Nhóc Ngốc Làm Thế Thân
Chương 27
Tới ngày đi du lịch...
Mộ Thiếu Cẩn lần đầu tiên tới thành phố này, nơi này nằm ở phía nam, thời tiết hơi nóng hơn nhưng lại gần biển, là một thành phố du lịch chính hiệu.
Mộ Thiếu Cần háo hức vô cùng nhưng vì chướng ngại tâm lý nên cậu vẫn không dám thể hiện quá nhiều ở nơi đông người.
Ba người đi vào khách sạn đã đặt trước, Mộ Thiếu Cẩn và Thầm Đằng ở một phòng, Thẩm Hy ở một phòng khác ở bên cạnh.
Thẩm Đằng và Mộ Thiếu Cẩn sau khi sắp xếp đồ đạc xong thì định ra ngoài ăn tối, ai ngờ vừa mở cửa ra thì thấy
Thầm Hy đang loay hoay gõ cửa phòng đối diện.
"Lam ca, anh có ở đó không?".
Mộ Thiếu Cẩn hững lại, ai cơ, Lam ca nào?
Thẩm Đằng cũng đứng lại nhìn xem, Thẩm Hy thấy hai người thì cười chào hỏi " Hai người đi ăn à, đợi em chút".
Thẩm Đằng hỏi " Lam ca? Quỳ Linh Lam cũng tới đây à?".
Thẩm Hy nhướn mày "Em quên nói với mọi người à, Lam ca tới đây từ sáng nay, hôm qua anh ấy có bảo em rồi, còn rủ em tới chơi nhưng hôm qua em hơi bận nên chưa đi được, sau đó nghe nói hai người cũng đi chơi ở đây nên em mới xin đi cùng đó, đều là người quen cả, càng đồng càng vui mà".
Thẩm Đằng nghiêng đầu nhíu mày " Trùng hợp như vậy sao?".
Anh quay sang Mộ Thiếu Cẩn " Đi thôi, kệ bọn họ".
Mộ Thiếu Cẩn "' Dạ" một cái rồi đi theo Thẩm Đằng ra thang máy, cậu hơi ngoảnh lại nhìn căn phòng đối diện.
Quỳ Linh Lam mở cửa ra cùng Thẩm Hy chào hỏi thân thiết.
" Em tới lâu chưa?".
"Em mới tới thôi, có cả anh trai và anh dâu em nữa, họ ở phòng đối diện anh đó" Thẩm Hy ngại ngùng gãi đầu đáp.
Quỳ Linh Lam ánh mắt buồn rầu nhìn sang phòng đối diện sau lưng Thẩm Hy " Um, anh cũng đang chuẩn bị ra ngoài ăn cơm, em ăn chưa, cùng đi ăn với anh nhé".
Thẩm Hy cười đáp "Được, hai người kia đi lẻ rồi, một mình em chán lắm, mình cùng đi ăn đi".
Quỳ Linh Lam đi vào thang máy lén thở dài một cái, đúng là định mệnh trêu ngươi mà. Vốn dĩ thất tình nên muốn đi chơi cho khuây khỏa lại gặp phải Thẩm Đằng cùng Mộ Thiếu Cần.
Trêu ngươi thật.
Trong khách sạn có một nhà hàng nổi tiếng của một đầu bếp ba sao nổi danh cả nước, Thẩm Đằng đặt một bàn ở trong góc không quá nổi bật vì sợ Mộ Thiếu Cẩn sẽ ngại.
Cách bọn họ không xa có một người có vẻ là một blogger ẩm thực vừa livestream vừa bình luận về món ăn, nghe câu từ chủ yếu là khiêu khích vị đầu bếp ba sao của nhà hàng này.
Thế nhưng khi anh ta ăn miếng đầu tiên thì lập tức im miệng lại thưởng thức, nhìn dáng vẻ có vẻ là không cam tâm nhưng vẫn công tâm khen món ăn của vị đầu bếp kia.
Người trong ngành đương nhiên có khác biệt, Mộ Thiếu Cẩn ăn đồ ngon chỉ cảm thấy nó ngon hoặc không ngon, nhưng nghe người kia miêu tả món ăn chi tiết tới từng gia vị khiến cậu cũng thấy thật vi diệu.
Thẩm Đằng thấy Mộ Thiếu Cẩn nghe tới không khép miệng lại thì cảm thấy buồn cười " Đầu bếp ở đây không giống những đầu bếp ở nhà hàng tây kia, anh ta kết hợp rất tốt giữa ẩm thực châu âu và ẩm thực châu á, càng chú trọng nhiều hơn về khẩu vị ẩm thực châu á của chúng ta nên món ăn vô cùng thú vị và đặc sắc".
Mộ Thiếu Cẩn nghe xong thì đáp " Thì ra là vậy, đúng là đầu bếp ba sao có khác, em vốn nghĩ những nhà hàng sang trọng thế này thường nấu theo khẩu vị phương tây, em ăn không quen".
Anh chàng blogger kia cầm máy quay lên quay một vòng hoàn cảnh nhà hàng, vừa hay lướt qua Mộ Thiếu Cẩn và
Thẩm Đằng, còn ở một góc không xa khác thì có Thẩm Hy và Quỳ Linh Lam vừa bước vào nhà hàng đang được phục vụ dẫn ra chỗ ngồi.
Bình luận trong livestream lập tức bùng nổ vì số lượng trai đẹp tăng đột biến.
"Này, chủ blog, anh quay lại góc bên kia một chút, tôi muốn nhìn lại người kia, hình như nhìn hơi quen mắt".
" Để tôi nhớ lại xem nào, ai được nhỉ?".
Chủ blogger đọc bình luận thấy vậy thì chỉ đành xin lỗi " Nhà hàng có tính bảo mật nhất định, khách ở đây không phú cũng quý, vừa rồi tôi ăn quá ngon nên vui mừng quay một vòng, các bạn cũng đừng để ý quá nhiều, tôi chỉ là một blogger ẩm thực có chút danh tiếng, so với mấy vị kia tôi đụng không nôi".
Mộ Thiếu Cẩn lần đầu tiên tới thành phố này, nơi này nằm ở phía nam, thời tiết hơi nóng hơn nhưng lại gần biển, là một thành phố du lịch chính hiệu.
Mộ Thiếu Cần háo hức vô cùng nhưng vì chướng ngại tâm lý nên cậu vẫn không dám thể hiện quá nhiều ở nơi đông người.
Ba người đi vào khách sạn đã đặt trước, Mộ Thiếu Cẩn và Thầm Đằng ở một phòng, Thẩm Hy ở một phòng khác ở bên cạnh.
Thẩm Đằng và Mộ Thiếu Cẩn sau khi sắp xếp đồ đạc xong thì định ra ngoài ăn tối, ai ngờ vừa mở cửa ra thì thấy
Thầm Hy đang loay hoay gõ cửa phòng đối diện.
"Lam ca, anh có ở đó không?".
Mộ Thiếu Cẩn hững lại, ai cơ, Lam ca nào?
Thẩm Đằng cũng đứng lại nhìn xem, Thẩm Hy thấy hai người thì cười chào hỏi " Hai người đi ăn à, đợi em chút".
Thẩm Đằng hỏi " Lam ca? Quỳ Linh Lam cũng tới đây à?".
Thẩm Hy nhướn mày "Em quên nói với mọi người à, Lam ca tới đây từ sáng nay, hôm qua anh ấy có bảo em rồi, còn rủ em tới chơi nhưng hôm qua em hơi bận nên chưa đi được, sau đó nghe nói hai người cũng đi chơi ở đây nên em mới xin đi cùng đó, đều là người quen cả, càng đồng càng vui mà".
Thẩm Đằng nghiêng đầu nhíu mày " Trùng hợp như vậy sao?".
Anh quay sang Mộ Thiếu Cẩn " Đi thôi, kệ bọn họ".
Mộ Thiếu Cẩn "' Dạ" một cái rồi đi theo Thẩm Đằng ra thang máy, cậu hơi ngoảnh lại nhìn căn phòng đối diện.
Quỳ Linh Lam mở cửa ra cùng Thẩm Hy chào hỏi thân thiết.
" Em tới lâu chưa?".
"Em mới tới thôi, có cả anh trai và anh dâu em nữa, họ ở phòng đối diện anh đó" Thẩm Hy ngại ngùng gãi đầu đáp.
Quỳ Linh Lam ánh mắt buồn rầu nhìn sang phòng đối diện sau lưng Thẩm Hy " Um, anh cũng đang chuẩn bị ra ngoài ăn cơm, em ăn chưa, cùng đi ăn với anh nhé".
Thẩm Hy cười đáp "Được, hai người kia đi lẻ rồi, một mình em chán lắm, mình cùng đi ăn đi".
Quỳ Linh Lam đi vào thang máy lén thở dài một cái, đúng là định mệnh trêu ngươi mà. Vốn dĩ thất tình nên muốn đi chơi cho khuây khỏa lại gặp phải Thẩm Đằng cùng Mộ Thiếu Cần.
Trêu ngươi thật.
Trong khách sạn có một nhà hàng nổi tiếng của một đầu bếp ba sao nổi danh cả nước, Thẩm Đằng đặt một bàn ở trong góc không quá nổi bật vì sợ Mộ Thiếu Cẩn sẽ ngại.
Cách bọn họ không xa có một người có vẻ là một blogger ẩm thực vừa livestream vừa bình luận về món ăn, nghe câu từ chủ yếu là khiêu khích vị đầu bếp ba sao của nhà hàng này.
Thế nhưng khi anh ta ăn miếng đầu tiên thì lập tức im miệng lại thưởng thức, nhìn dáng vẻ có vẻ là không cam tâm nhưng vẫn công tâm khen món ăn của vị đầu bếp kia.
Người trong ngành đương nhiên có khác biệt, Mộ Thiếu Cẩn ăn đồ ngon chỉ cảm thấy nó ngon hoặc không ngon, nhưng nghe người kia miêu tả món ăn chi tiết tới từng gia vị khiến cậu cũng thấy thật vi diệu.
Thẩm Đằng thấy Mộ Thiếu Cẩn nghe tới không khép miệng lại thì cảm thấy buồn cười " Đầu bếp ở đây không giống những đầu bếp ở nhà hàng tây kia, anh ta kết hợp rất tốt giữa ẩm thực châu âu và ẩm thực châu á, càng chú trọng nhiều hơn về khẩu vị ẩm thực châu á của chúng ta nên món ăn vô cùng thú vị và đặc sắc".
Mộ Thiếu Cẩn nghe xong thì đáp " Thì ra là vậy, đúng là đầu bếp ba sao có khác, em vốn nghĩ những nhà hàng sang trọng thế này thường nấu theo khẩu vị phương tây, em ăn không quen".
Anh chàng blogger kia cầm máy quay lên quay một vòng hoàn cảnh nhà hàng, vừa hay lướt qua Mộ Thiếu Cẩn và
Thẩm Đằng, còn ở một góc không xa khác thì có Thẩm Hy và Quỳ Linh Lam vừa bước vào nhà hàng đang được phục vụ dẫn ra chỗ ngồi.
Bình luận trong livestream lập tức bùng nổ vì số lượng trai đẹp tăng đột biến.
"Này, chủ blog, anh quay lại góc bên kia một chút, tôi muốn nhìn lại người kia, hình như nhìn hơi quen mắt".
" Để tôi nhớ lại xem nào, ai được nhỉ?".
Chủ blogger đọc bình luận thấy vậy thì chỉ đành xin lỗi " Nhà hàng có tính bảo mật nhất định, khách ở đây không phú cũng quý, vừa rồi tôi ăn quá ngon nên vui mừng quay một vòng, các bạn cũng đừng để ý quá nhiều, tôi chỉ là một blogger ẩm thực có chút danh tiếng, so với mấy vị kia tôi đụng không nôi".
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương