Nợ Anh Lời Xin Lỗi
Chương 3: KẾ SÁCH CỦA ÁI NHƯỢC VY
Trở về nhà, cô hạ người xuống sofa suy nghĩ về anh. Khoé môi nhoẻn nhẹ lên, cô cầm điện thoại gọi cho trợ lý Vương.
“Tôi nghe thưa Ái tổng.”
-Mười phút nữa có mặt ở nhà của tôi!
“Dạ vâng.”
Bắt chéo chân tại sofa, cô nhấp nhẹ ngụm sữa nóng vừa được người làm mang ra. Nghĩ tới Cố Trịnh Khải, cô không khỏi nắm chặt một bàn tay lại, đôi mắt xinh đẹp cũng híp lại suy nghĩ.
-Cố Trịnh Khải, có trách thì nên trách anh lại là con của Cố Trịnh Minh!
Tiếng xe đậu vào sân nhà, trợ lý Vương bước vào cúi người chào cô. Ái Nhược Vy khẽ gật đầu mời ông ngồi xuống.
-Ông ngồi đi!
-Dạ vâng, Ái tổng gọi tôi đến đây có việc gì dặn dò ạ?
Ái Nhược Vy khẽ lắc thở dài, khuôn mặt có chút trầm tư.
-Có cách nào tiếp cận anh ta dễ hơn không?
Lão Vương vừa nghe xong đã biết Ái tổng nhà mình đây là muốn nhắc đến Cố Trịnh Khải. Ông biết rõ Cố Trịnh Khải khó tiếp cận đến như thế nào. 25 tuổi, anh ta đã có thể nắm vị trí chủ tịch tập đoàn Cố thị thì rõ ràng anh ta không hề đơn giản để tiếp cận làm quen.
-Thật sự không thể tiếp cận hắn đâu thưa Ái tổng. Rõ ràng nhà họ Cố có hai cậu con trai… tại sao cô không nhắm và Cố Trịnh Nguyên mà lại là Cố Trịnh Khải. Rõ ràng so với cách tiếp cận thì việc tiếp cận Trịnh Nguyên dễ hơn nhiều.
-Đúng, anh ta rất dễ tiếp cận nhưng lại không mang hiệu quả tối đa. Muốn Cố gia sụp đổ thì chỉ có cách khích nội bộ. Trịnh Khải là em nhưng lại được ông Cố hậu thuẫn đưa lên vị trí chủ tịch. Điều này đối với một người con trai cả như Trịnh Nguyên chẳng phải là rất bất công sao?
-Ý Ái tổng chính là muốn nội bộ nhà họ Cố tự lục đục?
-Phải! Tiếp cận Trịnh Khải cốt là để anh ta ngoan ngoãn bên cạnh tôi. Sau đó chỉ cần giật dây Trịnh Nguyên để anh ta biết anh ta bị đối xử bất công… và tự anh ta sẽ tạo chiến tranh trong Cố gia.
-Thật đúng là Ái tổng thông minh. Trịnh Khải tuy tính tình ôn hoà nhưng đụng vào cậu ta không hề dễ. Nếu như Ái tổng nên duyên với Trịnh Nguyên thì rõ ràng việc giật dây Trịnh Nguyên sẽ bị Trịnh Khải vạch trần.
-Ông hiểu ý tôi rồi đấy!
-Nói như vậy, ý giám đốc chính là để Trịnh Khải lâm vào lưới tình. Lúc đó giám đốc sẽ bảo anh ngồi yên để mặc Trịnh Nguyên tung hoành Cố thị?
-Trịnh Khải là kẻ giàu tình cảm, tôi không tin anh ta đã yêu rồi lại có thể làm trái ý người mình yêu.
-Xem ra Ái tổng đã chuẩn bị rất chu đáo?
-Việc đó không liên quan đến ông, việc của ông chính là tìm ra cách tiếp cận Trịnh Khải cho tôi.
-Được, vậy xin phép giám đốc tôi về trước.
-Ừm.
Cô ngồi đó suy nghĩ một lúc lâu cuối cùng là đứng dậy đi tắm. Nằm ngâm mình trong bồn tắm lớn, hình ảnh ba mẹ năm đó lại xuất hiện khiến lòng hận thù lại càng thêm sôi sục.
-Cố gia các người còn yên ổn sống vui vẻ ngày nào thì nên cảm tạ trời đất ngày đó đi.
Sáng hôm sau, cô nghiêm nghị trên chiếc ghế quyền lực của mình. Hai tay đan vào nhau khi nhìn thấy lịch trình tuần sau của anh.
-Đi biển sao? Anh ta mới nhận chức đã phải đi công tác xa như vậy. Xem ra Cố thị đúng là rất vững mạnh. Như vậy càng tốt, đến lúc mất tất cả họ mới nếm trải được cảm giác đau lòng tột cùng là như thế nào.
Tuần mới mau chóng tới rồi mà Nhược Vy đã quá mệt mỏi. Hai mắt thầm quần, bọng mắt sưng lên do thức khuya làm việc. Nếu không phải vì muốn tiếp cận anh tại vùng biển này thì cô đã không tốn sức như vậy.
Trịnh Khải với chiếc from rộng màu đen cùng quần jean bụi bặm. Khoác thêm bên ngoài một chiếc khoác da chất lừ cùng mắt kính giá tiền triệu của mình. Phía sau anh chính là trợ lý đặc biệt, anh ta kéo chiếc vali đi theo anh.
-Cố Tổng, ngài thật sự không cần tôi đi cùng sao?
-Ừm, ở đây nhiều việc như vậy anh cứ từ từ giải quyết. Bên đó mình tôi là đủ rồi.
-Dạ vâng.
-Tôi đi trước!
Trịnh Khải đưa tay lấy vali từ trợ lý tiến vào phòng chờ, Nhược Vy đã theo dõi từ đằng sau. Dù rất muốn ngủ nhưng mà cô vẫn phải cố banh mắt thật lớn sau chiếc mắt kính đen của mình.
Lên tới máy bay, cô đưa mắt tìm hàng ghế của mình. Mắt cô nâng lên không nổi rồi, bây giờ chỉ muốn kiếm được vị trí của mình nhanh chóng để thỏa sức ngủ nghỉ. Việc gây sự chú ý với anh cũng nên để sau sẽ tốt hơn.
-Đây rồi!
Cô ngồi vào vị trí, cảm nhận bên cạnh có gì đó khác lạ liền ngước mắt lên. Cô giật mình khi chạm phải ánh mắt lạnh tanh của anh.
-Hơ… hơ… chào…
Anh chẳng buồn trả lời cô quay mặt ra bên ngoài nhắm mắt lại. Nhược Vy mặt như muốn nổi đóa, giơ tay nắm đấm lên múa trước mặt anh. Bất ngờ Trịnh Khải mở mắt, cô cười gượng theo phản xạ thu tay lại. Trịnh Khải nhướn mày nhìn về phía cô, Nhược Vy còn dự mở lời trước khi cảm thấy anh sắp nói gì đó với mình. Nhưng chỉ vừa kịp mở khẩu hình to tròn của mình đã phải quê xệ ngậm miệng lại vì anh chẳng quan tâm đến cô. Cảm giác khi nãy của cô đúng là ảo tưởng mà.
“Anh bị câm chắc?”
“Tôi nghe thưa Ái tổng.”
-Mười phút nữa có mặt ở nhà của tôi!
“Dạ vâng.”
Bắt chéo chân tại sofa, cô nhấp nhẹ ngụm sữa nóng vừa được người làm mang ra. Nghĩ tới Cố Trịnh Khải, cô không khỏi nắm chặt một bàn tay lại, đôi mắt xinh đẹp cũng híp lại suy nghĩ.
-Cố Trịnh Khải, có trách thì nên trách anh lại là con của Cố Trịnh Minh!
Tiếng xe đậu vào sân nhà, trợ lý Vương bước vào cúi người chào cô. Ái Nhược Vy khẽ gật đầu mời ông ngồi xuống.
-Ông ngồi đi!
-Dạ vâng, Ái tổng gọi tôi đến đây có việc gì dặn dò ạ?
Ái Nhược Vy khẽ lắc thở dài, khuôn mặt có chút trầm tư.
-Có cách nào tiếp cận anh ta dễ hơn không?
Lão Vương vừa nghe xong đã biết Ái tổng nhà mình đây là muốn nhắc đến Cố Trịnh Khải. Ông biết rõ Cố Trịnh Khải khó tiếp cận đến như thế nào. 25 tuổi, anh ta đã có thể nắm vị trí chủ tịch tập đoàn Cố thị thì rõ ràng anh ta không hề đơn giản để tiếp cận làm quen.
-Thật sự không thể tiếp cận hắn đâu thưa Ái tổng. Rõ ràng nhà họ Cố có hai cậu con trai… tại sao cô không nhắm và Cố Trịnh Nguyên mà lại là Cố Trịnh Khải. Rõ ràng so với cách tiếp cận thì việc tiếp cận Trịnh Nguyên dễ hơn nhiều.
-Đúng, anh ta rất dễ tiếp cận nhưng lại không mang hiệu quả tối đa. Muốn Cố gia sụp đổ thì chỉ có cách khích nội bộ. Trịnh Khải là em nhưng lại được ông Cố hậu thuẫn đưa lên vị trí chủ tịch. Điều này đối với một người con trai cả như Trịnh Nguyên chẳng phải là rất bất công sao?
-Ý Ái tổng chính là muốn nội bộ nhà họ Cố tự lục đục?
-Phải! Tiếp cận Trịnh Khải cốt là để anh ta ngoan ngoãn bên cạnh tôi. Sau đó chỉ cần giật dây Trịnh Nguyên để anh ta biết anh ta bị đối xử bất công… và tự anh ta sẽ tạo chiến tranh trong Cố gia.
-Thật đúng là Ái tổng thông minh. Trịnh Khải tuy tính tình ôn hoà nhưng đụng vào cậu ta không hề dễ. Nếu như Ái tổng nên duyên với Trịnh Nguyên thì rõ ràng việc giật dây Trịnh Nguyên sẽ bị Trịnh Khải vạch trần.
-Ông hiểu ý tôi rồi đấy!
-Nói như vậy, ý giám đốc chính là để Trịnh Khải lâm vào lưới tình. Lúc đó giám đốc sẽ bảo anh ngồi yên để mặc Trịnh Nguyên tung hoành Cố thị?
-Trịnh Khải là kẻ giàu tình cảm, tôi không tin anh ta đã yêu rồi lại có thể làm trái ý người mình yêu.
-Xem ra Ái tổng đã chuẩn bị rất chu đáo?
-Việc đó không liên quan đến ông, việc của ông chính là tìm ra cách tiếp cận Trịnh Khải cho tôi.
-Được, vậy xin phép giám đốc tôi về trước.
-Ừm.
Cô ngồi đó suy nghĩ một lúc lâu cuối cùng là đứng dậy đi tắm. Nằm ngâm mình trong bồn tắm lớn, hình ảnh ba mẹ năm đó lại xuất hiện khiến lòng hận thù lại càng thêm sôi sục.
-Cố gia các người còn yên ổn sống vui vẻ ngày nào thì nên cảm tạ trời đất ngày đó đi.
Sáng hôm sau, cô nghiêm nghị trên chiếc ghế quyền lực của mình. Hai tay đan vào nhau khi nhìn thấy lịch trình tuần sau của anh.
-Đi biển sao? Anh ta mới nhận chức đã phải đi công tác xa như vậy. Xem ra Cố thị đúng là rất vững mạnh. Như vậy càng tốt, đến lúc mất tất cả họ mới nếm trải được cảm giác đau lòng tột cùng là như thế nào.
Tuần mới mau chóng tới rồi mà Nhược Vy đã quá mệt mỏi. Hai mắt thầm quần, bọng mắt sưng lên do thức khuya làm việc. Nếu không phải vì muốn tiếp cận anh tại vùng biển này thì cô đã không tốn sức như vậy.
Trịnh Khải với chiếc from rộng màu đen cùng quần jean bụi bặm. Khoác thêm bên ngoài một chiếc khoác da chất lừ cùng mắt kính giá tiền triệu của mình. Phía sau anh chính là trợ lý đặc biệt, anh ta kéo chiếc vali đi theo anh.
-Cố Tổng, ngài thật sự không cần tôi đi cùng sao?
-Ừm, ở đây nhiều việc như vậy anh cứ từ từ giải quyết. Bên đó mình tôi là đủ rồi.
-Dạ vâng.
-Tôi đi trước!
Trịnh Khải đưa tay lấy vali từ trợ lý tiến vào phòng chờ, Nhược Vy đã theo dõi từ đằng sau. Dù rất muốn ngủ nhưng mà cô vẫn phải cố banh mắt thật lớn sau chiếc mắt kính đen của mình.
Lên tới máy bay, cô đưa mắt tìm hàng ghế của mình. Mắt cô nâng lên không nổi rồi, bây giờ chỉ muốn kiếm được vị trí của mình nhanh chóng để thỏa sức ngủ nghỉ. Việc gây sự chú ý với anh cũng nên để sau sẽ tốt hơn.
-Đây rồi!
Cô ngồi vào vị trí, cảm nhận bên cạnh có gì đó khác lạ liền ngước mắt lên. Cô giật mình khi chạm phải ánh mắt lạnh tanh của anh.
-Hơ… hơ… chào…
Anh chẳng buồn trả lời cô quay mặt ra bên ngoài nhắm mắt lại. Nhược Vy mặt như muốn nổi đóa, giơ tay nắm đấm lên múa trước mặt anh. Bất ngờ Trịnh Khải mở mắt, cô cười gượng theo phản xạ thu tay lại. Trịnh Khải nhướn mày nhìn về phía cô, Nhược Vy còn dự mở lời trước khi cảm thấy anh sắp nói gì đó với mình. Nhưng chỉ vừa kịp mở khẩu hình to tròn của mình đã phải quê xệ ngậm miệng lại vì anh chẳng quan tâm đến cô. Cảm giác khi nãy của cô đúng là ảo tưởng mà.
“Anh bị câm chắc?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương