Nhóc Ngốc Làm Thế Thân

Chương 37



* Bíp bíp bíp bíp bíp*

Điện thoại của Thẩm Đằng vang lên cảnh báo inh tai, là tiếng thông báo anh không bao giờ muốn nghe thấy nhất.

Khuyên tai nhỏ mà Mộ Thiếu Cần đeo là một thiết bị phát tín hiệu định vị, khi vị trí của Mộ Thiếu Cần xảy ra bất thường thì thông báo sẽ ngay lập tức được gửi tới điện thoại của Thầm Đăng.

Thẩm Hy cũng ở gần đó, tiếng thông báo này cậu ta không hề xa lạ vì trên người cậu ta và Thẩm Đằng cũng có một cái thiết bị định vị này.

Thẩm Hy bất giác sờ lên sau tai, cảnh báo này chắc không phải của mình chứ?

Thẩm Đằng nhìn vị trí chấm đỏ của Mộ Thiếu Cẩn trên bản đồ mà hai tay run lên "' Tiểu Cẩn xảy ra chuyện rồi".

Thẩm Hy vội vàng đứng dậy đuổi theo Thẩm Đằng " Lam Ca đi cùng anh dâu mà, sao lại xảy ra chuyện được".

Thẩm Hy nghĩ tới chuyện gì mà hai tay ôm mặt " Chẳng lẽ... Lam ca vẫn chưa từ bỏ, hai người họ vì tranh giành anh nên động tay động chân rồi chứ?".

" Không biết" Thẩm Đằng lao vút ra lối đường mòn.

Anh chạy tới đúng vị trí ban nãy Mộ Thiếu Cẩn và Quỳ Linh Lam bị tấn công rồi nhìn vị trí chấm đỏ.

Thẩm Hy nhanh chóng đuổi kịp, cậu ta nhìn vị trí trên điện thoại của Thẩm Đằng rồi nhìn ra sườn dốc trước mặt, máu trong người như đông cứng lại.

" Bọn họ... ngã xuống núi rồi".

Thẩm Đằng ấn số máy gọi cứu hộ, anh xem xét tình hình vị trí xung quanh sau đó leo xuống sườn dốc.



Thầm Hy nuốt nước bọt sợ hãi " Anh, nguy hiểm lắm, chúng ta chờ cứu hộ tới được không?".

Thẩm Đằng vỗ nhẹ vai Thẩm Hy " Anh sẽ không sao, em ở đây chờ cứu hộ tới chỉ dẫn cho họ, anh tin tưởng vào em".

Thẩm Hy không nghĩ tới chuyến đi chơi này lại trở thành như vậy.

Thẩm Đằng quan sát mặt đất xung quanh, phát hiện một hòn đá lớn bên góc kia có vệt máu, anh càng lo lắng hơn.

"Tiểu Cẩn, đợi anh, anh tới cứu em đây".

Mộ Thiếu Cẩn và Quỳ Linh Lam lăn xuống một con suối nhỏ.

Quỳ Linh Lam đau đớn không cử động được nữa, bàn tay vẫn đang chảy máu.

Mộ Thiếu Cẩn mặc dù không bị chảy máu nhưng một bên xương tay và chân có lẽ bị trật khớp rồi. Cậu cố gắng bò dậy rồi kéo Quỳ Linh Lam đang một nữa người ngâm dưới nước lên bờ.

" Tôi sắp chết rồi" Quỳ Linh Lam thều thào.

Mộ Thiếu Cẩn cắn răng nhịn đau vác Quỳ Linh Lam trên lưng kéo lê đi " Anh không chết được đâu, tôi sẽ không để anh chết đâu".

Khoảnh khắc khi lăn xuống cậu cũng nhìn thấy hòn đá nhọn đó nhưng không kịp làm gì, càng không ngờ Quỳ Linh Lam sẽ cứu cậu, cậu nợ anh ta một mạng cho nên cậu sẽ cố gắng trả cái ơn này để anh ta không thể lấy cớ đó ép cậu rời bỏ tiền sinh được.

Quỳ Linh Lam cao hơn Mộ Thiếu Cẩn hơn nữa cái đầu cho nên cậu không cõng nổi anh ta, hai chân anh ta vẫn quệt xuống dưới đất.



Trời có vẻ như sắp có mưa, tiếng sấm ùng ùng vang từ xa tới.

Mộ Thiếu Cẩn mặc dù đau đớn vô cùng nhưng cậu chịu được, cậu cố gắng kiên trì đưa Quỳ Linh Lam tới một hang đá cách đó không xa.

Cậu đặt Quỳ Linh Lam ngồi dựa lên tảng đá, chính mình liền ngã đổ xuống vì chân cậu đứng không vững nữa rồi.

Mộ Thiếu Cẩn nằm trên đất, tầm mắt của cậu đụng trúng bàn tay của Quỳ Linh Lam " Này, sao tay của anh vẫn còn chảy máu vậy?".

Mộ Thiếu Cẩn đột nhiên nhớ tới một mảnh ký ức nọ, người bạn của tiên sinh quát lên với cậu sau khi Quỳ Linh Lam bị ngã trong phòng bếp tối hôm đó " Cậu có biết là Lam ca bị chứng khó đông máu hay không?".

Bởi hôm đó có quá nhiều thứ xảy ra nên cậu nhất thời không chú ý tới điểm này.

Cậu ngầng đầu lên nhìn "Anh bị khó đông máu đúng không?".

Quỳ Linh Lam đôi môi nhợt nhạt đáp lại " Ừm, nếu tới sáng mai mới có người tìm thấy chúng ta thì lúc đó tôi đã chết khô máu rồi".

Mộ Thiếu Cẩn cố gắng ngồi dậy, tay cậu đau nhói như bị ai cắt đứt mất gân tay vậy, cậu cởi áo khoác ngoài ra quấn quang cẳng tay Quỳ Linh Lam rồi buộc chặt lại " Như vậy sẽ đỡ hơn".

" Không có tác dụng đâu, đằng nào tôi cũng không muốn sống, chẳng qua không ngờ sẽ chết một cách lãng xẹt như vậy".

Trời bắt đầu đồ mưa, tiếng nước mưa rơi vào cành lá vang lên lộp độp, thảm cỏ sũng nước bắt đầu bốc lên mùi đất.

Mộ Thiếu Cẩn nhìn ra ngoài cửa hang "Anh đợi tôi một chút, tôi đã nói không để anh chết thì nhất định anh không được chết".

Quỳ Linh Lam còn chưa kịp phản ứng lại thì Mộ Thiếu Cẩn đã lảo đảo đi ra khỏi hang tiến vào cơn mưa trong màn đêm tối.
Chương trước Chương tiếp