Nữ Phụ Chỉ Cầu Được Sống

Chương 9: không quá tốn công



Hắn đang nghĩ có nên nói cho chủ tử biết hay không thì lúc này Dương quản sự chạy vào thông báo “Điện hạ, Ân Dương huyện chủ cho người đến thông báo nói rằng chuẩn bị rời phủ, thuộc hạ đến hỏi điện hạ có sắp xếp gì không? ”

Nghe Dương quản sự chạy vào thông báo, hắn nhíu mày nhìn về phía Vân Tinh.

Vân Tinh chột dạ cúi đầu, không dám nhìn Lãnh Dạ Cẩn.

Lúc này, Lãnh Dạ Cẩn bỗng đứng lên bước nhanh ra ngoài. Cước bộ của hắn thoáng chút nhanh hơn, chưa đầy một lát là đã nhìn thấy Sở Băng Nghiên đang đi ra từ hậu viện

Lúc này Sở Băng Nghiên đang được Bình nhi dẫn đường gượng đau mà đi.

Nàng thật sự đau đến muốn khóc rồi, sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Bình Nhi và An Nhi bên cạnh đỡ nàng cũng lo lắng không thôi, cũng liên tục khuyên nhủ nàng ở lại dưỡng thương thêm vài ngày nữa rồi về, nhưng nàng kiên quyết muốn rời đi, các nàng thật sự hết cách với tiểu thư nhà nàng.

Mặc kệ An Nhi và Bình Nhi có ra sức khuyên ngăn như thế nào nàng cũng nhất định phải rời khỏi Yến vương phủ, nàng thà chịu đau một tí còn đỡ hơn mất cả cái mạng nhỏ. Không đáng a!

Khi vừa bước ra khỏi tiền viện nhóm người các nàng đã chạm mặt với Yến vương.

Bình Nhi và An Nhi thấy Yến vương đến cũng vội vàng hành lễ với hắn.

Dù các nàng có bằng mặt không bằng lòng với hắn như thế nào đi chăng nữa thì gặp hắn bắt buộc phải khom người hành lễ. Hết cách rồi, ai bảo hắn lại sinh ra trong hoàng tộc chứ.

Nghe Bình Nhi và An Nhi hành lễ, nàng mới biết Lãnh Dạ Cẩn đang đứng trước mặt mình.

Thiên a! nàng thật sự gặp được nam chính ngay trong ngày luôn, cái miệng của nàng thật linh mà!

Đây là lần đầu tiên nàng chạm mặt với nam chính

Trên người hắn mang theo một mùi gỗ tùng hương dịu nhẹ, hắn đi qua như mang theo một làn gió mát khiến cho tinh thần trở nên thanh tỉnh hơn.

Có lẽ vì mùi hương trên người hắn, mà cơn đau trên miệng vết thương ở vai trái như đỡ hơn, khiến cho khuôn mặt của nàng không còn quá nhợt nhạt như lúc đầu nữa.



Sở Băng Nghiên nhún nhún đầu gối hành lễ với hắn.

“Không phải mới tỉnh dậy sao? Sao lại rời phủ sớm vậy làm gì chứ?”, âm thanh trầm thấp của Lãnh Dạ Cẩn vang lên.

Ân thanh của hắn nghe rất êm tai, trầm thấp, từ tính, có chút lo lắng nhưng lại thoáng chút xa cách.

“Mấy ngày ta hôn mê đã làm phiền điện hạ rồi, giờ ta đã tỉnh lại, cũng không tiện ở lại vương phủ quá lâu sẽ khiến người khác dị nghị không tốt cho thanh danh của Yến vương điện hạ. ”, nàng dùng ngữ khí nhẹ nhàng trả lời

Tại sao lại là không tốt cho thanh danh của Yến vương mà không phải là của nàng?

Đơn giản thôi, bởi vì thanh danh của nàng đã không tốt từ trước. Nguyên chủ vì để theo đuổi được Lãnh Dạ Cẩn mà đắc tội với không ít thiên kim tiểu thư ái mộ Yến vương, vì thế mà người ghét Sở Băng Nghiên ngày càng nhiều, tự nhiên lời đồn đại, nói xấu nàng cũng không ít, nói nàng không biết liêm sỉ, kiêu ngạo, làm càn, ỷ vào phụ thân chiến công hiển hách mà không xem ai ra gì. Những lời đồn này càng đồn càng lan xa.

“Ngươi còn làm phiền ta ít sao? Ngươi cũng đã nói là ngươi hôn mê thì ngươi làm phiền ta kiểu gì? Chẳng lẽ ngươi tiến vào giấc mộng của ta quấy rầy giấc ngủ.” Lãnh Dạ Cẩn nhướng mày hỏi lại

Sở Băng Nghiên: …

Chưa ai nói với nàng là nam chính lại độc mồm độc miệng đến như vậy nha, nguyên tác cũng không đề cập mà.

“Lại nói ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, việc ngươi ở trong Yến vương phủ trị thương là điều vô cùng hiển nhiên, kẻ nào sẽ đi nghị luận việc này?” Yến vương bình tĩnh nói ra những việc này.

Nếu là Sở Băng Nghiên của nguyên tác nghe vậy chắc chắn sẽ vui mừng như điên, không do dự ngay lập tức đồng ý. Nhưng cố tình Sở Băng Nghiên lại không phải là Sở Băng Nghiên của trước kia. Nàng vẫn khăng khăng kiên quyết muốn về

“Thật sự không cần đâu, hành lí ta cũng đã soạn xong rồi xe ngựa cũng đã thuê xong, chỉ cần ra khỏi vương phủ lên xe rồi về là được. Không quá tốn công đâu.”

“Cô cũng đã nói là chỉ cần ra khỏi vương phủ rồi lên xe ngựa là được. Nhưng từ đây ra đến cửa vương phủ vẫn còn một đoạn nữa, rồi sau đó lại tốn lực leo lên xe ngựa. Vậy không bằng cô quay trở lại Uyển Sương các rồi lên giường nằm nghỉ mệt là được. Không quá tốn công đâu.”

Lãnh Dạ Cẩn bình thản nói ra những lời này làm Sở Băng Nghiên đột nhiên á khẩu, không nói được gì nữa.
Chương trước Chương tiếp