Nỗi Đau Kẻ Yếu Thế: Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ

Chương 117: Bây Giờ Tôi Đã Hiểu, Người Này Là Cái Rốn Của Vũ Trụ



Haruka và Reika đều nở nụ cười khi sải bước quanh nơi đó.

Reika vòng tay ôm lấy Haruka, và nhìn từ bên cạnh thì họ trông giống như một cặp đôi bình thường.

Các cửa hàng bách hóa xếp hàng dài từ cuối chân trời đến tận đáy hẻm núi sâu nhất. Mặc dù họ đã có ý tưởng về những gì cần mua nhưng việc tìm kiếm nó sẽ mất một thời gian.

Haruka không thể dễ dàng được. Nếu về nhà muộn, Miyako sẽ khóc vì cô đơn.

"Cậu định chi bao nhiêu?"

"Khoảng chừng này!"

Khi Haruka hỏi ngân sách của Reika, cô giơ ba ngón tay lên.

"Vậy là 3.000 yên."

"30.000 yên desu!"

"Hở?"

Haruka ngạc nhiên khi nghe thêm một chữ số nữa.

"Reika-san, 30.000 yên có phải là quá nhiều không?"

Haruka vừa nói vừa cười. Reika trả lời với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

"Mình muốn làm thân với Yuzurika-san!"

"Ngay cả khi cậu muốn làm thân với chị ấy..."

"Mình cũng muốn hòa hợp với cậu nữa!"

"O-Ohh."

Haruka ngậm miệng trước áp lực của Reika.

Reika kéo tay Haruka và đưa anh đến một cửa hàng khiến cô chú ý.

"Cái này thì thế nào?"

Reika cho Haruka xem một đôi bông tai mà cô rất thích.

"Tớ thích nó."

"Cậu có thực sự nghĩ rằng nó tốt không?"

"Tại sao cậu lại nghi ngờ tớ thế?"

Haruka ngước nhìn Reika trong khi cười gượng, nói với cô rằng anh thực sự nghĩ rằng thứ đó thật tốt.

"Cậu có vẻ ổn với bất cứ thứ gì."

"Tớ có cảm giác như gần đây tớ đã được nói điều gì đó tương tự như vậy..."

Haruka tự hỏi liệu một người có vẻ ổn với mọi việc như anh có phải là người thích hợp để yêu cầu một món quà phù hợp hay không.

Sau đó, họ đánh dấu tất cả những chiếc khuyên tai có thể phù hợp với Yuzurika trong khi họ dành thời gian còn lại trong ngày cùng nhau một cách nhàn rỗi.

Cuối cùng, Reika đã chọn được đôi khuyên tai mà cô đã tìm được lúc đầu sau rất nhiều cân nhắc.

Món quà được gói cẩn thận và đặt trong túi giấy, được một chiếc máy bay không người lái tạm thời thu thập và bay đến nhà Reika.



"Nghĩ lại thì, từ giờ trở đi mình sẽ tặng quà sinh nhật cho Yuzurika-san nên không cần phải lo lắng nhiều đâu."

"Tớ mừng vì cậu thích Nee-san nhiều như vậy."

"Ehehe..."

Haruka thấy thật đáng yêu khi thấy Reika ngượng ngùng.

"Tớ là người mờ nhạt và u ám nên tớ thích chị gái mình rạng rỡ như mặt trời."

"Tuy nhiên, mình không nghĩ cậu là một người u ám đâu."

Reika không có đủ can đảm để tự mình nhuộm tóc. Chính Yuzurika đã thúc đẩy cô làm điều đó. Kể cả sau đó, Yuzurika vẫn thân thiện với Reika và giữ liên lạc qua tin nhắn. Chẳng bao lâu Reika đã bị cô ấy mê hoặc.

"Vậy thì cậu có muốn xem đồ ăn nhẹ không?"

"Vâng. Sau đó chúng ta đi xem quần áo nhé?"

"Hãy làm điều đó."

Yuzurika không thích đồ ăn cay nhưng cô ấy có thể ăn hầu hết các món ăn khác một cách thích thú. Cô ấy sẽ rất vui nếu Reika tặng cô ấy một ít đồ ngọt đắt tiền.

Họ đi xuống vài tầng và nhìn quanh các cửa hàng bánh ngọt và bánh kẹo khác nhau.

"Obi-kun, cái bánh pudding này trông ngon quá phải không?"

Reika tò mò nói vậy thay vì nghĩ liệu Yuzurika có thích hay không.

Haruka đề nghị với nụ cười trên môi.

"Cả hai chúng ta cùng thử nhé?"

"Vâng, nghe được đấy! Mình không thể để Yuzurika-san ăn thứ gì đó dở tệ được, phải không?"

Reika nói vậy khi cô gọi một chiếc bánh pudding.

"Nó đắt lắm nên chúng ta hãy chia nhau một cái thôi."

Với chiếc thìa nhựa và bánh pudding trong tay, Reika mỉm cười với khuôn mặt đỏ bừng.

Họ tìm thấy một chiếc bàn trống gần đó và ngồi xuống.

Reika gỡ lớp giấy bọc ra khỏi chiếc bánh pudding, múc một thìa đầy và cố đút cho Haruka.

"Của cậu đây, Obi-kun."

"T-Tớ sẽ ăn đây..."

"Xin hãy chịu trách nhiệm..."

"Không phải bối cảnh hơi sai sao?"

Reika ấn chiếc thìa vào môi Haruka.

Haruka miễn cưỡng mở miệng và ăn bánh pudding.

"Nó ngon quá."

"Phải chứ... Aaーn..."

Reika cũng cắn một miếng vì thấy Haruka thích nó.



"Ngon quá!"

Một hiệu ứng đầy màu sắc của "" lơ lửng trên đầu Reika.

"Của cậu đây."

Sự lúng túng của Reika đã biến mất trước khi cô kịp nhận ra, khi cô liên tục đút cho Haruka một quả với vẻ mặt vui sướng và hạnh phúc.

Không hề xấu hổ khi bị người qua đường nhìn thấy, Reika và Haruka tiếp tục buổi nếm thử của họ.

"Tiếp theo, mình sẽ mua một chiếc bánh nữa!"

Reika có vẻ hơi thất vọng khi hết bánh pudding nên cô đi đến một cửa hàng bánh ngọt gần đó và quay lại với một chiếc bánh ngọt trên tay.

"Đây, Aa—an."

Cũng giống như lần trước, Reika múc một thìa đầy nhiệt tình đưa vào miệng Haruka.

(Rốt cuộc thì tính cách của Reika-san có thay đổi không?)

Mặc dù Haruka bối rối trước thái độ hung hãn của Reika nhưng anh vẫn chấp nhận lòng tốt của cô với lòng biết ơn.

"Cái này cũng ngon."

"Fufufu."

Vì Reika đang cho anh ăn từng chút một nên tốc độ rất chậm.

Vì vậy, cơ hội chạm trán đã được nâng lên.

"Reika, Haru... Cả hai đang làm gì ở đây vậy?"

"Hở, Shun?"

"Kureha-kun?"

Shun, người đi cùng ba cô gái, đang tròn mắt nhìn Haruka và Reika.

Hắn khó chịu đến nỗi mắt hắn liên tục liếc nhìn khuôn mặt của Haruka và Reika.

Không có sai lầm. Hắn đã chứng kiến cảnh Reika đút thức ăn cho Haruka.

"Haru...M-Mày..."

Quá bối rối không nói nên lời, Shun rời đi cùng các cô gái theo sau.

"Có chuyện gì với cậu ta thế?"

"Chà..."

Reika biết phần nào lý do dẫn đến thái độ của Shun, nhưng cô không buồn nói với Haruka.

Cô lấy thiết bị đa năng ra và kéo mình lại gần Haruka, nắm lấy cánh tay anh.

"Bây giờ chúng ta đã bị lộ, hãy ghi lại một vài bức ảnh nào!"

"Lại nữa áー?!"

Haruka kêu lên bối rối.

(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)
Chương trước Chương tiếp