Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống
Chương 24: Trả thù cho cô (1)
Edit + beta: Văn Văn.
Thời tiết hôm nay rất tốt, Đại Ninh một đường chạy đến nhà trưởng thôn, hào hứng nói: "Chú Tiền, chú tìm cho tôi một con diều để chơi đi!"
Chú Tiền nhẩm tính thời gian cô học cũng mới có nửa giờ: "Đại tiểu thư, không phải bây giờ cô đang đọc sách sao?"
"Triệu Tự nói tôi học rất tốt, mọi thứ đều học xong hết cả rồi nên tôi có thể tan học sớm, không tin thì chú đi hỏi tên đó đi."
Chú Tiền vừa nghe đại tiểu thư nhà mình 'có tiền đồ', lập tức liền vui vẻ: "Được, chú Tiền sẽ tìm cho con ngay."
Không lâu sau, ông ta quả thật tìm được một vài con diều đến: "Cho Trần Tiểu Lị và bọn Trương Vĩnh Phong đi cùng cô đi, nhiều người sẽ càng náo nhiệt cũng có thể bảo vệ cô."
Hạnh Hoa thôn có một bãi đất trống thoáng đãng ngay cạnh sườn núi bằng phẳng, kế bên khu rừng nhỏ, vùng nông thôn không có dây điện treo tứ tung ngang dọc nên rất thích hợp để thả diều.
Khóe miệng Trần Tiểu Lị giật giật, Đại Ninh cười hì hì đưa tay ôm cô nàng: "Bạn tốt của tớ, tớ làm cái gì cũng nghĩ ngay đến cậu, cảm động không nào?"
Trần Tiểu Lị cười khan: "Đúng là tớ cảm động gần chết đó."
Ai lại ấu trĩ giống Kỷ Đại Ninh như thế kia chứ, đã bao lớn rồi còn thích chơi diều. Cô ta thà nằm một đống ở nhà trưởng thôn tìm một vài đĩa nhạc nghe còn hơn.
Trương Vĩnh Phong đang cầm con diều của ba người, diều của Đại Ninh là một con đại bàng dũng mãnh, của Trần Tiểu Lị là một con bướm nhiều màu sắc, mà Trương Vĩnh Phong là một con gà trống lớn.
Đừng có nhìn đại tiểu thư thích mặc những trang phục xinh đẹp, cầu kỳ mà nhầm, ngược lại cô thích nhất là những con diều có họa tiết mạnh mẽ.
Khi Trần Tiểu Lị nhận được con diều hình bướm, sắc mặt cuối cùng cũng khá lên. Đừng trách cô ta nghĩ nhiều, thật sự cô ta bị Đại Ninh hành hạ thành thói quen, theo bản năng cho rằng con diều hình 'gà trống' mới là của mình.
Khi ba người họ đi lên, đã có không ít đứa nhỏ và nam nữ trẻ trên sườn núi.
Trong đó Xuyên Tử và cô vợ mới cưới của hắn cũng ở đây.
Đôi vợ chồng son thấy Đại Ninh liền nhiệt tình chào hỏi: "Đại tiểu thư!"
"Hai người cũng đến đây chơi?"
Xuyên Tử ngượng ngùng, gãi gãi đầu: "Tiểu Yến muốn ra ngoài đi dạo một chút nên đến đây."
Hóa ra muốn lấy lòng vợ.
Diều của bọn họ không tinh xảo bằng Đại Ninh, đều là tự tay mình lấy giấy làm, người trên núi thường làm đồ thủ công nên làm mấy cái nhỏ nhặt này dễ như trở bàn tay.
Tiểu Yến nói: "Đại tiểu thư, con diều của cô thật đẹp và uy vũ."
Đại Ninh thấy cô ấy đúng là có ánh mắt tốt, khẽ nhếch cằm: "Đó là chuyện đương nhiên."
Mặc dù cô học không giỏi nhưng rất am hiểm mấy việc sống phóng túng, cô thả diều có kỹ xảo của riêng mình, không cần phải chạy lấy đà như bao người khác, con diều liền cứ ung dung bay lên.
Đại Ninh lấy sợi dây buộc lên, chẳng mấy chốc con diều của cô đã bay cao hơn những con diều khác.
Tuy Tiểu Yến đã trải qua một đêm tân hôn không mấy thoải mái nhưng trong lòng cô cũng không chán ghét Đại Ninh, đại tiểu thư là một người hoạt bát và thú vị, chỉ là có hơi tính trẻ con mà thôi.
Hơn nữa cô ấy cho tiền biếu quá hào phóng, không ai có biện pháp nổi giận với cô ấy được.
Con diều của Tiểu Yến không thể bay cao, vì vậy cô dứt khoát lại đây nhìn Đại Ninh thả diều.
Ngoài miệng Trần Tiểu Lị thì nói ấu trĩ, kết quả không đến một khắc liền chơi hứng hơn bất kì ai, cô ta dùng con bướm của mình âm thầm tranh cao thấp với Đại Ninh, cảm thấy còn rất thú vị.
Bọn họ ra về tương đối muộn, bây giờ đã gần trưa, bọn trẻ đã tản mác ra về, chuẩn bị về nhà.
Tiểu Yến cũng nói: "Tôi và Xuyên Tử chuẩn bị về, Kỷ tiểu thư, cô không định về sao?"
"Tôi mới ra." Đại Ninh nói tiếp: "Đợi chút nữa mới về."
Trương Vĩnh Phong nhìn trong rừng cây, nhíu mày nói: "Đại tiểu thư, hình như ở bên kia có biến, tôi nghe thấy âm thanh."
Trương Vĩnh Phong đối với ý thức nguy cơ vô cùng mạnh, cậu giữ chặt cánh tay đại tiểu thư: "Chúng ta mau đi thôi."
Đại Ninh: "Diều của tôi vẫn còn ở trên trời."
"Đừng động đến con diều!"
"Được rồi." Đại Ninh ném khay ngọc trên tay xuống, đi theo Trương Vĩnh Phong, không nghĩ đến đã muộn rồi.
Đột nhiên hơn hai chục người đàn ông cao to lao ra khỏi rừng cây nhỏ, vây chặt những người chưa kịp rời đi.
Tiểu Yến với Xuyên Tử và đoàn người Đại Ninh, còn có ba bốn đứa nhỏ, tất cả đều bị chặn lại.
Đại Ninh từ phía sau lưng Trương Vĩnh Phong ló đầu ra xem, thấy người cầm đầu là một người đàn ông có cặp mắt hoa đào xinh đẹp.
Mắt hắn ta đảo quanh, có người thấp giọng nói gì đó bên tai hắn.
Mắt hoa đào mỉm cười: "Được rồi, đành ở lại đây một thời gian ngắn vậy."
Ngoài bọn họ ra, còn có một thiếu niên khác bị trói trông khá chật vật.
Thiếu niên bị bịt miệng, giãy giụa không ngừng, bị người khác đá một cước, ngược lại thành thật hơn nhiều.
Thuộc hạ của mắt hoa đào lần lượt ra khỏi rừng cây, Đại Ninh nhìn một lượt thì phát hiện hai mẹ con Đỗ Điềm cũng bị trói.
Đỗ Điềm hoảng sợ thốt: "Các người đang làm gì vậy?"
Mắt hoa đào cười nói: "Chúng ta đi bộ đường xa hơi mệt nên muốn mượn thôn các người nghỉ chân một lát ấy mà."
Đỗ Điềm kiềm lại sự sợ hãi: "Nếu các anh muốn mượn chỗ để ở lại thì có thể từ từ nói. Các anh trói tôi và mẹ tôi lại, các thôn dân sẽ chỉ xem mấy người thành người xấu."
Mắt hoa đào nhướn mày: "Thế à?"
Đám thuộc hạ bật cười ha hả.
"Đại ca, con ả đàn bà này nói nhiều quá, trực tiếp cho nó thấy thế nào là lễ độ đi. Chúng ta đi đường lâu như vậy cũng đã lâu không chạm vào đàn bà. Cô gái này xem như là một mặt hàng khá tốt, đại ca, mời anh trước."
Sắc mặt Đỗ Điềm thay đổi, mẹ cô ta lại càng gấp hơn: "Đừng tổn thương con gái của tôi."
Có người nói: "Ở bên kia còn hai ả phụ nữ, đại ca, gần đây thần kinh các anh em ai cũng căng chặt, cho mấy cô gái lại đây để các anh em vui đùa tí đi."
Tên mặt thẹo liếm liếm môi, đang chỉ về hướng Tiểu Yến và Trần Tiểu Lị.
"Mẹ nó, kiếm lời rồi, không ngờ phụ nữ ở thôn này lại tươi ngon mọng nước thế." Bọn họ trực tiếp ra tay, kéo hai cô gái qua, Xuyên Tử muốn tiến lên bảo vệ Tiểu Yến lại bị cho một quyền đánh ngã xuống đất.
"Xuyên Tử!" Tiểu Yến hét lên.
Trần Tiểu Lị đã bị dọa đến ngốc, chỉ một mực thét chói tai, không biết bị gã nào tát cho một cái, bịt miệng lại.
Tâm Trương Vĩnh Phong chùng xuống, nhanh chóng giấu kỹ đại tiểu thư ở phía sau.
Đại Ninh ở trong lòng hỏi Thanh Đoàn: "Ta thấy loại cảnh tượng này, theo lý thuyết không thể nào không ghi lại trong sách."
Thanh Đoàn: "Ta cũng cảm thấy quen mắt."
Nó nhanh chóng lật sách: "Tìm được rồi, hóa ra đây là nội dung cốt truyện con đường đầu tiên vùng dậy của nam chủ Triệu Tự."
"Người đàn ông có đôi mắt hoa đào tên là 'Thân Đồ Thiệp', trước kia từng là quý công tử của thế lực tà ác ở huyện Hoàn. Hắn ta thường ngày chỉ biết bắt nạt đàn ông và phụ nữ. Sau đó ông già nhà hắn phạm tội, hắn ta mang theo em trai mình, trói con trai của huyện trưởng, một đường lưu vong đến đây. Tiếp đó, Triệu Tự cứu con tin nên được huyện trưởng coi trọng, thế là bắt đầu con đường lên mây."
Đại Ninh tổng kết: "Ồ, hóa ra Thân Đồ Thiệp là nhân vật pháo hôi [1] à."
[1] Pháo hôi: nhân vật hy sinh để bổ trợ cho sự thánh thiện cùng lợi ích của nam nữ chủ, là nhân vật thường chết sớm.
Nhưng cô nhìn khắp xung quanh vẫn không thấy bóng dáng Triệu Tự đâu. Chắc không phải bị cô chọc tức điên người nên hôm nay không tới cứu người chứ?
Bên này Đỗ Điềm đã bị cởi quần áo, cô ta thấy phía sau Trương Vĩnh Phong lộ ra một góc váy màu hồng, nghĩ đến cái gì, lập tức cái khó ló cái khôn hô lớn: "Kỷ Đại Ninh! Mười mấy vệ sĩ nhà cô đâu! Cô nhanh kêu bọn họ cứu người đi."
Lời này vừa ra, lập tức ánh mắt Thân Đồ Thiệp hiện lên sự sắc bén, xoay người lại.
Tâm Trương Vĩnh Phong chìm xuống, vừa định thề sống chết bảo vệ đại tiểu thư, không ngờ tới cô gái đằng sau không sợ hãi gì mà còn nhảy ra khỏi: "Tôi ra đây để chơi, sao có thể mang theo vệ sĩ!"
Cô vừa xuất hiện, đôi mắt hơn hai chục người đàn ông đều nhìn thẳng.
Cô gái mặc một bộ sườn xám, da thịt trắng tuyết lộ ra ngoài. Dáng người cô rất đẹp, vòng eo thon gọn đến mức khiến người nhìn phát thèm.
Tên mặt thẹo nuốt nuốt nước bọt, "Mẹ nó, cô nàng này ngon thật."
Ngay cả ánh mắt Thân Đồ Thiệp cũng lóe lên tia hứng thú.
Hắn ta đi qua vài bước, nắm cằm Đại Ninh, nhìn cô từ trên xuống dưới: "Cô quyến rũ thế này, chắc không phải người trong thôn này rồi?"
Đại Ninh chớp chớp mắt: "Ánh mắt anh tốt đấy."
Thân Đồ Thiệp bật cười: "Cô không sợ sao?"
"Sợ gì chứ?" Đại Ninh nói: "Nếu anh đã biết thân phận của tôi không bình thường mà còn dám động đến tôi, coi chừng bị đánh chết."
Thân Đồ Thiệp cúi đầu muốn hôn cô: "Thật đáng yêu, tôi thích em rồi đó."
Đại Ninh ghét bỏ che mặt lại.
Cô nói với Thanh Đoàn: "Nếu như Triệu Tự cũng đơn giản, thành thật thế này thì tốt biết mấy."
Thanh Đoàn tuyệt vọng nói: "Kỷ Đại Ninh, cô sợ một chút giùm ta đi, nhóm người Thân Đồ Thiệp cũng không phải dạng người lương thiện gì, hắn ta là dân liều mạng đó, ai thèm quan tâm thân phận của cô quý giá đến đâu hả!"
Đại Ninh mới không quan tâm nhiều vậy, Kỷ Điềm muốn hại cô, đúng là tệ mà. Lại nói, sợ có ích gì! Loại tình huống này không giấu đến đâu được.
Trên đời không ai có thể sánh qua đại tiểu thư về khoản bụng dạ hẹp hòi, dễ mang thù.
Đại Ninh kéo kéo tay áo Thân Đồ Thiệp, một ngón tay chỉ về hướng Đỗ Điềm, làm nũng nói: "Nếu anh thích tôi thật thì kêu người qua đánh cô gái xấu xa kia một trận đi!"
Đỗ Điềm vừa mới thở phào nhẹ nhõm vì bản thân may mắn thoát một kiếp, nghe câu này xong, suýt nữa tức ói máu.
Nhìn thấy hai người đàn ông đi về phía mình, Đỗ Điềm vô cùng sợ hãi, cô ta cũng biết nội dung cốt truyện, theo bản năng thầm nghĩ, Triệu Tự đâu???
*
Triệu Tự giải quyết xong đũng quần bị mình chống lên nãy giờ, sắc mặt trầm như nước.
Kỷ Đại Ninh luôn biết tìm ra cách chọc người khác nổi giận.
Cô vui vẻ chạy đi thả diều, vốn dĩ Triệu Tụ không định quản cô, nhưng nghĩ đến tin đồn lan ra thôn hai ngày trước, không ai nhìn chằm chằm đại tiểu thư, rất dễ xảy ra chuyện.
Triệu Tự một đường hỏi thăm mọi người, mới biết họ đi lên hướng sườn núi.
Khi thời tiết đẹp cũng là lúc nhiều người lên sườn núi đó chơi. Khu cạnh rừng nhỏ có thể dẫn đến bên ngoài núi, là một con đường tương đối bằng phẳng nhưng xa hơn, khi còn bé Triệu Tự chạy vào trong rừng chơi, tí nữa bị lạc đường.
Trên đường đến đó, anh gặp được nhóm vệ sĩ gồm mười bốn người của đại tiểu thư.
Mười mấy người đàn ông cao to đang hứng gió phơi nắng, vừa thấy Triệu Tự thì lần lượt chào hỏi. Khi đại tiểu thư đang chơi, cô không thích bọn họ đến quá gần.
Triệu Tự gật đầu, tiếp tục đi thêm vài bước, từ xa đã nhìn thấy Đại Ninh đang thả diều, còn chưa kịp nhìn kỹ, động tĩnh khác thường trong rừng cây đã thu hút sự chú ý của anh ta.
Lỗ tai anh cử động, nét mặt trầm xuống.
Rất nhiều người...
✩✩✩✩✩✩✩
Nhớ vote và cmt để tôi có động lực xíu nhé ♡
Thời tiết hôm nay rất tốt, Đại Ninh một đường chạy đến nhà trưởng thôn, hào hứng nói: "Chú Tiền, chú tìm cho tôi một con diều để chơi đi!"
Chú Tiền nhẩm tính thời gian cô học cũng mới có nửa giờ: "Đại tiểu thư, không phải bây giờ cô đang đọc sách sao?"
"Triệu Tự nói tôi học rất tốt, mọi thứ đều học xong hết cả rồi nên tôi có thể tan học sớm, không tin thì chú đi hỏi tên đó đi."
Chú Tiền vừa nghe đại tiểu thư nhà mình 'có tiền đồ', lập tức liền vui vẻ: "Được, chú Tiền sẽ tìm cho con ngay."
Không lâu sau, ông ta quả thật tìm được một vài con diều đến: "Cho Trần Tiểu Lị và bọn Trương Vĩnh Phong đi cùng cô đi, nhiều người sẽ càng náo nhiệt cũng có thể bảo vệ cô."
Hạnh Hoa thôn có một bãi đất trống thoáng đãng ngay cạnh sườn núi bằng phẳng, kế bên khu rừng nhỏ, vùng nông thôn không có dây điện treo tứ tung ngang dọc nên rất thích hợp để thả diều.
Khóe miệng Trần Tiểu Lị giật giật, Đại Ninh cười hì hì đưa tay ôm cô nàng: "Bạn tốt của tớ, tớ làm cái gì cũng nghĩ ngay đến cậu, cảm động không nào?"
Trần Tiểu Lị cười khan: "Đúng là tớ cảm động gần chết đó."
Ai lại ấu trĩ giống Kỷ Đại Ninh như thế kia chứ, đã bao lớn rồi còn thích chơi diều. Cô ta thà nằm một đống ở nhà trưởng thôn tìm một vài đĩa nhạc nghe còn hơn.
Trương Vĩnh Phong đang cầm con diều của ba người, diều của Đại Ninh là một con đại bàng dũng mãnh, của Trần Tiểu Lị là một con bướm nhiều màu sắc, mà Trương Vĩnh Phong là một con gà trống lớn.
Đừng có nhìn đại tiểu thư thích mặc những trang phục xinh đẹp, cầu kỳ mà nhầm, ngược lại cô thích nhất là những con diều có họa tiết mạnh mẽ.
Khi Trần Tiểu Lị nhận được con diều hình bướm, sắc mặt cuối cùng cũng khá lên. Đừng trách cô ta nghĩ nhiều, thật sự cô ta bị Đại Ninh hành hạ thành thói quen, theo bản năng cho rằng con diều hình 'gà trống' mới là của mình.
Khi ba người họ đi lên, đã có không ít đứa nhỏ và nam nữ trẻ trên sườn núi.
Trong đó Xuyên Tử và cô vợ mới cưới của hắn cũng ở đây.
Đôi vợ chồng son thấy Đại Ninh liền nhiệt tình chào hỏi: "Đại tiểu thư!"
"Hai người cũng đến đây chơi?"
Xuyên Tử ngượng ngùng, gãi gãi đầu: "Tiểu Yến muốn ra ngoài đi dạo một chút nên đến đây."
Hóa ra muốn lấy lòng vợ.
Diều của bọn họ không tinh xảo bằng Đại Ninh, đều là tự tay mình lấy giấy làm, người trên núi thường làm đồ thủ công nên làm mấy cái nhỏ nhặt này dễ như trở bàn tay.
Tiểu Yến nói: "Đại tiểu thư, con diều của cô thật đẹp và uy vũ."
Đại Ninh thấy cô ấy đúng là có ánh mắt tốt, khẽ nhếch cằm: "Đó là chuyện đương nhiên."
Mặc dù cô học không giỏi nhưng rất am hiểm mấy việc sống phóng túng, cô thả diều có kỹ xảo của riêng mình, không cần phải chạy lấy đà như bao người khác, con diều liền cứ ung dung bay lên.
Đại Ninh lấy sợi dây buộc lên, chẳng mấy chốc con diều của cô đã bay cao hơn những con diều khác.
Tuy Tiểu Yến đã trải qua một đêm tân hôn không mấy thoải mái nhưng trong lòng cô cũng không chán ghét Đại Ninh, đại tiểu thư là một người hoạt bát và thú vị, chỉ là có hơi tính trẻ con mà thôi.
Hơn nữa cô ấy cho tiền biếu quá hào phóng, không ai có biện pháp nổi giận với cô ấy được.
Con diều của Tiểu Yến không thể bay cao, vì vậy cô dứt khoát lại đây nhìn Đại Ninh thả diều.
Ngoài miệng Trần Tiểu Lị thì nói ấu trĩ, kết quả không đến một khắc liền chơi hứng hơn bất kì ai, cô ta dùng con bướm của mình âm thầm tranh cao thấp với Đại Ninh, cảm thấy còn rất thú vị.
Bọn họ ra về tương đối muộn, bây giờ đã gần trưa, bọn trẻ đã tản mác ra về, chuẩn bị về nhà.
Tiểu Yến cũng nói: "Tôi và Xuyên Tử chuẩn bị về, Kỷ tiểu thư, cô không định về sao?"
"Tôi mới ra." Đại Ninh nói tiếp: "Đợi chút nữa mới về."
Trương Vĩnh Phong nhìn trong rừng cây, nhíu mày nói: "Đại tiểu thư, hình như ở bên kia có biến, tôi nghe thấy âm thanh."
Trương Vĩnh Phong đối với ý thức nguy cơ vô cùng mạnh, cậu giữ chặt cánh tay đại tiểu thư: "Chúng ta mau đi thôi."
Đại Ninh: "Diều của tôi vẫn còn ở trên trời."
"Đừng động đến con diều!"
"Được rồi." Đại Ninh ném khay ngọc trên tay xuống, đi theo Trương Vĩnh Phong, không nghĩ đến đã muộn rồi.
Đột nhiên hơn hai chục người đàn ông cao to lao ra khỏi rừng cây nhỏ, vây chặt những người chưa kịp rời đi.
Tiểu Yến với Xuyên Tử và đoàn người Đại Ninh, còn có ba bốn đứa nhỏ, tất cả đều bị chặn lại.
Đại Ninh từ phía sau lưng Trương Vĩnh Phong ló đầu ra xem, thấy người cầm đầu là một người đàn ông có cặp mắt hoa đào xinh đẹp.
Mắt hắn ta đảo quanh, có người thấp giọng nói gì đó bên tai hắn.
Mắt hoa đào mỉm cười: "Được rồi, đành ở lại đây một thời gian ngắn vậy."
Ngoài bọn họ ra, còn có một thiếu niên khác bị trói trông khá chật vật.
Thiếu niên bị bịt miệng, giãy giụa không ngừng, bị người khác đá một cước, ngược lại thành thật hơn nhiều.
Thuộc hạ của mắt hoa đào lần lượt ra khỏi rừng cây, Đại Ninh nhìn một lượt thì phát hiện hai mẹ con Đỗ Điềm cũng bị trói.
Đỗ Điềm hoảng sợ thốt: "Các người đang làm gì vậy?"
Mắt hoa đào cười nói: "Chúng ta đi bộ đường xa hơi mệt nên muốn mượn thôn các người nghỉ chân một lát ấy mà."
Đỗ Điềm kiềm lại sự sợ hãi: "Nếu các anh muốn mượn chỗ để ở lại thì có thể từ từ nói. Các anh trói tôi và mẹ tôi lại, các thôn dân sẽ chỉ xem mấy người thành người xấu."
Mắt hoa đào nhướn mày: "Thế à?"
Đám thuộc hạ bật cười ha hả.
"Đại ca, con ả đàn bà này nói nhiều quá, trực tiếp cho nó thấy thế nào là lễ độ đi. Chúng ta đi đường lâu như vậy cũng đã lâu không chạm vào đàn bà. Cô gái này xem như là một mặt hàng khá tốt, đại ca, mời anh trước."
Sắc mặt Đỗ Điềm thay đổi, mẹ cô ta lại càng gấp hơn: "Đừng tổn thương con gái của tôi."
Có người nói: "Ở bên kia còn hai ả phụ nữ, đại ca, gần đây thần kinh các anh em ai cũng căng chặt, cho mấy cô gái lại đây để các anh em vui đùa tí đi."
Tên mặt thẹo liếm liếm môi, đang chỉ về hướng Tiểu Yến và Trần Tiểu Lị.
"Mẹ nó, kiếm lời rồi, không ngờ phụ nữ ở thôn này lại tươi ngon mọng nước thế." Bọn họ trực tiếp ra tay, kéo hai cô gái qua, Xuyên Tử muốn tiến lên bảo vệ Tiểu Yến lại bị cho một quyền đánh ngã xuống đất.
"Xuyên Tử!" Tiểu Yến hét lên.
Trần Tiểu Lị đã bị dọa đến ngốc, chỉ một mực thét chói tai, không biết bị gã nào tát cho một cái, bịt miệng lại.
Tâm Trương Vĩnh Phong chùng xuống, nhanh chóng giấu kỹ đại tiểu thư ở phía sau.
Đại Ninh ở trong lòng hỏi Thanh Đoàn: "Ta thấy loại cảnh tượng này, theo lý thuyết không thể nào không ghi lại trong sách."
Thanh Đoàn: "Ta cũng cảm thấy quen mắt."
Nó nhanh chóng lật sách: "Tìm được rồi, hóa ra đây là nội dung cốt truyện con đường đầu tiên vùng dậy của nam chủ Triệu Tự."
"Người đàn ông có đôi mắt hoa đào tên là 'Thân Đồ Thiệp', trước kia từng là quý công tử của thế lực tà ác ở huyện Hoàn. Hắn ta thường ngày chỉ biết bắt nạt đàn ông và phụ nữ. Sau đó ông già nhà hắn phạm tội, hắn ta mang theo em trai mình, trói con trai của huyện trưởng, một đường lưu vong đến đây. Tiếp đó, Triệu Tự cứu con tin nên được huyện trưởng coi trọng, thế là bắt đầu con đường lên mây."
Đại Ninh tổng kết: "Ồ, hóa ra Thân Đồ Thiệp là nhân vật pháo hôi [1] à."
[1] Pháo hôi: nhân vật hy sinh để bổ trợ cho sự thánh thiện cùng lợi ích của nam nữ chủ, là nhân vật thường chết sớm.
Nhưng cô nhìn khắp xung quanh vẫn không thấy bóng dáng Triệu Tự đâu. Chắc không phải bị cô chọc tức điên người nên hôm nay không tới cứu người chứ?
Bên này Đỗ Điềm đã bị cởi quần áo, cô ta thấy phía sau Trương Vĩnh Phong lộ ra một góc váy màu hồng, nghĩ đến cái gì, lập tức cái khó ló cái khôn hô lớn: "Kỷ Đại Ninh! Mười mấy vệ sĩ nhà cô đâu! Cô nhanh kêu bọn họ cứu người đi."
Lời này vừa ra, lập tức ánh mắt Thân Đồ Thiệp hiện lên sự sắc bén, xoay người lại.
Tâm Trương Vĩnh Phong chìm xuống, vừa định thề sống chết bảo vệ đại tiểu thư, không ngờ tới cô gái đằng sau không sợ hãi gì mà còn nhảy ra khỏi: "Tôi ra đây để chơi, sao có thể mang theo vệ sĩ!"
Cô vừa xuất hiện, đôi mắt hơn hai chục người đàn ông đều nhìn thẳng.
Cô gái mặc một bộ sườn xám, da thịt trắng tuyết lộ ra ngoài. Dáng người cô rất đẹp, vòng eo thon gọn đến mức khiến người nhìn phát thèm.
Tên mặt thẹo nuốt nuốt nước bọt, "Mẹ nó, cô nàng này ngon thật."
Ngay cả ánh mắt Thân Đồ Thiệp cũng lóe lên tia hứng thú.
Hắn ta đi qua vài bước, nắm cằm Đại Ninh, nhìn cô từ trên xuống dưới: "Cô quyến rũ thế này, chắc không phải người trong thôn này rồi?"
Đại Ninh chớp chớp mắt: "Ánh mắt anh tốt đấy."
Thân Đồ Thiệp bật cười: "Cô không sợ sao?"
"Sợ gì chứ?" Đại Ninh nói: "Nếu anh đã biết thân phận của tôi không bình thường mà còn dám động đến tôi, coi chừng bị đánh chết."
Thân Đồ Thiệp cúi đầu muốn hôn cô: "Thật đáng yêu, tôi thích em rồi đó."
Đại Ninh ghét bỏ che mặt lại.
Cô nói với Thanh Đoàn: "Nếu như Triệu Tự cũng đơn giản, thành thật thế này thì tốt biết mấy."
Thanh Đoàn tuyệt vọng nói: "Kỷ Đại Ninh, cô sợ một chút giùm ta đi, nhóm người Thân Đồ Thiệp cũng không phải dạng người lương thiện gì, hắn ta là dân liều mạng đó, ai thèm quan tâm thân phận của cô quý giá đến đâu hả!"
Đại Ninh mới không quan tâm nhiều vậy, Kỷ Điềm muốn hại cô, đúng là tệ mà. Lại nói, sợ có ích gì! Loại tình huống này không giấu đến đâu được.
Trên đời không ai có thể sánh qua đại tiểu thư về khoản bụng dạ hẹp hòi, dễ mang thù.
Đại Ninh kéo kéo tay áo Thân Đồ Thiệp, một ngón tay chỉ về hướng Đỗ Điềm, làm nũng nói: "Nếu anh thích tôi thật thì kêu người qua đánh cô gái xấu xa kia một trận đi!"
Đỗ Điềm vừa mới thở phào nhẹ nhõm vì bản thân may mắn thoát một kiếp, nghe câu này xong, suýt nữa tức ói máu.
Nhìn thấy hai người đàn ông đi về phía mình, Đỗ Điềm vô cùng sợ hãi, cô ta cũng biết nội dung cốt truyện, theo bản năng thầm nghĩ, Triệu Tự đâu???
*
Triệu Tự giải quyết xong đũng quần bị mình chống lên nãy giờ, sắc mặt trầm như nước.
Kỷ Đại Ninh luôn biết tìm ra cách chọc người khác nổi giận.
Cô vui vẻ chạy đi thả diều, vốn dĩ Triệu Tụ không định quản cô, nhưng nghĩ đến tin đồn lan ra thôn hai ngày trước, không ai nhìn chằm chằm đại tiểu thư, rất dễ xảy ra chuyện.
Triệu Tự một đường hỏi thăm mọi người, mới biết họ đi lên hướng sườn núi.
Khi thời tiết đẹp cũng là lúc nhiều người lên sườn núi đó chơi. Khu cạnh rừng nhỏ có thể dẫn đến bên ngoài núi, là một con đường tương đối bằng phẳng nhưng xa hơn, khi còn bé Triệu Tự chạy vào trong rừng chơi, tí nữa bị lạc đường.
Trên đường đến đó, anh gặp được nhóm vệ sĩ gồm mười bốn người của đại tiểu thư.
Mười mấy người đàn ông cao to đang hứng gió phơi nắng, vừa thấy Triệu Tự thì lần lượt chào hỏi. Khi đại tiểu thư đang chơi, cô không thích bọn họ đến quá gần.
Triệu Tự gật đầu, tiếp tục đi thêm vài bước, từ xa đã nhìn thấy Đại Ninh đang thả diều, còn chưa kịp nhìn kỹ, động tĩnh khác thường trong rừng cây đã thu hút sự chú ý của anh ta.
Lỗ tai anh cử động, nét mặt trầm xuống.
Rất nhiều người...
✩✩✩✩✩✩✩
Nhớ vote và cmt để tôi có động lực xíu nhé ♡
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương