Như Mộng
Chương 8
Đổi một cánh tay lấy tước vị Hầu tước, giữ được vinh hoa phú quý cho con cháu đời sau, xem như cũng đáng giá nhưng trong lòng chúng ta đều hiểu rõ, huynh ấy từ nay không còn duyên với chiến trường nữa.
Trong cung thay đổi nhanh quá, cây trồng đầu năm nay đã khô héo rụng lá. Gió đêm thoảng qua, những bóng hình từng vui vẻ trò chuyện dường như cũng dần mờ nhạt trong tầm mắt, những chuyện cũ mập mờ kia cuối cùng cũng sẽ tan biến hết.
Trong yến tiệc, Khương Vân Tức nhận nhiệm vụ dẹp loạn Cam Nam, bệ hạ giao toàn bộ binh quyền Nam phủ cho hắn. Xưa kia, sau lưng hắn chỉ có gia tộc họ Chung, nay hắn đã có quan hệ phức tạp với cả văn thần võ tướng. Từng là thế lưỡng hổ phân tranh, nay Khương Vân Tức đột khởi, nắm giữ phân nửa giang sơn Đại Khương.
Cuộc chiến tranh giành ngôi vị trữ quân, thế cục dần rõ ràng.
Trên xe ngựa hồi phủ, chúng ta ngồi ngay ngắn, xe tuy chật hẹp, nhưng một mảnh tay áo cũng không chạm vào nhau.
Tối nay hắn được ban thưởng, kẻ a dua nịnh hót không ít, trên yến tiệc hắn bị chuốc không ít rượu, mùi rượu nồng nặc khiến người ta khó chịu, gió đêm thổi tung rèm, từ ngoài cửa sổ ùa vào, lạnh thấu xương, cảm giác bị bóp nghẹt cổ họng mới hơi dịu đi.
Bỗng nhiên trên đầu gối nặng trĩu, thì ra hắn đã lấy một chiếc chăn ấm đắp lên chân ta.
“Đừng để bị lạnh nữa."
Ta ngoảnh mặt đi, không đáp lại.
"A Hành..." Hắn nắm lấy tay ta, ra vẻ thâm tình quyến luyến.
Ta hờ hững liếc nhìn, thấy mặt hắn ửng đỏ vì say: "Vương gia, chàng say rồi."
Đôi mắt sáng ngời, ta biết hắn không hề say.
"A Hành, nàng nhìn ta một cái."
Thần sắc hắn ảm đạm, khiến người ta khó phân biệt thật giả.
Nếu là vì a dua vinh quang của nhà họ Chung hôm nay, yến tiệc đã tàn, phụ thân và huynh trưởng đã định xong việc phong thưởng, ngôi vị Thái tử của hắn đã nắm chắc trong tay, chẳng cần phải giả vờ trước mặt ta, làm ra vẻ khiến người khác hiểu lầm làm gì?
"Hôm nay là ngày vui của Vương gia, thiếp vẫn chưa kịp chúc mừng. Sau này, thiếp và cả gia tộc họ Chung nhất định sẽ dốc toàn lực, giúp Vương gia đạt được đại nghiệp."
"Nàng nghĩ vậy sao?"
Hắn mò mẫm tay ta, đầu ngón tay thô ráp xoa nắn lòng bàn tay ta, ánh mắt nhìn ta dần dần lạnh lẽo.
"Vương gia, chàng say rồi." Ta cố sức rút tay ra, nhưng bị hắn nắm chặt, không thể nhúc nhích.
Đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào ta không nói một lời, tay ta mất đi sức lực, lòng bàn tay như sắp bị hắn bóp nát.
Đau quá, không rút ra được, cũng không thể phản kháng, ta chỉ có thể vỗ về bàn tay đang siết chặt ta, nịnh nọt cười với hắn: "Vương gia, chàng làm thiếp đau rồi."
Lực trên tay hắn lỏng ra một chút, ta vừa thở phào nhẹ nhõm thì ngay sau đó, hắn đã áp sát người hôn tới.
Theo bản năng, ta vung tay tát một cái, không mạnh, nhưng trong không gian chật hẹp này, lại đặc biệt rõ ràng. Xe ngựa chạy về phía trước, tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe lần lượt vang vọng trên con phố vắng người. Gió thổi tung rèm, để lộ vài tia sáng lạnh lẽo như nước, sắc mặt lạnh lùng của hắn tối sầm không rõ.
Trong cung thay đổi nhanh quá, cây trồng đầu năm nay đã khô héo rụng lá. Gió đêm thoảng qua, những bóng hình từng vui vẻ trò chuyện dường như cũng dần mờ nhạt trong tầm mắt, những chuyện cũ mập mờ kia cuối cùng cũng sẽ tan biến hết.
Trong yến tiệc, Khương Vân Tức nhận nhiệm vụ dẹp loạn Cam Nam, bệ hạ giao toàn bộ binh quyền Nam phủ cho hắn. Xưa kia, sau lưng hắn chỉ có gia tộc họ Chung, nay hắn đã có quan hệ phức tạp với cả văn thần võ tướng. Từng là thế lưỡng hổ phân tranh, nay Khương Vân Tức đột khởi, nắm giữ phân nửa giang sơn Đại Khương.
Cuộc chiến tranh giành ngôi vị trữ quân, thế cục dần rõ ràng.
Trên xe ngựa hồi phủ, chúng ta ngồi ngay ngắn, xe tuy chật hẹp, nhưng một mảnh tay áo cũng không chạm vào nhau.
Tối nay hắn được ban thưởng, kẻ a dua nịnh hót không ít, trên yến tiệc hắn bị chuốc không ít rượu, mùi rượu nồng nặc khiến người ta khó chịu, gió đêm thổi tung rèm, từ ngoài cửa sổ ùa vào, lạnh thấu xương, cảm giác bị bóp nghẹt cổ họng mới hơi dịu đi.
Bỗng nhiên trên đầu gối nặng trĩu, thì ra hắn đã lấy một chiếc chăn ấm đắp lên chân ta.
“Đừng để bị lạnh nữa."
Ta ngoảnh mặt đi, không đáp lại.
"A Hành..." Hắn nắm lấy tay ta, ra vẻ thâm tình quyến luyến.
Ta hờ hững liếc nhìn, thấy mặt hắn ửng đỏ vì say: "Vương gia, chàng say rồi."
Đôi mắt sáng ngời, ta biết hắn không hề say.
"A Hành, nàng nhìn ta một cái."
Thần sắc hắn ảm đạm, khiến người ta khó phân biệt thật giả.
Nếu là vì a dua vinh quang của nhà họ Chung hôm nay, yến tiệc đã tàn, phụ thân và huynh trưởng đã định xong việc phong thưởng, ngôi vị Thái tử của hắn đã nắm chắc trong tay, chẳng cần phải giả vờ trước mặt ta, làm ra vẻ khiến người khác hiểu lầm làm gì?
"Hôm nay là ngày vui của Vương gia, thiếp vẫn chưa kịp chúc mừng. Sau này, thiếp và cả gia tộc họ Chung nhất định sẽ dốc toàn lực, giúp Vương gia đạt được đại nghiệp."
"Nàng nghĩ vậy sao?"
Hắn mò mẫm tay ta, đầu ngón tay thô ráp xoa nắn lòng bàn tay ta, ánh mắt nhìn ta dần dần lạnh lẽo.
"Vương gia, chàng say rồi." Ta cố sức rút tay ra, nhưng bị hắn nắm chặt, không thể nhúc nhích.
Đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào ta không nói một lời, tay ta mất đi sức lực, lòng bàn tay như sắp bị hắn bóp nát.
Đau quá, không rút ra được, cũng không thể phản kháng, ta chỉ có thể vỗ về bàn tay đang siết chặt ta, nịnh nọt cười với hắn: "Vương gia, chàng làm thiếp đau rồi."
Lực trên tay hắn lỏng ra một chút, ta vừa thở phào nhẹ nhõm thì ngay sau đó, hắn đã áp sát người hôn tới.
Theo bản năng, ta vung tay tát một cái, không mạnh, nhưng trong không gian chật hẹp này, lại đặc biệt rõ ràng. Xe ngựa chạy về phía trước, tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe lần lượt vang vọng trên con phố vắng người. Gió thổi tung rèm, để lộ vài tia sáng lạnh lẽo như nước, sắc mặt lạnh lùng của hắn tối sầm không rõ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương