Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống
Chương 46: Báo đáp
Trần Cảnh chỉ tay vào phòng của Trần Liên Tinh, tỏ ý đêm nay Đại Ninh ở đây.
Dù chỉ chung đụng có vài tiếng, anh cũng đoán được sơ qua tính tình của cô gái này. Cuộc sống trước kia của cô rất tốt nên nhìn đâu cũng kén cá chọn canh.
Chăn mền của Trần Cảnh đã dùng rất nhiều năm, vốn Đại Ninh nghĩ dựa theo độ vô tâm của anh, chắc cô phải ngủ trên cái chăn cũ do Trần Liên Tinh để lại, không ngờ anh lại lấy ra một cái chăn mới trong tủ.
Chăn mới mang màu hồng của bánh macaron xinh xắn, nhìn vô cùng nữ tính, chất vải khá tốt, không phải là loại hàng chuyên bán vỉa hè nơi chợ đêm.
Thanh Đoàn đã đọc sách tận hai ngày nay nhằm bù lại mọi hiểu biết về người tên “Ngôn Cảnh“. Thấy vậy, nó giải thích cho Đại Ninh: “Thật ra Trần Cảnh rất giỏi kiếm tiền. Năm anh ta mười bảy đã làm ba công việc cùng lúc, mỗi tháng chỉ dựa vào sức lao động thôi đã kiếm được hàng chục nghìn tệ. Có điều Trần gia là hố sâu không đáy, mẹ Trần cứ chút lại đau ốm, Trần Liên Tinh thì biện nhiều cớ để xin tiền, bất kể anh ta kiếm được bao nhiêu cũng không đủ để hai mẹ con họ tiêu.”
Đại Ninh đã hiểu, hóa ra bản thân không tiêu được gì vì toàn đưa hết cho người ta.
Có lẽ chăn này anh mua cho Trần Liên Tinh vì biết lúc nào cô ta cũng ghét bỏ điều kiện trong nhà không tốt, nhưng đến khi Trần Liên Tinh không về nhà nữa lại thành ra vô dụng.
Chăn được cất sang một bên trong tủ gỗ, anh lấy ra cho cô dùng.
Nếu Trần Liên Tinh chịu chấp nhận Trần Cảnh, anh sẽ là một người anh rất tốt như Triệu Tự tốt với Triệu An An vậy.
Đáng tiếc cô ta là một con sói mắt trắng tư lợi, không biết sau này Trần Cảnh về với gia đình giàu có, liệu cô ta có hối hận xanh cả ruột gan hay không.
Anh đưa chăn cho Đại Ninh, cằm dưới khẽ ngước ra hiệu cô tự dọn giường nằm. Ánh mắt thể hiện rõ ràng--- Cô làm được không?
Đại Ninh gật đầu không chút do dự: “Dạ được thưa anh.”
Cô xắn tay áo và ôm chăn bước lên giường. Trần Cảnh lười sửa cách gọi của cô, nghe cô nói thế thì không quan tâm nữa, đóng cửa về phòng mình.
Thanh Đoàn sửng sốt: “Cô biết mặc vỏ chăn bông?”
Đại Ninh: “Không biết.”
Cô cầm vỏ chăn bông lên nhìn nó, cuộn chăn thành một ổ nhỏ rồi nằm lười biếng trên đó. Dù làm được hay không, cô cũng không bắt tay đi làm.
Đêm tháng năm không quá lạnh, Đại Ninh lấy cái chăn mới trên giường mềm mại xem như đắp tạm.
Nếu là trước kia cô chắc chắn không thể ngủ được nhưng đã từng ngủ ở sân đập lúa, bây giờ tốt xấu gì cũng có chăn có giường.
Tuy căn phòng nhỏ nhưng mọi thứ đều tốt.
Có thể thấy Trần Cảnh chỉ keo kiệt riêng bản thân mình, ngược lại rất tốt với em gái.
Đại Ninh không ngờ có một ngày mình ngủ trên chăn mới còn phải hưởng ké chút ánh hào quang của Trần Liên Tinh.
Ngủ đến nửa đêm, cành cây trong sân bị gió thổi cho xào xạc, Đại Ninh dụi mắt gọi theo bản năng: “Triệu Tự, tôi đói.”
Nháy mắt ấy trong không khí yên tĩnh cả Thanh Đoàn và cô đều sửng sốt.
Đại Ninh nhắm mắt lại, trở mình như không có gì, tiếp tục ngủ.
Thanh Đoàn không thể ngủ được, kể từ lúc Đại Ninh tỉnh dậy chưa từng nhắc đến Triệu Tự nhưng ba năm đã trôi qua trong cuộc đời Triệu Tự. Nó có chút tự kỷ, đồng thời nghĩ đến người đó.
Nếu Triệu Tự có ở đây, anh nhất định có thể chăm sóc tốt cho Đại Ninh.
Đối với nhân vật chính thứ hai, đại tiểu thư chỉ là cô gái lạ được nhặt anh về, có khi còn không bằng ngón út của Trần Liên Tinh.
Chuyện đó đã trôi qua nhiều năm, nó thậm chí còn có một số cảm xúc chỉ riêng con người mới có, Thanh Đoàn lắc đầu nhỏ, quyết định không nghĩ nữa, ngủ thiếp đi trong biển ý thức của Đại Ninh.
Mọi chuyện từ từ sẽ tốt lên.
Trần Cảnh thức dậy rất sớm, mỗi ngày anh đều rất bận, sáng làm việc ở tiệm net, chiều lái xe tải đi giao hàng, thỉnh thoảng tối đến câu lạc bộ pha chế rượu.
Những năm qua có kỹ năng gì anh đều học qua một chút, bởi thế khi anh chọn những công việc theo đó, mức lương thực sự đáng kể.
Mức lương của người quản lý mạng và nhân viên pha chế thường không cao nhưng nếu được thay thế bằng một người có tài đánh giỏi, giá trị con người bèn khác.
Nơi đây có đôi lúc là một vùng đất tăm tối, muốn duy trì trật tự tốt cần một người đàn ông có lòng dạ sắt đá và thủ đoạn trấn áp, đối với họ và con hẻm tối số mười tám, Trần Cảnh là một nhân vật như vậy.
Anh không ở nhà ăn sáng, thường đi ra ngoài mua vài cái bánh bao và một cốc sữa đậu nành. Hôm nay thì khác, bởi vì mình lo chuyện bao đồng nên trong nhà thêm một miệng ăn. Anh đi ra ngoài từ sớm mua đồ ăn sáng cho cô.
Đại Ninh vẫn đang ngủ, Trần Cảnh gõ cửa phòng.
Cô còn ngái ngủ đi ra mở cửa, Trần Tinh đưa túi đựng đồ ăn sáng cho cô.
Đại Ninh cầm lấy: “Anh muốn ra ngoài ư?”
Hai má ngủ đến ửng hồng, Trần Cảnh nhìn thoáng qua đã thấy chỗ giường lộn xộn của cô.
Cô gái nhận ra gì đó vội cúi đầu, mang theo vài phần chột dạ.
Bộ dạng đáng thương như thể sợ bị người khác bỏ rơi. Rõ ràng không biết mặc vỏ chăn nhưng hôm qua lại đồng ý rất nhanh, đoán chừng sợ gây rắc rối cho anh.
Trần Cảnh quá quen với rắc rối, từ thuở thiếu niên anh đã giải quyết mọi việc cho từng người Trần gia, dù Trần Liên Tinh không thích anh nhưng cô ta không thể không thừa nhận hầu như anh không gì không làm được.
Anh lấy vở ra cho cô xem: “Tôi phải ra ngoài làm việc, ca tối đến nửa đêm, cơm trưa sẽ có người mang đến cho cô, người đó tên Lý Minh. Cô ăn xong thì rời đi, trước khi tôi về, mong cô đi cho.”
Đôi mắt tròn xoe của Đại Ninh nhìn chăm chú chữ anh viết trên đó, cố nén nước mắt xuống đáp: “Vâng.”
Trần Cảnh quay người rời đi.
Đại Ninh chạy chậm đuổi theo anh, đưa anh đến tận cửa. Cô vẫy tay, giọng điệu mềm mại nói: “Tạm biệt anh, anh nhớ phải chú ý an toàn.”
Trần Cảnh không quay đầu lại, ở nhà không có món đồ nào giá trị, anh cũng yên tâm rời đi.
Đợi anh đi khỏi, Đại Ninh đóng cửa lại, ném túi đồ ăn vào thùng rác rồi tiếp tục ngủ. Khi cô lười biếng tỉnh dậy lần nữa, mặt trời đã lên cao.
Con hẻm náo động về đêm nhưng ban ngày lại khá yên tĩnh. Cô đè nút ẩn trên vòng tay, lát sau đã xuất hiện một người phụ nữ cao lớn và vài vệ sĩ lặng yên không tiếng động đi vào sân nhỏ Trần gia, Đại Ninh ra mở cửa cho họ.
Cô nhào vào lòng của người phụ nữ: “Cốc Tử, tôi sắp chết đói rồi!”
Khâu Cốc Nam vừa không hiểu sao đại tiểu thư muốn đến đây làm gì vừa xót muốn chết: “Để tôi đưa đồ ăn ngon cho cô.”
2
Khâu Cốc Nam không quá lời khi nói đồ ăn ngon. Họ mang theo ba hộp đồ ăn, một cho bữa chính, một cho trái cây và một để ăn nhẹ.
So với chú Tiền, Khâu Cốc Nam càng chăm sóc chu đáo cho Đại Ninh.
1
Cho dù Khâu Cốc Nam chưa đến ba mươi nhưng cô thương yêu Đại Ninh đến mức gần như có thể dùng hai chữ dung túng để miêu tả.
Cuối cùng Đại Ninh cũng ăn một bữa no nê.
“Tới đây không bị ai phát hiện chứ?”
Khâu Cốc Nam lắc đầu: “Dạ không.” Bọn họ nghiêm túc tuân theo lời dặn của đại tiểu thư, tránh người khác bắt gặp.
“Vậy thì tốt.”
“Đại tiểu thư, cô đã tỉnh rồi định khi nào mới nói cho ngài Kỷ?”
Đại Ninh chỉ mang theo Khâu Cốc Nam và các vệ sĩ canh gác ngoài rìa bãi biển đến đây, cô nói: “Tôi tự có chừng mực, bây giờ vẫn chưa đến lúc. Cô trở về trước đi, đừng chạm đồ trong sân, chừng nào nhận được tín hiệu của tôi thì qua đây.”
Trong lòng Khâu Cốc Nam có vô số nghi vấn nhưng cô tin đại tiểu thư làm việc ắt có lý do của mình, vậy nên cô không hỏi nữa, mang theo người yên lặng rời đi. Đại Ninh nhân tiện kêu cô ấy xử lý luôn bữa sáng trong thùng rác.
*
Lý Minh và Trần Cảnh đã biết nhau sáu năm, là người mà Trần Cảnh vô cùng tin tưởng. Khi hôm nay anh Cảnh kêu gã đi giao đồ ăn, Lý Minh đã rất kinh ngạc. Theo như gã biết, Trần Cảnh luôn ở một mình suốt nhiều năm, đến cùng kêu gã giao đồ ăn cho ai?
“Tôi là Lý Minh, tôi đến giao đồ ăn đây!”
Cánh cửa hé mở lộ ra khuôn mặt trắng nõn, xinh đẹp của một cô gái, Lý Minh thiếu chút nữa không cầm vững hộp cơm trong tay, nghi ngờ bản thân đi nhầm chỗ.
Đôi mắt Đại Ninh cong lên, mười phần ngoan ngoãn: “Cảm ơn anh Lý Minh đã đưa đồ ăn cho em.”
Mặt Lý Minh thoáng cái đỏ ửng: “Không cần cảm ơn.” Ánh mắt gã nhìn chằm chằm cô.
Nói thật định lực của Lý Minh khá tốt nhưng đây là lần đầu gã thấy một cô gái đẹp như thế ở Phượng Minh.
Nhìn thấy quần áo trên người của cô, gã gãi đầu: “Cô là bạn gái của anh Cảnh à?”
Đại Ninh lắc đầu: “Không phải, em là em gái của anh ấy, tên em là Trần Đại Đại.”
Lý Minh cực kỳ kinh ngạc: “Không phải anh Cảnh chỉ có đứa em gái là Trần Liên Tinh thôi sao?”
Đại Ninh giả vờ khó hiểu: “Trần Liên Tinh là ai ạ?”
Lý Minh không ngu, cho rằng đây là việc nhà của Trần Cảnh bèn vội vàng ngậm miệng: “Em gái, em cứ ăn trước đi, tôi có việc phải đi.”
Đại Ninh: “Tạm biệt anh Lý Minh.”
Giọng cô gái khiến cơ thể Lý Minh xém nữa mềm nhũn, tựa như bỏ chạy khỏi chỗ đó. Vốn gã là một tên côn đồ, gã thật sự sợ mình nhịn không được làm gì người ta!
Khi chạy đã xa thì thấy đám anh em mình đang hút thuốc dưới tán cây, Lý Minh vội kể việc nhìn thấy một đại mỹ nhân ở nhà anh Cảnh.
Có người cười nói: “Lý Minh, mày bị ngu à. Chúng ta ai chả gặp qua em anh Cảnh, Trần Liên Tinh có chỗ nào giống đại mỹ nhân.”
“Không phải Trần Liên Tinh, tên cô ấy là Đại Đại, mẹ nó xinh thật chứ, xinh hơn bất kỳ người phụ nữ nào mà tao từng gặp trong đời nữa.”
“Lý Minh, mày cứ tiếp tục ba hoa, chỉ cần là phụ nữ thì trong mắt mày đều thành đẹp.”
Thấy không ai tin mình lại còn cười nhạo gã, Lý Minh tức muốn ói máu: “Bọn mày không tin chứ gì. Chờ sau này gặp cô ấy, đừng có để rơi tròng mắt.”
Trong phòng, Đại Ninh như thường lệ, xử lý đồ ăn của Lý Minh đưa đến, mấy thứ này cô không thèm ăn.
Đại Ninh chơi game cả buổi chiều, lúc này mới vươn vai: “Đoàn ngốc, đến giờ chúng ta làm việc rồi!”
Thanh Đoàn nghi ngờ hỏi: “Làm gì?”
Đại Ninh: “Không phải ta đã nói với Trần Cảnh trước khi ra ngoài rồi ư? Dặn anh ta chú ý an toàn. Nếu Trần Cảnh đã muốn đuổi ta đi, tất nhiên ta phải báo đáp cho tốt.”
Trong mắt Trần Cảnh chỉ có người một nhà của Trần Kế Duệ.
Cô đẹp như thế, vậy mà Trần Cảnh không dao động, người đã đáng ghét còn thêm tính tình vừa xấu vừa cứng rắn.
Sắc trời dần tối sầm, ngược lại con hẻm bắt đầu náo nhiệt. Đủ loại hạng người đi trên đường, Đại Ninh bấm điện thoại liên lạc không cho Khâu Cốc Nam đi theo, tự mình mang theo vài người vệ sĩ ra ngoài.
Cô đội mũ và bịt khẩu trang che mặt lại, vài vệ sĩ cũng cải trang, cả nhóm trông không khác gì bọn côn đồ trong hẻm.
1
Đại Ninh nói: “Cho mấy người chú ý hành tung của Trần Cảnh sao rồi, nói tôi nghe xem.”
“Đại tiểu thư.” Có người đè thấp giọng báo cáo: “Sáng Trần Cảnh đến bệnh viện thăm mẹ nuôi, sau đó đến làm việc tại tiệm net “Hào Trời“. 7 giờ tối đến hội sở giải trí tên “Tứ Hải Thái Bình”, mặt ngoài thì làm nhân viên pha chế. Nhưng ai cũng biết Trần Cảnh không pha chế, công việc chính của anh ta là chuyên dọn dẹp bọn người đến câu lạc bộ gây rối.”
Hóa ra dựa vào nắm tay để kiếm ăn.
Trong sách từng đề cập đến, tên nhân vật chính này đánh nhau rất giỏi. Đại Ninh suy nghĩ một chút: “Anh ta đánh giỏi cỡ nào?”
Vệ sĩ không rõ đáp: “Việc này... chúng tôi chưa từng thấy qua.”
Đại Ninh chớp mắt.
Nếu Trần Cảnh rất mạnh, cô sẽ không để người mình đánh nhau với anh ta, phải làm sao một mình Trần Cảnh chịu cảnh đánh càng tốt.
Cho dù anh ta là nam chủ thì một người vừa ít nói vừa cà lăm cũng biết đau đớn và tổn thương mà.
Thanh Đoàn nhỏ giọng nhắc nhở: “Chúng ta không thể ra tay, nếu không sẽ bị cắn trả dữ dội.” Nó đã đi theo Đại Ninh lâu như vậy, biết muốn cứu vãn tam quan của người khế ước đã không còn hy vọng gì. Đại Ninh có nguyên tắc làm việc của riêng mình, mặc kệ việc ấy ác liệt đến đâu. Đối với bản thân cũng vậy, cô đã hiến tế linh hồn của mình, mấy năm nay trôi qua cũng không dễ chịu gì.
Hiện tại Đại Ninh đã mất đi một phần ba lực linh hồn, nó không biết cô có khó chịu hay đau đớn không? Trông cô không có phản ứng gì, như thể lực linh hồn chả quan trọng chút nào.
Nhưng Thanh Đoàn biết rõ nếu con người mất đi một phần lực linh hồn thì cơ thể sẽ ngày càng suy yếu. Nó nhìn Đại Ninh đang nở nụ cười, chắc cô ấy đau lắm.
1
Đại Ninh vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó trong biển ý thức: “Ta biết mà. Đoàn ngốc, mi đừng sợ, chúng ta không ra tay.”
Cô gọi một vệ sĩ đến đây, nhẹ giọng phân phó vài câu, sắc mặt người đó hơi kỳ quái.
“Vâng thưa đại tiểu thư.”
Đại Ninh tìm một quán ăn vặt ngồi đối diện với câu lạc bộ “Tứ Hải Thái Bình“. Buổi tối thành phố Phượng Minh xa hoa trụy lạc, tuy thành phố này không phồn hoa bằng Bắc Kinh nhưng cuộc sống về đêm cũng khá sôi nổi.
Đại Ninh uống nước trái cây, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ Trần Cảnh mắc bẫy.
Trần Cảnh coi thứ xấu xa như Trần Liên Tinh thành bảo bối, còn mình lại có ngày thành cọng cỏ dại tùy tiện vứt bỏ.
Đại Ninh mỉm cười nhìn phía đối diện, trò hay sắp bắt đầu.
Dù chỉ chung đụng có vài tiếng, anh cũng đoán được sơ qua tính tình của cô gái này. Cuộc sống trước kia của cô rất tốt nên nhìn đâu cũng kén cá chọn canh.
Chăn mền của Trần Cảnh đã dùng rất nhiều năm, vốn Đại Ninh nghĩ dựa theo độ vô tâm của anh, chắc cô phải ngủ trên cái chăn cũ do Trần Liên Tinh để lại, không ngờ anh lại lấy ra một cái chăn mới trong tủ.
Chăn mới mang màu hồng của bánh macaron xinh xắn, nhìn vô cùng nữ tính, chất vải khá tốt, không phải là loại hàng chuyên bán vỉa hè nơi chợ đêm.
Thanh Đoàn đã đọc sách tận hai ngày nay nhằm bù lại mọi hiểu biết về người tên “Ngôn Cảnh“. Thấy vậy, nó giải thích cho Đại Ninh: “Thật ra Trần Cảnh rất giỏi kiếm tiền. Năm anh ta mười bảy đã làm ba công việc cùng lúc, mỗi tháng chỉ dựa vào sức lao động thôi đã kiếm được hàng chục nghìn tệ. Có điều Trần gia là hố sâu không đáy, mẹ Trần cứ chút lại đau ốm, Trần Liên Tinh thì biện nhiều cớ để xin tiền, bất kể anh ta kiếm được bao nhiêu cũng không đủ để hai mẹ con họ tiêu.”
Đại Ninh đã hiểu, hóa ra bản thân không tiêu được gì vì toàn đưa hết cho người ta.
Có lẽ chăn này anh mua cho Trần Liên Tinh vì biết lúc nào cô ta cũng ghét bỏ điều kiện trong nhà không tốt, nhưng đến khi Trần Liên Tinh không về nhà nữa lại thành ra vô dụng.
Chăn được cất sang một bên trong tủ gỗ, anh lấy ra cho cô dùng.
Nếu Trần Liên Tinh chịu chấp nhận Trần Cảnh, anh sẽ là một người anh rất tốt như Triệu Tự tốt với Triệu An An vậy.
Đáng tiếc cô ta là một con sói mắt trắng tư lợi, không biết sau này Trần Cảnh về với gia đình giàu có, liệu cô ta có hối hận xanh cả ruột gan hay không.
Anh đưa chăn cho Đại Ninh, cằm dưới khẽ ngước ra hiệu cô tự dọn giường nằm. Ánh mắt thể hiện rõ ràng--- Cô làm được không?
Đại Ninh gật đầu không chút do dự: “Dạ được thưa anh.”
Cô xắn tay áo và ôm chăn bước lên giường. Trần Cảnh lười sửa cách gọi của cô, nghe cô nói thế thì không quan tâm nữa, đóng cửa về phòng mình.
Thanh Đoàn sửng sốt: “Cô biết mặc vỏ chăn bông?”
Đại Ninh: “Không biết.”
Cô cầm vỏ chăn bông lên nhìn nó, cuộn chăn thành một ổ nhỏ rồi nằm lười biếng trên đó. Dù làm được hay không, cô cũng không bắt tay đi làm.
Đêm tháng năm không quá lạnh, Đại Ninh lấy cái chăn mới trên giường mềm mại xem như đắp tạm.
Nếu là trước kia cô chắc chắn không thể ngủ được nhưng đã từng ngủ ở sân đập lúa, bây giờ tốt xấu gì cũng có chăn có giường.
Tuy căn phòng nhỏ nhưng mọi thứ đều tốt.
Có thể thấy Trần Cảnh chỉ keo kiệt riêng bản thân mình, ngược lại rất tốt với em gái.
Đại Ninh không ngờ có một ngày mình ngủ trên chăn mới còn phải hưởng ké chút ánh hào quang của Trần Liên Tinh.
Ngủ đến nửa đêm, cành cây trong sân bị gió thổi cho xào xạc, Đại Ninh dụi mắt gọi theo bản năng: “Triệu Tự, tôi đói.”
Nháy mắt ấy trong không khí yên tĩnh cả Thanh Đoàn và cô đều sửng sốt.
Đại Ninh nhắm mắt lại, trở mình như không có gì, tiếp tục ngủ.
Thanh Đoàn không thể ngủ được, kể từ lúc Đại Ninh tỉnh dậy chưa từng nhắc đến Triệu Tự nhưng ba năm đã trôi qua trong cuộc đời Triệu Tự. Nó có chút tự kỷ, đồng thời nghĩ đến người đó.
Nếu Triệu Tự có ở đây, anh nhất định có thể chăm sóc tốt cho Đại Ninh.
Đối với nhân vật chính thứ hai, đại tiểu thư chỉ là cô gái lạ được nhặt anh về, có khi còn không bằng ngón út của Trần Liên Tinh.
Chuyện đó đã trôi qua nhiều năm, nó thậm chí còn có một số cảm xúc chỉ riêng con người mới có, Thanh Đoàn lắc đầu nhỏ, quyết định không nghĩ nữa, ngủ thiếp đi trong biển ý thức của Đại Ninh.
Mọi chuyện từ từ sẽ tốt lên.
Trần Cảnh thức dậy rất sớm, mỗi ngày anh đều rất bận, sáng làm việc ở tiệm net, chiều lái xe tải đi giao hàng, thỉnh thoảng tối đến câu lạc bộ pha chế rượu.
Những năm qua có kỹ năng gì anh đều học qua một chút, bởi thế khi anh chọn những công việc theo đó, mức lương thực sự đáng kể.
Mức lương của người quản lý mạng và nhân viên pha chế thường không cao nhưng nếu được thay thế bằng một người có tài đánh giỏi, giá trị con người bèn khác.
Nơi đây có đôi lúc là một vùng đất tăm tối, muốn duy trì trật tự tốt cần một người đàn ông có lòng dạ sắt đá và thủ đoạn trấn áp, đối với họ và con hẻm tối số mười tám, Trần Cảnh là một nhân vật như vậy.
Anh không ở nhà ăn sáng, thường đi ra ngoài mua vài cái bánh bao và một cốc sữa đậu nành. Hôm nay thì khác, bởi vì mình lo chuyện bao đồng nên trong nhà thêm một miệng ăn. Anh đi ra ngoài từ sớm mua đồ ăn sáng cho cô.
Đại Ninh vẫn đang ngủ, Trần Cảnh gõ cửa phòng.
Cô còn ngái ngủ đi ra mở cửa, Trần Tinh đưa túi đựng đồ ăn sáng cho cô.
Đại Ninh cầm lấy: “Anh muốn ra ngoài ư?”
Hai má ngủ đến ửng hồng, Trần Cảnh nhìn thoáng qua đã thấy chỗ giường lộn xộn của cô.
Cô gái nhận ra gì đó vội cúi đầu, mang theo vài phần chột dạ.
Bộ dạng đáng thương như thể sợ bị người khác bỏ rơi. Rõ ràng không biết mặc vỏ chăn nhưng hôm qua lại đồng ý rất nhanh, đoán chừng sợ gây rắc rối cho anh.
Trần Cảnh quá quen với rắc rối, từ thuở thiếu niên anh đã giải quyết mọi việc cho từng người Trần gia, dù Trần Liên Tinh không thích anh nhưng cô ta không thể không thừa nhận hầu như anh không gì không làm được.
Anh lấy vở ra cho cô xem: “Tôi phải ra ngoài làm việc, ca tối đến nửa đêm, cơm trưa sẽ có người mang đến cho cô, người đó tên Lý Minh. Cô ăn xong thì rời đi, trước khi tôi về, mong cô đi cho.”
Đôi mắt tròn xoe của Đại Ninh nhìn chăm chú chữ anh viết trên đó, cố nén nước mắt xuống đáp: “Vâng.”
Trần Cảnh quay người rời đi.
Đại Ninh chạy chậm đuổi theo anh, đưa anh đến tận cửa. Cô vẫy tay, giọng điệu mềm mại nói: “Tạm biệt anh, anh nhớ phải chú ý an toàn.”
Trần Cảnh không quay đầu lại, ở nhà không có món đồ nào giá trị, anh cũng yên tâm rời đi.
Đợi anh đi khỏi, Đại Ninh đóng cửa lại, ném túi đồ ăn vào thùng rác rồi tiếp tục ngủ. Khi cô lười biếng tỉnh dậy lần nữa, mặt trời đã lên cao.
Con hẻm náo động về đêm nhưng ban ngày lại khá yên tĩnh. Cô đè nút ẩn trên vòng tay, lát sau đã xuất hiện một người phụ nữ cao lớn và vài vệ sĩ lặng yên không tiếng động đi vào sân nhỏ Trần gia, Đại Ninh ra mở cửa cho họ.
Cô nhào vào lòng của người phụ nữ: “Cốc Tử, tôi sắp chết đói rồi!”
Khâu Cốc Nam vừa không hiểu sao đại tiểu thư muốn đến đây làm gì vừa xót muốn chết: “Để tôi đưa đồ ăn ngon cho cô.”
2
Khâu Cốc Nam không quá lời khi nói đồ ăn ngon. Họ mang theo ba hộp đồ ăn, một cho bữa chính, một cho trái cây và một để ăn nhẹ.
So với chú Tiền, Khâu Cốc Nam càng chăm sóc chu đáo cho Đại Ninh.
1
Cho dù Khâu Cốc Nam chưa đến ba mươi nhưng cô thương yêu Đại Ninh đến mức gần như có thể dùng hai chữ dung túng để miêu tả.
Cuối cùng Đại Ninh cũng ăn một bữa no nê.
“Tới đây không bị ai phát hiện chứ?”
Khâu Cốc Nam lắc đầu: “Dạ không.” Bọn họ nghiêm túc tuân theo lời dặn của đại tiểu thư, tránh người khác bắt gặp.
“Vậy thì tốt.”
“Đại tiểu thư, cô đã tỉnh rồi định khi nào mới nói cho ngài Kỷ?”
Đại Ninh chỉ mang theo Khâu Cốc Nam và các vệ sĩ canh gác ngoài rìa bãi biển đến đây, cô nói: “Tôi tự có chừng mực, bây giờ vẫn chưa đến lúc. Cô trở về trước đi, đừng chạm đồ trong sân, chừng nào nhận được tín hiệu của tôi thì qua đây.”
Trong lòng Khâu Cốc Nam có vô số nghi vấn nhưng cô tin đại tiểu thư làm việc ắt có lý do của mình, vậy nên cô không hỏi nữa, mang theo người yên lặng rời đi. Đại Ninh nhân tiện kêu cô ấy xử lý luôn bữa sáng trong thùng rác.
*
Lý Minh và Trần Cảnh đã biết nhau sáu năm, là người mà Trần Cảnh vô cùng tin tưởng. Khi hôm nay anh Cảnh kêu gã đi giao đồ ăn, Lý Minh đã rất kinh ngạc. Theo như gã biết, Trần Cảnh luôn ở một mình suốt nhiều năm, đến cùng kêu gã giao đồ ăn cho ai?
“Tôi là Lý Minh, tôi đến giao đồ ăn đây!”
Cánh cửa hé mở lộ ra khuôn mặt trắng nõn, xinh đẹp của một cô gái, Lý Minh thiếu chút nữa không cầm vững hộp cơm trong tay, nghi ngờ bản thân đi nhầm chỗ.
Đôi mắt Đại Ninh cong lên, mười phần ngoan ngoãn: “Cảm ơn anh Lý Minh đã đưa đồ ăn cho em.”
Mặt Lý Minh thoáng cái đỏ ửng: “Không cần cảm ơn.” Ánh mắt gã nhìn chằm chằm cô.
Nói thật định lực của Lý Minh khá tốt nhưng đây là lần đầu gã thấy một cô gái đẹp như thế ở Phượng Minh.
Nhìn thấy quần áo trên người của cô, gã gãi đầu: “Cô là bạn gái của anh Cảnh à?”
Đại Ninh lắc đầu: “Không phải, em là em gái của anh ấy, tên em là Trần Đại Đại.”
Lý Minh cực kỳ kinh ngạc: “Không phải anh Cảnh chỉ có đứa em gái là Trần Liên Tinh thôi sao?”
Đại Ninh giả vờ khó hiểu: “Trần Liên Tinh là ai ạ?”
Lý Minh không ngu, cho rằng đây là việc nhà của Trần Cảnh bèn vội vàng ngậm miệng: “Em gái, em cứ ăn trước đi, tôi có việc phải đi.”
Đại Ninh: “Tạm biệt anh Lý Minh.”
Giọng cô gái khiến cơ thể Lý Minh xém nữa mềm nhũn, tựa như bỏ chạy khỏi chỗ đó. Vốn gã là một tên côn đồ, gã thật sự sợ mình nhịn không được làm gì người ta!
Khi chạy đã xa thì thấy đám anh em mình đang hút thuốc dưới tán cây, Lý Minh vội kể việc nhìn thấy một đại mỹ nhân ở nhà anh Cảnh.
Có người cười nói: “Lý Minh, mày bị ngu à. Chúng ta ai chả gặp qua em anh Cảnh, Trần Liên Tinh có chỗ nào giống đại mỹ nhân.”
“Không phải Trần Liên Tinh, tên cô ấy là Đại Đại, mẹ nó xinh thật chứ, xinh hơn bất kỳ người phụ nữ nào mà tao từng gặp trong đời nữa.”
“Lý Minh, mày cứ tiếp tục ba hoa, chỉ cần là phụ nữ thì trong mắt mày đều thành đẹp.”
Thấy không ai tin mình lại còn cười nhạo gã, Lý Minh tức muốn ói máu: “Bọn mày không tin chứ gì. Chờ sau này gặp cô ấy, đừng có để rơi tròng mắt.”
Trong phòng, Đại Ninh như thường lệ, xử lý đồ ăn của Lý Minh đưa đến, mấy thứ này cô không thèm ăn.
Đại Ninh chơi game cả buổi chiều, lúc này mới vươn vai: “Đoàn ngốc, đến giờ chúng ta làm việc rồi!”
Thanh Đoàn nghi ngờ hỏi: “Làm gì?”
Đại Ninh: “Không phải ta đã nói với Trần Cảnh trước khi ra ngoài rồi ư? Dặn anh ta chú ý an toàn. Nếu Trần Cảnh đã muốn đuổi ta đi, tất nhiên ta phải báo đáp cho tốt.”
Trong mắt Trần Cảnh chỉ có người một nhà của Trần Kế Duệ.
Cô đẹp như thế, vậy mà Trần Cảnh không dao động, người đã đáng ghét còn thêm tính tình vừa xấu vừa cứng rắn.
Sắc trời dần tối sầm, ngược lại con hẻm bắt đầu náo nhiệt. Đủ loại hạng người đi trên đường, Đại Ninh bấm điện thoại liên lạc không cho Khâu Cốc Nam đi theo, tự mình mang theo vài người vệ sĩ ra ngoài.
Cô đội mũ và bịt khẩu trang che mặt lại, vài vệ sĩ cũng cải trang, cả nhóm trông không khác gì bọn côn đồ trong hẻm.
1
Đại Ninh nói: “Cho mấy người chú ý hành tung của Trần Cảnh sao rồi, nói tôi nghe xem.”
“Đại tiểu thư.” Có người đè thấp giọng báo cáo: “Sáng Trần Cảnh đến bệnh viện thăm mẹ nuôi, sau đó đến làm việc tại tiệm net “Hào Trời“. 7 giờ tối đến hội sở giải trí tên “Tứ Hải Thái Bình”, mặt ngoài thì làm nhân viên pha chế. Nhưng ai cũng biết Trần Cảnh không pha chế, công việc chính của anh ta là chuyên dọn dẹp bọn người đến câu lạc bộ gây rối.”
Hóa ra dựa vào nắm tay để kiếm ăn.
Trong sách từng đề cập đến, tên nhân vật chính này đánh nhau rất giỏi. Đại Ninh suy nghĩ một chút: “Anh ta đánh giỏi cỡ nào?”
Vệ sĩ không rõ đáp: “Việc này... chúng tôi chưa từng thấy qua.”
Đại Ninh chớp mắt.
Nếu Trần Cảnh rất mạnh, cô sẽ không để người mình đánh nhau với anh ta, phải làm sao một mình Trần Cảnh chịu cảnh đánh càng tốt.
Cho dù anh ta là nam chủ thì một người vừa ít nói vừa cà lăm cũng biết đau đớn và tổn thương mà.
Thanh Đoàn nhỏ giọng nhắc nhở: “Chúng ta không thể ra tay, nếu không sẽ bị cắn trả dữ dội.” Nó đã đi theo Đại Ninh lâu như vậy, biết muốn cứu vãn tam quan của người khế ước đã không còn hy vọng gì. Đại Ninh có nguyên tắc làm việc của riêng mình, mặc kệ việc ấy ác liệt đến đâu. Đối với bản thân cũng vậy, cô đã hiến tế linh hồn của mình, mấy năm nay trôi qua cũng không dễ chịu gì.
Hiện tại Đại Ninh đã mất đi một phần ba lực linh hồn, nó không biết cô có khó chịu hay đau đớn không? Trông cô không có phản ứng gì, như thể lực linh hồn chả quan trọng chút nào.
Nhưng Thanh Đoàn biết rõ nếu con người mất đi một phần lực linh hồn thì cơ thể sẽ ngày càng suy yếu. Nó nhìn Đại Ninh đang nở nụ cười, chắc cô ấy đau lắm.
1
Đại Ninh vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó trong biển ý thức: “Ta biết mà. Đoàn ngốc, mi đừng sợ, chúng ta không ra tay.”
Cô gọi một vệ sĩ đến đây, nhẹ giọng phân phó vài câu, sắc mặt người đó hơi kỳ quái.
“Vâng thưa đại tiểu thư.”
Đại Ninh tìm một quán ăn vặt ngồi đối diện với câu lạc bộ “Tứ Hải Thái Bình“. Buổi tối thành phố Phượng Minh xa hoa trụy lạc, tuy thành phố này không phồn hoa bằng Bắc Kinh nhưng cuộc sống về đêm cũng khá sôi nổi.
Đại Ninh uống nước trái cây, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ Trần Cảnh mắc bẫy.
Trần Cảnh coi thứ xấu xa như Trần Liên Tinh thành bảo bối, còn mình lại có ngày thành cọng cỏ dại tùy tiện vứt bỏ.
Đại Ninh mỉm cười nhìn phía đối diện, trò hay sắp bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương