Niềm Vui Nho Nhỏ Của Oan Gia

Chương 6



6.

Sau khi nhận được kết quả, anh ta nói tình trạng của tôi quá đặc biệt, bảo tôi ngồi ở phòng làm việc chờ anh ta trở lại.

Nửa tiếng sau, anh ta vẫn không có tin tức gì, lòng tôi nóng như lửa đốt, móc điện thoại di động ra tìm kiếm vài từ khoá.

Nhìn thấy số liệu lớn và hình ảnh được đẩy lên trang web, có ý muốn chết.

Sau khi thoát khỏi trang web, tôi mở camera trước của điện thoại di động lên, cảm thấy nghĩ mình xót thân khi nhìn hình ảnh phản chiếu của mình.

Nhìn gương mặt không cân đối, trong lòng tôi lại thấy bi thảm… tôi không muốn từ nay về sau, biến thành một người “bịt mặt”, không được thấy ánh sáng…

Bởi vì quá mức xuất thần, tôi hoàn toàn không chú ý Tống Lân đã quay về, cho đến khi nghe thấy hai tiếng ho khan.

“Anh nói thật cho tôi biết, mặt của tôi còn có thể cứu được không?” Tôi nhìn thẳng vào anh ta.

Anh ta nhíu mày, ánh mắt sâu như đại dương: “Liệt cơ mặt sau khi tiêm ngừa chỉ là triệu chứng ngẫu nhiên, các ca bệnh có thể tham khảo không nhiều, thế nên không thể nào dự đoán tình huống cụ thể tiếp theo được.”

Lòng của tôi nhanh chóng trở nên lạnh lẽo: “Cái gì gọi là không thể nào đoán được?”

Lông mày anh ta rủ xuống: “Ý là, từ giờ trở đi, triệu chứng thần kinh trên mặt bị tê dại có thể sẽ giảm bớt, nhưng cũng có thể trở nên nghiêm trọng hơn.”

Tôi tê liệt ngồi trên ghế, ôm đầu, lòng xám như tro tàn.

“Đừng sợ, có tôi ở đây.” Phần lớn là vì thấy tôi đáng thương, anh ta khom người ôm tôi vào lòng, giọng nói êm ái: “Em có thể không tin y thuật của tôi, nhưng phải tin tưởng sức mạnh của y học.”

“Nói nghe dễ thật, anh buông ra trước đi…” Tôi vặn vẹo trong ngực anh ta một cái, không quen với việc thân mật như thế.

“Việc tôi qua lại với em là do dì ngầm đồng ý, tối hôm qua tôi muốn lấy phương thức liên lạc của em và em đồng ý cũng có nghĩa là em đã đồng ý ở bên tôi.” Anh ta không những không buông tay, trái lại còn ôm tôi chặt hơn: “Nói đơn giản, bây giờ tôi là bạn trai em, ôm em là hợp pháp.”

Tôi trợn tròn mắt: “Cho anh phương thức liên lạc là đại diện cho việc đồng ý qua lại?”

“Quy tắc ngầm của việc xem mắt.” Anh ta xoa xoa đầu tôi: “Nếu không tin em có thể hỏi dì.”

Dám để tôi đi tìm bà Lâm đối chất, vậy thì là sự thật, không thể nghi ngờ.

Khi còn bé, tôi đã từng thèm muốn vẻ đẹp của anh ta, bây giờ trong lúc bất chợt lại xác nhận quan hệ người yêu, tôi nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

“Tống Lân, anh nói thật cho tôi, mặt của tôi còn có thể trị được không?” Tôi vô cùng mong đợi hỏi anh ta.

Tiếng nói của anh ta truyền tới từ đỉnh đầu tôi: “Thuốc ngừa của em là do tôi tiêm, nếu mặt thật sự bị tê liệt, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm với em.”

Tôi hít mũi một cái, yêu kiều: “Nếu gương mặt tôi không lành được, anh cũng đừng hối hận…”

“Vậy cứ theo như quy tắc hồi bé, ai hối hận làm chó?” Anh ta mỉm cười.

Tôi bật cười, sự buồn rầu trong lòng tiêu tan một nửa.

Sau đó tôi mới biết, các chỉ số của tôi đều bình thường, việc tê liệt cơ mặt này chỉ là phản ứng tạm thời.

Anh ta cố làm ra vẻ nghiêm trọng chỉ là đào một cái hố, dẫn dụ tôi chủ động nhảy vào trong mà thôi.

Chương trước Chương tiếp