía trước, sau đó tựa như nghĩ tới điều gì, hắn chợt ngẩng đầu lên.
Trước mắt là một cánh rừng rộng lớn vô tận, vô số tơ hồng quấn đầy trên cành lá.
Hắn còn nhìn thấy, mỗi một sợi tơ hồng đều kết nối với từng hồn phách lóe ánh sáng lên.
***
Thương Chiết Sương nhìn một hài đồng bay lơ lửng giữa hư không trước mặt, không nói một lời.
Đôi mắt màu vàng óng của nàng phảng phất hút đi tất cả ánh sáng xung quanh, nhấp nháy rực rỡ, khiến người khác chỉ cần liếc mắt liền dâng lên sự kính sợ.
Trong tay nàng ta nắm chặt một sợi tơ hồng, ngữ điệu lười biếng hững hờ.
"Cô đã nghĩ kỹ chưa?"
"Tất nhiên rồi."
"Không muốn nghe tiểu tình lang của cô khuyên can một chút à?"
Lộc Cơ luôn tự phụ, trên đời này ngoại trừ sư tôn, không ai có thể khiến nàng ta cúi đầu.
Nàng ta đến lịch luyện ở Triều Cảnh, từng gặp hàng vạn người, không một ai sánh được sự sùng kính Thiên đạo so với nàng ta, ngay cả Thần Nữ của Thần điện ở Cựu Giang thành thấy nàng ta còn phải cúi đầu.
Nhưng Thương Chiết Sương vẫn luôn có thái độ ngông nghênh, căn bản không sợ nàng.
Cũng vì thái độ đó, trong lòng Lộc Cơ hiện lên một tia khát vọng. Khát vọng tróc hết da thịt của nàng, bẻ gãy ngông nghênh của nàng, hút cạn máu tươi, khiến nàng triệt để bị đánh bại.
Lộc Cơ nhìn Thương Chiết Sương, khóe môi gợi lên ý cười mỉa mai, quấn sợi tơ hồng quanh đầu ngón tay.
Ánh mắt Thương Chiết Sương vẫn như trước, không vì nàng ta đề cập đến Tư Kính mà nổi lên chút gợn sóng, nàng cười nhạt nói: "Tại sao ta phải nghe huynh ấy?"
"Cô phải biết, dù cô làm giao dịch với ta, mệnh của hắn ta vẫn sẽ bị thu hồi." Dù gương mặt Lộc Cơ đang cười, nhưng hoàn toàn lạnh lẽo, phảng phất như đêm đông dày sương, "Cô làm thế, cái có được không thể bù được cái mất, bất quá là chôn cùng hắn ta thôi."
"Ngươi sợ à?" Thương Chiết Sương ở bên cạnh Tư Kính đã lâu, cho dù không có lực lượng nào cũng có thể bày ra một bộ dạng trấn định thản nhiên.
"Ta sợ điều gì chứ?" Lộc Cơ nhảy lên đầu cành, đám sương trên làn váy phiêu dật tựa như thủy tinh mềm, phản chiếu ánh sáng rực rỡ, có chút chói mắt.
Thương Chiết Sương thấy được trên áo bào của nàng ta có một ấn ký Cửu Thiên Cảnh xuất hiện, giống như trên bàn tay của Tư Kính, không khỏi hơi ngây người.
Nếu không phải tiểu cô nương trước mắt này có đôi mắt kim sắc cùng bộ y phục như thế trên người, thật sự nàng không thể tin được, nàng ta chính là Thần được bễ nghễ chúng sinh cầu bái.
Nhưng Tư Kính cũng đã nói... Thần Minh trong Cửu Thiên Cảnh có rất nhiều.
Để mọi người tình nguyện cầu bái, không chỉ có một vị này.
Suy nghĩ đến đây, trong mắt nàng lại thêm một tầng khinh miệt.
Sao Lộc Cơ không nhìn ra sự khinh miệt trong mắt Thương Chiết Sương chứ, sắc mặt chợt xám lại, nặng nề nói: "Không phải muốn làm giao dịch với ta sao, đưa tay đây."
Lúc trước Tư Kính đến cầu nàng ta, phải các một tầng màn mỏng ở phía ngoài cung của nàng ta, không dám liếc mắt một cái, nữ tử trước mắt này dám dựa vào cái gì để dùng tư thế này đứng ở trước mặt nàng ta chứ.
Thương Chiết Sương nghe thấy thế, không hề làm ra hành động khác, ngoan ngoãn đưa tay ra.
Lộc Cơ nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của nàng, ồ nhẹ lên một tiếng: "Tuổi thọ còn rất dài, nói đi, cô muốn ta đổi cho mình thứ gì. Vàng bạc tài sản, năng lực võ công, ta đều có thể cho cô."
Khóe môi Thương Chiết Sương cong lên, giọng nói lãnh đạm vô tình: "Ta muốn có khinh công không ai sánh bằng."
Trên mặt Lộc Cơ xẹt qua vẻ tức giận, móng tay nhỏ suýt nữa đâm vào lòng bàn tay.
"Khinh công của cô đã đứng số một số hai trong Triều Cảnh, cô muốn dùng mệnh đổi thứ này với ta sao?"
Nàng cảm thấy Thương Chiết Sương đang biến đổi phương pháp để nhục nhã nàng. Nàng đã tổn tại ở thế gian này trăm ngàn năm, chưa từng tức giận như thế này.
Thương Chiết Sương giả vờ như không nhìn thấy sắc mặt của Lộc Cơ, nói chậm rãi.
"Dĩ nhiên khinh công của ta rất tốt, nhưng chỉ giới hạn ở mức bình thường, không thể lướt trên mặt nước, ngao du với đất trời mà không ngã xuống."
"Cô đang muốn thành tiên à?" Lộc Cơ lạnh lùng xùy một tiếng, khuôn mặt non nớt của nàng không hề phù hợp với nụ cười kiều mị kia, nói khẽ, "Nếu cô quỳ xuống, dập mấy vái, tâm tình của ta tốt, nói không chừng có thể thu nhận cô làm đệ tử, dẫn cô thành tiên."
"Đa tạ ý tốt của Thượng Thần. Nhưng mà, ngàn vạn cảnh đẹp nhân gian cùng chuyện vui, ta còn chưa hưởng đủ phúc, không muốn sống cuộc sống thanh tu khổ luyện đâu." Thương Chiết Sương miễn cưỡng nhướng lông mày, nói tiếp, "Giao dịch này, Thượng thần có thể làm được không?"
Ngạo mạn đến cực điểm!
Năm chữ này tựa như một đạo thiên lôi đánh thẳng vào trái tim Lộc Cơ, nàng càng thêm không vui. Nhưng Thương Chiết Sương đã nói như vậy, nàng đã đâm lao thì phải theo lao, huống hồ... Nàng đâu cần phải cự tuyệt?
Chung quy giao dịch là mệnh của Thương Chiết Sương, mà điều nàng ta cầu cũng không phải chuyện nàng không thể làm được.
Đợi đến khi mệnh của nàng ta đã nắm trên tay mình, có gì mà nàng không làm được.
Nhỏ không nhẫn nhịn, sẽ dẫn đến mưu kế lớn loạn lạc.
"Tất nhiên có thể." Đôi mắt kim sắc của Lộc Cơ hơi nheo lại, ngón tay ngưng tụ một tia ánh sáng nhạt, đánh tới lòng bàn tay Thương Chiết Sương, ngưng kết thành một ấn ký.
Nàng tùy tiện tháo một sợi tơ hồng trên cây xuống, lấy một phách trong hồn phách của Thương Chiết Sương làm vật dẫn, chậm rãi rút ra.
Thương Chiết Sương cảm thấy trái tim đau đớn như có ngàn vạn côn trùng nhỏ gặm c ắn, nhưng nàng vẫn nhìn chằm chằm vào tơ hồng quấn khắp cây, sắc mặt không đổi.
Ls sau khi rút ra một phách của nàng, liên kết với sợi tơ hồng trên tay, nhẹ nhàng phất lên treo nó trên cành cây.
Tơ hồng nhẹ nhàng rơi trên cây, sau đó tự nhiên quấn vào, cùng cây biến thành một thể.
"Được rồi, thử một chút đi." Sau khi Lộc Cơ làm xong tất cả, nàng ngồi lung lay chân trên cành cây, trong nháy mắt không khác gì đứa trẻ ngây thơ.
Thương Chiết Sương không đáp nàng ta, chỉ nhàn nhạt hỏi một câu: "Ngươi muốn lúc nào lấy đi mệnh của Tư Kính?"
"Cô phải biết, ta đã mở ra một mặt lưới, cho các người rất nhiều thời gian rồi." Tất nhiên ls muốn che giấu sự tra tấn vô hình của mình, nụ cười ngây thơ càng giống hài đồng, ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng cao cao tại thượng, "Ân điển đã cho các người rồi, đừng yêu cầu xa vời thêm nữa."
Thương Chiết Sương hạ mi mắt, dường như có chút mất mát, thanh âm tiếp đó cũng nhu hòa hơn: "Thượng Thần, hiện tại Chiết Sương chỉ có một nguyện vọng, nếu như Thượng thần lấy mạng sống của Tư Kính trước mặt ta, thuận tiện cho bọn ta một khắc cuối cùng."
"Đúng là hồ điệp tình thâm." Lộc Cơ nghiêng đầu, chắc chắn nhận định, Thương Chiết Sương cũng không thể giở trò gì trước mặt nàng mới nhẹ gật đầu, nói, "Như cô mong muốn."
***
Dưới góc nhìn của Tư Kính, thân ảnh của Lộc Cơ tựa như mây mù, tạo thành hào quang kim sắc lớn, mà thân ảnh đỏ rực của Thương Chiết Sương bên cạnh nàng ta, hoàn toàn không nhìn thấy.
Hắn hơi ngây dại, bỏ qua sinh tử, cách một dòng sông dài, cứ như vậy nhìn nàng, ngưng mắt lặng yên hiện lên từng nụ cười từng cái nhăn mày ngày trước của nàng.
Chiết Sương, sao phải khổ như vậy?
Số mệnh của hắn, hắn đã sớm biết, nhưng hôm nay để nàng đi vào, hắn phải xử lý thế nào đây.
Hắn không sợ cái chết, cũng chưa từng e ngại.
Tư Kính ngưng mắt trên dòng sông dài này, trong đó chính là Nhược Thủy của Cửu Thiên Cảnh, không một cọng lông có thể nổi lên, mà hắn cũng không thể.
Giữa bọn họ, trong chớp mắt này, tựa như cách một bầu trời.
Hắn nắm chặt tay, đứng thẳng lên, liền thấy một thân ảnh màu đỏ cùng Lộc Cơ, chậm rãi đến gần.
Ánh mắt Tư Kính đột nhiên ngưng tụ, nhưng rất nhanh phiêu tán theo ánh sáng, chậm rãi nới lỏng.
Đời này của hắn, chưa từng hoang mang lo sợ, một ý nghĩ cũng không có như thế.
Hắn cũng biết, trước khi chân chính gặp được Thần Minh, Thương Chiết Sương không có bất kỳ kế hoạch nào, cho nên hiện tại chuyện nàng làm ra, đều là suy nghĩ bất chợt.
Vượt qua sông dài, Thương Chiết Sương thấy được thân ảnh đứng yên của Tư Kính.
Dù đã làm bạn với hắn lâu đến vậy, cứ như vậy liếc nhìn, nàng cũng không thể chuyển dời ánh mắt.
Hắn vẫn ngọc thụ chi lan như xưa, thẳng như thương tùng nhưng ôn nhuận không mang bất kỳ sắc bén nào, chỉ là dưới ánh sáng giao thoa lại nhuộm đẫm một tầng bi thương.
Thương Chiết Sương tất nhiên biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
Chỉ là, suy nghĩ của bọn họ hoàn toàn không giống nhau, lúc Thương Chiết Sương đến gần, Tư Kính chỉ muốn hỏi nàng đã giao dịch thứ gì, nhưng không thể tìm được từ, đành phải đứng yên tại chỗ, cảm thấy giờ phút này chớp mắt đã vạn năm.
Mà trong lòng Thương Chiết Sương lúc nào cũng nghĩ tới chuyện mình đang tính toán, lấy dư quang nhìn hành động lười biếng của Lộc Cơ, nhìn chăm chú đầu ngón tay của mình, ánh mắt hơi hạ xuống.
Ánh sáng lạnh lẽo rơi trên người nàng, Tư Kính gọi.
"Chiết Sương..."
Thương Chiết Sương bỗng hồi phục thần trí, nhìn hắn cười nhẹ, ánh mắt sáng rực diễm lệ.
Tiếp theo, trong nháy mắt, thân ảnh màu đỏ tựa như sương sớm, phút chốc dựa vào hư không bay lên, trước ánh mắt kinh ngạc của Tư Kính cùng sự khó tin của Lộc Cơ, xông đến trên sông.
"Thương Chiết Sương!"
Tư Kính không bắt kịp vạt áo của nàng, thấy được thân ảnh nhỏ nhắn dịu dàng của nữ tử đã lơ lửng trên sông.
Huyền băng Thần Hỏa trong tay nàng rơi xuống, trong tích tắc tựa như sao băng chói lọi, thiêu đốt mặt sông Nhược Thủy. Tựa như mồi lửa chạm đến vô số củi khô, dễ dàng tạo ra thế lửa cháy lan trên đồng cỏ, càng ngày càng nghiêm trọng.
Bạch quang lạnh lẽo ở chân trời đều bị Thần Hỏa phản chiếu ánh đỏ, ngọn lửa mãnh liệt uốn lượn theo dòng sông, một mực kéo dài đến khu rừng kết tơ hồng.
Tư Kính nghe thấy thanh âm ngọn lửa nuốt trọn cành lá, cùng thanh âm tơ hồng xoắn lại, cả thanh âm từng hồn phách nhanh chóng được thả ra...
Thế nhưng, còn Thương Chiết Sương ở đâu?
Sông lửa hằn trên đôi mắt của hắn, tạo thành một mảnh huyết sắc, nhưng trong đó lại không thấy thân ảnh màu đỏ.
Có thể nàng đã biết, đời này của hắn tựa như chuột chiếm cứ bóng đêm, u ám tàn tạ, nếu ngay cả một tia sáng duy nhất chiếu vào đột nhiên bị diệt, vậy thì dù hắn còn sống, cũng tựa như cái xác không hồn, còn ý nghĩa gì chứ?
Máu tươi chảy từ trên thân, phảng phất như sinh lực của hắn, từng chút từng chút một rút ra.
Thế nhưng sự kinh hoảng này khiến vết thương trên người hắn đúng thật là dần chậm lại, thậm chí hắn có thể nhìn thấy được vết thương đang dần khép lại.
Thương Chiết Sương đâu?
Trong đầu hắn chỉ chứa một ý nghĩ này, sợ hãi cùng buồn vô cớ tựa như một cái kén lớn dày cộm, vây hắn bên trong.
Ánh sáng chiếu từ trên trời xuống nhàn nhạt, hiển hiện trên dòng sông dài.
Bọn họ... Về đến kết giới của Thần rồi sao?
Khó trách huyễn cảnh đã hết, vết thương khép lại.
Đầu Tư Kính hơi choáng, hơi lảo đảo đi về phía trước, sau đó tựa như nghĩ tới điều gì, hắn chợt ngẩng đầu lên.
Trước mắt là một cánh rừng rộng lớn vô tận, vô số tơ hồng quấn đầy trên cành lá.
Hắn còn nhìn thấy, mỗi một sợi tơ hồng đều kết nối với từng hồn phách lóe ánh sáng lên.
***
Thương Chiết Sương nhìn một hài đồng bay lơ lửng giữa hư không trước mặt, không nói một lời.
Đôi mắt màu vàng óng của nàng phảng phất hút đi tất cả ánh sáng xung quanh, nhấp nháy rực rỡ, khiến người khác chỉ cần liếc mắt liền dâng lên sự kính sợ.
Trong tay nàng ta nắm chặt một sợi tơ hồng, ngữ điệu lười biếng hững hờ.
"Cô đã nghĩ kỹ chưa?"
"Tất nhiên rồi."
"Không muốn nghe tiểu tình lang của cô khuyên can một chút à?"
Lộc Cơ luôn tự phụ, trên đời này ngoại trừ sư tôn, không ai có thể khiến nàng ta cúi đầu.
Nàng ta đến lịch luyện ở Triều Cảnh, từng gặp hàng vạn người, không một ai sánh được sự sùng kính Thiên đạo so với nàng ta, ngay cả Thần Nữ của Thần điện ở Cựu Giang thành thấy nàng ta còn phải cúi đầu.
Nhưng Thương Chiết Sương vẫn luôn có thái độ ngông nghênh, căn bản không sợ nàng.
Cũng vì thái độ đó, trong lòng Lộc Cơ hiện lên một tia khát vọng. Khát vọng tróc hết da thịt của nàng, bẻ gãy ngông nghênh của nàng, hút cạn máu tươi, khiến nàng triệt để bị đánh bại.
Lộc Cơ nhìn Thương Chiết Sương, khóe môi gợi lên ý cười mỉa mai, quấn sợi tơ hồng quanh đầu ngón tay.
Ánh mắt Thương Chiết Sương vẫn như trước, không vì nàng ta đề cập đến Tư Kính mà nổi lên chút gợn sóng, nàng cười nhạt nói: "Tại sao ta phải nghe huynh ấy?"
"Cô phải biết, dù cô làm giao dịch với ta, mệnh của hắn ta vẫn sẽ bị thu hồi." Dù gương mặt Lộc Cơ đang cười, nhưng hoàn toàn lạnh lẽo, phảng phất như đêm đông dày sương, "Cô làm thế, cái có được không thể bù được cái mất, bất quá là chôn cùng hắn ta thôi."
"Ngươi sợ à?" Thương Chiết Sương ở bên cạnh Tư Kính đã lâu, cho dù không có lực lượng nào cũng có thể bày ra một bộ dạng trấn định thản nhiên.
"Ta sợ điều gì chứ?" Lộc Cơ nhảy lên đầu cành, đám sương trên làn váy phiêu dật tựa như thủy tinh mềm, phản chiếu ánh sáng rực rỡ, có chút chói mắt.
Thương Chiết Sương thấy được trên áo bào của nàng ta có một ấn ký Cửu Thiên Cảnh xuất hiện, giống như trên bàn tay của Tư Kính, không khỏi hơi ngây người.
Nếu không phải tiểu cô nương trước mắt này có đôi mắt kim sắc cùng bộ y phục như thế trên người, thật sự nàng không thể tin được, nàng ta chính là Thần được bễ nghễ chúng sinh cầu bái.
Nhưng Tư Kính cũng đã nói... Thần Minh trong Cửu Thiên Cảnh có rất nhiều.
Để mọi người tình nguyện cầu bái, không chỉ có một vị này.
Suy nghĩ đến đây, trong mắt nàng lại thêm một tầng khinh miệt.
Sao Lộc Cơ không nhìn ra sự khinh miệt trong mắt Thương Chiết Sương chứ, sắc mặt chợt xám lại, nặng nề nói: "Không phải muốn làm giao dịch với ta sao, đưa tay đây."
Lúc trước Tư Kính đến cầu nàng ta, phải các một tầng màn mỏng ở phía ngoài cung của nàng ta, không dám liếc mắt một cái, nữ tử trước mắt này dám dựa vào cái gì để dùng tư thế này đứng ở trước mặt nàng ta chứ.
Thương Chiết Sương nghe thấy thế, không hề làm ra hành động khác, ngoan ngoãn đưa tay ra.
Lộc Cơ nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của nàng, ồ nhẹ lên một tiếng: "Tuổi thọ còn rất dài, nói đi, cô muốn ta đổi cho mình thứ gì. Vàng bạc tài sản, năng lực võ công, ta đều có thể cho cô."
Khóe môi Thương Chiết Sương cong lên, giọng nói lãnh đạm vô tình: "Ta muốn có khinh công không ai sánh bằng."
Trên mặt Lộc Cơ xẹt qua vẻ tức giận, móng tay nhỏ suýt nữa đâm vào lòng bàn tay.
"Khinh công của cô đã đứng số một số hai trong Triều Cảnh, cô muốn dùng mệnh đổi thứ này với ta sao?"
Nàng cảm thấy Thương Chiết Sương đang biến đổi phương pháp để nhục nhã nàng. Nàng đã tổn tại ở thế gian này trăm ngàn năm, chưa từng tức giận như thế này.
Thương Chiết Sương giả vờ như không nhìn thấy sắc mặt của Lộc Cơ, nói chậm rãi.
"Dĩ nhiên khinh công của ta rất tốt, nhưng chỉ giới hạn ở mức bình thường, không thể lướt trên mặt nước, ngao du với đất trời mà không ngã xuống."
"Cô đang muốn thành tiên à?" Lộc Cơ lạnh lùng xùy một tiếng, khuôn mặt non nớt của nàng không hề phù hợp với nụ cười kiều mị kia, nói khẽ, "Nếu cô quỳ xuống, dập mấy vái, tâm tình của ta tốt, nói không chừng có thể thu nhận cô làm đệ tử, dẫn cô thành tiên."
"Đa tạ ý tốt của Thượng Thần. Nhưng mà, ngàn vạn cảnh đẹp nhân gian cùng chuyện vui, ta còn chưa hưởng đủ phúc, không muốn sống cuộc sống thanh tu khổ luyện đâu." Thương Chiết Sương miễn cưỡng nhướng lông mày, nói tiếp, "Giao dịch này, Thượng thần có thể làm được không?"
Ngạo mạn đến cực điểm!
Năm chữ này tựa như một đạo thiên lôi đánh thẳng vào trái tim Lộc Cơ, nàng càng thêm không vui. Nhưng Thương Chiết Sương đã nói như vậy, nàng đã đâm lao thì phải theo lao, huống hồ... Nàng đâu cần phải cự tuyệt?
Chung quy giao dịch là mệnh của Thương Chiết Sương, mà điều nàng ta cầu cũng không phải chuyện nàng không thể làm được.
Đợi đến khi mệnh của nàng ta đã nắm trên tay mình, có gì mà nàng không làm được.
Nhỏ không nhẫn nhịn, sẽ dẫn đến mưu kế lớn loạn lạc.
"Tất nhiên có thể." Đôi mắt kim sắc của Lộc Cơ hơi nheo lại, ngón tay ngưng tụ một tia ánh sáng nhạt, đánh tới lòng bàn tay Thương Chiết Sương, ngưng kết thành một ấn ký.
Nàng tùy tiện tháo một sợi tơ hồng trên cây xuống, lấy một phách trong hồn phách của Thương Chiết Sương làm vật dẫn, chậm rãi rút ra.
Thương Chiết Sương cảm thấy trái tim đau đớn như có ngàn vạn côn trùng nhỏ gặm c ắn, nhưng nàng vẫn nhìn chằm chằm vào tơ hồng quấn khắp cây, sắc mặt không đổi.
Ls sau khi rút ra một phách của nàng, liên kết với sợi tơ hồng trên tay, nhẹ nhàng phất lên treo nó trên cành cây.
Tơ hồng nhẹ nhàng rơi trên cây, sau đó tự nhiên quấn vào, cùng cây biến thành một thể.
"Được rồi, thử một chút đi." Sau khi Lộc Cơ làm xong tất cả, nàng ngồi lung lay chân trên cành cây, trong nháy mắt không khác gì đứa trẻ ngây thơ.
Thương Chiết Sương không đáp nàng ta, chỉ nhàn nhạt hỏi một câu: "Ngươi muốn lúc nào lấy đi mệnh của Tư Kính?"
"Cô phải biết, ta đã mở ra một mặt lưới, cho các người rất nhiều thời gian rồi." Tất nhiên ls muốn che giấu sự tra tấn vô hình của mình, nụ cười ngây thơ càng giống hài đồng, ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng cao cao tại thượng, "Ân điển đã cho các người rồi, đừng yêu cầu xa vời thêm nữa."
Thương Chiết Sương hạ mi mắt, dường như có chút mất mát, thanh âm tiếp đó cũng nhu hòa hơn: "Thượng Thần, hiện tại Chiết Sương chỉ có một nguyện vọng, nếu như Thượng thần lấy mạng sống của Tư Kính trước mặt ta, thuận tiện cho bọn ta một khắc cuối cùng."
"Đúng là hồ điệp tình thâm." Lộc Cơ nghiêng đầu, chắc chắn nhận định, Thương Chiết Sương cũng không thể giở trò gì trước mặt nàng mới nhẹ gật đầu, nói, "Như cô mong muốn."
***
Dưới góc nhìn của Tư Kính, thân ảnh của Lộc Cơ tựa như mây mù, tạo thành hào quang kim sắc lớn, mà thân ảnh đỏ rực của Thương Chiết Sương bên cạnh nàng ta, hoàn toàn không nhìn thấy.
Hắn hơi ngây dại, bỏ qua sinh tử, cách một dòng sông dài, cứ như vậy nhìn nàng, ngưng mắt lặng yên hiện lên từng nụ cười từng cái nhăn mày ngày trước của nàng.
Chiết Sương, sao phải khổ như vậy?
Số mệnh của hắn, hắn đã sớm biết, nhưng hôm nay để nàng đi vào, hắn phải xử lý thế nào đây.
Hắn không sợ cái chết, cũng chưa từng e ngại.
Tư Kính ngưng mắt trên dòng sông dài này, trong đó chính là Nhược Thủy của Cửu Thiên Cảnh, không một cọng lông có thể nổi lên, mà hắn cũng không thể.
Giữa bọn họ, trong chớp mắt này, tựa như cách một bầu trời.
Hắn nắm chặt tay, đứng thẳng lên, liền thấy một thân ảnh màu đỏ cùng Lộc Cơ, chậm rãi đến gần.
Ánh mắt Tư Kính đột nhiên ngưng tụ, nhưng rất nhanh phiêu tán theo ánh sáng, chậm rãi nới lỏng.
Đời này của hắn, chưa từng hoang mang lo sợ, một ý nghĩ cũng không có như thế.
Hắn cũng biết, trước khi chân chính gặp được Thần Minh, Thương Chiết Sương không có bất kỳ kế hoạch nào, cho nên hiện tại chuyện nàng làm ra, đều là suy nghĩ bất chợt.
Vượt qua sông dài, Thương Chiết Sương thấy được thân ảnh đứng yên của Tư Kính.
Dù đã làm bạn với hắn lâu đến vậy, cứ như vậy liếc nhìn, nàng cũng không thể chuyển dời ánh mắt.
Hắn vẫn ngọc thụ chi lan như xưa, thẳng như thương tùng nhưng ôn nhuận không mang bất kỳ sắc bén nào, chỉ là dưới ánh sáng giao thoa lại nhuộm đẫm một tầng bi thương.
Thương Chiết Sương tất nhiên biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
Chỉ là, suy nghĩ của bọn họ hoàn toàn không giống nhau, lúc Thương Chiết Sương đến gần, Tư Kính chỉ muốn hỏi nàng đã giao dịch thứ gì, nhưng không thể tìm được từ, đành phải đứng yên tại chỗ, cảm thấy giờ phút này chớp mắt đã vạn năm.
Mà trong lòng Thương Chiết Sương lúc nào cũng nghĩ tới chuyện mình đang tính toán, lấy dư quang nhìn hành động lười biếng của Lộc Cơ, nhìn chăm chú đầu ngón tay của mình, ánh mắt hơi hạ xuống.
Ánh sáng lạnh lẽo rơi trên người nàng, Tư Kính gọi.
"Chiết Sương..."
Thương Chiết Sương bỗng hồi phục thần trí, nhìn hắn cười nhẹ, ánh mắt sáng rực diễm lệ.
Tiếp theo, trong nháy mắt, thân ảnh màu đỏ tựa như sương sớm, phút chốc dựa vào hư không bay lên, trước ánh mắt kinh ngạc của Tư Kính cùng sự khó tin của Lộc Cơ, xông đến trên sông.
"Thương Chiết Sương!"
Tư Kính không bắt kịp vạt áo của nàng, thấy được thân ảnh nhỏ nhắn dịu dàng của nữ tử đã lơ lửng trên sông.
Huyền băng Thần Hỏa trong tay nàng rơi xuống, trong tích tắc tựa như sao băng chói lọi, thiêu đốt mặt sông Nhược Thủy. Tựa như mồi lửa chạm đến vô số củi khô, dễ dàng tạo ra thế lửa cháy lan trên đồng cỏ, càng ngày càng nghiêm trọng.
Bạch quang lạnh lẽo ở chân trời đều bị Thần Hỏa phản chiếu ánh đỏ, ngọn lửa mãnh liệt uốn lượn theo dòng sông, một mực kéo dài đến khu rừng kết tơ hồng.
Tư Kính nghe thấy thanh âm ngọn lửa nuốt trọn cành lá, cùng thanh âm tơ hồng xoắn lại, cả thanh âm từng hồn phách nhanh chóng được thả ra...
Thế nhưng, còn Thương Chiết Sương ở đâu?
Sông lửa hằn trên đôi mắt của hắn, tạo thành một mảnh huyết sắc, nhưng trong đó lại không thấy thân ảnh màu đỏ.
Có thể nàng đã biết, đời này của hắn tựa như chuột chiếm cứ bóng đêm, u ám tàn tạ, nếu ngay cả một tia sáng duy nhất chiếu vào đột nhiên bị diệt, vậy thì dù hắn còn sống, cũng tựa như cái xác không hồn, còn ý nghĩa gì chứ?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương