Như Mộng

Chương 5



Một ân điển nhẹ nhàng, lại khiến sắc mặt Trữ thị thay đổi như đèn kéo quân.

“Như vậy thì nào có hợp lễ chế? Nếu truyền ra ngoài...”

Nàng ta mềm mại, giả tạo nói một tràng dài, lại len lén dò xét sắc mặt ta, để suy đoán ý ta.

Ta bưng chén trà lên, lắc lắc rồi lại đặt xuống. Mấy ngày nay ngủ không được ngon giấc, cả người mệt mỏi.

Liên Văn nghiêm túc nhắc nhở ta: “Vương phi, đến giờ uống thuốc rồi, để muộn e là thuốc nguội mất.”

“Nếu vậy, muội muội xin phép không làm phiền nữa.”

Cuối cùng, tai cũng được yên tĩnh.

Không bao lâu sau, Khương Vân Tức sai người chuyển bốn chum hoa s.ú.n.g vào sân, hơn mười nụ hoa e ấp chờ nở. Nay đã quá mùa hoa, chẳng biết hắn dùng cách nào làm được.

"Vẫn còn giận sao?"

"Vương gia và thiếp thân là phu thê một lòng, chỉ cần vương gia mọi sự như ý thì cả phủ đệ trên dưới mới được an lòng."

Hắn không lộ ra nụ cười như ta dự đoán, ngược lại nhìn ta với vẻ mặt phức tạp. Trong đôi mắt vốn khó dò của hắn, lần đầu tiên ánh lên vài phần khó hiểu. Hắn có được một vương phi hiểu chuyện, chẳng phải là một chuyện đáng mừng sao?

Khương Vân Tức sủng ái Trữ Tú Dung, cả kinh thành không ai là không biết. Tú Lan Uyển, nơi nàng ta ở, sau vài lần tu sửa đã là nơi xa hoa nhất trong vương phủ.

Gần đây, Khương Vân Tức bị ngự sử đàn hặc tội thả quân làm hại dân. Vài vị ngôn quan vốn trung thực chỉ hờ hững chỉ trích vài câu rồi cho qua chuyện.

Trước đây sau lưng hắn chỉ có sự ủng hộ của mẫu tộc ta, nay lại âm thầm lôi kéo một thế lực khác. Trên triều đình, Trữ thái phó và Chung gia bảo vệ hắn, trong hậu viện ta và Trữ Tú Dung chia nhau đối đầu.

Hắn quả thật là đánh một nước cờ hay.

Sau khi được sủng ái hơn hai tháng, Trữ thị truyền ra tin có thai. Khương Vân Tức mừng rỡ, vị nương nương trong cung càng ban tặng ngọc như ý.

Người trong phủ đều nói, gia thế trắc phi Tú Lan Uyển tuy không bằng vương phi, nhưng sự sủng ái của vương gia lại là độc nhất vô nhị.

Nhưng trớ trêu thay, từ khi nàng có thai, vương phủ lại rộn ràng nạp thêm một trắc phi, hai phòng thiếp thất.

Liên Chỉ không biết ở bên ngoài chịu uất ức gì, lúc trở về vô cớ mắng chửi đám nô tỳ trong viện. Liên Văn nghe tin vội vàng đến xử lý, hai tỷ muội không biết sao lại cãi nhau. Liên Chỉ tức giận trốn vào phòng.

"Sao vậy?"

Lúc ta đang sao chép bức họa cổ, gân tay bỗng nhiên co rút, làm b.ắ.n ra một giọt mực, loang ra gần nửa bức.

"Bẩm chủ tử, Liên Chỉ ở trong vườn va phải Trữ thị, bị người ta dạy dỗ quy củ."

"Va chạm thế nào?"
Chương trước Chương tiếp