Nhóc Ngốc Làm Thế Thân
Chương 13
Đầu Mộ Thiếu Cẩn ong lên, cậu chỉ để ý đúng một vấn đề.
Tiên sinh bị thương rồi, có nặng không, có khó chịu hay không, bị thương lúc nào và tại sao lại bị thương?
Mộ Thiếu Cẩn ngồi dậy lảo đảo suýt ngã do cơn sốt khiến cơ bắp cả người không có lực, cậu cố gắng lắm mới ngồi dậy được.
Tiếng lục đục vang tới chỗ Thẩm Đằng.
" Tôi bị thương là chuyện của tôi, cậu quản cái quỷ gì, lần sau nếu cậu còn nói linh tinh nữa thì đừng gặp mặt tôi nữa".
Người kia bật cười " Đằng ca, anh vậy mà vì một kẻ ăn bám kia mà đoạn tuyệt tình huynh đệ bao năm của chúng ta sao?".
Thẩm Đằng dựa vào cửa, vẻ mặt điềm nhiên " Nếu cậu là huynh đệ tốt của tôi, vậy thì cậu càng không nên làm như vậy".
" Không tiễn".
Thẩm Đằng đóng cửa lại, quay lại nhìn thấy Mộ Thiếu Cẩn ngồi ở cạnh giường. Anh lại gần giúp cậu đo nhiệt độ, máy báo nhiệt độ bình thường anh mới thở phào.
" Có còn khó chịu ở đâu không?".
Mộ Thiếu Cẩn lắc lắc đầu " Tiên sinh... anh bị thương ở đâu vậy?".
Thẩm Đằng ngồi xuống giường bên cạnh " Vết thương nhỏ không đáng nhắc tới thôi, không phải lo".
Qua một lúc Thẩm Đằng lại giúp cậu đút cháo, lúc này Mộ Thiếu Cẩn mới nhận ra việc làm dại dột kia của mình có bao nhiêu ngu xuẩn.
Tiên sinh vốn đã bận rộn, lại còn bị thương, vậy mà lại phải tốn công sức chăm sóc cho cậu.
Vốn dĩ cắt tay là muốn chứng minh và đền bù cho việc Quỳ thiếu gia bị thương, nhưng bản chất là cậu lại mang thêm phiền phức cho tiên sinh.
Hai tay không thể làm được cái gì, chân cũng đi không xong.
Chẳng quá ngu xuẩn còn gì.
Tiên sinh không trách cậu càng khiến cậu cảm thấy lúng túng.
" Chút nữa tôi cần về nhà một chút, em ở lại đây chờ tôi, rất nhanh sẽ quay lại, nếu có bác sĩ tới kiểm tra thì ngoan ngoãn làm theo".
Mộ Thiếu Cẩn mặc dù không muốn ở một mình ở viện chút nào nhưng cậu không muốn làm phiền tiên sinh nữa nên gật đầu ngoan ngoãn.
Ở căn phòng đối diện thỉnh thoảng vẫn có tiếng cười nói vui vẻ vọng sang, Mộ Thiếu Cẩn tự dặn lòng ở một mình yên tĩnh vẫn tốt hơn, ồn chết đi được.
Thẩm Đằng rời đi không lâu sau liền có bác sĩ tới, không thấy kiểm tra vết thương mà cứ hỏi cậu một đống câu hỏi.
" Nếu cậu không muốn trả lời thì cứ gật đầu hoặc lắc đầu là được".
Trước khi đi tiên sinh đã dặn cậu phải ngoan, cho nên Mộ Thiếu Cẩn bất đắc dĩ làm theo.
Thẩm Đằng về tới cửa nhà đập vào mắt anh đầu tiên là những vệt máu đọng trên sàn kéo từ cửa trước vào tới bếp, anh bước chậm đi theo như thể đang tưởng tượng ra cảnh Mộ Thiếu Cẩn đã đau đớn thế nào.
Vết chân máu không phải từ bếp đi ra mà là từ ngoài đi vào bếp, còn có vệt nước khô trên sàn, không khó để anh đoán ra chuyện gì đã xảy ra.
Tiểu Cẩn đau đớn đi từ bếp ra đuổi theo anh sau đó lại sợ anh trách mắng vì làm bẩn nhà nên dùng giẻ lau sạch vết máu nhưng nhóc ngốc quên mất chân mình vẫn chảy máu nên lại thành ra một đường vết máu từ cửa đi vào bếp.
Vừa vào tới bếp, anh nhìn thấy vũng máu trước tủ lạnh mà lạnh người.
Bị thương như vậy, đau như vậy mà vẫn cố chạy ra khỏi nhà tới tận bờ hồ cách mấy km.
Tên nhóc này có còn là người hay không?
Thẩm Đằng tự tay cẩn thận lau sạch dấu vết trên sàn nhà, mỗi một vết chân bị lau đi anh lại càng cảm thấy trong tim nặng nề thêm.
Đợi tới khi Thẩm Đằng tắm rửa sạch sẽ xong đi ra thì trợ lý của anh cũng tới.
" Đằng tổng, nhân viên lắp camera đã tới rồi, sẽ hoàn thành trong vòng 1 tiếng".
" Ừm, tôi biết rồi".
Thẩm Đằng dùng khăn vò lau mái tóc trắng do di truyền gen của ba lớn. Anh ngồi vào bàn mở máy tính lên, bên trong màn hình có bản báo cáo của bác sĩ tâm lý gửi tới.
Tiên sinh bị thương rồi, có nặng không, có khó chịu hay không, bị thương lúc nào và tại sao lại bị thương?
Mộ Thiếu Cẩn ngồi dậy lảo đảo suýt ngã do cơn sốt khiến cơ bắp cả người không có lực, cậu cố gắng lắm mới ngồi dậy được.
Tiếng lục đục vang tới chỗ Thẩm Đằng.
" Tôi bị thương là chuyện của tôi, cậu quản cái quỷ gì, lần sau nếu cậu còn nói linh tinh nữa thì đừng gặp mặt tôi nữa".
Người kia bật cười " Đằng ca, anh vậy mà vì một kẻ ăn bám kia mà đoạn tuyệt tình huynh đệ bao năm của chúng ta sao?".
Thẩm Đằng dựa vào cửa, vẻ mặt điềm nhiên " Nếu cậu là huynh đệ tốt của tôi, vậy thì cậu càng không nên làm như vậy".
" Không tiễn".
Thẩm Đằng đóng cửa lại, quay lại nhìn thấy Mộ Thiếu Cẩn ngồi ở cạnh giường. Anh lại gần giúp cậu đo nhiệt độ, máy báo nhiệt độ bình thường anh mới thở phào.
" Có còn khó chịu ở đâu không?".
Mộ Thiếu Cẩn lắc lắc đầu " Tiên sinh... anh bị thương ở đâu vậy?".
Thẩm Đằng ngồi xuống giường bên cạnh " Vết thương nhỏ không đáng nhắc tới thôi, không phải lo".
Qua một lúc Thẩm Đằng lại giúp cậu đút cháo, lúc này Mộ Thiếu Cẩn mới nhận ra việc làm dại dột kia của mình có bao nhiêu ngu xuẩn.
Tiên sinh vốn đã bận rộn, lại còn bị thương, vậy mà lại phải tốn công sức chăm sóc cho cậu.
Vốn dĩ cắt tay là muốn chứng minh và đền bù cho việc Quỳ thiếu gia bị thương, nhưng bản chất là cậu lại mang thêm phiền phức cho tiên sinh.
Hai tay không thể làm được cái gì, chân cũng đi không xong.
Chẳng quá ngu xuẩn còn gì.
Tiên sinh không trách cậu càng khiến cậu cảm thấy lúng túng.
" Chút nữa tôi cần về nhà một chút, em ở lại đây chờ tôi, rất nhanh sẽ quay lại, nếu có bác sĩ tới kiểm tra thì ngoan ngoãn làm theo".
Mộ Thiếu Cẩn mặc dù không muốn ở một mình ở viện chút nào nhưng cậu không muốn làm phiền tiên sinh nữa nên gật đầu ngoan ngoãn.
Ở căn phòng đối diện thỉnh thoảng vẫn có tiếng cười nói vui vẻ vọng sang, Mộ Thiếu Cẩn tự dặn lòng ở một mình yên tĩnh vẫn tốt hơn, ồn chết đi được.
Thẩm Đằng rời đi không lâu sau liền có bác sĩ tới, không thấy kiểm tra vết thương mà cứ hỏi cậu một đống câu hỏi.
" Nếu cậu không muốn trả lời thì cứ gật đầu hoặc lắc đầu là được".
Trước khi đi tiên sinh đã dặn cậu phải ngoan, cho nên Mộ Thiếu Cẩn bất đắc dĩ làm theo.
Thẩm Đằng về tới cửa nhà đập vào mắt anh đầu tiên là những vệt máu đọng trên sàn kéo từ cửa trước vào tới bếp, anh bước chậm đi theo như thể đang tưởng tượng ra cảnh Mộ Thiếu Cẩn đã đau đớn thế nào.
Vết chân máu không phải từ bếp đi ra mà là từ ngoài đi vào bếp, còn có vệt nước khô trên sàn, không khó để anh đoán ra chuyện gì đã xảy ra.
Tiểu Cẩn đau đớn đi từ bếp ra đuổi theo anh sau đó lại sợ anh trách mắng vì làm bẩn nhà nên dùng giẻ lau sạch vết máu nhưng nhóc ngốc quên mất chân mình vẫn chảy máu nên lại thành ra một đường vết máu từ cửa đi vào bếp.
Vừa vào tới bếp, anh nhìn thấy vũng máu trước tủ lạnh mà lạnh người.
Bị thương như vậy, đau như vậy mà vẫn cố chạy ra khỏi nhà tới tận bờ hồ cách mấy km.
Tên nhóc này có còn là người hay không?
Thẩm Đằng tự tay cẩn thận lau sạch dấu vết trên sàn nhà, mỗi một vết chân bị lau đi anh lại càng cảm thấy trong tim nặng nề thêm.
Đợi tới khi Thẩm Đằng tắm rửa sạch sẽ xong đi ra thì trợ lý của anh cũng tới.
" Đằng tổng, nhân viên lắp camera đã tới rồi, sẽ hoàn thành trong vòng 1 tiếng".
" Ừm, tôi biết rồi".
Thẩm Đằng dùng khăn vò lau mái tóc trắng do di truyền gen của ba lớn. Anh ngồi vào bàn mở máy tính lên, bên trong màn hình có bản báo cáo của bác sĩ tâm lý gửi tới.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương