Nữ Phụ Điên Lên Không Dễ Chọc
Chương 11: Lục Kỷ Đình
Ngày hôm sau, Lâm Uyển xin nghỉ học một ngày, cùng ba mẹ Lâm đến bệnh viện trung tâm thành phố thăm Lục Kỷ Đình.
Đứa con ruột của nhà họ Lục tên Kỷ Đình, năm xưa bị ba mẹ đẻ của Lục Diễn bế đi. Thành tích của Kỷ Đình rất tốt, từng là thủ khoa đầu ra chuyên ngành kinh tế, tự lập nghiệp được sáu năm, đã phát triển được năm công ty con.
Mặc dù so ra kém Lục thị, nhưng một người không có hậu trường, không có chỗ dựa, có thể phát triển đến tình trạng này có thể nói là mò kim đáy biển, vạn người may ra có một người.
Bảo sao Lục Diễn lại cảm thấy nguy cơ, thuê côn đồ đánh què chân Lục Kỷ Đình, còn dùng quyền lực ép ba mẹ nuôi của Lục Kỷ Đình vào chỗ chết.
“Cái gì? Ba mẹ nuôi của Lục Kỷ Đình chết rồi?”
Ngồi trong xe, Lâm Uyển nghe vậy mà kinh hãi, liên tục hỏi đi hỏi lại nhiều lần.
Ba Lâm đang lái xe, tâm trạng nặng nề: “Đúng vậy, Lục Diễn dùng tính mạng của Lục Kỷ Đình bức chết họ. Ông bà Kỷ một người treo cổ tự tử, một người uống thuốc ngủ tự tử, mưu cầu đường sống cho Lục Kỷ Đình.”
“Chỉ cần ông bà Kỷ chết, Lục Kỷ Đình cũng chết, ai có thể chứng minh Lục Diễn không phải con ruột của nhà họ Lục?”
Nói đến đây, ba Lâm đưa tay xoa trán. May mắn ông kịp thời nhìn ra bản tính ác độc tận xương của Lục Diễn, không đồng ý gả con gái cho hắn.
Với tính cách và tham vọng của Lục Diễn, chỉ sợ vị trí gia chủ nhà họ Lục và Lục thị không phải mục tiêu cuối cùng của hắn.
“Nhưng hắn là người duy nhất có thể thừa kế Lục thị.” Lâm Uyển trầm ngâm, trong đám con cháu Lục gia, Lục Diễn không thể nghi ngờ là người nổi bật nhất, cũng là người có thể đảm đương nhất.
Lục Kỷ Đình không kém, nhưng đã là người tàn tật.
Nhà họ Lục sẽ để một người tàn tật thừa kế gia nghiệp?
Lại thêm Lục Diễn xâm nhập vào Lục thị được gần chục năm, đặt vững nền móng, người của hắn rải khắp Lục thị.
Thịt đến miệng, nào có khả năng sẽ nhả ra?
“Chưa chắc đâu.” Ba Lâm híp mắt hồi tưởng, “Lúc ba tìm thấy Lục Kỷ Đình, ánh mắt của cậu ta… không giống người sẽ cam chịu.”
“Mong là vậy.” Mẹ Lâm thật lòng nói, mặc dù chồng bà nặc danh gửi tin tức cho nhà họ Lục, nhưng chỉ cần có tâm điều tra, Lục Diễn chắc chắn sẽ biết ai là người để lộ thông tin của Lục Kỷ Đình.
Với bản tính ác độc của hắn, một khi đã biết, tất nhiên sẽ trả thù.
Nói cách khác, Lục Diễn và nhà học Lâm từ nay chính là kẻ thù, không chết không thôi.
Suy nghĩ vừa dứt, xe cũng đã đến trước cổng bệnh viện.
Lâm Uyển chỉnh trang lại quần áo, theo ba mẹ xuống xe.
Phòng bệnh Vip.
Mùi thuốc sát trùng thoang thoảng khắp phòng, Lâm Uyển thoáng kinh hãi khi nhìn thấy chàng trai toàn thân quấn băng đang nằm trên giường bệnh.
Từ lâu, cô đã biết Lục Diễn là một người ác độc.
Nhưng khi tận mắt chứng kiến sự ác độc của hắn, cô mới hiểu thế nào là “ác độc”.
Tình trạng của Lục Kỷ Đình, không thể hình dung bằng lời nữa rồi.
Người bình thường bị như hắn, chắc đắp chiếu từ lúc nào không hay.
Chỉ có hắn, kiên cường sống tiếp, hơi thở yếu ớt mong manh như có như không.
Trong phòng bệnh còn có mẹ Lục.
“Từ Tuệ.” Mẹ Lâm lên tiếng chào hỏi, trước khi lấy chồng, bọn họ từng là bạn học, mẹ Lâm không ngại gọi thẳng tên mẹ Lục.
Từ Tuệ quay đầu lại, viền mắt đỏ hoe, hình như vừa mới khóc xong.
“Kỷ Đình vẫn ổn chứ?”
Đứa con ruột của nhà họ Lục tên Kỷ Đình, năm xưa bị ba mẹ đẻ của Lục Diễn bế đi. Thành tích của Kỷ Đình rất tốt, từng là thủ khoa đầu ra chuyên ngành kinh tế, tự lập nghiệp được sáu năm, đã phát triển được năm công ty con.
Mặc dù so ra kém Lục thị, nhưng một người không có hậu trường, không có chỗ dựa, có thể phát triển đến tình trạng này có thể nói là mò kim đáy biển, vạn người may ra có một người.
Bảo sao Lục Diễn lại cảm thấy nguy cơ, thuê côn đồ đánh què chân Lục Kỷ Đình, còn dùng quyền lực ép ba mẹ nuôi của Lục Kỷ Đình vào chỗ chết.
“Cái gì? Ba mẹ nuôi của Lục Kỷ Đình chết rồi?”
Ngồi trong xe, Lâm Uyển nghe vậy mà kinh hãi, liên tục hỏi đi hỏi lại nhiều lần.
Ba Lâm đang lái xe, tâm trạng nặng nề: “Đúng vậy, Lục Diễn dùng tính mạng của Lục Kỷ Đình bức chết họ. Ông bà Kỷ một người treo cổ tự tử, một người uống thuốc ngủ tự tử, mưu cầu đường sống cho Lục Kỷ Đình.”
“Chỉ cần ông bà Kỷ chết, Lục Kỷ Đình cũng chết, ai có thể chứng minh Lục Diễn không phải con ruột của nhà họ Lục?”
Nói đến đây, ba Lâm đưa tay xoa trán. May mắn ông kịp thời nhìn ra bản tính ác độc tận xương của Lục Diễn, không đồng ý gả con gái cho hắn.
Với tính cách và tham vọng của Lục Diễn, chỉ sợ vị trí gia chủ nhà họ Lục và Lục thị không phải mục tiêu cuối cùng của hắn.
“Nhưng hắn là người duy nhất có thể thừa kế Lục thị.” Lâm Uyển trầm ngâm, trong đám con cháu Lục gia, Lục Diễn không thể nghi ngờ là người nổi bật nhất, cũng là người có thể đảm đương nhất.
Lục Kỷ Đình không kém, nhưng đã là người tàn tật.
Nhà họ Lục sẽ để một người tàn tật thừa kế gia nghiệp?
Lại thêm Lục Diễn xâm nhập vào Lục thị được gần chục năm, đặt vững nền móng, người của hắn rải khắp Lục thị.
Thịt đến miệng, nào có khả năng sẽ nhả ra?
“Chưa chắc đâu.” Ba Lâm híp mắt hồi tưởng, “Lúc ba tìm thấy Lục Kỷ Đình, ánh mắt của cậu ta… không giống người sẽ cam chịu.”
“Mong là vậy.” Mẹ Lâm thật lòng nói, mặc dù chồng bà nặc danh gửi tin tức cho nhà họ Lục, nhưng chỉ cần có tâm điều tra, Lục Diễn chắc chắn sẽ biết ai là người để lộ thông tin của Lục Kỷ Đình.
Với bản tính ác độc của hắn, một khi đã biết, tất nhiên sẽ trả thù.
Nói cách khác, Lục Diễn và nhà học Lâm từ nay chính là kẻ thù, không chết không thôi.
Suy nghĩ vừa dứt, xe cũng đã đến trước cổng bệnh viện.
Lâm Uyển chỉnh trang lại quần áo, theo ba mẹ xuống xe.
Phòng bệnh Vip.
Mùi thuốc sát trùng thoang thoảng khắp phòng, Lâm Uyển thoáng kinh hãi khi nhìn thấy chàng trai toàn thân quấn băng đang nằm trên giường bệnh.
Từ lâu, cô đã biết Lục Diễn là một người ác độc.
Nhưng khi tận mắt chứng kiến sự ác độc của hắn, cô mới hiểu thế nào là “ác độc”.
Tình trạng của Lục Kỷ Đình, không thể hình dung bằng lời nữa rồi.
Người bình thường bị như hắn, chắc đắp chiếu từ lúc nào không hay.
Chỉ có hắn, kiên cường sống tiếp, hơi thở yếu ớt mong manh như có như không.
Trong phòng bệnh còn có mẹ Lục.
“Từ Tuệ.” Mẹ Lâm lên tiếng chào hỏi, trước khi lấy chồng, bọn họ từng là bạn học, mẹ Lâm không ngại gọi thẳng tên mẹ Lục.
Từ Tuệ quay đầu lại, viền mắt đỏ hoe, hình như vừa mới khóc xong.
“Kỷ Đình vẫn ổn chứ?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương