Nữ Phụ Chỉ Cầu Được Sống
Chương 18: huynh thích nàng ta?
Sở Băng Nghiên ủ dột ra khỏi phòng Bình Nhi và An Nhi thấy vậy liền chạy lại hỏi han
“Tiểu thư điện hạ có cho phép chúng ta đi về không?”
Sở Băng Nghiên lắc đầu rồi ngao ngán thở dài đi về phía trước.
Đúng lúc này, vừa bước ra khỏi cửa viện nhóm người các nàng lại gặp một thiếu niên trẻ tuổi nhìn tầm tuổi Sở Băng Nghiên.
Hắn bước lại đây, thấy nàng bước ra từ viện tử của Yến vương, hắn ngạc nhiên nhìn nàng sau đó quát lớn “ Sở Băng Nghiên có phải cô lại bám lấy lục ca của ta phải không?”
Sở Băng Nghiên giật mình hỏi nhỏ Bình Nhi “đây là ai?”
Bình Nhi cũng thấp giọng trả lời “Tiểu thư, đây là Bát hoàng tử”
Bát hoàng tử là đệ đệ cùng mẫu với Lãnh Dạ Cẩn, tính tình vô lo vô nghĩ, ngây thẳng, nhỏ hơn nguyên chủ gần hai tháng tuổi, vì chưa đủ mười tám tuổi nên vẫn chưa rời cung, phong vương. Vị này chính là một fan cuồng của ca ca nhà mình, Sở Băng Nghiên lúc trước suốt ngày dính lấy ca ca của hắn nên hắn rất ghét Sở Băng Nghiên.
Nghe thấy giọng của hắn chất vấn nàng, nàng bỗng nhiên nghĩ ra một cách có thể rời phủ.
“Không có nha. Ta không có bám lấy Lục ca của ngươi không buông, là Lục ca nhà ngươi nắm lấy ta không buông nha”, nàng cười nói.
“Ngươi nói dối, lục ca của ta chán ghét ngươi ai cũng biết, sao có thể giữ ngươi lại trong phủ chứ.”, hắn tức giận chỉ tay vào nàng nói.
“Nếu không thì ngươi vào khuyên lục ca của ngươi thả ta ra đi, nếu như ngươi có thể cầu xin hắn thả cho ta đi. Ta hứa với ngươi, bảo đảm sau này không quấn lấy lục ca của ngươi không buông nữa.”, Sở Băng Nghiên nói với giọng tràn đầy khiêu khích.
Nếu như Bát hoàng tử có thể thuyết phục Lãnh Dạ Cẩn chịu thả nàng đi, nàng xin thề nàng chắc chắn sẽ không có dây dưa không dứt với hắn.
“Được, đến lúc đó ngươi đừng trở mặt nuốt lời”
“Được một lời đã định tuyệt không nuốt lời”
Lãnh Nhất Hạo quay người đi về phía thư phòng của Lãnh Dạ Cẩn.
Sau khi Bát hoàng tử đi, Sở Băng Nghiên thật vui vẻ, nàng sắp thoát khỏi tay nam chính rồi không vui vẻ được sao. Sở Băng Nghiên vừa cười vừa đi về phía trước.
Trong thư phòng lúc này, Lãnh Dạ Cẩn vẫn đang ngồi làm việc. Bỗng nhiên, Lãnh Nhất Hạo mở cửa chạy vào kêu một tiếng “Lục ca”
Lãnh Dạ Cẩn vẫn không ngước đầu dậy, trả lời một tiếng “Có chuyện gì?”
“Lục ca, vừa mới nãy đệ gặp Sở Băng Nghiên đi ra từ viện của huynh, có phải nàng ta lại đến làm phiền huynh không?” Lãnh Nhất Hạo quan tâm hỏi Lãnh Dạ Cẩn.
“Không có”
“Không có cái gì chứ, chắc là nàng ta đến nhưng bị thị vệ ngoài cửa ngăn lại, không cho vào nên huynh mới không biết. Lúc đi ra đệ gặp phải nàng ta mặt mày ủ rủ, chắc chắn là bị người của huynh ngăn lại. Vậy mà nàng ta mặt đắc ý lắm, nàng ta còn nói huynh lưu luyến không buông, không chịu thả nàng ta đi. Hừ, đệ thấy rõ ràng nàng ta đang khoác lác cứ ở lì trong vương phủ không chịu đi, chẳng qua chỉ là chắn giúp một mũi tên thôi mà, ở lại trong phủ dưỡng thương gần một tháng. Ai mà tin là nàng ta chỉ ở trong phủ dưỡng thương chứ, chắc chắn là lấy lí do để quấn lấy huynh không buông.”
Lãnh Nhất Hạo thao thao bất tuyệt mà nói hết một hơi, khô cạn cả cổ họng.
Lãnh Dạ Cẩn đang tính cầm chén trà lên uống thì Lãnh Nhất Hạo không biết vô tình hay cố ý mà nhanh tay hơn cướp lấy chén trà bên cạnh uống hết một hơi. Tay của Lãnh Dạ Cẩn nắm không khí, rồi từ từ rụt tay lại.
“Lục ca, sao huynh không nói gì?”, Bát hoàng tử quay đầu hỏi Lãnh Dạ Cẩn
Lúc này, Lãnh Dạ Cẩn mới mở miệng ra nói chuyện “Nàng nói đúng”
“Đệ biết ngay mà, nàng ta chỉ đang nói...” nói được một nửa, thì hắn quay đầu sang ngạc nhiên nhìn Lãnh Dạ Cẩn.
“Lục ca, huynh... huynh... huynh nói gì cơ?”, Lãnh Nhất Hạo hoảng sợ nhìn sang Lãnh Dạ Cẩn.
Có thể cảm thấy bát đệ của hắn chưa nghe rõ, hắn lặp lại lần nữa “Ta nói “Ta nói, nàng nói đúng”.
Lãnh Nhất Hạo hoảng sợ, hít một ngụm khí lạnh “Huynh...huynh vì sao làm như thế? Không lẽ huynh thích nàng ta?”.
“Tiểu thư điện hạ có cho phép chúng ta đi về không?”
Sở Băng Nghiên lắc đầu rồi ngao ngán thở dài đi về phía trước.
Đúng lúc này, vừa bước ra khỏi cửa viện nhóm người các nàng lại gặp một thiếu niên trẻ tuổi nhìn tầm tuổi Sở Băng Nghiên.
Hắn bước lại đây, thấy nàng bước ra từ viện tử của Yến vương, hắn ngạc nhiên nhìn nàng sau đó quát lớn “ Sở Băng Nghiên có phải cô lại bám lấy lục ca của ta phải không?”
Sở Băng Nghiên giật mình hỏi nhỏ Bình Nhi “đây là ai?”
Bình Nhi cũng thấp giọng trả lời “Tiểu thư, đây là Bát hoàng tử”
Bát hoàng tử là đệ đệ cùng mẫu với Lãnh Dạ Cẩn, tính tình vô lo vô nghĩ, ngây thẳng, nhỏ hơn nguyên chủ gần hai tháng tuổi, vì chưa đủ mười tám tuổi nên vẫn chưa rời cung, phong vương. Vị này chính là một fan cuồng của ca ca nhà mình, Sở Băng Nghiên lúc trước suốt ngày dính lấy ca ca của hắn nên hắn rất ghét Sở Băng Nghiên.
Nghe thấy giọng của hắn chất vấn nàng, nàng bỗng nhiên nghĩ ra một cách có thể rời phủ.
“Không có nha. Ta không có bám lấy Lục ca của ngươi không buông, là Lục ca nhà ngươi nắm lấy ta không buông nha”, nàng cười nói.
“Ngươi nói dối, lục ca của ta chán ghét ngươi ai cũng biết, sao có thể giữ ngươi lại trong phủ chứ.”, hắn tức giận chỉ tay vào nàng nói.
“Nếu không thì ngươi vào khuyên lục ca của ngươi thả ta ra đi, nếu như ngươi có thể cầu xin hắn thả cho ta đi. Ta hứa với ngươi, bảo đảm sau này không quấn lấy lục ca của ngươi không buông nữa.”, Sở Băng Nghiên nói với giọng tràn đầy khiêu khích.
Nếu như Bát hoàng tử có thể thuyết phục Lãnh Dạ Cẩn chịu thả nàng đi, nàng xin thề nàng chắc chắn sẽ không có dây dưa không dứt với hắn.
“Được, đến lúc đó ngươi đừng trở mặt nuốt lời”
“Được một lời đã định tuyệt không nuốt lời”
Lãnh Nhất Hạo quay người đi về phía thư phòng của Lãnh Dạ Cẩn.
Sau khi Bát hoàng tử đi, Sở Băng Nghiên thật vui vẻ, nàng sắp thoát khỏi tay nam chính rồi không vui vẻ được sao. Sở Băng Nghiên vừa cười vừa đi về phía trước.
Trong thư phòng lúc này, Lãnh Dạ Cẩn vẫn đang ngồi làm việc. Bỗng nhiên, Lãnh Nhất Hạo mở cửa chạy vào kêu một tiếng “Lục ca”
Lãnh Dạ Cẩn vẫn không ngước đầu dậy, trả lời một tiếng “Có chuyện gì?”
“Lục ca, vừa mới nãy đệ gặp Sở Băng Nghiên đi ra từ viện của huynh, có phải nàng ta lại đến làm phiền huynh không?” Lãnh Nhất Hạo quan tâm hỏi Lãnh Dạ Cẩn.
“Không có”
“Không có cái gì chứ, chắc là nàng ta đến nhưng bị thị vệ ngoài cửa ngăn lại, không cho vào nên huynh mới không biết. Lúc đi ra đệ gặp phải nàng ta mặt mày ủ rủ, chắc chắn là bị người của huynh ngăn lại. Vậy mà nàng ta mặt đắc ý lắm, nàng ta còn nói huynh lưu luyến không buông, không chịu thả nàng ta đi. Hừ, đệ thấy rõ ràng nàng ta đang khoác lác cứ ở lì trong vương phủ không chịu đi, chẳng qua chỉ là chắn giúp một mũi tên thôi mà, ở lại trong phủ dưỡng thương gần một tháng. Ai mà tin là nàng ta chỉ ở trong phủ dưỡng thương chứ, chắc chắn là lấy lí do để quấn lấy huynh không buông.”
Lãnh Nhất Hạo thao thao bất tuyệt mà nói hết một hơi, khô cạn cả cổ họng.
Lãnh Dạ Cẩn đang tính cầm chén trà lên uống thì Lãnh Nhất Hạo không biết vô tình hay cố ý mà nhanh tay hơn cướp lấy chén trà bên cạnh uống hết một hơi. Tay của Lãnh Dạ Cẩn nắm không khí, rồi từ từ rụt tay lại.
“Lục ca, sao huynh không nói gì?”, Bát hoàng tử quay đầu hỏi Lãnh Dạ Cẩn
Lúc này, Lãnh Dạ Cẩn mới mở miệng ra nói chuyện “Nàng nói đúng”
“Đệ biết ngay mà, nàng ta chỉ đang nói...” nói được một nửa, thì hắn quay đầu sang ngạc nhiên nhìn Lãnh Dạ Cẩn.
“Lục ca, huynh... huynh... huynh nói gì cơ?”, Lãnh Nhất Hạo hoảng sợ nhìn sang Lãnh Dạ Cẩn.
Có thể cảm thấy bát đệ của hắn chưa nghe rõ, hắn lặp lại lần nữa “Ta nói “Ta nói, nàng nói đúng”.
Lãnh Nhất Hạo hoảng sợ, hít một ngụm khí lạnh “Huynh...huynh vì sao làm như thế? Không lẽ huynh thích nàng ta?”.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương