Nữ Đồ Tể Cùng Tiểu Kiều Nương
Chương 46
Đầu giờ chiều lúc Lưu Hừ tới đón Quý Vân Nương cũng không quên mang theo một ít vật bổ cấp cho Mộc Đinh Hương điều dưỡng thân mình. Tuy rằng nàng còn trẻ thân mình không có khuyết điểm nhưng thuở nhỏ không được uống sữa mẹ cộng thêm việc lớn lên chưa từng được ăn bữa cơm nào ra hồn cho nên phá lệ kém phát triển. Đặc biệt lúc tiểu cô nương đứng cạnh người cao to như Sở Ngu trông càng có vẻ nhỏ nhỏ xinh xinh.
Thời điểm hai vợ chồng họ Lưu rời khỏi Sở gia là lúc mặt trời vẫn còn trên đầu, dọc đường cũng không có bóng người đi lại, giờ này đại bộ phận thôn dân đều trốn trong nhà hóng mát nghỉ ngơi.
Lúc đi ngang mảnh đất nhà họ Mộc, nhìn ruộng nhà khác thu hoạch xong hết rồi còn nhà bọn họ chỉ mới cắt được một khoảnh đất nhỏ Quý Vân Nương liền cảm thấy tức cười. Nghĩ đến mấy năm trước chỗ này đều ném hết cho một mình Mộc Đinh Hương xử lý nàng lại thấy xót xa vô cùng, đứa nhỏ kia vậy mà ngoan ngoãn ôm hết mọi việc đồng án vào người mà không hề than thở một tiếng. Vụ mùa năm nay nàng gả đi không còn ở nhà họ Mộc nữa thì y như rằng mảnh đất này tang hoang thấy rõ.
Nghĩ đến hôm qua nữ nhi nhà mình sinh bệnh là bởi vì ác phụ kia trộm mất cây dù, ánh mắt Quý Vân Nương lập tức trở nên sắc bén dị thường.
- Phu quân, chàng đem đá đánh lửa đến đây cho ta.
Lưu Hừ kinh ngạc nhìn thê tử của mình một cái.
- Mau đưa đây, sau đó chàng đem xe ngựa đi thẳng về phía trước rồi dừng lại ở lối rẽ đằng đó chờ ta.
Lưu Hừ không biết nàng muốn làm gì nhưng hắn từ trước đến nay đều nghe theo lời phu nhân mình nói, thêm chuyện thấy nàng trừng mắt với mình nên nào dám ý kiến. Sau khi đem đá đánh lửa đưa cho nàng liền vội vàng đánh xe ngựa đi thẳng về phía trước.
Quý Vân Nương xuống xe ngựa liền đi lại đúng phần ruộng của nhà họ Mộc, tay chân nhanh nhẹn đánh lửa vào một bụi lúa khô nhất.
Lưu Hừ theo lời căn dặn ở tại giao lộ chờ đợi, lát sau nhìn thấy bên kia có khói đặc cuồn cuộn bốc lên liền biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhìn thấy tức phụ nhà mình chạy lại đây hắn vội thấp giọng quát mắng.
- Nàng làm cái quái gì vậy?
Quý Vân Nương ra hiệu bảo hắn trước hết cứ lái xe rời đi. Dẫu vậy trong lòng Lưu Hừ vẫn có chút bất an.
- Nàng nếu chỉ đốt một mình lúa nhà Mộc gia thì tốt, vạn nhất nhà khác cũng bị tiêu hủy theo thì làm sao bây giờ??
- Cái gì mà làm sao bây giờ?Chàng xem trừ bỏ nhà bọn họ ra thì có nhà nào khác chưa thu hoạch hay không?
Quý phu nhân tức giận trừng mắt liếc xéo phu quân của mình.
- Chỉ là……
- Chỉ là cái gì? Chẳng lẽ chàng quên mất mấy năm nay bọn họ đối xử với Hương nhi như thế nào hay sao.. Không cho nàng cơm ăn, tuổi còn nhỏ liền đuổi ra đồng làm việc, đến khi trưởng thành còn muốn đem nàng bán cho một lão già góa vợ chuyên môn ngược đãi nữ nhân. Chàng nói xem nếu như không có Sở Ngu thì đời này chúng ta còn có thể nhìn thấy tâm can bảo bối hay sao?
Quý Vân Nương càng nói càng thấy tức, hốc mắt cũng ửng hồng thành một mảng.
- Chàng có biết đêm qua tại sao nàng phát sốt hay không? Chính là bị độc phụ kia đoạt mất ô che mưa Hương nhi mới không thể không đội mưa đi về nhà, sau đó mới sinh bệnh...
- Đừng nói chỉ thiêu vài mẫu ruộng lúa, ta chưa đem nhà hắn đốt trụi đã là may lắm rồi. Đốt vậy mà ta còn chưa cảm thấy hả giận, ta chỉ hận không thể đem hai lão già chết tiệt kia băm thành trăm mảnh.!!
Lưu Hừ nghe thê tử nói xong liền rơi vào trầm mặc. Hắn làm sao không đau lòng nữ nhi của mình đây, làm sao không hận cả nhà bọn họ nhưng việc nào ra việc đó, hơn nữa vạn nhất bị tra được nói không chừng còn phải ngồi tù.
Nghĩ đến đây hắn vội vàng thúc giục con ngựa chạy nhanh về phía trước, chuyện không muốn cũng đã xảy ra rồi, không thể cứ ngừng mãi ở nơi này chờ người ta tới phát hiện.
Thái dương vẫn còn rất lớn, bên này hai vợ chồng họ Mộc thoải mái dễ chịu nằm ở nhà nghỉ ngơi, đang mê man đột nhiên nghe được bên ngoài có tiếng ai đó hô vang.
- Cháy rồi, ruộng lúa cháy rồi..
Người luôn thích xem náo nhiệt như Mộc mẫu lập tức ngồi dậy mang giày chuẩn bị chạy vọt ra cửa, tâm lí hóng hớt muốn xem nhà ai xui xẻo mang hoạ.
Mới ra đến đại môn liền thấy mấy vị phu nhân nhà hàng xóm mồm năm miệng mười tụm lại một chỗ chỗ nghị luận sôi nổi, đám người này nhìn thấy nàng ra cửa đều nhiệt tình lên tiếng nói:
- Mộc tẩu, lúa nhà ngươi bị cháy.
Trong đầu Mộc mẫu vang lên một tiếng nổ rất lớn, tuy rằng nàng là kẻ lười vận động nhưng lại là người có đầu óc rất giỏi tính toán. Lúc trước bán tam nha đầu được hai mươi lượng bạc, hầu quan mười lăm lượng còn dư lại năm lượng, chia ra một phần tặng cho lão đại Mộc Không Thanh làm tiền tiêu vặt hiện tại trong nhà chẳng còn dư được bao nhiêu. Chờ đem hạt lúa bán đi là nàng có thêm được một mớ tiền mà trong nhà cũng có lương thực dữ trữ. Vụ mùa thu đông không gieo cũng chả sao, bằng không sang năm gieo trồng vào đầu mùa xuân là lại kịp tiến độ.
Mộc mẫu vội vàng quay vào trong nhà nói cho phu quân biết ruộng nhà mình bị cháy, Mộc lão hán cấp tốc khoác áo ngoài rồi đứng dậy chạy thẳng ra ngoài ruộng, đến khi chạy tới nơi thì thấy sáu mẫu đất đã cháy hơn một nửa.
Mộc lão hán lúc này còn tâm trí nào mà đi lo lắng chuyện mặt mũi, hắn lớn tiếng kêu gọi hàng xóm làm ơn tới hỗ trợ hắn cứu lấy ruộng lúa đang đắm chìm trong biển lửa.
Người trong thôn có hơn một nửa thấy vui sướng khi người gặp họa nhưng dù gì cũng là hàng xóm láng giềng với nhau, Mộc lão hán vừa hô thì thanh thiếu niên đang ngủ trong nhà lập tức sôi nổi chạy ra cầm theo công cụ hì hục dập tắt ngọn lửa.
Hôm qua mưa to cánh đồng còn tích lại chút nước cho nên dập lửa cũng coi như là việc dễ dàng, tuy nhiên tốc độ lửa lan nhanh thiêu rụi gần một nửa cánh đồng. Mặt khác, chỗ lúa không cháy bị thôn dân tới chữa cháy dẫm đạp không thương tiếc, có vài đoạn bông lúa lung tung rối loạn nằm hẳn ở trong nước bùn. Toàn bộ hiện trường nhìn chung là một mảnh hỗn độn.
Mộc mẫu nhìn tràng cảnh thê thảm trước mặt khóc đến nghiêng trời lệch đất, mấy người bên cạnh thấy vậy bèn lựa lời an ủi.
- Lửa vừa mới nhen nhóm nên cháy không nhiều, số còn lại nhân lúc trời còn sớm thu hoạch hết luôn đi.. thu được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Mộc gia vốn dĩ muốn thừa dịp Mộc lão hán được nghỉ ngơi vài ngày đem lúa thừa cắt cho hết ai ngờ Mộc lão hán lao động suốt mấy ngày liền cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Thế là hôm nay hắn tranh thủ nghỉ ngơi thêm một ngày nữa, quyết định ngày mai mới bắt đầu làm việc nhưng mà ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Lí chính nhịn không được bắt đầu mỉa mai nhà bọn họ.
- Mộc lão đệ ngươi xem trong thôn chỉ có ruộng nhà các ngươi không cắt, nhà người khác có năng lực đều bắt đầu gieo thêm vụ thứ hai. Hỏi thật các ngươi còn chờ tới khi nào mới chịu thu hoạch đây, chẳng lẽ chờ lúa rụng xuống mặt đất rồi nảy mầm mới chịu cắt hả??
Mộc lão hán nhìn thấy lí chính cũng tới vội hướng về phía hắn nhờ vả.
- Lần này ruộng nhà ta bị cháy còn phải phiền toái ngài giúp ta tra rõ nguyên nhân, không thể để cho chỗ này bị thiêu trắng như vậy được.
Lí chính bất đắc dĩ xoa xoa hai huyệt Thái Dương:
- Ta cũng rất muốn điều tra cho rõ nguyên nhân nhưng ven đường người đến người đi rất nhiều thì làm sao có thể tra được. Hơn nữa mùa mày thời tiết hanh khô cho nên nhà ta phải tranh thủ thu hoạch cho xong để gieo vụ mới, chỉ sợ là có lòng nhưng lực không đủ a.
Lí chính vừa dứt lời Mộc mẫu liền hùng hùng hổ hổ vọt ra, khuôn mặt dữ tợn cộng thêm khuôn miệng liếng thoắng văng cả nước bọt khiến ai nấy nhìn vào cũng thấy ngán ngẩm.
- Nhất định là nha đầu giết heo cuối thôn kia làm, ngày hôm qua bất quá ta tiện tay cầm cái ô che mưa của nhà họ. Nhất định là nàng ta ghi hận trong lòng, hôm nay tới đây thiêu hết thóc nhà ta!
Mộc lão hán nghe thê tử ở không lại đi trêu chọc Sở Ngu liền giận sôi máu, giơ bàn tay lên táng thẳng cái bốp vào mặt Mộc mẫu.
Mộc mẫu bị táng xây xẩm mặt mày, lực mạnh tới mức đau thấu trời ông địa. Nàng chưa từng bị hắn đánh trước mặt nhiều người như vậy, nhìn sang ruộng lúa thấy nguyên một mảng lớn bị đốt trụi đã vậy còn bị hàng loạt dấu chân dẫm lên. Trái tim tưởng chừng như chết lặng, tâm trạng hiện giờ vừa đau vừa xấu hổ khiến cho người đàn bà đanh đá này nằm ngay tại chỗ lăn lộn kêu gào như heo bị cắt tiết.
- Bớ người ta bạo lực gia đình, bớ làng xóm ơi vào mà xem ông ta đánh tui nè... Lúa đã cháy mà phu quân lại muốn đánh chết tui ở chỗ này á á áaa a ạ à aaa..
Mọi người thấy bà điên lăn lộn giữa đường đồng loạt sôi nổi kéo nhau né tránh. Không một ai nghĩ tới chuyện cùng người này nhấc lên quan hệ nhưng lại không buông bỏ được sự tò mò trong lòng, cuối cùng tất cả hạ quyết tâm lưu lại một chút để xem náo nhiệt.
Mộc Quyết Minh bấy giờ mới chậm chạp đi đến, hắn tới trễ cho nên không biết ruộng lúa nhà mình bị cháy, chen đầu vào nhìn mãi mới biết hóa ra ở đây xảy ra chuyện động trời như vậy. Nhìn qua bên này thấy mẫu thân nằm trên mặt đất lăn lộn tức khắc hắn cảm thấy mất hết mặt mũi, hắn dù muốn giả vờ không quen không biết nhưng làng trên xóm dưới có ai mà không biết mặt mẹ con nhà này. Biết không thể cứ để mẫu thân nằm mãi trên mặt đất mặc người chê cười nên hắn đành phải mạnh dạn tiến lên đem người nâng dậy.
Chỉ là không nghĩ tới Mộc mẫu vừa nhìn thấy hắn xuất hiện, nguyên bản cơn tức giận khi bị Mộc lão hán đánh lập tức bị nàng đổ hết lên trên người của tiểu nhi tử ham ăn biếng làm này.
- Tất cả đều là do cái tên làm biếng nhà ngươi, từ sớm ta đã kêu ngươi đi cắt hạt thóc mà ngươi không đi. Ha giờ thì tốt rồi, lúa bị người ta đốt hết, ngày mai ngươi chuẩn bị tinh thần uống gió Tây Bắc mà no đi.
Mộc mẫu vừa đánh vừa chửi vừa tiện tay xé áo của Mộc Quyết Minh.
Mộc Quyết Minh bị đánh té xuống con dốc ven đường, hắn lồm cồm ngồi dậy bắt đầu nổi khùng lên chửi mắng lại mẫu thân của mình.
- Mấy năm nay ta chưa từng xuống ruộng cắt lúa bao giờ thì sao mà biết. Bữa trước ngươi dẫn ta tới nhưng chính ngươi lại không chịu xuống cắt còn gì..
Thôn dân thấy mẫu tử nhà này đã lười biếng còn thích vạch áo cho người xem lưng thì trên mặt ai nấy đều xuất hiện thần sắc khinh thường.
Lúc trước Mộc mẫu còn mặt dày mày dạn nhờ bà mai đi hỏi con gái của Trương tẩu cùng thôn để tổ chức hôn sự cho Mộc Không Thanh. Giờ xem tình hình này chắc chắn vị Trương tẩu tẩu kia đã hối hận cho nên mới không đáp ứng bà ta chuyện này.
Mộc lão hán thấy thê nhi nhà mình ở trước mặt mọi người làm chuyện mắt mặt liền lớn tiếng quát:
- Còn không mau đứng lên trở về nhà lấy lưỡi hái tới cắt lúa, nãy giờ làm mấy chuyện mất mặt xấu hổ còn cảm thấy chưa đủ hay sao?
Mộc phu nhân vừa rồi ăn một cái tát thành ra khí thế đã không còn kiêu ngạo như lúc ban đầu nữa. Dù hơi bị quê nhưng bà vẫn nhớ mãi không quên chuyện lúa nhà mình bị cháy, vì thế Mộc mẫu không biết xấu hổ tiếp tục hướng về phía lí chính nói nhăng nói cuội.
- Lí chính lão ca ngươi nhất định phải làm chủ cho chúng ta, ruộng nhà ta bị cháy chắc chắn là do ả giết heo kia đốt!!
Từ sau khi Mộc lão hán bị Sở Ngu lập kế lấy mất mười lăm lượng bạc thì từ đó về sau hắn không bao giờ muốn trêu chọc đến người này nữa. Nghe thê tử ngu ngốc còn muốn tiếp tục truy cứu chuyệnn này thì gương mặt của hắn có chút phát nhăn.
Nếu có thể, hắn so với bất luận kẻ nào khác đều muốn Sở Ngu sống không thoải mái, nhưng hiện giờ chống đối có khác gì lấy trứng chọi đá. Lúc này hắn có tức giận Sở Ngu đến mấy cũng chỉ biết hướng về phía Mộc mẫu nhe răng trợn mắt.
Kỳ thật hắn cũng cảm thấy chuyện này là do Sở Ngu làm, đặc biệt là sau khi nghe lão bà ngu xuẩn nhà mình nói ngày hôm qua lúc trời mưa thời trộm dù của Đinh Hương thì hắn càng thêm chắc chắn về luận điểm của mình. Còn nhớ lần trước Sở Ngu đem tam nha đầu đi đã từng ném lại một câu nói vô cùng tàn nhẫn.
Sở đồ tể đã từng nói như thế này: "Nếu để ta nhìn thấy các ngươi chạy tới cuối thôn tìm nàng, ta đây nhất định đốt luôn cái nhà rách này thành bình địa."
Một màn náo loạn trước mắt này tuy rằng thứ bị cháy không phải là nhà cửa nhưng nếu thật sự đem kẻ nóng tính kia chọc cho điên lên thì nói không chừng thứ tiếp theo bị cháy chính là căn nhà.
Dù sao chuyện này cũng xảy ra rồi, hắn không muốn làm lớn chuyện nên chỉ có thể đem chuyện lần này chôn vào sâu trong đáy lòng, dù uất nghẹn cũng phải cố gắng đem cục tức này nuốt xuống chứ biết sao giờ.
Nhưng Mộc mẫu lại không nghĩ như vậy, nàng kiên cường bất khuất một hai muốn lí chính phải giúp bà giải quyết chuyện này.
Vốn dĩ Lí chính đối với nhà họ Mộc không có hảo cảm mà xưa giờ hắn cũng đâu có được lãnh bổng lộc triều đình. Bình thường hắn chỉ phụ trách một ít chuyện thuế má hoặc những chuyện liên quan đến an bài lao dịch thì đương nhiên hắn cũng không có trách nhiệm phải quản lí những việc nhỏ nhặt này. Hôm nay đứng ra đây làm chủ chẳng qua là bởi vì thân phận của hắn không thể không ra mặt giảng giải một vài câu công đạo.
Nào ngờ hắn bị người đàn bà đanh đá họ Mộc này ồn ào tới nỗi huyệt Thái Dương nhảy đập thình thịch, đang nghĩ ngợi tìm cách để mấy người này lên nha môn báo quan cho nhẹ nợ thì cuối thôn lại xuất hiện thêm một nhóm người vai vác dụng cụ đi đến. Nhìn kĩ mới biết hóa ra là nhóm nhân công đến xây nhà cho Sở Ngu.
Lí chính theo chân bọn họ chào hỏi một câu lấy lệ, vòng vo một hồi cuối cùng mới chịu đi thẳng vào vấn đề chính.
- Gia chủ của ngươi, à chính là Sở đồ tể giết heo ấy. Chiều hôm nay nàng ta có từng ra khỏi cửa không?
Người thợ mộc đi đầu tuy không biết bọn họ hỏi chuyện này để làm gì nhưng vẫn dựa theo đúng sự thật mà trả lời:
- Buổi sáng gia chủ đi ra ngoài giết heo đến giờ Tỵ mới quay trở lại, ta nghe nói tiểu nương tử của Sở Ngu hôm qua bị ai đó trộm mất cây dù nên phải dầm mưa suốt một quãng đường dài để trở về nhà. Đêm qua nàng ấy bắt đầu phát sốt nên Sở đồ tể sau khi trở về vẫn luôn bên cạnh chiếu cố thê tử một tấc cũng không rời. Chiều hôm nay chưa từng ra khỏi cửa một bước.
Thợ mộc vừa nói dứt lời, đám người tới xem náo nhiệt nháy mắt sáng tỏ. Thì ra hôm qua Mộc mẫu là người ăn trộm cây dù của Mộc Đinh Hương, làm hại tiểu cô nương hiền lành phải nhiễm phong hàn.
Nếu quả thật Sở Ngu phải chăm sóc người bệnh cả ngày thì làm sao có thể chạy đến chỗ này phóng hỏa đốt lúa của Mộc gia được??
Quý đại nương cũng có mặt ở trong đám người hóng hớt này, bà biết được Mộc Đinh Hương là cháu ngoại của mình từ mấy hôm trước rồi. Vừa rồi nghe ác phụ này chính miệng thừa nhận đã ăn cắp cái ô che mưa của Hương Nhi giờ lại nghe người thợ thủ công kia nói Hương nhi dầm mưa sinh bệnh, rốt cuộc bà nhịn không được phải dạt đám đông tiến lên phía trước, chỉ tay vào mặt Mộc mẫu mắng chửi thậm tệ.
- Ác phụ không biết xấu hổ này mang tiếng là mẹ của tú tài mà cả ngày cứ thích đi trộm cắp đồ của người khác. Nếu ta mà là Sở đồ tể thì đừng nói đến chuyện chỉ đốt một mảnh lúa nhỏ này, ngay cả căn nhà mà ngươi đang ở ta cũng cho nó sáng nhất đêm nay luôn. Này là nhẹ lắm rồi đấy, đừng ở đó bày đặt ăn vạ nữa kẻo người ta cười vào mặt..
Thôn dân nhìn thấy Quý đại nương lên tiếng cũng sôi nổi chỉ chỉ trỏ trỏ, cười cợt rồi nghị luận về cái con người đang nằm trên mặt đất khóc lóc um sùm kia.
Xưa nay Mộc mẫu vốn nhìn không vừa mắt những người mang họ Quý cho nên số lần hai nhà cãi nhau đếm hoài không hết. Hiện giờ thấy người mình ghét tới đây làm chim đầu đàn tức thì máu nóng dồn lên não, bà ta tức quá phải bò dậy bắt đầu thủ thế đánh nhau với Quý đại nương.
Quý Đại Lang tiến lên một bước che ở trước mặt lão mẫu thân của mình, đôi mắt của anh ta trợn tròn giống hệt mắt trâu trông khá là dọa người.
Mộc lão hán nhìn thôi cũng thấy sợ hãi, hắn lật đật chạy tới nắm đầu thê tử của mình gào lên một tiếng.
- Ngươi còn ngại chưa đủ xấu hổ hay sao? Mau chạy nhanh về nhà lấy lưỡi hái đem đến đây cho ta!!
Mộc mẫu bị chửi còn bị nắm tóc thành ra cái đầu đau nhức không thôi, nhưng dù nàng có la lối khóc lóc như thế nào cũng không dám cãi lại mệnh lệnh của Mộc lão hán, trái lại chỉ dám than thở trong lòng. Phu quân đã không thể bảo hộ mình thì thôi đi, vậy mà còn bày đặt ở trước đám đông trưng bộ dạng hung ác với nàng làm gì không biết..
Nàng trừng mắt, vẻ mặt hung tợn liếc Quý Đại Nương. Nhìn chán chê rồi mới dậm chân lấy oai, giương tay gạt đám đông nhiều chuyện sang một bên đi về nhà lấy lưỡi hái.
Chờ nữ nhân lắm mồm đi khuất khỏi tầm mắt, lúc này Lí chính mới chịu nói chuyện đàng hoàng với gia chủ nhà họ Mộc.
- Mộc lão đệ à thợ thủ công đã xác định Sở đồ tể chiều hôm nay không có ra khỏi cửa rồi, cứ cho là nàng ta thật sự muốn phóng hỏa thì cũng chưa chắc đã biết phép phân thân ngươi thấy có đúng hay không???. Còn nếu mà các ngươi cảm thấy chuyện lúa nhà mình bị cháy trong đó còn có ẩn tình khó giải thì không bằng cứ trực tiếp đi đến nha môn trên huyện đánh trống báo quan, trên đó sẽ tự có thanh thiên đại lão gia thay các ngươi làm chủ.
Sau khi Mộc lão hán trải qua sự kiện lịch sử của Mộc mẫu, từ đó trở về sau hắn nghĩ thôi cũng không muốn nghĩ cùng nha môn dính líu thêm lần nào nữa. Nghe lời đề nghị này hắn chỉ biết xua tay từ chối.
- Hiện giờ thời tiết nóng bức, chắc là nhà nào đó đốt rơm rạ không coi kĩ để tàn tro bay sang ruộng nhà ta. Haizzz chỉ có thể trách Mộc gia lần này xúi quẩy.
Lí chính thấy hắn nói như thế cũng chẳng thèm an ủi một câu, ông chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái rồi nói:
- Một khi đã như vậy, nếu chỗ nào còn thu hoạch được thì các người mau chóng thu hoạch liền đi. Lần sau mà có lỡ cháy nữa thì ta hy vọng ngọn lửa sẽ không cháy lan đến ruộng của nhà khác, kẻo phiền hà tới mọi người.
Mộc lão hán biết rõ trong lời nói của hắn chứa đầy ẩn ý, vì thế khuôn mặt già nhanh chóng đỏ lựng lên. Bất quá những lời nói kiểu này hắn nghe qua nhiều lắm rồi, nói đi nói lại thì mục đích chính của đám người này chính là muốn chê cười thê tử và nhi tử của hắn lười biếng. Dù muốn cãi lại lắm nhưng lời họ nói cũng là sự thật, giả sử có tìm được lí do phản bác đi chăng nữa thì hắn cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, bất đắc dĩ đành phải đem khuôn mặt cúi gầm xuống đất.
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Ngu: Mẹ vợ của ta đúng là đỉnh của chóp~
Mộc Đinh Hương: Không được khen nương của ta, muốn khen thì hãy khen ta.
Sở Ngu: Khen mẹ vợ chỉ là âm thanh ngoài miệng, còn vợ thì ta phải dùng hành động để khen.
Mộc Đinh Hương: Vậy ngươi muốn khen thưởng ta như thế nào?
Sở Ngu: Tất nhiên cũng là dùng miệng để khen đóaaaaaa.......
Một lát sau..
Sở Ngu: Úi vợ ơi đem chân nâng cao lên chút xíu nữa coi!!
Thời điểm hai vợ chồng họ Lưu rời khỏi Sở gia là lúc mặt trời vẫn còn trên đầu, dọc đường cũng không có bóng người đi lại, giờ này đại bộ phận thôn dân đều trốn trong nhà hóng mát nghỉ ngơi.
Lúc đi ngang mảnh đất nhà họ Mộc, nhìn ruộng nhà khác thu hoạch xong hết rồi còn nhà bọn họ chỉ mới cắt được một khoảnh đất nhỏ Quý Vân Nương liền cảm thấy tức cười. Nghĩ đến mấy năm trước chỗ này đều ném hết cho một mình Mộc Đinh Hương xử lý nàng lại thấy xót xa vô cùng, đứa nhỏ kia vậy mà ngoan ngoãn ôm hết mọi việc đồng án vào người mà không hề than thở một tiếng. Vụ mùa năm nay nàng gả đi không còn ở nhà họ Mộc nữa thì y như rằng mảnh đất này tang hoang thấy rõ.
Nghĩ đến hôm qua nữ nhi nhà mình sinh bệnh là bởi vì ác phụ kia trộm mất cây dù, ánh mắt Quý Vân Nương lập tức trở nên sắc bén dị thường.
- Phu quân, chàng đem đá đánh lửa đến đây cho ta.
Lưu Hừ kinh ngạc nhìn thê tử của mình một cái.
- Mau đưa đây, sau đó chàng đem xe ngựa đi thẳng về phía trước rồi dừng lại ở lối rẽ đằng đó chờ ta.
Lưu Hừ không biết nàng muốn làm gì nhưng hắn từ trước đến nay đều nghe theo lời phu nhân mình nói, thêm chuyện thấy nàng trừng mắt với mình nên nào dám ý kiến. Sau khi đem đá đánh lửa đưa cho nàng liền vội vàng đánh xe ngựa đi thẳng về phía trước.
Quý Vân Nương xuống xe ngựa liền đi lại đúng phần ruộng của nhà họ Mộc, tay chân nhanh nhẹn đánh lửa vào một bụi lúa khô nhất.
Lưu Hừ theo lời căn dặn ở tại giao lộ chờ đợi, lát sau nhìn thấy bên kia có khói đặc cuồn cuộn bốc lên liền biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhìn thấy tức phụ nhà mình chạy lại đây hắn vội thấp giọng quát mắng.
- Nàng làm cái quái gì vậy?
Quý Vân Nương ra hiệu bảo hắn trước hết cứ lái xe rời đi. Dẫu vậy trong lòng Lưu Hừ vẫn có chút bất an.
- Nàng nếu chỉ đốt một mình lúa nhà Mộc gia thì tốt, vạn nhất nhà khác cũng bị tiêu hủy theo thì làm sao bây giờ??
- Cái gì mà làm sao bây giờ?Chàng xem trừ bỏ nhà bọn họ ra thì có nhà nào khác chưa thu hoạch hay không?
Quý phu nhân tức giận trừng mắt liếc xéo phu quân của mình.
- Chỉ là……
- Chỉ là cái gì? Chẳng lẽ chàng quên mất mấy năm nay bọn họ đối xử với Hương nhi như thế nào hay sao.. Không cho nàng cơm ăn, tuổi còn nhỏ liền đuổi ra đồng làm việc, đến khi trưởng thành còn muốn đem nàng bán cho một lão già góa vợ chuyên môn ngược đãi nữ nhân. Chàng nói xem nếu như không có Sở Ngu thì đời này chúng ta còn có thể nhìn thấy tâm can bảo bối hay sao?
Quý Vân Nương càng nói càng thấy tức, hốc mắt cũng ửng hồng thành một mảng.
- Chàng có biết đêm qua tại sao nàng phát sốt hay không? Chính là bị độc phụ kia đoạt mất ô che mưa Hương nhi mới không thể không đội mưa đi về nhà, sau đó mới sinh bệnh...
- Đừng nói chỉ thiêu vài mẫu ruộng lúa, ta chưa đem nhà hắn đốt trụi đã là may lắm rồi. Đốt vậy mà ta còn chưa cảm thấy hả giận, ta chỉ hận không thể đem hai lão già chết tiệt kia băm thành trăm mảnh.!!
Lưu Hừ nghe thê tử nói xong liền rơi vào trầm mặc. Hắn làm sao không đau lòng nữ nhi của mình đây, làm sao không hận cả nhà bọn họ nhưng việc nào ra việc đó, hơn nữa vạn nhất bị tra được nói không chừng còn phải ngồi tù.
Nghĩ đến đây hắn vội vàng thúc giục con ngựa chạy nhanh về phía trước, chuyện không muốn cũng đã xảy ra rồi, không thể cứ ngừng mãi ở nơi này chờ người ta tới phát hiện.
Thái dương vẫn còn rất lớn, bên này hai vợ chồng họ Mộc thoải mái dễ chịu nằm ở nhà nghỉ ngơi, đang mê man đột nhiên nghe được bên ngoài có tiếng ai đó hô vang.
- Cháy rồi, ruộng lúa cháy rồi..
Người luôn thích xem náo nhiệt như Mộc mẫu lập tức ngồi dậy mang giày chuẩn bị chạy vọt ra cửa, tâm lí hóng hớt muốn xem nhà ai xui xẻo mang hoạ.
Mới ra đến đại môn liền thấy mấy vị phu nhân nhà hàng xóm mồm năm miệng mười tụm lại một chỗ chỗ nghị luận sôi nổi, đám người này nhìn thấy nàng ra cửa đều nhiệt tình lên tiếng nói:
- Mộc tẩu, lúa nhà ngươi bị cháy.
Trong đầu Mộc mẫu vang lên một tiếng nổ rất lớn, tuy rằng nàng là kẻ lười vận động nhưng lại là người có đầu óc rất giỏi tính toán. Lúc trước bán tam nha đầu được hai mươi lượng bạc, hầu quan mười lăm lượng còn dư lại năm lượng, chia ra một phần tặng cho lão đại Mộc Không Thanh làm tiền tiêu vặt hiện tại trong nhà chẳng còn dư được bao nhiêu. Chờ đem hạt lúa bán đi là nàng có thêm được một mớ tiền mà trong nhà cũng có lương thực dữ trữ. Vụ mùa thu đông không gieo cũng chả sao, bằng không sang năm gieo trồng vào đầu mùa xuân là lại kịp tiến độ.
Mộc mẫu vội vàng quay vào trong nhà nói cho phu quân biết ruộng nhà mình bị cháy, Mộc lão hán cấp tốc khoác áo ngoài rồi đứng dậy chạy thẳng ra ngoài ruộng, đến khi chạy tới nơi thì thấy sáu mẫu đất đã cháy hơn một nửa.
Mộc lão hán lúc này còn tâm trí nào mà đi lo lắng chuyện mặt mũi, hắn lớn tiếng kêu gọi hàng xóm làm ơn tới hỗ trợ hắn cứu lấy ruộng lúa đang đắm chìm trong biển lửa.
Người trong thôn có hơn một nửa thấy vui sướng khi người gặp họa nhưng dù gì cũng là hàng xóm láng giềng với nhau, Mộc lão hán vừa hô thì thanh thiếu niên đang ngủ trong nhà lập tức sôi nổi chạy ra cầm theo công cụ hì hục dập tắt ngọn lửa.
Hôm qua mưa to cánh đồng còn tích lại chút nước cho nên dập lửa cũng coi như là việc dễ dàng, tuy nhiên tốc độ lửa lan nhanh thiêu rụi gần một nửa cánh đồng. Mặt khác, chỗ lúa không cháy bị thôn dân tới chữa cháy dẫm đạp không thương tiếc, có vài đoạn bông lúa lung tung rối loạn nằm hẳn ở trong nước bùn. Toàn bộ hiện trường nhìn chung là một mảnh hỗn độn.
Mộc mẫu nhìn tràng cảnh thê thảm trước mặt khóc đến nghiêng trời lệch đất, mấy người bên cạnh thấy vậy bèn lựa lời an ủi.
- Lửa vừa mới nhen nhóm nên cháy không nhiều, số còn lại nhân lúc trời còn sớm thu hoạch hết luôn đi.. thu được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Mộc gia vốn dĩ muốn thừa dịp Mộc lão hán được nghỉ ngơi vài ngày đem lúa thừa cắt cho hết ai ngờ Mộc lão hán lao động suốt mấy ngày liền cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Thế là hôm nay hắn tranh thủ nghỉ ngơi thêm một ngày nữa, quyết định ngày mai mới bắt đầu làm việc nhưng mà ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Lí chính nhịn không được bắt đầu mỉa mai nhà bọn họ.
- Mộc lão đệ ngươi xem trong thôn chỉ có ruộng nhà các ngươi không cắt, nhà người khác có năng lực đều bắt đầu gieo thêm vụ thứ hai. Hỏi thật các ngươi còn chờ tới khi nào mới chịu thu hoạch đây, chẳng lẽ chờ lúa rụng xuống mặt đất rồi nảy mầm mới chịu cắt hả??
Mộc lão hán nhìn thấy lí chính cũng tới vội hướng về phía hắn nhờ vả.
- Lần này ruộng nhà ta bị cháy còn phải phiền toái ngài giúp ta tra rõ nguyên nhân, không thể để cho chỗ này bị thiêu trắng như vậy được.
Lí chính bất đắc dĩ xoa xoa hai huyệt Thái Dương:
- Ta cũng rất muốn điều tra cho rõ nguyên nhân nhưng ven đường người đến người đi rất nhiều thì làm sao có thể tra được. Hơn nữa mùa mày thời tiết hanh khô cho nên nhà ta phải tranh thủ thu hoạch cho xong để gieo vụ mới, chỉ sợ là có lòng nhưng lực không đủ a.
Lí chính vừa dứt lời Mộc mẫu liền hùng hùng hổ hổ vọt ra, khuôn mặt dữ tợn cộng thêm khuôn miệng liếng thoắng văng cả nước bọt khiến ai nấy nhìn vào cũng thấy ngán ngẩm.
- Nhất định là nha đầu giết heo cuối thôn kia làm, ngày hôm qua bất quá ta tiện tay cầm cái ô che mưa của nhà họ. Nhất định là nàng ta ghi hận trong lòng, hôm nay tới đây thiêu hết thóc nhà ta!
Mộc lão hán nghe thê tử ở không lại đi trêu chọc Sở Ngu liền giận sôi máu, giơ bàn tay lên táng thẳng cái bốp vào mặt Mộc mẫu.
Mộc mẫu bị táng xây xẩm mặt mày, lực mạnh tới mức đau thấu trời ông địa. Nàng chưa từng bị hắn đánh trước mặt nhiều người như vậy, nhìn sang ruộng lúa thấy nguyên một mảng lớn bị đốt trụi đã vậy còn bị hàng loạt dấu chân dẫm lên. Trái tim tưởng chừng như chết lặng, tâm trạng hiện giờ vừa đau vừa xấu hổ khiến cho người đàn bà đanh đá này nằm ngay tại chỗ lăn lộn kêu gào như heo bị cắt tiết.
- Bớ người ta bạo lực gia đình, bớ làng xóm ơi vào mà xem ông ta đánh tui nè... Lúa đã cháy mà phu quân lại muốn đánh chết tui ở chỗ này á á áaa a ạ à aaa..
Mọi người thấy bà điên lăn lộn giữa đường đồng loạt sôi nổi kéo nhau né tránh. Không một ai nghĩ tới chuyện cùng người này nhấc lên quan hệ nhưng lại không buông bỏ được sự tò mò trong lòng, cuối cùng tất cả hạ quyết tâm lưu lại một chút để xem náo nhiệt.
Mộc Quyết Minh bấy giờ mới chậm chạp đi đến, hắn tới trễ cho nên không biết ruộng lúa nhà mình bị cháy, chen đầu vào nhìn mãi mới biết hóa ra ở đây xảy ra chuyện động trời như vậy. Nhìn qua bên này thấy mẫu thân nằm trên mặt đất lăn lộn tức khắc hắn cảm thấy mất hết mặt mũi, hắn dù muốn giả vờ không quen không biết nhưng làng trên xóm dưới có ai mà không biết mặt mẹ con nhà này. Biết không thể cứ để mẫu thân nằm mãi trên mặt đất mặc người chê cười nên hắn đành phải mạnh dạn tiến lên đem người nâng dậy.
Chỉ là không nghĩ tới Mộc mẫu vừa nhìn thấy hắn xuất hiện, nguyên bản cơn tức giận khi bị Mộc lão hán đánh lập tức bị nàng đổ hết lên trên người của tiểu nhi tử ham ăn biếng làm này.
- Tất cả đều là do cái tên làm biếng nhà ngươi, từ sớm ta đã kêu ngươi đi cắt hạt thóc mà ngươi không đi. Ha giờ thì tốt rồi, lúa bị người ta đốt hết, ngày mai ngươi chuẩn bị tinh thần uống gió Tây Bắc mà no đi.
Mộc mẫu vừa đánh vừa chửi vừa tiện tay xé áo của Mộc Quyết Minh.
Mộc Quyết Minh bị đánh té xuống con dốc ven đường, hắn lồm cồm ngồi dậy bắt đầu nổi khùng lên chửi mắng lại mẫu thân của mình.
- Mấy năm nay ta chưa từng xuống ruộng cắt lúa bao giờ thì sao mà biết. Bữa trước ngươi dẫn ta tới nhưng chính ngươi lại không chịu xuống cắt còn gì..
Thôn dân thấy mẫu tử nhà này đã lười biếng còn thích vạch áo cho người xem lưng thì trên mặt ai nấy đều xuất hiện thần sắc khinh thường.
Lúc trước Mộc mẫu còn mặt dày mày dạn nhờ bà mai đi hỏi con gái của Trương tẩu cùng thôn để tổ chức hôn sự cho Mộc Không Thanh. Giờ xem tình hình này chắc chắn vị Trương tẩu tẩu kia đã hối hận cho nên mới không đáp ứng bà ta chuyện này.
Mộc lão hán thấy thê nhi nhà mình ở trước mặt mọi người làm chuyện mắt mặt liền lớn tiếng quát:
- Còn không mau đứng lên trở về nhà lấy lưỡi hái tới cắt lúa, nãy giờ làm mấy chuyện mất mặt xấu hổ còn cảm thấy chưa đủ hay sao?
Mộc phu nhân vừa rồi ăn một cái tát thành ra khí thế đã không còn kiêu ngạo như lúc ban đầu nữa. Dù hơi bị quê nhưng bà vẫn nhớ mãi không quên chuyện lúa nhà mình bị cháy, vì thế Mộc mẫu không biết xấu hổ tiếp tục hướng về phía lí chính nói nhăng nói cuội.
- Lí chính lão ca ngươi nhất định phải làm chủ cho chúng ta, ruộng nhà ta bị cháy chắc chắn là do ả giết heo kia đốt!!
Từ sau khi Mộc lão hán bị Sở Ngu lập kế lấy mất mười lăm lượng bạc thì từ đó về sau hắn không bao giờ muốn trêu chọc đến người này nữa. Nghe thê tử ngu ngốc còn muốn tiếp tục truy cứu chuyệnn này thì gương mặt của hắn có chút phát nhăn.
Nếu có thể, hắn so với bất luận kẻ nào khác đều muốn Sở Ngu sống không thoải mái, nhưng hiện giờ chống đối có khác gì lấy trứng chọi đá. Lúc này hắn có tức giận Sở Ngu đến mấy cũng chỉ biết hướng về phía Mộc mẫu nhe răng trợn mắt.
Kỳ thật hắn cũng cảm thấy chuyện này là do Sở Ngu làm, đặc biệt là sau khi nghe lão bà ngu xuẩn nhà mình nói ngày hôm qua lúc trời mưa thời trộm dù của Đinh Hương thì hắn càng thêm chắc chắn về luận điểm của mình. Còn nhớ lần trước Sở Ngu đem tam nha đầu đi đã từng ném lại một câu nói vô cùng tàn nhẫn.
Sở đồ tể đã từng nói như thế này: "Nếu để ta nhìn thấy các ngươi chạy tới cuối thôn tìm nàng, ta đây nhất định đốt luôn cái nhà rách này thành bình địa."
Một màn náo loạn trước mắt này tuy rằng thứ bị cháy không phải là nhà cửa nhưng nếu thật sự đem kẻ nóng tính kia chọc cho điên lên thì nói không chừng thứ tiếp theo bị cháy chính là căn nhà.
Dù sao chuyện này cũng xảy ra rồi, hắn không muốn làm lớn chuyện nên chỉ có thể đem chuyện lần này chôn vào sâu trong đáy lòng, dù uất nghẹn cũng phải cố gắng đem cục tức này nuốt xuống chứ biết sao giờ.
Nhưng Mộc mẫu lại không nghĩ như vậy, nàng kiên cường bất khuất một hai muốn lí chính phải giúp bà giải quyết chuyện này.
Vốn dĩ Lí chính đối với nhà họ Mộc không có hảo cảm mà xưa giờ hắn cũng đâu có được lãnh bổng lộc triều đình. Bình thường hắn chỉ phụ trách một ít chuyện thuế má hoặc những chuyện liên quan đến an bài lao dịch thì đương nhiên hắn cũng không có trách nhiệm phải quản lí những việc nhỏ nhặt này. Hôm nay đứng ra đây làm chủ chẳng qua là bởi vì thân phận của hắn không thể không ra mặt giảng giải một vài câu công đạo.
Nào ngờ hắn bị người đàn bà đanh đá họ Mộc này ồn ào tới nỗi huyệt Thái Dương nhảy đập thình thịch, đang nghĩ ngợi tìm cách để mấy người này lên nha môn báo quan cho nhẹ nợ thì cuối thôn lại xuất hiện thêm một nhóm người vai vác dụng cụ đi đến. Nhìn kĩ mới biết hóa ra là nhóm nhân công đến xây nhà cho Sở Ngu.
Lí chính theo chân bọn họ chào hỏi một câu lấy lệ, vòng vo một hồi cuối cùng mới chịu đi thẳng vào vấn đề chính.
- Gia chủ của ngươi, à chính là Sở đồ tể giết heo ấy. Chiều hôm nay nàng ta có từng ra khỏi cửa không?
Người thợ mộc đi đầu tuy không biết bọn họ hỏi chuyện này để làm gì nhưng vẫn dựa theo đúng sự thật mà trả lời:
- Buổi sáng gia chủ đi ra ngoài giết heo đến giờ Tỵ mới quay trở lại, ta nghe nói tiểu nương tử của Sở Ngu hôm qua bị ai đó trộm mất cây dù nên phải dầm mưa suốt một quãng đường dài để trở về nhà. Đêm qua nàng ấy bắt đầu phát sốt nên Sở đồ tể sau khi trở về vẫn luôn bên cạnh chiếu cố thê tử một tấc cũng không rời. Chiều hôm nay chưa từng ra khỏi cửa một bước.
Thợ mộc vừa nói dứt lời, đám người tới xem náo nhiệt nháy mắt sáng tỏ. Thì ra hôm qua Mộc mẫu là người ăn trộm cây dù của Mộc Đinh Hương, làm hại tiểu cô nương hiền lành phải nhiễm phong hàn.
Nếu quả thật Sở Ngu phải chăm sóc người bệnh cả ngày thì làm sao có thể chạy đến chỗ này phóng hỏa đốt lúa của Mộc gia được??
Quý đại nương cũng có mặt ở trong đám người hóng hớt này, bà biết được Mộc Đinh Hương là cháu ngoại của mình từ mấy hôm trước rồi. Vừa rồi nghe ác phụ này chính miệng thừa nhận đã ăn cắp cái ô che mưa của Hương Nhi giờ lại nghe người thợ thủ công kia nói Hương nhi dầm mưa sinh bệnh, rốt cuộc bà nhịn không được phải dạt đám đông tiến lên phía trước, chỉ tay vào mặt Mộc mẫu mắng chửi thậm tệ.
- Ác phụ không biết xấu hổ này mang tiếng là mẹ của tú tài mà cả ngày cứ thích đi trộm cắp đồ của người khác. Nếu ta mà là Sở đồ tể thì đừng nói đến chuyện chỉ đốt một mảnh lúa nhỏ này, ngay cả căn nhà mà ngươi đang ở ta cũng cho nó sáng nhất đêm nay luôn. Này là nhẹ lắm rồi đấy, đừng ở đó bày đặt ăn vạ nữa kẻo người ta cười vào mặt..
Thôn dân nhìn thấy Quý đại nương lên tiếng cũng sôi nổi chỉ chỉ trỏ trỏ, cười cợt rồi nghị luận về cái con người đang nằm trên mặt đất khóc lóc um sùm kia.
Xưa nay Mộc mẫu vốn nhìn không vừa mắt những người mang họ Quý cho nên số lần hai nhà cãi nhau đếm hoài không hết. Hiện giờ thấy người mình ghét tới đây làm chim đầu đàn tức thì máu nóng dồn lên não, bà ta tức quá phải bò dậy bắt đầu thủ thế đánh nhau với Quý đại nương.
Quý Đại Lang tiến lên một bước che ở trước mặt lão mẫu thân của mình, đôi mắt của anh ta trợn tròn giống hệt mắt trâu trông khá là dọa người.
Mộc lão hán nhìn thôi cũng thấy sợ hãi, hắn lật đật chạy tới nắm đầu thê tử của mình gào lên một tiếng.
- Ngươi còn ngại chưa đủ xấu hổ hay sao? Mau chạy nhanh về nhà lấy lưỡi hái đem đến đây cho ta!!
Mộc mẫu bị chửi còn bị nắm tóc thành ra cái đầu đau nhức không thôi, nhưng dù nàng có la lối khóc lóc như thế nào cũng không dám cãi lại mệnh lệnh của Mộc lão hán, trái lại chỉ dám than thở trong lòng. Phu quân đã không thể bảo hộ mình thì thôi đi, vậy mà còn bày đặt ở trước đám đông trưng bộ dạng hung ác với nàng làm gì không biết..
Nàng trừng mắt, vẻ mặt hung tợn liếc Quý Đại Nương. Nhìn chán chê rồi mới dậm chân lấy oai, giương tay gạt đám đông nhiều chuyện sang một bên đi về nhà lấy lưỡi hái.
Chờ nữ nhân lắm mồm đi khuất khỏi tầm mắt, lúc này Lí chính mới chịu nói chuyện đàng hoàng với gia chủ nhà họ Mộc.
- Mộc lão đệ à thợ thủ công đã xác định Sở đồ tể chiều hôm nay không có ra khỏi cửa rồi, cứ cho là nàng ta thật sự muốn phóng hỏa thì cũng chưa chắc đã biết phép phân thân ngươi thấy có đúng hay không???. Còn nếu mà các ngươi cảm thấy chuyện lúa nhà mình bị cháy trong đó còn có ẩn tình khó giải thì không bằng cứ trực tiếp đi đến nha môn trên huyện đánh trống báo quan, trên đó sẽ tự có thanh thiên đại lão gia thay các ngươi làm chủ.
Sau khi Mộc lão hán trải qua sự kiện lịch sử của Mộc mẫu, từ đó trở về sau hắn nghĩ thôi cũng không muốn nghĩ cùng nha môn dính líu thêm lần nào nữa. Nghe lời đề nghị này hắn chỉ biết xua tay từ chối.
- Hiện giờ thời tiết nóng bức, chắc là nhà nào đó đốt rơm rạ không coi kĩ để tàn tro bay sang ruộng nhà ta. Haizzz chỉ có thể trách Mộc gia lần này xúi quẩy.
Lí chính thấy hắn nói như thế cũng chẳng thèm an ủi một câu, ông chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái rồi nói:
- Một khi đã như vậy, nếu chỗ nào còn thu hoạch được thì các người mau chóng thu hoạch liền đi. Lần sau mà có lỡ cháy nữa thì ta hy vọng ngọn lửa sẽ không cháy lan đến ruộng của nhà khác, kẻo phiền hà tới mọi người.
Mộc lão hán biết rõ trong lời nói của hắn chứa đầy ẩn ý, vì thế khuôn mặt già nhanh chóng đỏ lựng lên. Bất quá những lời nói kiểu này hắn nghe qua nhiều lắm rồi, nói đi nói lại thì mục đích chính của đám người này chính là muốn chê cười thê tử và nhi tử của hắn lười biếng. Dù muốn cãi lại lắm nhưng lời họ nói cũng là sự thật, giả sử có tìm được lí do phản bác đi chăng nữa thì hắn cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, bất đắc dĩ đành phải đem khuôn mặt cúi gầm xuống đất.
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Ngu: Mẹ vợ của ta đúng là đỉnh của chóp~
Mộc Đinh Hương: Không được khen nương của ta, muốn khen thì hãy khen ta.
Sở Ngu: Khen mẹ vợ chỉ là âm thanh ngoài miệng, còn vợ thì ta phải dùng hành động để khen.
Mộc Đinh Hương: Vậy ngươi muốn khen thưởng ta như thế nào?
Sở Ngu: Tất nhiên cũng là dùng miệng để khen đóaaaaaa.......
Một lát sau..
Sở Ngu: Úi vợ ơi đem chân nâng cao lên chút xíu nữa coi!!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương