Nhóc Ngốc Làm Thế Thân
Chương 8
Thẩm Đằng nghe vậy thì hoảng hốt " Tôi không tin là do em làm nhưng cứ đợi tôi về rồi giải quyết sau, em bình tĩnh lại, không được làm điều ngu ngốc... Tiểu Cẩn!".
Không nghe thấy tiếng nữa, Thẩm Đằng giơ điện thoại ra mới thấy cuộc gọi là tắt từ lúc nào, anh vội vã lấy áo khoác vắt trên ghế chạy nhanh ra khỏi hành lang bệnh viện.
Đến đoạn rẽ lại bị hai người bạn kia chặn lại.
" Đằng ca, anh đi đâu vậy? Lam ca còn chưa tỉnh mà".
" Đừng nói anh quay về với thằng nhãi kia nhé, nó lại làm trò gì để gọi anh về phải không? Quả nhiên là không tầm thường".
Thẩm Đằng lao tới đấm một cú vào mặt gã " Không tầm thường cái cmm, cút nhanh, tao còn chưa tính sổ với mày đâu".
Nói xong anh lại chạy nhanh ra ngoài mặc cho hai người kia bực tức nổi điên.
Thẩm Đằng vừa ngồi vào xe là phóng như bay, nhanh tay ấn liên lạc với em trai Thẩm Đường.
" Alo, Đằng ca có phi vụ gì sao?".
" Cậu qua nhà anh một chút, cậu nhóc ở nhà anh cậu nhớ chứ, vào kiểm tra giúp anh đừng để cậu ấy xảy ra chuyện".
Thẩm Đường vốn tưởng là chuyện đùa nhưng nghe ra sự nghiêm túc hiếm có từ giọng điệu của Thẩm Đằng nên lập tức chạy ra khỏi nhà.
Mộ Thiếu Cẩn để điện thoại sang một bên, cậu lục thùng rác ra lấy một mảnh thủy tinh đủ to đủ sắc cầm trong tay.
Nếu điều này có thể khiến tiên sinh nguôi giận, vậy thì cũng có làm sao đâu.
Cậu nắm chặt mảnh thủy tinh khiến nó đâm vào lòng bàn tay chảy máu xuống khuỷu tay rồi nhắm mắt nhắm mũi dùng tay này cứa mạnh lên bàn tay còn lại.
Mảnh thủy tinh rơi xuống sàn vỡ ra làm ba mảnh nhỏ, máu theo tay cậu nhỏ xuống sàn thành một vũng nhỏ.
Cậu đã trả gấp đôi rồi, như vậy là ổn nhỉ, tiên sinh sẽ không giận nữa nhỉ.
Mộ Thiếu Cẩn vừa cười vừa khóc trốn trong góc nhà, đèn đã tắt hết tối om, chỉ có ánh trăng sáng lờ mờ rọi vào từ cửa sổ sát đất ở phòng bếp.
Nghe thấy tiếng xe ô tô đỗ ở ngoài sân, có lẽ là tiên sinh trở về, nhưng cậu lại hoảng sợ vô cùng, cậu không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ, xấu xí hiện tại của mình.
" Tiểu Cẩn, cậu có nhà không?".
Mộ Thiếu Cẩn mở to mắt trong bóng đêm mặc dù cậu không thể nhìn rõ thứ gì " Không phải tiên sinh sao? Cũng phải, anh ấy nói sáng sớm mới trở về mà".
Mộ Thiếu Cẩn mở cửa sau ở phòng bếp dẫn ra ngoài sân vườn, cậu đi ra bằng chân đất, lặng lẽ chịu đau trốn đi.
Khi Thẩm Đường đi vào nhà thì Mộ Thiếu Cẩn đã lẩn ra khỏi cổng, đi ra đường lớn chạy vào bóng đêm.
Hồi xưa cậu bị cha đánh đập, đi vào núi hái thuốc bị ngã cũng không nhẹ nhưng tại sao hồi đấy lại không thấy đau, mà hiện tại cậu lại thấy đau như vậy cơ chứ.
Thẩm Đằng đi một vòng quanh tìm kiếm không thấy người đâu, căn bếp có khoảng trống ngăn cách nhìn qua được nhưng lại không nhìn được dưới sàn, Thẩm Đường chỉ nhìn qua không thấy ai nên đi lên tầng tìm kiếm.
Qua một hồi tìm khắp góc ngách không thấy, đang đi xuống cầu thang thì nghe tiếng chuông điện thoại vọng từ dưới tầng lên.
Cậu nhanh chóng chạy xuống tìm kiếm, tiếng vọng ra từ phòng bếp, Thẩm Đường mở cửa phòng bếp, nhìn thấy vũng máu trên sàn thì hoảng hốt vô cùng, cúi xuống nhặt chiếc điện thoại nằm cạnh đó lên.
Là Thẩm Đằng gọi.
" Alo".
Thẩm Đằng thấy là Thẩm Đường tiếp máy thì càng lo lắng hơn " Em ấy đâu rồi?".
Thẩm Đường hít sâu một hơi rồi nói " Nói anh phải thật bình tĩnh nhé, em tìm khắp nhà không thấy, chỉ thấy trong bếp có một vũng máu và thủy tinh vỡ, bên cạnh là một chiếc điện thoại".
Thẩm Đằng thở phào một hơi " Vũng máu đó khả năng là của Tiểu Lam bị ngã lúc dọn dẹp mà ra".
" Cái gì? Lam ca cũng bị thương á? Nhưng mà vết máu này em thấy lạ lắm, trông không giống như bị ngã mà ra chút nào".
Thẩm Đằng hơi khó thở, anh suýt nữa đã va chạm xe với người khác " Ở đâu? Vũng máu ở vị trí nào?".
Thẩm Đường miêu tả lại " Ở ngay phía trước tủ lạnh, khoan đã... sàn nhà nhà anh màu đen hơi khó nhìn nên em khi nãy không để ý, hiện tại bật đèn flash lên soi thì em nhìn thấy có vết chân máu dẫn ra tới cửa nhà".
" Em nghĩ khả năng cậu ấy chạy ra khỏi nhà rồi".
Thẩm Đằng phanh gấp lại bên đường, lồng ngực anh phập phồng liên hồi, cầm lấy điện thoại vào một ứng dụng nào đó.
Tính anh vô cùng chiếm hữu, không những bình thường rất ít khi cho Mộ Thiếu Cẩn ra khỏi nhà, mà còn bắt cậu đeo một cái khuyên tai nhỏ, bên trong có định vị vị trí mọi lúc mọi nơi, anh mừng rằng bản thân đã làm như vậy.
Thẩm Đằng nhìn dấu chấm đỏ càng ngày càng chạy xa hơn khỏi mình mà hai mắt đỏ ngầu " Đường Đường, anh gửi cho cậu vị trí của cậu ấy, có vẻ cách cậu gần hơn, mau đuổi theo".
Thẩm Đường nhận được tin nhắn lập tức đi ra xe, từ nãy tới giờ mất bao nhiêu là thời gian, Mộ Thiếu Cẩn lại đang bị thương, không hiểu sao lại có sức lực đi xa tới như vậy.
Vị trí này cậu nhớ ra hình như ở gần nhà một người quen, lập tức gọi điện thoại.
" Thiệu ca! Anh dâu! giang hồ có chuyện cần trợ giúp" Thẩm Đường hấp tấp nói.
Không nghe thấy tiếng nữa, Thẩm Đằng giơ điện thoại ra mới thấy cuộc gọi là tắt từ lúc nào, anh vội vã lấy áo khoác vắt trên ghế chạy nhanh ra khỏi hành lang bệnh viện.
Đến đoạn rẽ lại bị hai người bạn kia chặn lại.
" Đằng ca, anh đi đâu vậy? Lam ca còn chưa tỉnh mà".
" Đừng nói anh quay về với thằng nhãi kia nhé, nó lại làm trò gì để gọi anh về phải không? Quả nhiên là không tầm thường".
Thẩm Đằng lao tới đấm một cú vào mặt gã " Không tầm thường cái cmm, cút nhanh, tao còn chưa tính sổ với mày đâu".
Nói xong anh lại chạy nhanh ra ngoài mặc cho hai người kia bực tức nổi điên.
Thẩm Đằng vừa ngồi vào xe là phóng như bay, nhanh tay ấn liên lạc với em trai Thẩm Đường.
" Alo, Đằng ca có phi vụ gì sao?".
" Cậu qua nhà anh một chút, cậu nhóc ở nhà anh cậu nhớ chứ, vào kiểm tra giúp anh đừng để cậu ấy xảy ra chuyện".
Thẩm Đường vốn tưởng là chuyện đùa nhưng nghe ra sự nghiêm túc hiếm có từ giọng điệu của Thẩm Đằng nên lập tức chạy ra khỏi nhà.
Mộ Thiếu Cẩn để điện thoại sang một bên, cậu lục thùng rác ra lấy một mảnh thủy tinh đủ to đủ sắc cầm trong tay.
Nếu điều này có thể khiến tiên sinh nguôi giận, vậy thì cũng có làm sao đâu.
Cậu nắm chặt mảnh thủy tinh khiến nó đâm vào lòng bàn tay chảy máu xuống khuỷu tay rồi nhắm mắt nhắm mũi dùng tay này cứa mạnh lên bàn tay còn lại.
Mảnh thủy tinh rơi xuống sàn vỡ ra làm ba mảnh nhỏ, máu theo tay cậu nhỏ xuống sàn thành một vũng nhỏ.
Cậu đã trả gấp đôi rồi, như vậy là ổn nhỉ, tiên sinh sẽ không giận nữa nhỉ.
Mộ Thiếu Cẩn vừa cười vừa khóc trốn trong góc nhà, đèn đã tắt hết tối om, chỉ có ánh trăng sáng lờ mờ rọi vào từ cửa sổ sát đất ở phòng bếp.
Nghe thấy tiếng xe ô tô đỗ ở ngoài sân, có lẽ là tiên sinh trở về, nhưng cậu lại hoảng sợ vô cùng, cậu không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ, xấu xí hiện tại của mình.
" Tiểu Cẩn, cậu có nhà không?".
Mộ Thiếu Cẩn mở to mắt trong bóng đêm mặc dù cậu không thể nhìn rõ thứ gì " Không phải tiên sinh sao? Cũng phải, anh ấy nói sáng sớm mới trở về mà".
Mộ Thiếu Cẩn mở cửa sau ở phòng bếp dẫn ra ngoài sân vườn, cậu đi ra bằng chân đất, lặng lẽ chịu đau trốn đi.
Khi Thẩm Đường đi vào nhà thì Mộ Thiếu Cẩn đã lẩn ra khỏi cổng, đi ra đường lớn chạy vào bóng đêm.
Hồi xưa cậu bị cha đánh đập, đi vào núi hái thuốc bị ngã cũng không nhẹ nhưng tại sao hồi đấy lại không thấy đau, mà hiện tại cậu lại thấy đau như vậy cơ chứ.
Thẩm Đằng đi một vòng quanh tìm kiếm không thấy người đâu, căn bếp có khoảng trống ngăn cách nhìn qua được nhưng lại không nhìn được dưới sàn, Thẩm Đường chỉ nhìn qua không thấy ai nên đi lên tầng tìm kiếm.
Qua một hồi tìm khắp góc ngách không thấy, đang đi xuống cầu thang thì nghe tiếng chuông điện thoại vọng từ dưới tầng lên.
Cậu nhanh chóng chạy xuống tìm kiếm, tiếng vọng ra từ phòng bếp, Thẩm Đường mở cửa phòng bếp, nhìn thấy vũng máu trên sàn thì hoảng hốt vô cùng, cúi xuống nhặt chiếc điện thoại nằm cạnh đó lên.
Là Thẩm Đằng gọi.
" Alo".
Thẩm Đằng thấy là Thẩm Đường tiếp máy thì càng lo lắng hơn " Em ấy đâu rồi?".
Thẩm Đường hít sâu một hơi rồi nói " Nói anh phải thật bình tĩnh nhé, em tìm khắp nhà không thấy, chỉ thấy trong bếp có một vũng máu và thủy tinh vỡ, bên cạnh là một chiếc điện thoại".
Thẩm Đằng thở phào một hơi " Vũng máu đó khả năng là của Tiểu Lam bị ngã lúc dọn dẹp mà ra".
" Cái gì? Lam ca cũng bị thương á? Nhưng mà vết máu này em thấy lạ lắm, trông không giống như bị ngã mà ra chút nào".
Thẩm Đằng hơi khó thở, anh suýt nữa đã va chạm xe với người khác " Ở đâu? Vũng máu ở vị trí nào?".
Thẩm Đường miêu tả lại " Ở ngay phía trước tủ lạnh, khoan đã... sàn nhà nhà anh màu đen hơi khó nhìn nên em khi nãy không để ý, hiện tại bật đèn flash lên soi thì em nhìn thấy có vết chân máu dẫn ra tới cửa nhà".
" Em nghĩ khả năng cậu ấy chạy ra khỏi nhà rồi".
Thẩm Đằng phanh gấp lại bên đường, lồng ngực anh phập phồng liên hồi, cầm lấy điện thoại vào một ứng dụng nào đó.
Tính anh vô cùng chiếm hữu, không những bình thường rất ít khi cho Mộ Thiếu Cẩn ra khỏi nhà, mà còn bắt cậu đeo một cái khuyên tai nhỏ, bên trong có định vị vị trí mọi lúc mọi nơi, anh mừng rằng bản thân đã làm như vậy.
Thẩm Đằng nhìn dấu chấm đỏ càng ngày càng chạy xa hơn khỏi mình mà hai mắt đỏ ngầu " Đường Đường, anh gửi cho cậu vị trí của cậu ấy, có vẻ cách cậu gần hơn, mau đuổi theo".
Thẩm Đường nhận được tin nhắn lập tức đi ra xe, từ nãy tới giờ mất bao nhiêu là thời gian, Mộ Thiếu Cẩn lại đang bị thương, không hiểu sao lại có sức lực đi xa tới như vậy.
Vị trí này cậu nhớ ra hình như ở gần nhà một người quen, lập tức gọi điện thoại.
" Thiệu ca! Anh dâu! giang hồ có chuyện cần trợ giúp" Thẩm Đường hấp tấp nói.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương