Nữ Phụ Điên Lên Không Dễ Chọc
Chương 48: Phiên Ngoại: Sau Này - 1
“Đây là Tôn đại thiếu gia? Không ngờ đấy, mấy năm nay cậu ta thay đổi nhiều quá.”
“Thay đổi cũng tốt, đứng cạnh Lâm tiểu thư cuối cùng cũng có chút xứng đôi.”
“Có chút gì mà có chút, phải gọi là quá hợp!”
Nhìn đôi trai tài gái sắc đứng giữa lễ đường, trao nhau chiếc nhẫn đính kim cương xinh đẹp, mọi người dồn dập vỗ tay, ném ánh mắt ngưỡng mộ đến.
Bốn năm này, Tôn đại thiếu gia tích cực thay đổi, không chỉ bớt qua lại với đám cẩu bằng hữu, cũng không thấy giả đò ngây thơ đi lừa gạt thiếu nữ nữa. Thay vào đó, Tôn Phát nghe theo mệnh lệnh của ông nội, vào quân đội huấn luyện bốn năm. Trải qua bốn năm huấn luyện, đại thiếu gia ăn trắng mặc trơn, cả người như quả bóng ngày nào biến thành anh trai cao to cơ bắp, sở hữu làn da màu đồng cổ bắt mắt. Khéo thay, đây chính là hình mẫu Lâm Vi thích, từ ngày Tôn Phát trở về, nó mặt dày chạy đến Tôn gia năm lần bảy lượt, chỉ kém chuyển đến Tôn gia sống luôn.
Hôn kỳ tới, Lâm Vi được như ý nguyện rước mỹ nam về nhà.
“Đen như vậy, có gì đẹp chứ?” Triệu Thừa Huân lẩm bẩm, dùng lưng che đi ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm đôi trai gái trên đài cao của Lâm Uyển.
“Anh làm gì vậy?” Lâm Uyển cả giận, đá vào cẳng chân Triệu Thừa Huân: “Bớt ghen tuông, mấy năm nay số lần anh ghen còn ít à? Em bế con Mun Kỷ Ninh nuôi anh cũng ghen, em cùng đối tác bàn chuyện làm ăn anh cũng ghen, em qua đêm tại nhà Tiểu Ảnh anh cũng ghen nốt! Có phải anh là bình dấm chua không?”Triệu Thừa Huân hừ hừ hai tiếng, muốn phản bác, nhưng nhớ đến con Mun Kỷ Ninh nuôi đã bị hắn âm thầm cạo sạch lông, giờ nhìn không còn dễ thương nữa, đối tác háo sắc Uyển Uyển từng bàn chuyện làm ăn cũng bị hắn chỉnh thảm, thậm chí đến cả Phương Du Ảnh...
Triệu Thừa Huân cong lên khóe môi, chỉ vào đôi tình nhân thong dong tới muộn chuẩn bị bước vào cửa: “Du Ảnh và chồng cô ấy đến rồi kìa!”
Hai mắt Lâm Uyển sáng lên, vội vàng kéo Triệu Thừa Huân chạy qua: “Tiểu Ảnh!”
Phương Du Ảnh ngẩng đầu, đập vào mắt là Lâm Uyển trong bộ lễ phục lộng lẫy, nhưng vừa đủ để không chiếm ánh sáng của cô dâu, lại nhìn bản thân, có chút ai oán nói: “Chỉ tiếc tớ mang thai, không mặc lễ phục được.
“Đợi em sinh xong, anh mời nhà thiết kế về thiết kế váy cho em, được không?” Lý An Bình ở bên cạnh, tiếc thương xoa lưng Phương Du Ảnh. Lâm Uyển thở dài, chính cô cũng không ngờ cậu sinh viên nghèo ngày nào sẽ nên duyên với Phương đại tiểu thư, mọi chuyện bắt đầu từ khi nào nhỉ? À đúng rồi, từ khi cô và Phương Du Ảnh đang uống rượu ở quán bar, bỗng Lý An Bình từ đâu chạy đến, bộ dáng say mèm quỳ xuống dưới chân Phương Du Ảnh, giơ cao giấy báo trúng tuyển thạc sĩ của đại học danh tiếng S trong tay: “Du Ảnh, anh đậu thạc sĩ rồi, em đợi anh học xong thạc sĩ được không? Xuất phát điểm của anh không tốt, nhưng anh thề sẽ cho con chúng ta xuất phát điểm tốt nhất, không thua kém bất kỳ đứa trẻ nào! Không đúng, anh muốn con của chúng ta sinh ra đã ở vạch đích, chúng sẽ là những đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời!”
Lý An Bình quá say, say đến mức nói ra tất cả bí mật trong lòng hắn. Thì ra, hắn thích Phương Du Ảnh từ khi hắn còn học cấp ba. Lúc ấy, cha mẹ hắn thiên vị em trai, muốn hắn nghỉ học ở nhà kiếm tiền cho em trai đi học. Hắn không đồng ý, cha mẹ tức giận bỏ đói hắn, cũng không thèm đóng học phí cho hắn. Hắn không cam tâm, đi làm thêm khắp nơi kiếm tiền, nhưng hắn còn phải đi học, thời gian dư ra quá ít, hơn nữa tiền kiếm được ít ỏi không có mấy, chỉ đủ nhét vừa cái bụng.Lúc hắn định bỏ cuộc, là Phương Du Ảnh vươn tay ra, giúp đỡ hắn.
Vì không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của hắn, Phương Du Ảnh lén lút nhét phong bì chứa tiền vào cặp hắn khi hắn đang học thể dục. Nhưng cô ấy không biết, hắn nhìn rõ mồn một từ đầu đến cuối, nhìn cô ấy thấp thỏm nhét tiền vào cặp hắn, nhìn cô ấy thở phào khi mọi chuyện trót lọt, nhìn cô ấy thương tiếc xoa mép cặp của hắn, nhìn thấy cả dòng chữ “cố lên” nắn lót cô ấy ghi ở mép phong bì.
Ròng rã ba năm cấp ba, vào ngày tựu trường, hắn luôn nhận được một phong bì như vậy.
Hắn tự hiểu rằng, cỏ dại như hắn, khó mà với tới sao trên trời như Phương Du Ảnh.
Nhưng hắn không muốn bỏ cuộc, hắn không cam lòng.
Tối đó, khi nhận được giấy báo trúng tuyển thạc sĩ của đại học S, hắn vui mừng muốn đến quán nướng mình làm thêm ăn mừng.
Ai ngờ đi được nửa đường, hắn nhận được tin nhắn nặc danh gửi đến. Không rõ người gửi là ai, nhưng tin nhắn nặc danh kèm theo tấm ảnh hai, ba người đàn ông đứng trước mặt Phương Du Ảnh, ánh mắt dâm tà mời rượu cô ấy.
Hắn nhìn thoáng qua bức ảnh liền biết đây là đầu ngay, bởi hắn từng làm thêm ở quán bar đó.
Lý An Bình không còn nhớ rõ tốc độ xe mình lái vào buổi tối ngày hôm đó, cái tên An Bình là bà nội hắn đặt cho, muốn hắn bình bình an an trôi qua cả đời, thế nên mỗi lần lái xe, hắn đều cẩn thận tránh xảy ra tai nạn không may.
Nhưng khoảnh khắc ấy, trong đầu hắn chỉ còn lại hình ảnh người con gái rụt rè nhét phong bì vào cặp mình, không còn gì nữa.
Lúc hắn đến nơi, ba tên đàn ông trong ảnh đã bị Phương Du Ảnh đánh cho kêu cha gọi mẹ, nằm rạp xuống đất la oai oái.
Hắn che mặt, quên mất người mình thích có karate đai đen.
Toan âm thầm bỏ đi cho đỡ nhục, bỗng có mấy thanh niên choai choai lạ mặt tầm tuổi hắn rủ hắn uống rượu.
Muốn từ chối, nhưng mấy thanh niên kia vừa lau khóe mắt vừa trề quai hàm, tỏ vẻ đau thương kể về hoàn cảnh của chính mình.
Nào là cha mẹ thiên vị, nào là bị ép nghỉ học, nào là em trai vô lý không hiểu chuyện.
Hắn ngạc nhiên, thì ra cũng có người số phận tương tự mình đến vậy. Máu nóng lên não, khoác vai bọn họ xưng huynh gọi đệ, liền bị họ chuốc cho mấy chục ly rượu.
Đến bây giờ Lý An Bình vẫn cảm thấy mơ hồ.
Sao lúc đó hắn ngu thế nhỉ? Đám người kia rõ ràng quá khả nghi, nhà nghèo nhưng gọi toàn rượu đắt tiền, nồng độ cồn đặc biệt cao, khiến hắn uống hai hớp đã cảm thấy chếnh choáng.
Tỉnh lại lần nữa, hắn đang nằm trong khách sạn sang trọng, trên tủ đầu giường để lại một mảnh giấy nhỏ, nét chữ trên mảnh giấy quá quen thuộc, hắn đã sớm in sâu vào trong não...
Tôi đồng ý, nhưng chỉ đợi đối đa sáu năm.
Sáu năm, hắn làm được những gì?
Hắn bay sang nước ngoài học thạc sĩ, vừa học vừa làm, tốt nghiệp thạc sĩ sớm một năm.
Trở về nước với lý lịch hoàng kim, hắn được nhận vào làm trong công ty lớn. Không ngừng lại ở đó, hắn tăng ca thâu đêm suốt sáng, nhiều lúc ngẩng đầu lên không còn phân biệt được ngày giờ, trở thành nhân tài đáng trọng dụng trong mắt lãnh đạo.
Hai mươi tám tuổi, thế mà tóc trắng trên đầu hắn đã lấm tấm. Nhưng hắn không hối hận, vì nếu không có những sự cố gắng ấy, vị trí giám đốc điều hành đã chẳng đến tay hắn.
Phương Du Ảnh dụi đầu vào lồng ngực Lý An Bình, tia bất mãn trên mặt tan hết.
Triệu Thừa Huân đứng sau lưng Lâm Uyển, chột dạ rời mắt.
Hắn không bao giờ thừa nhận đám thanh niên choai choai rủ Lý An Bình đi uống rượu có liên quan đến hắn đâu...
“Thay đổi cũng tốt, đứng cạnh Lâm tiểu thư cuối cùng cũng có chút xứng đôi.”
“Có chút gì mà có chút, phải gọi là quá hợp!”
Nhìn đôi trai tài gái sắc đứng giữa lễ đường, trao nhau chiếc nhẫn đính kim cương xinh đẹp, mọi người dồn dập vỗ tay, ném ánh mắt ngưỡng mộ đến.
Bốn năm này, Tôn đại thiếu gia tích cực thay đổi, không chỉ bớt qua lại với đám cẩu bằng hữu, cũng không thấy giả đò ngây thơ đi lừa gạt thiếu nữ nữa. Thay vào đó, Tôn Phát nghe theo mệnh lệnh của ông nội, vào quân đội huấn luyện bốn năm. Trải qua bốn năm huấn luyện, đại thiếu gia ăn trắng mặc trơn, cả người như quả bóng ngày nào biến thành anh trai cao to cơ bắp, sở hữu làn da màu đồng cổ bắt mắt. Khéo thay, đây chính là hình mẫu Lâm Vi thích, từ ngày Tôn Phát trở về, nó mặt dày chạy đến Tôn gia năm lần bảy lượt, chỉ kém chuyển đến Tôn gia sống luôn.
Hôn kỳ tới, Lâm Vi được như ý nguyện rước mỹ nam về nhà.
“Đen như vậy, có gì đẹp chứ?” Triệu Thừa Huân lẩm bẩm, dùng lưng che đi ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm đôi trai gái trên đài cao của Lâm Uyển.
“Anh làm gì vậy?” Lâm Uyển cả giận, đá vào cẳng chân Triệu Thừa Huân: “Bớt ghen tuông, mấy năm nay số lần anh ghen còn ít à? Em bế con Mun Kỷ Ninh nuôi anh cũng ghen, em cùng đối tác bàn chuyện làm ăn anh cũng ghen, em qua đêm tại nhà Tiểu Ảnh anh cũng ghen nốt! Có phải anh là bình dấm chua không?”Triệu Thừa Huân hừ hừ hai tiếng, muốn phản bác, nhưng nhớ đến con Mun Kỷ Ninh nuôi đã bị hắn âm thầm cạo sạch lông, giờ nhìn không còn dễ thương nữa, đối tác háo sắc Uyển Uyển từng bàn chuyện làm ăn cũng bị hắn chỉnh thảm, thậm chí đến cả Phương Du Ảnh...
Triệu Thừa Huân cong lên khóe môi, chỉ vào đôi tình nhân thong dong tới muộn chuẩn bị bước vào cửa: “Du Ảnh và chồng cô ấy đến rồi kìa!”
Hai mắt Lâm Uyển sáng lên, vội vàng kéo Triệu Thừa Huân chạy qua: “Tiểu Ảnh!”
Phương Du Ảnh ngẩng đầu, đập vào mắt là Lâm Uyển trong bộ lễ phục lộng lẫy, nhưng vừa đủ để không chiếm ánh sáng của cô dâu, lại nhìn bản thân, có chút ai oán nói: “Chỉ tiếc tớ mang thai, không mặc lễ phục được.
“Đợi em sinh xong, anh mời nhà thiết kế về thiết kế váy cho em, được không?” Lý An Bình ở bên cạnh, tiếc thương xoa lưng Phương Du Ảnh. Lâm Uyển thở dài, chính cô cũng không ngờ cậu sinh viên nghèo ngày nào sẽ nên duyên với Phương đại tiểu thư, mọi chuyện bắt đầu từ khi nào nhỉ? À đúng rồi, từ khi cô và Phương Du Ảnh đang uống rượu ở quán bar, bỗng Lý An Bình từ đâu chạy đến, bộ dáng say mèm quỳ xuống dưới chân Phương Du Ảnh, giơ cao giấy báo trúng tuyển thạc sĩ của đại học danh tiếng S trong tay: “Du Ảnh, anh đậu thạc sĩ rồi, em đợi anh học xong thạc sĩ được không? Xuất phát điểm của anh không tốt, nhưng anh thề sẽ cho con chúng ta xuất phát điểm tốt nhất, không thua kém bất kỳ đứa trẻ nào! Không đúng, anh muốn con của chúng ta sinh ra đã ở vạch đích, chúng sẽ là những đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời!”
Lý An Bình quá say, say đến mức nói ra tất cả bí mật trong lòng hắn. Thì ra, hắn thích Phương Du Ảnh từ khi hắn còn học cấp ba. Lúc ấy, cha mẹ hắn thiên vị em trai, muốn hắn nghỉ học ở nhà kiếm tiền cho em trai đi học. Hắn không đồng ý, cha mẹ tức giận bỏ đói hắn, cũng không thèm đóng học phí cho hắn. Hắn không cam tâm, đi làm thêm khắp nơi kiếm tiền, nhưng hắn còn phải đi học, thời gian dư ra quá ít, hơn nữa tiền kiếm được ít ỏi không có mấy, chỉ đủ nhét vừa cái bụng.Lúc hắn định bỏ cuộc, là Phương Du Ảnh vươn tay ra, giúp đỡ hắn.
Vì không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của hắn, Phương Du Ảnh lén lút nhét phong bì chứa tiền vào cặp hắn khi hắn đang học thể dục. Nhưng cô ấy không biết, hắn nhìn rõ mồn một từ đầu đến cuối, nhìn cô ấy thấp thỏm nhét tiền vào cặp hắn, nhìn cô ấy thở phào khi mọi chuyện trót lọt, nhìn cô ấy thương tiếc xoa mép cặp của hắn, nhìn thấy cả dòng chữ “cố lên” nắn lót cô ấy ghi ở mép phong bì.
Ròng rã ba năm cấp ba, vào ngày tựu trường, hắn luôn nhận được một phong bì như vậy.
Hắn tự hiểu rằng, cỏ dại như hắn, khó mà với tới sao trên trời như Phương Du Ảnh.
Nhưng hắn không muốn bỏ cuộc, hắn không cam lòng.
Tối đó, khi nhận được giấy báo trúng tuyển thạc sĩ của đại học S, hắn vui mừng muốn đến quán nướng mình làm thêm ăn mừng.
Ai ngờ đi được nửa đường, hắn nhận được tin nhắn nặc danh gửi đến. Không rõ người gửi là ai, nhưng tin nhắn nặc danh kèm theo tấm ảnh hai, ba người đàn ông đứng trước mặt Phương Du Ảnh, ánh mắt dâm tà mời rượu cô ấy.
Hắn nhìn thoáng qua bức ảnh liền biết đây là đầu ngay, bởi hắn từng làm thêm ở quán bar đó.
Lý An Bình không còn nhớ rõ tốc độ xe mình lái vào buổi tối ngày hôm đó, cái tên An Bình là bà nội hắn đặt cho, muốn hắn bình bình an an trôi qua cả đời, thế nên mỗi lần lái xe, hắn đều cẩn thận tránh xảy ra tai nạn không may.
Nhưng khoảnh khắc ấy, trong đầu hắn chỉ còn lại hình ảnh người con gái rụt rè nhét phong bì vào cặp mình, không còn gì nữa.
Lúc hắn đến nơi, ba tên đàn ông trong ảnh đã bị Phương Du Ảnh đánh cho kêu cha gọi mẹ, nằm rạp xuống đất la oai oái.
Hắn che mặt, quên mất người mình thích có karate đai đen.
Toan âm thầm bỏ đi cho đỡ nhục, bỗng có mấy thanh niên choai choai lạ mặt tầm tuổi hắn rủ hắn uống rượu.
Muốn từ chối, nhưng mấy thanh niên kia vừa lau khóe mắt vừa trề quai hàm, tỏ vẻ đau thương kể về hoàn cảnh của chính mình.
Nào là cha mẹ thiên vị, nào là bị ép nghỉ học, nào là em trai vô lý không hiểu chuyện.
Hắn ngạc nhiên, thì ra cũng có người số phận tương tự mình đến vậy. Máu nóng lên não, khoác vai bọn họ xưng huynh gọi đệ, liền bị họ chuốc cho mấy chục ly rượu.
Đến bây giờ Lý An Bình vẫn cảm thấy mơ hồ.
Sao lúc đó hắn ngu thế nhỉ? Đám người kia rõ ràng quá khả nghi, nhà nghèo nhưng gọi toàn rượu đắt tiền, nồng độ cồn đặc biệt cao, khiến hắn uống hai hớp đã cảm thấy chếnh choáng.
Tỉnh lại lần nữa, hắn đang nằm trong khách sạn sang trọng, trên tủ đầu giường để lại một mảnh giấy nhỏ, nét chữ trên mảnh giấy quá quen thuộc, hắn đã sớm in sâu vào trong não...
Tôi đồng ý, nhưng chỉ đợi đối đa sáu năm.
Sáu năm, hắn làm được những gì?
Hắn bay sang nước ngoài học thạc sĩ, vừa học vừa làm, tốt nghiệp thạc sĩ sớm một năm.
Trở về nước với lý lịch hoàng kim, hắn được nhận vào làm trong công ty lớn. Không ngừng lại ở đó, hắn tăng ca thâu đêm suốt sáng, nhiều lúc ngẩng đầu lên không còn phân biệt được ngày giờ, trở thành nhân tài đáng trọng dụng trong mắt lãnh đạo.
Hai mươi tám tuổi, thế mà tóc trắng trên đầu hắn đã lấm tấm. Nhưng hắn không hối hận, vì nếu không có những sự cố gắng ấy, vị trí giám đốc điều hành đã chẳng đến tay hắn.
Phương Du Ảnh dụi đầu vào lồng ngực Lý An Bình, tia bất mãn trên mặt tan hết.
Triệu Thừa Huân đứng sau lưng Lâm Uyển, chột dạ rời mắt.
Hắn không bao giờ thừa nhận đám thanh niên choai choai rủ Lý An Bình đi uống rượu có liên quan đến hắn đâu...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương