Nhóc Ngốc Làm Thế Thân
Chương 23
Thẩm Đằng đắp khăn mát lên mắt Mộ Thiếu Cẩn " Em xem em khóc sưng cả mắt lên như vậy, sau này nếu có điều gì khó chịu trong lòng phải nói cho tôi biết, không được tự nghĩ lung tung nữa nghe chưa".
Mộ Thiếu Cần gật đầu " Ưm" một cái.
Lúc này bụng cậu bỗng réo lên liên hồi, lúc tối không có tâm trạng nên còn chưa ăn gì cả.
Thẩm Đằng cũng chưa ăn gì, anh còn tưởng nhóc con thức muộn nên mới đói, định xuống bếp kiếm chút đồ ăn, ai ngờ mở tủ lạnh ra từng đĩa đồ ăn còn nguyên được xếp gọn gàng chứng tỏ điều gì.
"Tiều Cần".
Mộ Thiếu Cần bám sau lưng anh hối lỗi.
Tâm trạng Mộ Thiếu Cẩn khó khăn lắm mới tốt hơn chút, Thẩm Đằng lúc này không dám mắng hay trách cứ gì cậu cả.
Anh chỉ đành đem đồ ăn ra hâm nóng lại, hai người giản dị, ấm cúng cùng nhau ăn một bữa đêm vui vẻ.
Ăn xong Thẩm Đằng liền dỗ Mộ Thiếu Cẩn đi ngủ, tiện thể cậu cũng đã xếp sẵn đồ đạc vào vali, anh trực tiếp đem vali sang phòng chính, xếp đồ của cậu vào phòng anh.
Mộ Thiếu Cẩn quá mệt mỏi nên nằm không bao lâu đã ngủ rất say.
Nghĩ tới chuyện khi nãy anh nói muốn dùng Mộ Thiếu Cẩn đăng ký kết hôn, Thẩm Đằng đi vào thư phòng lục tìm trong ngăn kéo ra một xấp giấy tờ. C
Mấy năm trước Tiểu Cẩn vẫn là trẻ vị thành niên, anh muốn nhận nuôi cậu cần phải có giấy tờ xác nhận quan hệ nhận nuôi, khi đó anh ghi đại là mối quan hệ cha và con nuôi.
Mặc dù anh chỉ hơn Tiều Cẩn gần sáu tuổi, nhưng trên giấy tờ hộ khẩu anh là cha nuôi của Tiểu Cần, điều này anh chưa bao giờ nói cho cậu ấy biết, bình thường cũng chỉ yêu cầu cậu gọi anh là tiên sinh chứ không phải là cha.
Nếu muốn đăng ký kết hôn thì mối quan hệ này cần phải được loại bỏ.
Thực ra chuyện này anh đã tính chuẩn bị từ trước rồi, ngay hôm Tiểu Cần tròn 18 tuổi anh đã gửi đơn giải bỏ mối quan hệ cha con này.
Thẩm Đằng lấy điện thoại gọi vào một dãy số " Alo, giấy tờ lần trước tôi nhờ cậu làm đã hoàn thành chưa?".
Bên kia vang lên giọng ngái ngủ của ai đó " Cậu bị điên à gọi vào giờ này".
Người mắng một hồi xong mới bõ tức mà trả lời " Làm xong rồi, hôm qua vừa cập nhật lên hệ thống, tôi bận quá quên chưa nói với cậu".
"Ừm, cảm ơn cậu, hôm nào rảnh tôi mời cậu một bữa".
" Nhớ đấy nhé" Người kia có vẻ tỉnh táo hơn một chút " Mà cậu cắt đứt quan hệ cha con với nhóc kia làm gì vậy, đang yên đang lành mà, hay thằng nhóc đó nhăm nhe tài sản của cậu?".
Thẩm Đằng chậc lưỡi một cái " Mấy người luật sư các cậu có vẻ hay suy diễn tình tiết quá nhỉ, thôi được rồi không quấy rầy cậu nữa, tôi tắt máy đây".
* Tút*
Người kia nhìn điện thoại đã tắt máy mà gắt gỏng "Xi! Cậu cũng biết là đang làm phiền tôi cơ đấy".
Vừa tắt máy thì Thẩm Đằng lại có cuộc gọi tới, là ba của anh gọi "' Alo, ba lớn gọi con có chuyện gì vậy?".
Bên kia vang lên giọng nói bằng tiếng anh " Khi nãy con nhắn tin cho ba nhỏ nói muốn kết hôn là sao?".
Thẩm Đằng ấn đổi sang cuộc gọi video, thì ra ba lớn và ba nhỏ đang ngồi cạnh nhau " Là Tiểu Cẩn, con quyết định sẽ lấy em ấy".
Mộ Thiếu Cẩn ở nhà Thẩm Đằng đã mấy năm, người này của anh đều biết tới sự tồn tại của cậu.
Thẩm Hà, ba nhỏ của Thẩm Đằng lên tiếng " Là cậu nhóc ngoan ngoãn ở nhà con đấy hả?".
" Vâng".
Thầm Hà nhìn Vincent, đứa nhỏ Thẩm Đằng này từ nhỏ đã ít khi hứng thú tới việc gì, luôn hững hờ với hầu hết mọi người, bọn họ còn lo anh không tìm được bạn đời.
Vincent hỏi " Không phải con thích tiểu thiếu gia nhà họ Quỳ sao? Đừng có bắt nạt thằng nhóc kia".
Thẩm Đằng thở dài một hơi " Con không có thích Quỳ Linh Lam, chỉ là hồi còn đi học có chơi chung thôi, sao ai cũng nghĩ là con thích cậu ấy vậy, con tuyệt đối không có".
Thẩm Hà cúi lại gần màn hình nhìn con trai mình " Là con dụ dỗ nhóc Cẩn? Đừng tưởng ba không hiểu con, thằng nhóc năm nay mới vừa qua 18 tuổi không lầu đầu".
" Em ấy bị bệnh..." Thầm Đằng giải thích cho hai người một hồi lí do vì sao anh lại làm như vậy, trình bày rõ ràng tình cảm của anh với Mộ Thiếu Cẩn như đang thuyết trình dự án ở công ty.
" Thằng bé không có người thân, con phải đối xử tốt hơn với thằng bé" Thẩm Hà đáp.
Thẩm Đằng trả lời chắc nịch " Con thề".
Từ ngày đầu tiên anh gặp cậu lưu lạc ở trong rừng anh đã bị hút hồn rồi.
Thẩm Đằng là người yêu thích tự do, mạnh mẽ không rằng buộc, kiểu người yếu đuối như Quỳ Linh Lam không phải gu của anh.
Ngày đó anh đi du lịch mạo hiểm bằng ngựa trên núi gặp Mộ Thiếu Cẩn bị đánh cho bẩm dập cả người, hai tay bị gãy, chân cũng đi không nổi nhưng lại mạnh mẽ vô cùng thoát khỏi bọn buôn người, ánh mắt cậu mạnh mẽ, trong sáng và tự do y hệt như anh vậy.
Đó là lí do vì sao anh lại cứu cậu và đưa về thành phố nhận nuôi.
Ngày hôm Mộ Thiếu Cẩn tự cắt tay rồi chạy khỏi nhà tới bên hồ, nhìn vết thương của cậu, lại nhìn đoạn đường dài cậu đã di chuyển trong đêm anh lại nhớ tới thiếu niên nhỏ bé năm nào kia.
Vì anh biết cậu mạnh mẽ chỉ là bề ngoài, bên trong thật ra lại yếu đuối vô cùng, cho nên anh tự dặn lòng mình rằng sẽ không để cậu phải chịu khổ thêm nữa, anh sẽ trở thành bờ vai mà Tiểu Cẩn có thể dựa vào.
Mộ Thiếu Cần gật đầu " Ưm" một cái.
Lúc này bụng cậu bỗng réo lên liên hồi, lúc tối không có tâm trạng nên còn chưa ăn gì cả.
Thẩm Đằng cũng chưa ăn gì, anh còn tưởng nhóc con thức muộn nên mới đói, định xuống bếp kiếm chút đồ ăn, ai ngờ mở tủ lạnh ra từng đĩa đồ ăn còn nguyên được xếp gọn gàng chứng tỏ điều gì.
"Tiều Cần".
Mộ Thiếu Cần bám sau lưng anh hối lỗi.
Tâm trạng Mộ Thiếu Cẩn khó khăn lắm mới tốt hơn chút, Thẩm Đằng lúc này không dám mắng hay trách cứ gì cậu cả.
Anh chỉ đành đem đồ ăn ra hâm nóng lại, hai người giản dị, ấm cúng cùng nhau ăn một bữa đêm vui vẻ.
Ăn xong Thẩm Đằng liền dỗ Mộ Thiếu Cẩn đi ngủ, tiện thể cậu cũng đã xếp sẵn đồ đạc vào vali, anh trực tiếp đem vali sang phòng chính, xếp đồ của cậu vào phòng anh.
Mộ Thiếu Cẩn quá mệt mỏi nên nằm không bao lâu đã ngủ rất say.
Nghĩ tới chuyện khi nãy anh nói muốn dùng Mộ Thiếu Cẩn đăng ký kết hôn, Thẩm Đằng đi vào thư phòng lục tìm trong ngăn kéo ra một xấp giấy tờ. C
Mấy năm trước Tiểu Cẩn vẫn là trẻ vị thành niên, anh muốn nhận nuôi cậu cần phải có giấy tờ xác nhận quan hệ nhận nuôi, khi đó anh ghi đại là mối quan hệ cha và con nuôi.
Mặc dù anh chỉ hơn Tiều Cẩn gần sáu tuổi, nhưng trên giấy tờ hộ khẩu anh là cha nuôi của Tiểu Cần, điều này anh chưa bao giờ nói cho cậu ấy biết, bình thường cũng chỉ yêu cầu cậu gọi anh là tiên sinh chứ không phải là cha.
Nếu muốn đăng ký kết hôn thì mối quan hệ này cần phải được loại bỏ.
Thực ra chuyện này anh đã tính chuẩn bị từ trước rồi, ngay hôm Tiểu Cần tròn 18 tuổi anh đã gửi đơn giải bỏ mối quan hệ cha con này.
Thẩm Đằng lấy điện thoại gọi vào một dãy số " Alo, giấy tờ lần trước tôi nhờ cậu làm đã hoàn thành chưa?".
Bên kia vang lên giọng ngái ngủ của ai đó " Cậu bị điên à gọi vào giờ này".
Người mắng một hồi xong mới bõ tức mà trả lời " Làm xong rồi, hôm qua vừa cập nhật lên hệ thống, tôi bận quá quên chưa nói với cậu".
"Ừm, cảm ơn cậu, hôm nào rảnh tôi mời cậu một bữa".
" Nhớ đấy nhé" Người kia có vẻ tỉnh táo hơn một chút " Mà cậu cắt đứt quan hệ cha con với nhóc kia làm gì vậy, đang yên đang lành mà, hay thằng nhóc đó nhăm nhe tài sản của cậu?".
Thẩm Đằng chậc lưỡi một cái " Mấy người luật sư các cậu có vẻ hay suy diễn tình tiết quá nhỉ, thôi được rồi không quấy rầy cậu nữa, tôi tắt máy đây".
* Tút*
Người kia nhìn điện thoại đã tắt máy mà gắt gỏng "Xi! Cậu cũng biết là đang làm phiền tôi cơ đấy".
Vừa tắt máy thì Thẩm Đằng lại có cuộc gọi tới, là ba của anh gọi "' Alo, ba lớn gọi con có chuyện gì vậy?".
Bên kia vang lên giọng nói bằng tiếng anh " Khi nãy con nhắn tin cho ba nhỏ nói muốn kết hôn là sao?".
Thẩm Đằng ấn đổi sang cuộc gọi video, thì ra ba lớn và ba nhỏ đang ngồi cạnh nhau " Là Tiểu Cẩn, con quyết định sẽ lấy em ấy".
Mộ Thiếu Cẩn ở nhà Thẩm Đằng đã mấy năm, người này của anh đều biết tới sự tồn tại của cậu.
Thẩm Hà, ba nhỏ của Thẩm Đằng lên tiếng " Là cậu nhóc ngoan ngoãn ở nhà con đấy hả?".
" Vâng".
Thầm Hà nhìn Vincent, đứa nhỏ Thẩm Đằng này từ nhỏ đã ít khi hứng thú tới việc gì, luôn hững hờ với hầu hết mọi người, bọn họ còn lo anh không tìm được bạn đời.
Vincent hỏi " Không phải con thích tiểu thiếu gia nhà họ Quỳ sao? Đừng có bắt nạt thằng nhóc kia".
Thẩm Đằng thở dài một hơi " Con không có thích Quỳ Linh Lam, chỉ là hồi còn đi học có chơi chung thôi, sao ai cũng nghĩ là con thích cậu ấy vậy, con tuyệt đối không có".
Thẩm Hà cúi lại gần màn hình nhìn con trai mình " Là con dụ dỗ nhóc Cẩn? Đừng tưởng ba không hiểu con, thằng nhóc năm nay mới vừa qua 18 tuổi không lầu đầu".
" Em ấy bị bệnh..." Thầm Đằng giải thích cho hai người một hồi lí do vì sao anh lại làm như vậy, trình bày rõ ràng tình cảm của anh với Mộ Thiếu Cẩn như đang thuyết trình dự án ở công ty.
" Thằng bé không có người thân, con phải đối xử tốt hơn với thằng bé" Thẩm Hà đáp.
Thẩm Đằng trả lời chắc nịch " Con thề".
Từ ngày đầu tiên anh gặp cậu lưu lạc ở trong rừng anh đã bị hút hồn rồi.
Thẩm Đằng là người yêu thích tự do, mạnh mẽ không rằng buộc, kiểu người yếu đuối như Quỳ Linh Lam không phải gu của anh.
Ngày đó anh đi du lịch mạo hiểm bằng ngựa trên núi gặp Mộ Thiếu Cẩn bị đánh cho bẩm dập cả người, hai tay bị gãy, chân cũng đi không nổi nhưng lại mạnh mẽ vô cùng thoát khỏi bọn buôn người, ánh mắt cậu mạnh mẽ, trong sáng và tự do y hệt như anh vậy.
Đó là lí do vì sao anh lại cứu cậu và đưa về thành phố nhận nuôi.
Ngày hôm Mộ Thiếu Cẩn tự cắt tay rồi chạy khỏi nhà tới bên hồ, nhìn vết thương của cậu, lại nhìn đoạn đường dài cậu đã di chuyển trong đêm anh lại nhớ tới thiếu niên nhỏ bé năm nào kia.
Vì anh biết cậu mạnh mẽ chỉ là bề ngoài, bên trong thật ra lại yếu đuối vô cùng, cho nên anh tự dặn lòng mình rằng sẽ không để cậu phải chịu khổ thêm nữa, anh sẽ trở thành bờ vai mà Tiểu Cẩn có thể dựa vào.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương