Nhóc Ngốc Làm Thế Thân
Chương 43
Mấy ngày sau, ngày nào Quỳ Linh Lam cũng thỉnh thoảng chạy sang làm phiền, Thẩm Đằng canh giữ cửa vô cùng chặt chẽ.
Mộ Thiếu Cần vẫn còn sốc văn hóa vì câu kia của anh ta, cái gì mà chỉ cần cậu thích thì tôi ở trên hay dưới đều được.
Mộ Thiếu Cẩn chỉ biết cậu yêu tiên sinh, chưa từng nghĩ tới việc nằm trên hay dưới mà cậu chỉ nghĩ rằng tiên sinh luôn chiếm quyền chủ động nên cậu ắt hẳn sẽ nằm dưới, cậu căn bản chưa từng nghĩ tới việc nằm trên.
Lời kia của Quỳ Linh Lam thật sự khiến cậu sốc, cậu cũng có thể làm... công sao?
Còn có, trước nay cậu luôn cho rằng Quỳ Linh Lam ắt hẳn phải là thụ, tưởng tượng ra dáng vẻ Quỳ Linh Lam làm công, Mộ Thiếu Cần không tin nối.
Cậu lắc lắc cái đầu cho văng hết những ý nghĩ đó đi.
Thẩm Đằng giúp Mộ Thiếu Cẩn lau người " Vốn dĩ muốn cho em một kỳ nghỉ vui vẻ, không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy".
Mộ Thiếu Cẩn nhìn anh chăm chú lau người cho mình mà cảm giác cơ thể cứ ngứa ngáy nóng dần lên " Không sao ạ, em vẫn thấy rất vui, được ở bên tiên sinh là em đã thấy vui rồi... ưm!".
Mộ Thiếu Cẩn khá nhạy cảm, Thầm Đằng lau tới một số vị trí trên cơ thể khiến cậu rùng mình.
Thẩm Đằng đang lau liền phát hiện ở đũng quần Mộ Thiếu Cẩn hơi nhô lên, bởi vì đang chữa vết thương nên sau lớp quần áo bệnh nhân bên trong không có đồ lót, khi thứ kia nhô lên nhìn thấy rất dễ dàng nhìn thấy.
Mộ Thiếu Cẩn còn chưa phát giác ra điều này, cậu vẫn đang cố kìm lại cảm giác trong người, thanh thiếu niên trong tuổi 18 khỏe mạnh khó tránh được những việc như thế này, chưa kể đối phương còn là người mình yêu, là chồng hợp pháp của mình.
Thẩm Đằng ngừng tay lại, anh đi ra chốt cửa lại, cũng kéo hết rèm cửa sổ rồi quay lại bên giường.
Mấy hôm nay anh ghen với Quỳ Linh Lam nhưng không hề dám nói, cũng lại sợ Mộ Thiếu Cẩn sau khi hồi phục bệnh tâm lý sẽ rời xa anh nhưng nhìn cậu dễ dàng động tình khi anh chạm vào như vậy khiến Thẩm Đằng cảm thấy vui trong lòng vô cùng.
Thẩm Đằng cúi xuống bất ngờ hôn môi Mộ Thiếu Cẩn rồi hôn tới má, tới vành tai của cậu. Hơi thở của anh làm cậu rùng mình ngứa ngáy.
" Bảo bối, em cứng rồi, để anh giúp em".
Tay Mộ Thiếu Cẩn còn đang bó bột, ngày mai mới được tháo ra vô cùng bất tiện.
Mộ Thiếu Cẩn nâng người ngồi dậy thấy phía dưới mình đã dựng lên thì tai với cổ đều đỏ hết lên, tiên sinh có khi nào nghĩ cậu quá phóng túng không.
" Tiên sinh, không cần đâu, em ổn...mà".
Thẩm Đằng nhíu mày, nhóc con này không cần anh giúp sao, sao lại vậy, hay cậu chán anh rồi.
Không thể nào.
Thấm Đăng vì chứng minh bản thân, anh sẽ không dừng lại.
Thẩm Đằng mò tay chậm rãi xuống phía dưới chạm vào thứ kia của Mộ Thiếu Cẩn.
Mộ Thiếu Cẩn giật bắn mình rồi bắn ra ngay lập tức ướt một mảng quần.
Thẩm Đằng kinh ngạc nhìn cậu, Mộ Thiếu Cẩn cũng kinh ngạc không kém, quá xấu hổ rồi, thế này cậu thà chui xuống gầm giường còn hơn.
Nấm nhỏ bắt đầu ỉu xìu, Thẩm Đằng còn muốn trêu chọc cậu định chạm vào thêm cho nó có tinh thần trở lại, ai ngờ cửa phòng lại bị gõ đùng đùng.
Thẩm Đằng mất hứng kéo quần lên cho Mộ Thiếu Cẩn, đắp chăn kín lại rồi đi ra mở cửa.
Quỳ Linh Lam cười tươi như hoa thò đầu vào " Hai người làm gì mà phải khóa kín cửa vậy". 2
Thẩm Đằng nhìn cái tên làm anh mất hứng mà híp mất đóng sầm cửa vào.
Anh quay sang Mộ Thiếu Cẩn thì lật mặt 180 độ, ẩm cần nói " Để anh giúp em thay quần".
Mộ Thiếu Cẩn thì chỉ muốn kiếm lỗ chui vào mà thôi.
Mộ Thiếu Cần vẫn còn sốc văn hóa vì câu kia của anh ta, cái gì mà chỉ cần cậu thích thì tôi ở trên hay dưới đều được.
Mộ Thiếu Cẩn chỉ biết cậu yêu tiên sinh, chưa từng nghĩ tới việc nằm trên hay dưới mà cậu chỉ nghĩ rằng tiên sinh luôn chiếm quyền chủ động nên cậu ắt hẳn sẽ nằm dưới, cậu căn bản chưa từng nghĩ tới việc nằm trên.
Lời kia của Quỳ Linh Lam thật sự khiến cậu sốc, cậu cũng có thể làm... công sao?
Còn có, trước nay cậu luôn cho rằng Quỳ Linh Lam ắt hẳn phải là thụ, tưởng tượng ra dáng vẻ Quỳ Linh Lam làm công, Mộ Thiếu Cần không tin nối.
Cậu lắc lắc cái đầu cho văng hết những ý nghĩ đó đi.
Thẩm Đằng giúp Mộ Thiếu Cẩn lau người " Vốn dĩ muốn cho em một kỳ nghỉ vui vẻ, không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy".
Mộ Thiếu Cẩn nhìn anh chăm chú lau người cho mình mà cảm giác cơ thể cứ ngứa ngáy nóng dần lên " Không sao ạ, em vẫn thấy rất vui, được ở bên tiên sinh là em đã thấy vui rồi... ưm!".
Mộ Thiếu Cẩn khá nhạy cảm, Thầm Đằng lau tới một số vị trí trên cơ thể khiến cậu rùng mình.
Thẩm Đằng đang lau liền phát hiện ở đũng quần Mộ Thiếu Cẩn hơi nhô lên, bởi vì đang chữa vết thương nên sau lớp quần áo bệnh nhân bên trong không có đồ lót, khi thứ kia nhô lên nhìn thấy rất dễ dàng nhìn thấy.
Mộ Thiếu Cẩn còn chưa phát giác ra điều này, cậu vẫn đang cố kìm lại cảm giác trong người, thanh thiếu niên trong tuổi 18 khỏe mạnh khó tránh được những việc như thế này, chưa kể đối phương còn là người mình yêu, là chồng hợp pháp của mình.
Thẩm Đằng ngừng tay lại, anh đi ra chốt cửa lại, cũng kéo hết rèm cửa sổ rồi quay lại bên giường.
Mấy hôm nay anh ghen với Quỳ Linh Lam nhưng không hề dám nói, cũng lại sợ Mộ Thiếu Cẩn sau khi hồi phục bệnh tâm lý sẽ rời xa anh nhưng nhìn cậu dễ dàng động tình khi anh chạm vào như vậy khiến Thẩm Đằng cảm thấy vui trong lòng vô cùng.
Thẩm Đằng cúi xuống bất ngờ hôn môi Mộ Thiếu Cẩn rồi hôn tới má, tới vành tai của cậu. Hơi thở của anh làm cậu rùng mình ngứa ngáy.
" Bảo bối, em cứng rồi, để anh giúp em".
Tay Mộ Thiếu Cẩn còn đang bó bột, ngày mai mới được tháo ra vô cùng bất tiện.
Mộ Thiếu Cẩn nâng người ngồi dậy thấy phía dưới mình đã dựng lên thì tai với cổ đều đỏ hết lên, tiên sinh có khi nào nghĩ cậu quá phóng túng không.
" Tiên sinh, không cần đâu, em ổn...mà".
Thẩm Đằng nhíu mày, nhóc con này không cần anh giúp sao, sao lại vậy, hay cậu chán anh rồi.
Không thể nào.
Thấm Đăng vì chứng minh bản thân, anh sẽ không dừng lại.
Thẩm Đằng mò tay chậm rãi xuống phía dưới chạm vào thứ kia của Mộ Thiếu Cẩn.
Mộ Thiếu Cẩn giật bắn mình rồi bắn ra ngay lập tức ướt một mảng quần.
Thẩm Đằng kinh ngạc nhìn cậu, Mộ Thiếu Cẩn cũng kinh ngạc không kém, quá xấu hổ rồi, thế này cậu thà chui xuống gầm giường còn hơn.
Nấm nhỏ bắt đầu ỉu xìu, Thẩm Đằng còn muốn trêu chọc cậu định chạm vào thêm cho nó có tinh thần trở lại, ai ngờ cửa phòng lại bị gõ đùng đùng.
Thẩm Đằng mất hứng kéo quần lên cho Mộ Thiếu Cẩn, đắp chăn kín lại rồi đi ra mở cửa.
Quỳ Linh Lam cười tươi như hoa thò đầu vào " Hai người làm gì mà phải khóa kín cửa vậy". 2
Thẩm Đằng nhìn cái tên làm anh mất hứng mà híp mất đóng sầm cửa vào.
Anh quay sang Mộ Thiếu Cẩn thì lật mặt 180 độ, ẩm cần nói " Để anh giúp em thay quần".
Mộ Thiếu Cẩn thì chỉ muốn kiếm lỗ chui vào mà thôi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương