Nữ Phụ Điên Lên Không Dễ Chọc
Chương 32: Tư Tưởng
"Đường Cảnh An?"
Nghe đến cái tên này, Phương Du Ảnh và Lâm Uyển không hẹn mà cùng nhìn nhau, ánh mắt lập lòe tia sáng.
Mỗi lần hành sự Đường Cảnh An đều cẩn thận trước sau, xóa dấu vết cực kỳ sạch sẽ, bọn họ căn bản không nắm được thóp của hắn.
Ai ngờ đúng lúc buồn ngủ lại có người đưa gối.
Nếu Kỷ Ninh là mục tiêu tiếp theo của Đường Cảnh An, việc thu thập đủ bằng chứng chẳng khác nào ván đã đóng thuyền!
"Tôi giải thích xong rồi, có thể thả tôi đi được chưa?"
"Tôi cam đoan lời nói ra không có một chữ là giả dối!"
"Vội vàng cái gì?" Phương Du Ảnh chau mày, ấn Kỷ Ninh ngồi lại trên ghế: "Chuyện này... còn cần xác thực thêm!
Đưa tôi số điện thoại của cô."
Kỷ Ninh trừng lớn hai mắt, dĩ nhiên không đồng ý: "Tôi và các cô không quen biết nhau, dựa vào cái gì?"
Phương Du Ảnh: "Dựa vào tôi nghi ngờ cô trộm cắp trái phép!"
Kỷ Ninh giận không có chỗ phát ra, khuôn mặt xinh đẹp khó thấy được bực bội: "Cô nhìn mặt tôi đi! Với nhan sắc này, tôi còn cần ăn cắp kiếm sống?"
Lâm Uyến gật gù, đúng là không cần.
Với khuôn mặt này, tùy tiện mở một blog về chăm sóc làm đẹp, hay trở thành mẫu ảnh, đều có thể sống qua ngày, cần gì làm loại chuyện như ăn cắp.
Nhưng cô biết Phương Du Ảnh muốn nằm vùng bên cạnh Kỷ Ninh, tìm bằng chứng chứng minh Đường Cảnh An là tên khôn nạn.
Thế nên lựa chọn hùa theo: "Đường tiên sinh danh tiếng cực tốt, sao có thể làm ra loại chuyện đó? Yên tâm đi, đợi điều tra rõ ràng, chúng tôi đương nhiên sẽ đứng ra chứng minh trong sạch cho cô!"
"Tốt ch.ó gì!" Kỷ Ninh không nhịn được chửi bậy: "Hắn giống anh trai hắn, đều là một lũ xấu xa!"
"Cách đây hơn bảy năm, anh trai hắn bị bắt vì tội ấu dâm, truyền thông đưa tin rầm rộ, nhưng nhà họ Đường lại đập tiền ép chuyện này xuống, sau đó đưa anh trai hắn xuất ngoại tránh đầu sóng ngọn gió!"
"Cứ tưởng hắn sẽ học được bài học từ anh trai hắn, thu liễm làm người, ai ngờ hắn càng quá đáng hơn, không quản là trẻ vị thành niên hay bà bác bốn, năm mươi tuổi, chỉ cần có chút tư sắc, hắn nhìn trúng thì lập tức đưa lên giường!"
"Các cô vậy mà cảm thấy hắn là người tốt?!"
Phương Du Ảnh và Lâm Uyển hai mặt nhìn nhau, biểu cảm chết lặng.
Mặc dù bọn họ biết Đường Cảnh An là tên cầm thú, nhưng không nghĩ tới hắn lại cầm thú đến mức độ ấy.
Càng không ngờ tới sự vô liêm sỉ của nhà họ Đường.
Lâm Uyển che mặt, không thể nào chém gió tiếp được nữa.
Nhưng dưới sự kiên trì của Phương Du Ảnh, Kỷ Ninh vẫn phải nghẹn khuất giao ra số điện thoại.
Sau đó như con chim khổng tước cao ngạo, hất cằm bỏ đi.
"Oaaa... chị, Tôn Phát là tên xấu xa, em muốn hủy hôn với hắn!"
Mang theo tâm trạng nặng trĩu đi đến phòng VIP 833 đón người, ai ngờ vừa mở cửa, Lâm Vi đã nhanh như một cơn gió lao vào lòng cô, mặt đầy nước mắt.
Phương Du Ảnh giật mình hồi hồn, vô thức nói: "Không được!"
Người có thể thu phục được vị anh họ khó ưa này, ngoài ông ngoại và bác ruột ra, cũng chỉ có Lâm Vi.
Nhà họ Tôn cũng đã nhận định Lâm Vi sẽ trở thành con dâu của họ, hôn kỳ chuẩn bị lên kế hoạch rồi.
Nói hủy là hủy sao được?
Lâm Vi bĩu môi: "Sao lại không được?! Hắn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo bướm, không để ý đến cảm xúc của tôi, tôi không hủy hôn với hắn thì hủy hôn với ai?"
Lâm Uyển đẩy Lâm Vi ra, bất đắc dĩ nói: "Mày thì khác gì? Mấy tháng trước còn nhăm nhe Lục Diễn!"
Lâm Vi nghẹn lời, một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết.
"Có thể là... em nói đùa, cũng chưa hành động đâu, còn hắn... hắn dẫn mấy cô gái kia đi chơi, còn mua rất nhiều đồ cho bọn họ!"
"Mấy món đồ đó, rẻ nhất cũng phải vài chục triệu!"
Tôn Phát giật nảy mình, vội vàng kêu oan: "Anh có đưa tặng em trước, em không cần anh mới tặng bọn họ đó chứ!"
"Hơn nữa ngay từ khi đính hôn em đã nói, em không quan tâm tôi qua lại với ai, cũng không quan tâm tôi tiếp xúc với ai, nhưng trái tim chỉ được phép thuộc về mình em! Tôi làm đúng như vậy mà, trong tim chỉ có mình em, mấy người khác chẳng qua là vật trang trí!"
Lâm Uyễn: "..." Tư tưởng kì lạ gì thế này?
Phương Du Ảnh trực tiếp quay đầu, không dám ở đây bẽ mặt nữa.
"A cái đó... tôi nhớ ra trong nhà còn có việc, đi trước. Anh họ, anh tỉnh táo rồi thì tự mình về nhé."
Nói xong, lôi kéo Lâm Uyển chạy như bay.
Cô ấy không muốn làm ảnh hưởng tam quan của bạn tốt, càng không muốn tai mình phải chịu khổ đâu!
Nghe đến cái tên này, Phương Du Ảnh và Lâm Uyển không hẹn mà cùng nhìn nhau, ánh mắt lập lòe tia sáng.
Mỗi lần hành sự Đường Cảnh An đều cẩn thận trước sau, xóa dấu vết cực kỳ sạch sẽ, bọn họ căn bản không nắm được thóp của hắn.
Ai ngờ đúng lúc buồn ngủ lại có người đưa gối.
Nếu Kỷ Ninh là mục tiêu tiếp theo của Đường Cảnh An, việc thu thập đủ bằng chứng chẳng khác nào ván đã đóng thuyền!
"Tôi giải thích xong rồi, có thể thả tôi đi được chưa?"
"Tôi cam đoan lời nói ra không có một chữ là giả dối!"
"Vội vàng cái gì?" Phương Du Ảnh chau mày, ấn Kỷ Ninh ngồi lại trên ghế: "Chuyện này... còn cần xác thực thêm!
Đưa tôi số điện thoại của cô."
Kỷ Ninh trừng lớn hai mắt, dĩ nhiên không đồng ý: "Tôi và các cô không quen biết nhau, dựa vào cái gì?"
Phương Du Ảnh: "Dựa vào tôi nghi ngờ cô trộm cắp trái phép!"
Kỷ Ninh giận không có chỗ phát ra, khuôn mặt xinh đẹp khó thấy được bực bội: "Cô nhìn mặt tôi đi! Với nhan sắc này, tôi còn cần ăn cắp kiếm sống?"
Lâm Uyến gật gù, đúng là không cần.
Với khuôn mặt này, tùy tiện mở một blog về chăm sóc làm đẹp, hay trở thành mẫu ảnh, đều có thể sống qua ngày, cần gì làm loại chuyện như ăn cắp.
Nhưng cô biết Phương Du Ảnh muốn nằm vùng bên cạnh Kỷ Ninh, tìm bằng chứng chứng minh Đường Cảnh An là tên khôn nạn.
Thế nên lựa chọn hùa theo: "Đường tiên sinh danh tiếng cực tốt, sao có thể làm ra loại chuyện đó? Yên tâm đi, đợi điều tra rõ ràng, chúng tôi đương nhiên sẽ đứng ra chứng minh trong sạch cho cô!"
"Tốt ch.ó gì!" Kỷ Ninh không nhịn được chửi bậy: "Hắn giống anh trai hắn, đều là một lũ xấu xa!"
"Cách đây hơn bảy năm, anh trai hắn bị bắt vì tội ấu dâm, truyền thông đưa tin rầm rộ, nhưng nhà họ Đường lại đập tiền ép chuyện này xuống, sau đó đưa anh trai hắn xuất ngoại tránh đầu sóng ngọn gió!"
"Cứ tưởng hắn sẽ học được bài học từ anh trai hắn, thu liễm làm người, ai ngờ hắn càng quá đáng hơn, không quản là trẻ vị thành niên hay bà bác bốn, năm mươi tuổi, chỉ cần có chút tư sắc, hắn nhìn trúng thì lập tức đưa lên giường!"
"Các cô vậy mà cảm thấy hắn là người tốt?!"
Phương Du Ảnh và Lâm Uyển hai mặt nhìn nhau, biểu cảm chết lặng.
Mặc dù bọn họ biết Đường Cảnh An là tên cầm thú, nhưng không nghĩ tới hắn lại cầm thú đến mức độ ấy.
Càng không ngờ tới sự vô liêm sỉ của nhà họ Đường.
Lâm Uyển che mặt, không thể nào chém gió tiếp được nữa.
Nhưng dưới sự kiên trì của Phương Du Ảnh, Kỷ Ninh vẫn phải nghẹn khuất giao ra số điện thoại.
Sau đó như con chim khổng tước cao ngạo, hất cằm bỏ đi.
"Oaaa... chị, Tôn Phát là tên xấu xa, em muốn hủy hôn với hắn!"
Mang theo tâm trạng nặng trĩu đi đến phòng VIP 833 đón người, ai ngờ vừa mở cửa, Lâm Vi đã nhanh như một cơn gió lao vào lòng cô, mặt đầy nước mắt.
Phương Du Ảnh giật mình hồi hồn, vô thức nói: "Không được!"
Người có thể thu phục được vị anh họ khó ưa này, ngoài ông ngoại và bác ruột ra, cũng chỉ có Lâm Vi.
Nhà họ Tôn cũng đã nhận định Lâm Vi sẽ trở thành con dâu của họ, hôn kỳ chuẩn bị lên kế hoạch rồi.
Nói hủy là hủy sao được?
Lâm Vi bĩu môi: "Sao lại không được?! Hắn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo bướm, không để ý đến cảm xúc của tôi, tôi không hủy hôn với hắn thì hủy hôn với ai?"
Lâm Uyển đẩy Lâm Vi ra, bất đắc dĩ nói: "Mày thì khác gì? Mấy tháng trước còn nhăm nhe Lục Diễn!"
Lâm Vi nghẹn lời, một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết.
"Có thể là... em nói đùa, cũng chưa hành động đâu, còn hắn... hắn dẫn mấy cô gái kia đi chơi, còn mua rất nhiều đồ cho bọn họ!"
"Mấy món đồ đó, rẻ nhất cũng phải vài chục triệu!"
Tôn Phát giật nảy mình, vội vàng kêu oan: "Anh có đưa tặng em trước, em không cần anh mới tặng bọn họ đó chứ!"
"Hơn nữa ngay từ khi đính hôn em đã nói, em không quan tâm tôi qua lại với ai, cũng không quan tâm tôi tiếp xúc với ai, nhưng trái tim chỉ được phép thuộc về mình em! Tôi làm đúng như vậy mà, trong tim chỉ có mình em, mấy người khác chẳng qua là vật trang trí!"
Lâm Uyễn: "..." Tư tưởng kì lạ gì thế này?
Phương Du Ảnh trực tiếp quay đầu, không dám ở đây bẽ mặt nữa.
"A cái đó... tôi nhớ ra trong nhà còn có việc, đi trước. Anh họ, anh tỉnh táo rồi thì tự mình về nhé."
Nói xong, lôi kéo Lâm Uyển chạy như bay.
Cô ấy không muốn làm ảnh hưởng tam quan của bạn tốt, càng không muốn tai mình phải chịu khổ đâu!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương