Nữ Phụ Điên Lên Không Dễ Chọc
Chương 42: Quán Trà
“Hai vị tiểu thư xinh đẹp này có tội tình gì mà phải ở chung với con thú gớm ghiếc kia chứ? Người đâu, mau thả bọn họ ra!” Đường Minh Vũ nhăn mày không hài lòng, quay sang trách cứ Đường Cảnh An: “Em không tiếp đãi hai vị tiểu thư chu đáo thì thôi, còn bắt nhốt bọn họ? Đúng là càng ngày càng không có gia giáo!”
Đường Cảnh An muốn lên tiếng ngăn cản, đáng tiếc người của Đường Minh Vũ nhiều hơn. Chưa đầy mười phút sau, cửa lồng đã được mở ra, Đường Minh Vũ ưu nhã đưa tay về phía Lâm Uyển: “Để tiểu thư sợ hãi rồi.”
Lâm Uyển giật giật khóe môi, nhưng nhìn tình cảnh trước mắt, người nắm quyền tạm thời vẫn là Đường Minh Vũ, cô không nên đắc tội hẳn.
Thế là vươn tay ra, đặt lòng bàn tay vào tay Đường Minh Vũ. Đường Minh Vũ tán thưởng cười, như đang khen ngợi Lâm Uyển biết điều.
Còn Lâm Uyển chỉ cảm thấy, nhà họ Đường gen tốt thật, Đường Minh Vũ cười lên trông giống Đường Cảnh An y như đúc, đều là loại vô sỉ bỉ ổi như nhau.
“Tiết trời hôm nay không tệ, rất thích hợp để tâm sự uống trà, không biết tôi có vinh hạnh cùng tiểu thư thưởng trà hay không?”
Đường Minh Vũ nắm chặt lấy tay cô, nghiêng đầu hỏi. Do dự một lúc, Lâm Uyển vẫn đáp ứng: “Được.”
Nhận được lời đồng ý của cô, Đường Minh Vũ càng cười tươi hơn. Hắn phất tay với vệ sĩ bên cạnh, vệ sĩ hiểu ý tránh đường, dành cho hai người một lối đi riêng.
Lâm Uyển lo lắng nhìn Phương Du Ảnh, Phương Du Ảnh cũng vậy, cô ấy không nhịn được lên tiếng: “Vừa hay tôi đang khát nước, anh không ngại mang tôi theo cùng chứ?”Ai ngờ Đường Minh Vũ từ chối ngay lập tức: “Xin lỗi Phương tiểu thư, tôi muốn có không gian riêng. Để tôi kêu vệ sĩ đưa cô về nhà.
Lời hắn vừa dứt, ba bốn tên vệ sĩ chen đến, cắt đứt tầm nhìn giữa Lâm Uyển và Phương Du Ảnh.
Lâm Uyển chỉ loáng thoáng thấy được Phương Du Ảnh bị bao vây, chậm chạp di chuyển lên một chiếc xe nào đó.
Tình cảnh của cô cũng không khá hơn, nhìn Đường Minh Vũ cười đến nhã nhặn tri thức trước mặt, chỉ hận không thể cho hắn hai bạt tai.
Bớt cười đi được không? Khó coi muốn chết!
Xe lao băng băng trên đường, cuối cùng dừng lại tại một quán trà được xây dựng theo phong cách phương Đông, trông có vẻ cổ kính và trang nhã.
Không hiểu sao Lâm Uyển nhớ đến quán cơm “Hương Cở” do nhà họ Phương mở, cùng là một kiểu xây dựng, cùng là một cách trang trí, nhưng quán cơm ấm cúng và tạo cảm giác thoải mái, còn nơi đây tĩnh lặng và rùng rợn phát sợ.
Cũng có thể do tâm trạng khác nhau, gây lên hai cảm nhận khác nhau.
Lâm Uyển chậm chạp theo sau Đường Minh Vũ, hết rẽ trái lại rẽ phải, hết rẽ phải lại rẽ trái, không biết qua bao lâu, đập vào mắt Lâm Uyển là một phòng trà tĩnh mịch, ánh nến lay lắt, mơ hồ còn nghe thấy tiếng nước róc rách.
Đường Minh Vũ tiến lên gõ cửa, đợi một lúc, giọng nói thuộc về người phụ nữ vang lên: “Vào đi.”
Cửa mở ra, khi nhìn thấy hoàn cảnh bên trong, Lâm Uyển gần như choáng váng.
Cha mẹ Lâm bị vệ sĩ bao vây, dù vẫn cố giữ nụ cười trên mặt, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt, cũng biết họ đang tức giận đến mức nào. Mẹ Đường ngồi ở phía đối diện, trang điểm đậm, nửa người bị bóng tối che phủ, khí tràng mạnh mẽ bắn ra tứ phía.
Vừa nhìn đã biết là người phụ nữ không đơn giản.
Bà ta liếc mắt nhìn Lâm Uyển, đáy mắt xẹt qua nụ cười hài lòng: “Ông bà thông gia nuôi con gái tốt thật. Tôi đã xem quả lý lịch của con bé, quả là một người ưu tú. Nay nhìn thấy tận mắt, liền biết lý lịch không phải là làm giả”
“Đường phu nhân quá khen, con bé thì có gì mà ưu tú? Những thứ con bé làm được, tiểu thư của gia đình khác cũng làm được.
“Phải không?” Bà Đường cười như không cười: “Nhưng tiểu thư của những gia đình khác, không dám trắng trợn đối đầu với Cảnh An đâu.
Lâm Uyển rùng mình, cảm giác như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm. Hít sâu một hơi, cô nói: “Chuyện này là cháu làm ra, không liên quan đến cha mẹ cháu.”
Đồng thời, trong đầu cô cấp tốc nhớ đến đoạn giấc mơ về kiếp trước, muốn tìm ra điểm mấu chốt cứu thoát cha mẹ.
Nhưng cô ngạc nhiên phát hiện, sau khi Đường Cảnh An về nước, người nhà họ Đường ngày càng ít xuất hiện trong mắt giới truyền thông. Nhất là mẹ Đường và Đường Minh Vũ, tựa như bốc hơi khỏi thế giới này.
Lâm Uyển siết chặt nắm tay, nhìn thật sâu vào khuôn mặt của bà Đường, cô luôn cảm thấy từng gặp bà ta ở đâu đó.
Đường Cảnh An muốn lên tiếng ngăn cản, đáng tiếc người của Đường Minh Vũ nhiều hơn. Chưa đầy mười phút sau, cửa lồng đã được mở ra, Đường Minh Vũ ưu nhã đưa tay về phía Lâm Uyển: “Để tiểu thư sợ hãi rồi.”
Lâm Uyển giật giật khóe môi, nhưng nhìn tình cảnh trước mắt, người nắm quyền tạm thời vẫn là Đường Minh Vũ, cô không nên đắc tội hẳn.
Thế là vươn tay ra, đặt lòng bàn tay vào tay Đường Minh Vũ. Đường Minh Vũ tán thưởng cười, như đang khen ngợi Lâm Uyển biết điều.
Còn Lâm Uyển chỉ cảm thấy, nhà họ Đường gen tốt thật, Đường Minh Vũ cười lên trông giống Đường Cảnh An y như đúc, đều là loại vô sỉ bỉ ổi như nhau.
“Tiết trời hôm nay không tệ, rất thích hợp để tâm sự uống trà, không biết tôi có vinh hạnh cùng tiểu thư thưởng trà hay không?”
Đường Minh Vũ nắm chặt lấy tay cô, nghiêng đầu hỏi. Do dự một lúc, Lâm Uyển vẫn đáp ứng: “Được.”
Nhận được lời đồng ý của cô, Đường Minh Vũ càng cười tươi hơn. Hắn phất tay với vệ sĩ bên cạnh, vệ sĩ hiểu ý tránh đường, dành cho hai người một lối đi riêng.
Lâm Uyển lo lắng nhìn Phương Du Ảnh, Phương Du Ảnh cũng vậy, cô ấy không nhịn được lên tiếng: “Vừa hay tôi đang khát nước, anh không ngại mang tôi theo cùng chứ?”Ai ngờ Đường Minh Vũ từ chối ngay lập tức: “Xin lỗi Phương tiểu thư, tôi muốn có không gian riêng. Để tôi kêu vệ sĩ đưa cô về nhà.
Lời hắn vừa dứt, ba bốn tên vệ sĩ chen đến, cắt đứt tầm nhìn giữa Lâm Uyển và Phương Du Ảnh.
Lâm Uyển chỉ loáng thoáng thấy được Phương Du Ảnh bị bao vây, chậm chạp di chuyển lên một chiếc xe nào đó.
Tình cảnh của cô cũng không khá hơn, nhìn Đường Minh Vũ cười đến nhã nhặn tri thức trước mặt, chỉ hận không thể cho hắn hai bạt tai.
Bớt cười đi được không? Khó coi muốn chết!
Xe lao băng băng trên đường, cuối cùng dừng lại tại một quán trà được xây dựng theo phong cách phương Đông, trông có vẻ cổ kính và trang nhã.
Không hiểu sao Lâm Uyển nhớ đến quán cơm “Hương Cở” do nhà họ Phương mở, cùng là một kiểu xây dựng, cùng là một cách trang trí, nhưng quán cơm ấm cúng và tạo cảm giác thoải mái, còn nơi đây tĩnh lặng và rùng rợn phát sợ.
Cũng có thể do tâm trạng khác nhau, gây lên hai cảm nhận khác nhau.
Lâm Uyển chậm chạp theo sau Đường Minh Vũ, hết rẽ trái lại rẽ phải, hết rẽ phải lại rẽ trái, không biết qua bao lâu, đập vào mắt Lâm Uyển là một phòng trà tĩnh mịch, ánh nến lay lắt, mơ hồ còn nghe thấy tiếng nước róc rách.
Đường Minh Vũ tiến lên gõ cửa, đợi một lúc, giọng nói thuộc về người phụ nữ vang lên: “Vào đi.”
Cửa mở ra, khi nhìn thấy hoàn cảnh bên trong, Lâm Uyển gần như choáng váng.
Cha mẹ Lâm bị vệ sĩ bao vây, dù vẫn cố giữ nụ cười trên mặt, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt, cũng biết họ đang tức giận đến mức nào. Mẹ Đường ngồi ở phía đối diện, trang điểm đậm, nửa người bị bóng tối che phủ, khí tràng mạnh mẽ bắn ra tứ phía.
Vừa nhìn đã biết là người phụ nữ không đơn giản.
Bà ta liếc mắt nhìn Lâm Uyển, đáy mắt xẹt qua nụ cười hài lòng: “Ông bà thông gia nuôi con gái tốt thật. Tôi đã xem quả lý lịch của con bé, quả là một người ưu tú. Nay nhìn thấy tận mắt, liền biết lý lịch không phải là làm giả”
“Đường phu nhân quá khen, con bé thì có gì mà ưu tú? Những thứ con bé làm được, tiểu thư của gia đình khác cũng làm được.
“Phải không?” Bà Đường cười như không cười: “Nhưng tiểu thư của những gia đình khác, không dám trắng trợn đối đầu với Cảnh An đâu.
Lâm Uyển rùng mình, cảm giác như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm. Hít sâu một hơi, cô nói: “Chuyện này là cháu làm ra, không liên quan đến cha mẹ cháu.”
Đồng thời, trong đầu cô cấp tốc nhớ đến đoạn giấc mơ về kiếp trước, muốn tìm ra điểm mấu chốt cứu thoát cha mẹ.
Nhưng cô ngạc nhiên phát hiện, sau khi Đường Cảnh An về nước, người nhà họ Đường ngày càng ít xuất hiện trong mắt giới truyền thông. Nhất là mẹ Đường và Đường Minh Vũ, tựa như bốc hơi khỏi thế giới này.
Lâm Uyển siết chặt nắm tay, nhìn thật sâu vào khuôn mặt của bà Đường, cô luôn cảm thấy từng gặp bà ta ở đâu đó.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương