Như Mộng
Chương 10
Bầu không khí ngưng đọng, xung quanh chìm vào im lặng như chết. Một lúc lâu sau, giọng hắn mới vang lên: "Tha mạng cho nàng ta? Nàng có biết nàng ta đã làm gì không?"
Giọng hắn khàn đặc, đầy vẻ kìm nén cảm xúc.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn đầy vẻ giận dữ, không khỏi càng thêm hoảng hốt.
"Nàng ta..." Khương Vân Tức đổi giọng, "Bất kể nàng ta đã làm gì, nàng cũng muốn bảo vệ nàng ta?"
"Phải, Liên Chỉ và thiếp từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tình như tỷ muội."
"Chung Lạc Hành, nàng đừng hối hận."
"Vâng, đa tạ Vương gia thành toàn."
Khi đưa Liên Chỉ trở về, nàng ấy chỉ còn thoi thóp. Vân Anh giữ mồm giữ miệng, ta không thể dò hỏi được gì, chỉ nghe nói Khương Vân Tức đã nổi trận lôi đình, trừng phạt rất nhiều người. Liên Chỉ bị kinh hãi trong ngục tối, mấy ngày liền đều giật mình tỉnh giấc giữa đêm, cho dù tỉnh rồi, cũng cả ngày mê man, không hỏi ra được chuyện gì đã xảy ra hôm đó.
9
Trong sinh thần năm nay của ta, may mắn là phụ thân và huynh trưởng đều đang ở kinh thành. Ta đến phủ đệ mới được ban của huynh trưởng, cả nhà cùng nhau dùng bữa cơm đạm bạc. Huynh trưởng uống vài chén rượu, vành mắt đã đỏ lên: "Tương lai của Chung gia tự có nam nhi Chung gia gánh vác. Hôm ấy sau yến tiệc trong cung, phụ thân đã nói, Hạo vương đã ba lòng hai dạ, muội muội không cần phải chịu ấm ức, nếu không vui, cứ dứt khoát hòa ly, Chung gia chúng ta nuôi muội muội được."
Phụ thân nhìn ta, khóe mắt trùng xuống, dường như bỗng chốc già đi vài phần. Ta tựa vào vai mẫu thân, hương thơm quen thuộc khiến lòng người an yên, chẳng biết vì sao lại không kìm được những giọt lệ chực trào. Tẩu tẩu vội vàng ra nói đỡ lời. "Sinh thần của muội muội, sao lại nói những lời không may này... A Hành mau lại đây xem, đây là Viễn Ca bảo chúng ta mang cho muội, cây mã đầu cầm do bậc thầy giỏi nhất Bắc Cương làm ra, muội xem có thích không."
Khi ta trở về phủ thì đã gần canh ba. Một nội quan bưng đồ vật đã đợi ở cửa từ lâu. "Kính chúc chủ nhân bình an, đây là lễ vật mừng sinh thần mà Vương gia sợ không kịp chuẩn bị, trước khi đi đã dặn dò tiểu nhân chuẩn bị."
"Là bức họa 《Kinh Biến Đồ》 của Ngô Đạo Tử." Nội quan hạ thấp giọng nói với ta, "Năm ngoái trong yến tiệc mùa xuân, chủ nhân đã bỏ lỡ bảo vật này, Vương gia đau lòng lắm, luôn sai người đi tìm khắp nơi."
Nội quan mỉm cười không giấu được: "Chỉ có chủ nhân mới khiến Vương gia luôn nhớ thương như vậy."
Trên bề mặt chiếc hộp gỗ đàn hương đỏ, hình chim loan phượng bay lượn được chạm khắc tinh xảo. Ta chạm vào chiếc hộp gấm, nhưng không có hứng thú mở ra.
Khương Vân Tức chiến thắng trở về triều, văn võ bá quan đến chúc mừng, Hoàng thượng ban chiếu chỉ ngay tại triều: "Hạo Vương ngày càng tài giỏi, lập nhiều chiến công hiển hách, cứu giúp đất nước, giải tỏa nỗi lo của trẫm, nên sắc phong làm Thái tử, giao phó giang sơn xã tắc, chọn ngày lành làm lễ sắc phong."
Giọng hắn khàn đặc, đầy vẻ kìm nén cảm xúc.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn đầy vẻ giận dữ, không khỏi càng thêm hoảng hốt.
"Nàng ta..." Khương Vân Tức đổi giọng, "Bất kể nàng ta đã làm gì, nàng cũng muốn bảo vệ nàng ta?"
"Phải, Liên Chỉ và thiếp từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tình như tỷ muội."
"Chung Lạc Hành, nàng đừng hối hận."
"Vâng, đa tạ Vương gia thành toàn."
Khi đưa Liên Chỉ trở về, nàng ấy chỉ còn thoi thóp. Vân Anh giữ mồm giữ miệng, ta không thể dò hỏi được gì, chỉ nghe nói Khương Vân Tức đã nổi trận lôi đình, trừng phạt rất nhiều người. Liên Chỉ bị kinh hãi trong ngục tối, mấy ngày liền đều giật mình tỉnh giấc giữa đêm, cho dù tỉnh rồi, cũng cả ngày mê man, không hỏi ra được chuyện gì đã xảy ra hôm đó.
9
Trong sinh thần năm nay của ta, may mắn là phụ thân và huynh trưởng đều đang ở kinh thành. Ta đến phủ đệ mới được ban của huynh trưởng, cả nhà cùng nhau dùng bữa cơm đạm bạc. Huynh trưởng uống vài chén rượu, vành mắt đã đỏ lên: "Tương lai của Chung gia tự có nam nhi Chung gia gánh vác. Hôm ấy sau yến tiệc trong cung, phụ thân đã nói, Hạo vương đã ba lòng hai dạ, muội muội không cần phải chịu ấm ức, nếu không vui, cứ dứt khoát hòa ly, Chung gia chúng ta nuôi muội muội được."
Phụ thân nhìn ta, khóe mắt trùng xuống, dường như bỗng chốc già đi vài phần. Ta tựa vào vai mẫu thân, hương thơm quen thuộc khiến lòng người an yên, chẳng biết vì sao lại không kìm được những giọt lệ chực trào. Tẩu tẩu vội vàng ra nói đỡ lời. "Sinh thần của muội muội, sao lại nói những lời không may này... A Hành mau lại đây xem, đây là Viễn Ca bảo chúng ta mang cho muội, cây mã đầu cầm do bậc thầy giỏi nhất Bắc Cương làm ra, muội xem có thích không."
Khi ta trở về phủ thì đã gần canh ba. Một nội quan bưng đồ vật đã đợi ở cửa từ lâu. "Kính chúc chủ nhân bình an, đây là lễ vật mừng sinh thần mà Vương gia sợ không kịp chuẩn bị, trước khi đi đã dặn dò tiểu nhân chuẩn bị."
"Là bức họa 《Kinh Biến Đồ》 của Ngô Đạo Tử." Nội quan hạ thấp giọng nói với ta, "Năm ngoái trong yến tiệc mùa xuân, chủ nhân đã bỏ lỡ bảo vật này, Vương gia đau lòng lắm, luôn sai người đi tìm khắp nơi."
Nội quan mỉm cười không giấu được: "Chỉ có chủ nhân mới khiến Vương gia luôn nhớ thương như vậy."
Trên bề mặt chiếc hộp gỗ đàn hương đỏ, hình chim loan phượng bay lượn được chạm khắc tinh xảo. Ta chạm vào chiếc hộp gấm, nhưng không có hứng thú mở ra.
Khương Vân Tức chiến thắng trở về triều, văn võ bá quan đến chúc mừng, Hoàng thượng ban chiếu chỉ ngay tại triều: "Hạo Vương ngày càng tài giỏi, lập nhiều chiến công hiển hách, cứu giúp đất nước, giải tỏa nỗi lo của trẫm, nên sắc phong làm Thái tử, giao phó giang sơn xã tắc, chọn ngày lành làm lễ sắc phong."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương