Nữ Phụ Chỉ Cầu Được Sống
Chương 3: Đến thăm
“Tiểu thư người còn khó chịu ở đâu nữa không?” Bình Nhi quan tâm hỏi han nàng
“Không sao cả, ta đã đỡ hơn rất nhiều rồi hai em yên tâm đi” nàng nhẹ giọng trấn an hai người.
Nếu như đúng với tiểu thuyết gốc thì chắc hẳn một lát nữa Phong Vũ thị vệ bên người Yến vương sẽ đến thăm nguyên chủ và bày tỏ lòng cảm kích. Nhưng nguyên chủ lại lấy việc này làm kiêu ngạo ép Yến vương lấy mình, khiến cho Yến vương ngay từ đầu có chút thiện cảm với nguyên chủ mà mất sạch, sau này Yến vương vẫn lấy nguyên chủ nhưng nàng chỉ trở thành trắc phi.
Sau đó nữa Yến vương và nữ chính tiểu thuyết quen nhau và đến với nhau, còn Sở Băng Nghiên ban đầu nguyên chủ, nàng vốn dĩ chỉ là một nữ phụ ở bên cạnh chỉ để trở thành chất xúc tác khiến nam nữ chính càng yêu nhau hơn mà thôi.
Nàng vì ghen ghét nữ chính có được tình yêu nam chính mà hại nữ chính, nhưng không thành bị nam chính của cuốn tiểu thuyết biết được một kiếm xuyên tim mà chết.
Nhưng bây giờ Sở Nghiên đã trở thành Sở Băng Nghiên, vậy thì nàng sẽ không đi vào vết xe đổ của nữ phụ, tận lực cách xa nam nữ chính, sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ.
Nàng cứ nghĩ miên man như thế, bỗng một tiếng gõ cửa kéo nàng về thực tại.
An Nhi ra mở cửa, đứng trước cửa là một thân ảnh nam nhân, với dáng người đĩnh bạc, khôi ngô, tuấn tú, nhưng lại mang nét mặt lạnh lùng
An Nhi thấy nam nhân đến đây liền hỏi với ngữ khí không mấy thiện cảm “Không biết Phong Vũ thị vệ đến đây làm gì?”
Đúng vậy, người nam nhân này chính là Phong Vũ, một trong hai tâm phúc kề cạnh Yến vương, người quản hạt thập nhị tinh vệ
Giọng nói khàn khàn, nhưng lạnh lùng vang lên “Ta thay điện hạ đến thăm Ân Dương huyện chủ.”
Dường như, An Nhi không muốn cho Phong Vũ vào, vẫn đứng trước cửa, nhìn chằm chằm Phong Vũ.
Có lẽ cảm nhận được địch ý của An Nhi, Sở Băng Nghiên mới lên tiếng hóa giải tình cảnh hiện tại “Bình Nhi rót trà cho Phong thị vệ”
An Nhi quay lại nhìn nàng một cái, rồi liếc nhẹ Phong Vũ một cái rồi mới nhường đường cho hắn vào.
Phong Vũ bước vào liền thấy một mỹ nhân xõa tóc, lưng dựa vào thành giường. Hắn thoáng cúi người hành lễ với mỹ nhân “Ân Dương huyện chủ”
Sở Băng Nghiên cũng thoáng gật đầu đáp lại “Phong thị vệ không cần đa lễ, mau ngồi xuống uống chút trà cho nhuận họng”. Cùng lúc đó, Bình Nhi cũng đưa ly trà đến bên Phong Vũ
“Hôm nay ta đến đây chính là thay mặt điện hạ nhà ta đa tạ huyện chủ lấy thân chắn tên, sau này nếu người muốn gì hoặc cần giúp đỡ, điện hạ nhà ta tuyệt đối không khước từ. Nhưng vẫn mong huyện chủ biết nên cần cái gì, không nên cần cái gì, bằng không kết cục của người khó mà nói”. Phong Vũ vừa xoa vừa đánh mà nói.
Đây chính là trấn an cũng như cảm kích nàng nói nàng muốn gì cũng được, dù là hái sao trên trời cũng có thể hái xuống cho nàng, nhưng đừng nghĩ thật sự muốn gì là cho đó, câu sau mới gọi là điều quan trọng nhất mà hắn muốn nói với nàng, khuyên nàng nên biết giới hạn bằng không thì hắn có giết nàng không thì chưa chắc. Chiêu này quả thật hắn dùng rất hay.
Nếu như là lúc trước nàng chắc chắn sẽ đáp trả lại, nhưng bây giờ nàng là Sở Băng Nghiên, vì muốn sống nên nàng phải cố lấy lòng Lãnh Dạ Cẩn, người bên cạnh hắn vẫn là nên nhường nhịn một chút đi. Người ta nói một điều nhịn, chính điều lành, nàng không muốn chết sớm nữa đâu, vậy nên bây giờ nàng nhịn.
“Người về chuyển lời với điện hạ thay ta là người yên tâm hiện tại ta cũng không cần gì cả, ta chỉ cầu điện hạ một điều, nếu sau này ta có đắc tội với điện hạ hoặc người của điện hạ thì hãy tha cho ta một mạng, còn những điều viễn vông khác ta sẽ không mơ tưởng, cũng không dám mơ tưởng, sau này ta sẽ tránh thật xa Yến vương điện hạ, không làm phiền đến điện hạ nữa, chúng ta từ nay nước sông không phạm nước giếng. ” Sở Băng Nghiên một hơi nói hết những lời này.
Lời vừa ra, cả căn phòng im ắng như tờ không một tiếng động, trên mặt của mỗi người giờ đây là một biểu cảm khác nhau.
Tỉ như, Phong Vũ giờ đây là ngạc nhiên đến choáng váng, Bình Nhi là bất ngờ đến an tâm, An Nhi thì vui mừng, còn nàng thì thoáng có một tia thanh thản, thanh thản vì đã vạch rõ giới hạn với nam chính, sau này tận lực ít tiếp xúc với nam chính thì kết cục cuối cùng của nàng có lẽ sẽ không bị đâm chếtnữa.
Mặc dù ngạc nhiên, nhưng hắn đã trải qua rất nhiều chuyện rồi nên rất nhanh đã lấy lại được sự bình tĩnh ban đầu, mở miệng nói chuyện “Được, ta nhất định sẽ truyền lại lời của huyện chủ với chủ tử”.
Nàng thoáng gật đầu đồng ý, sau đó lại nói tiếp “Nếu đã vạch rõ giới hạn vậy thì ngày mai ta sẽ chuyển về huyện chủ phủ, không làm phiền đến Yến vương điện hạ nữa”
Nghe Sở Băng Nghiên nói vậy, Phong Vũ thoáng gật đầu rồi cáo biệt quay về
“Không sao cả, ta đã đỡ hơn rất nhiều rồi hai em yên tâm đi” nàng nhẹ giọng trấn an hai người.
Nếu như đúng với tiểu thuyết gốc thì chắc hẳn một lát nữa Phong Vũ thị vệ bên người Yến vương sẽ đến thăm nguyên chủ và bày tỏ lòng cảm kích. Nhưng nguyên chủ lại lấy việc này làm kiêu ngạo ép Yến vương lấy mình, khiến cho Yến vương ngay từ đầu có chút thiện cảm với nguyên chủ mà mất sạch, sau này Yến vương vẫn lấy nguyên chủ nhưng nàng chỉ trở thành trắc phi.
Sau đó nữa Yến vương và nữ chính tiểu thuyết quen nhau và đến với nhau, còn Sở Băng Nghiên ban đầu nguyên chủ, nàng vốn dĩ chỉ là một nữ phụ ở bên cạnh chỉ để trở thành chất xúc tác khiến nam nữ chính càng yêu nhau hơn mà thôi.
Nàng vì ghen ghét nữ chính có được tình yêu nam chính mà hại nữ chính, nhưng không thành bị nam chính của cuốn tiểu thuyết biết được một kiếm xuyên tim mà chết.
Nhưng bây giờ Sở Nghiên đã trở thành Sở Băng Nghiên, vậy thì nàng sẽ không đi vào vết xe đổ của nữ phụ, tận lực cách xa nam nữ chính, sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ.
Nàng cứ nghĩ miên man như thế, bỗng một tiếng gõ cửa kéo nàng về thực tại.
An Nhi ra mở cửa, đứng trước cửa là một thân ảnh nam nhân, với dáng người đĩnh bạc, khôi ngô, tuấn tú, nhưng lại mang nét mặt lạnh lùng
An Nhi thấy nam nhân đến đây liền hỏi với ngữ khí không mấy thiện cảm “Không biết Phong Vũ thị vệ đến đây làm gì?”
Đúng vậy, người nam nhân này chính là Phong Vũ, một trong hai tâm phúc kề cạnh Yến vương, người quản hạt thập nhị tinh vệ
Giọng nói khàn khàn, nhưng lạnh lùng vang lên “Ta thay điện hạ đến thăm Ân Dương huyện chủ.”
Dường như, An Nhi không muốn cho Phong Vũ vào, vẫn đứng trước cửa, nhìn chằm chằm Phong Vũ.
Có lẽ cảm nhận được địch ý của An Nhi, Sở Băng Nghiên mới lên tiếng hóa giải tình cảnh hiện tại “Bình Nhi rót trà cho Phong thị vệ”
An Nhi quay lại nhìn nàng một cái, rồi liếc nhẹ Phong Vũ một cái rồi mới nhường đường cho hắn vào.
Phong Vũ bước vào liền thấy một mỹ nhân xõa tóc, lưng dựa vào thành giường. Hắn thoáng cúi người hành lễ với mỹ nhân “Ân Dương huyện chủ”
Sở Băng Nghiên cũng thoáng gật đầu đáp lại “Phong thị vệ không cần đa lễ, mau ngồi xuống uống chút trà cho nhuận họng”. Cùng lúc đó, Bình Nhi cũng đưa ly trà đến bên Phong Vũ
“Hôm nay ta đến đây chính là thay mặt điện hạ nhà ta đa tạ huyện chủ lấy thân chắn tên, sau này nếu người muốn gì hoặc cần giúp đỡ, điện hạ nhà ta tuyệt đối không khước từ. Nhưng vẫn mong huyện chủ biết nên cần cái gì, không nên cần cái gì, bằng không kết cục của người khó mà nói”. Phong Vũ vừa xoa vừa đánh mà nói.
Đây chính là trấn an cũng như cảm kích nàng nói nàng muốn gì cũng được, dù là hái sao trên trời cũng có thể hái xuống cho nàng, nhưng đừng nghĩ thật sự muốn gì là cho đó, câu sau mới gọi là điều quan trọng nhất mà hắn muốn nói với nàng, khuyên nàng nên biết giới hạn bằng không thì hắn có giết nàng không thì chưa chắc. Chiêu này quả thật hắn dùng rất hay.
Nếu như là lúc trước nàng chắc chắn sẽ đáp trả lại, nhưng bây giờ nàng là Sở Băng Nghiên, vì muốn sống nên nàng phải cố lấy lòng Lãnh Dạ Cẩn, người bên cạnh hắn vẫn là nên nhường nhịn một chút đi. Người ta nói một điều nhịn, chính điều lành, nàng không muốn chết sớm nữa đâu, vậy nên bây giờ nàng nhịn.
“Người về chuyển lời với điện hạ thay ta là người yên tâm hiện tại ta cũng không cần gì cả, ta chỉ cầu điện hạ một điều, nếu sau này ta có đắc tội với điện hạ hoặc người của điện hạ thì hãy tha cho ta một mạng, còn những điều viễn vông khác ta sẽ không mơ tưởng, cũng không dám mơ tưởng, sau này ta sẽ tránh thật xa Yến vương điện hạ, không làm phiền đến điện hạ nữa, chúng ta từ nay nước sông không phạm nước giếng. ” Sở Băng Nghiên một hơi nói hết những lời này.
Lời vừa ra, cả căn phòng im ắng như tờ không một tiếng động, trên mặt của mỗi người giờ đây là một biểu cảm khác nhau.
Tỉ như, Phong Vũ giờ đây là ngạc nhiên đến choáng váng, Bình Nhi là bất ngờ đến an tâm, An Nhi thì vui mừng, còn nàng thì thoáng có một tia thanh thản, thanh thản vì đã vạch rõ giới hạn với nam chính, sau này tận lực ít tiếp xúc với nam chính thì kết cục cuối cùng của nàng có lẽ sẽ không bị đâm chếtnữa.
Mặc dù ngạc nhiên, nhưng hắn đã trải qua rất nhiều chuyện rồi nên rất nhanh đã lấy lại được sự bình tĩnh ban đầu, mở miệng nói chuyện “Được, ta nhất định sẽ truyền lại lời của huyện chủ với chủ tử”.
Nàng thoáng gật đầu đồng ý, sau đó lại nói tiếp “Nếu đã vạch rõ giới hạn vậy thì ngày mai ta sẽ chuyển về huyện chủ phủ, không làm phiền đến Yến vương điện hạ nữa”
Nghe Sở Băng Nghiên nói vậy, Phong Vũ thoáng gật đầu rồi cáo biệt quay về
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương