Nữ Phụ Điên Lên Không Dễ Chọc

Chương 7: Thử Chơi Thôi



Giảng đường đại học mở cửa sau kì nghỉ dài, nói là dài, thực ra chẳng thấm tháp vào đâu so với những năm cấp hai, cấp ba.

Lâm Uyển xuống xe, chào tài xế một câu rồi xoay người tiến về phía lớp học.

Còn chưa đến nơi, tiếng lật sách sột soạt, tiếng học sinh la ó đã vọng ra, khung cảnh bình yên này thật đúng là khiến người vui vẻ.

Trừ một thứ…

“Uyển Nhi!”

Cố Đoàn Đoàn đã đợi ở cửa lớp từ sớm, thấy cô đến thì chạy vội ra, làm như vẫn còn thân thiết mà chào hỏi: “Hôm nay cậu đến sớm thế? Vẫn ngồi chỗ cũ nhé?”

Lâm Uyển kinh ngạc nhìn cô ta, cho đến khi chạm phải tia ghen ghét vô tình xẹt qua trong mắt Cố Đoàn Đoàn.

Cô không khách khí mà hất tay cô ta ra.

“Xin lỗi, tôi và cậu không quen biết, đừng tỏ ra thân thiết như vậy, rất dễ gây lên hiểu lầm.”

Đám bạn học trố mắt nhìn Cố Đoàn Đoàn và Lâm Uyển, có người không nhịn được hỏi: “Ê này, không phải Lâm đại tiểu thư thích con nhỏ nghèo kiết xác đó nhất sao?”

Lâm Uyển mỉm cười, làm như bâng quơ nói: “Cảm thấy có chút thú vị, thử chơi thôi, ai ngờ cũng chỉ có thế.”

Dứt lời, bầu không khí im lặng bao trùm lớp học.

Một lát sau, cả lớp bùng nổ.

“Mẹ nó, tôi vừa nghe thấy gì?”

“Thử chơi thôi? Cũng chỉ có thế?”

“Tôi nói rồi mà, gia thế của Lâm Uyển tốt như vậy, sao có thể vừa mắt Cố Đoàn Đoàn?”

“Hít hà, drama vừa thổi vừa ăn đấy! Tôi phải nhắn tin cho con bạn lẹ mới được!”

Cả lớp nháo nhào lên, ánh mắt khinh thường từ bốn phương tám hướng ập tới, lấy Cố Đoàn Đoàn làm tâm điểm.

Cố Đoàn Đoán suýt chút nữa bẻ gãy bộ móng mới làm hôm sinh nhật.

Lâm Uyển sao có thể không nể mặt cô ta như thế?

Tốt xấu gì bọn họ cũng từng là bạn thân!

“Lâm Uyển, cô…”



Cô ta trừng mắt nhìn Lâm Uyển, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô đến nơi.

Lâm Uyển chớp mắt, cười thành tiếng: “A? Lộ bản chất thật rồi? Như thế này tốt lắm, tôi cũng lười nhìn cô giả tạo.”

Lời này của Lâm Uyển chọc mấy người nhìn không vừa mắt Cố Đoàn Đoàn cười phá lên.

Đương nhiên cũng có một số người cảm thấy Lâm Uyển quá đáng, lên tiếng nói đỡ Cố Đoàn Đoàn.

Nhưng khi Lâm Uyển liếc mắt nhìn bọn họ, bọn họ lại rén, sợ sệt không dám nói tiếp nữa.

Dù sao gia thế của Lâm Uyển vẫn bày ra đấy.

Ở thành phố A này, không ai nguyện ý đắc tội cô.

Lâm Uyển khẽ hừ một tiếng, bước vào lớp.

Chỉ kém viết trên mặt hai chữ cao ngạo.

Trong sách, cô đối xử hào phóng với bọn họ, trong lớp phàm là bạn học gặp khó khăn, ngửa tay xin tiền cô cũng sẽ cho.

Nhưng lúc cô bị Lục Diễn dẫm dưới chân, bọn họ từng giúp đỡ qua cô chưa?

Không có.

Thậm chí có người còn bỏ đá xuống giếng, vì lấy lòng Cố Đoàn Đoàn mà sỉ nhục cô.

Loại sói mắt trắng này, không để ý cũng được.

Cũng chỉ trong một buổi sáng, danh tiếng kiêu ngạo của Lâm Uyển lan xa.

Có người âm thầm nghị luận, cũng có người chuẩn bị hóng chuyện.

Lâm Uyển bình chân như vại, nên học thì học, nên ăn thì ăn.

Một ngày bình thường cứ thế trôi qua.

Gần sẩm tối, tiết học cuối cùng của cô cũng kết thúc.

Cô nhấc điện thoại gọi cho tài xế riêng, kêu ông đến đón mình.

Sau đó thu dọn đồ đạc, đến trước cổng trường chờ đợi.

Ai mà ngờ lại chạm mặt Phương Du Ảnh.



Lâm Uyển cảm thán, trái đất thật tròn.

Đúng lúc tiến lên muốn cùng Phương Du Ảnh nói mấy câu, thì lại nhạy cảm nhận thấy Phương Du Ảnh bài xích cô, không tiếng động lùi về sau mấy bước.

Lâm Uyển cau mày: “Hey, không chào đón bạn cũ?”

Đợi qua nửa phút, Phương Du Ảnh mới chậm rãi lên tiếng: “Tôi không có người bạn như cô.”

Lâm Uyển: “?”

Cô làm gì chọc đến vị nữ hiệp này rồi.

Rất nhanh, thắc mắc của cô đã được giải đáp.

“Cô ở trường ỷ vào gia thế bắt nạt bạn học, lại còn kiêu ngạo cảm thấy mình làm đúng. Cô như vậy, khiến tôi rất thất vọng.”

Nói xong, Phương Du Ảnh cúi đầu, một bộ “tôi không muốn nói chuyện với cô nữa.”

Ồ, đây là hiểu lầm rồi.

Lâm Uyển bĩu môi, lấy ra điện thoại tìm kiếm gì đó.

Rồi lục tìm số liên lạc của Phương Du Ảnh, gửi qua.

“Xem đi.” Lâm Uyển nhún vai: “Xem xong thì cho tôi biết cảm nghĩ.”

Phương Du Ảnh kì quái nhìn cô, sau đó chậm chạp mở điện thoại ra.

Có lẽ cô ấy đã xem đi xem lại, vì phải mất ròng rã mười lăm phút, Phương Du Ảnh mới rời mắt khỏi màn hình điện thoại.

Trong khi đoạn cắt video cô gửi cho Phương Du Ảnh chỉ dài chưa đến một phút.

Trong video, là Lục Diễn và Cố Đoàn Đoàn bắt tay, hắt nước bẩn lên người Phương Du Ảnh.

Lại tình cờ thế nào bị camera trong nhà quay được.

Mặc dù không hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng khi nghe đến câu “Là Phương Du Ảnh, cô ta ghen tị với Cố Đoàn Đoàn xinh đẹp” của Lục Diễn, khóe môi Phương Du Ảnh kịch liệt co rút.

Phải kìm nén lắm, mới không chửi thành tiếng.

Phương Du Ảnh siết chặt điện thoại trong tay, nhỏ giọng nói xin lỗi: “Là tôi hiểu lầm cô.”

Lâm Uyển từ chối cho ý kiến, nhưng vẫn thiện tâm nhắc nhở: “Lần sau bớt lo chuyện bao đồng, sống dễ thở hơn đấy.”
Chương trước Chương tiếp