Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chạy Trốn
Chương 13: Tâm tư
Tĩnh Quế Nhu mặc một chiếc bộ pijama tối màu, tóc cô kẹp phía sau, tóc con rủ hai bên má, gương mặt vẫn còn ửng đỏ vì nước nóng làm cho cô rất phong tình vạn chủng. Một cái liếc mắt của cô làm cho Diệp Minh Viễn ngây người.
Nhưng Tĩnh Quế Nhu lúc này đói muốn chết hơi đâu mà để ý mấy cái chi tiết này, cô nhanh chóng đi đến bàn ăn, ngồi xuống cầu nguyện trước khi ăn cơm rồi mới bắt đầu cầm đũa lên ăn.
- Ăn cơm thôi!
Diệp Minh Viễn cũng bắt đầu chậm rãi ăn. Đồ ăn của anh toàn được đầu bếp ở các nhà hàng năm sao phục vụ. Sơn hào hải vị chưa có thứ gì là anh chưa nếm qua. Thế nhưng anh lại muốn ngồi ăn một bữa cơm đơn giản như thế này. Có lẽ con người khi đã có quá nhiều thứ, quá thỏa mãn lại muốn những điều giản dị mà mình không có được.
- Không có tôi em sống tốt nhỉ?
[Còn phải nói nữa sao]
Tĩnh Quế Nhu nghĩ trong lòng.
- Cũng bình thường thôi. Lần này anh đi công tác có vẻ lâu nhỉ?
[Sao không đi lâu hơn nữa đi? Đi luôn cũng được]
- Ừa\, lần sau sẽ mang em theo. Đừng lo!
Nói xong Diệp Minh Viễn liền trao cho cô một nụ cười đầy ngọt ngào, nhưng vào mắt Tĩnh Quế Nhu chẳng khác nào nụ cười của ác ma.
[Mẹ nó, mang tôi theo làm cái quái gì, làm ấm giường đợi anh về chắc]
- Không cần đâu\, tôi chỉ hỏi vậy thôi à. Ăn cơm thôi.
Cô không thể đuổi anh cũng chẳng thể làm gì anh, chỉ có thể chấp nhận. Theo như cốt truyện thì cô biết anh chỉ xem cô là đồ vật mà bản thân anh vẫn còn yêu thích mà thôi, hiện giờ thì coi như cô được yêu thích đi, nhưng ngày mai ngày kia thì chưa biết được. Dù sao cô cũng không có bất lợi gì, đến khi anh bắt đầu yêu thích nữ chính, chỉ cần cô sống an phận với tiệm bánh của cô, Diệp Minh Viễn cũng không rảnh đến nỗi kiếm cô để gây sự.
Nghĩ đến đây, Tĩnh Quế Nhu như được an ủi liền cảm thấy an tâm vô cùng. Coi như là cô chơi trai đi, cũng không lỗ lã gì.
Diệp Minh Viễn mà biết suy nghĩ này của cô chắc lật cả bàn cơm này cũng chưa hết giận.
Hai người nhanh chóng giải quyết xong bữa tối. Diệp Minh Viễn chỉ ăn một chút, còn lại đều là do Tĩnh Quế Nhu xử lý. Khi cô dọn dẹp rửa chén xong thì thấy anh vẫn còn ngồi trong phòng khách.
Cô đi đến bên cạnh anh, Diệp Minh Viễn ngẩng đầu nhìn cô.
- Anh thật sự định đêm nay ngủ lại đây sao?
- Có vấn đề gì sao?
- Không có\,... chỉ sợ anh không thoải mái thôi\, chăn nệm nhà tôi chỉ là hàng chợ\, không phải loại cao cấp như ở Diệp gia các anh.
Cô gãi gãi sau gáy tìm kiếm lý do, dù sao nhà mình cũng không thể nào thoải mái với người lạ. Mà Diệp Minh Viễn dĩ nhiên là người lạ xa nửa vòng Trái Đất.
- Tôi không để ý.
Mấy chuyện này quả thật với anh chẳng phải vấn đề gì lớn, so với huấn luyện của gia tộc mà anh từng trải qua thì mấy vấn đề nhỏ nhặt này chẳng so được.
[Nhưng tôi để ý]
Tĩnh Quế Nhu bĩu môi ngán ngẩm nghĩ.
- Ngồi xuống đi
Tĩnh Quế Nhu ngồi xuống ở cái ghế nhỏ bên cạnh.
- Tôi đáng sợ vậy sao?
[Chính xác, anh mới biết hả? Anh hù dọa tôi không biết bao nhiêu lần, không sợ anh mới là lạ]
Cô nhướng mày, cuối cùng lựa chọn im lặng. Diệp Minh Viễn thấy cô không nói gì cũng thôi. Diệp Minh Viễn chuyển sang vấn đề khác.
- Nghe nói em không muốn tiếp tục học\, có thể nói cho tôi biết lý do không?
- Lý do gì nữa? Tôi bây giờ có thể kiếm sống\, còn cần phải học sao? Với lại tôi cũng không có hứng thú.
Cái trường nổi tiếng đó rắc rối muốn chết, lại còn có nữ chính, anh và Diệp Minh Thành, cô tránh còn không kịp, ngu hay sao mà đút đầu vô đó. Còn chưa nói, cô đã trải qua thời sinh viên rồi, có gì mới lạ nữa đâu. Làm bánh kiếm tiền mới là chân ái.
-...Được, em không muốn thì tôi cũng không ép buộc.
Tĩnh Quế Nhu ngồi đó dọc móng tay, cũng chẳng để ý anh nói cái gì. Diệp Minh Viễn nhìn qua thấy cô không nói năng cũng không tập trung nghe anh nói thì nhíu mày.
- Nếu em không có hứng thú với chuyện học\, vậy thì chúng ta làm chuyện hứng thú khác đi.
Tĩnh Quế Nhu lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn anh.
Có lẽ bởi vì Tĩnh Quế Nhu đã nghĩ thông suốt mọi chuyện nên cực kỳ phối hợp với anh, chỉ là cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên việc phải dùng miệng để phục vụ tên nghiệp chướng này.
Diệp Minh Viễn cũng có thể cảm nhận được lần này cô thay đổi so với những lần khác. Cô nhiệt tình đáp trả lại anh. Diệp Minh Viễn cười lạnh trong lòng.
[Tĩnh Quế Nhu, những chuyện cô làm vừa qua, lúc thì kháng cự, lúc thì bỏ trốn, lúc thì chống đối tôi, là cô đang diễn hay là chơi trò lạt mềm buột chặt với tôi. Tôi cũng thật muốn xem cô có thể diễn bao lâu, mà tôi cũng sẽ tận sức phối hợp diễn với cô]
Đêm nay là đêm nồng cháy nhất của Tĩnh Quế Nhu từ khi xuyên qua đến nay, mà Diệp Minh Viễn cũng không làm cô thất vọng. Cả hai người đều chìm trong hương vị oan ái, nhưng trong lòng mỗi người thì lại mang tâm tư riêng.
Nhưng Tĩnh Quế Nhu lúc này đói muốn chết hơi đâu mà để ý mấy cái chi tiết này, cô nhanh chóng đi đến bàn ăn, ngồi xuống cầu nguyện trước khi ăn cơm rồi mới bắt đầu cầm đũa lên ăn.
- Ăn cơm thôi!
Diệp Minh Viễn cũng bắt đầu chậm rãi ăn. Đồ ăn của anh toàn được đầu bếp ở các nhà hàng năm sao phục vụ. Sơn hào hải vị chưa có thứ gì là anh chưa nếm qua. Thế nhưng anh lại muốn ngồi ăn một bữa cơm đơn giản như thế này. Có lẽ con người khi đã có quá nhiều thứ, quá thỏa mãn lại muốn những điều giản dị mà mình không có được.
- Không có tôi em sống tốt nhỉ?
[Còn phải nói nữa sao]
Tĩnh Quế Nhu nghĩ trong lòng.
- Cũng bình thường thôi. Lần này anh đi công tác có vẻ lâu nhỉ?
[Sao không đi lâu hơn nữa đi? Đi luôn cũng được]
- Ừa\, lần sau sẽ mang em theo. Đừng lo!
Nói xong Diệp Minh Viễn liền trao cho cô một nụ cười đầy ngọt ngào, nhưng vào mắt Tĩnh Quế Nhu chẳng khác nào nụ cười của ác ma.
[Mẹ nó, mang tôi theo làm cái quái gì, làm ấm giường đợi anh về chắc]
- Không cần đâu\, tôi chỉ hỏi vậy thôi à. Ăn cơm thôi.
Cô không thể đuổi anh cũng chẳng thể làm gì anh, chỉ có thể chấp nhận. Theo như cốt truyện thì cô biết anh chỉ xem cô là đồ vật mà bản thân anh vẫn còn yêu thích mà thôi, hiện giờ thì coi như cô được yêu thích đi, nhưng ngày mai ngày kia thì chưa biết được. Dù sao cô cũng không có bất lợi gì, đến khi anh bắt đầu yêu thích nữ chính, chỉ cần cô sống an phận với tiệm bánh của cô, Diệp Minh Viễn cũng không rảnh đến nỗi kiếm cô để gây sự.
Nghĩ đến đây, Tĩnh Quế Nhu như được an ủi liền cảm thấy an tâm vô cùng. Coi như là cô chơi trai đi, cũng không lỗ lã gì.
Diệp Minh Viễn mà biết suy nghĩ này của cô chắc lật cả bàn cơm này cũng chưa hết giận.
Hai người nhanh chóng giải quyết xong bữa tối. Diệp Minh Viễn chỉ ăn một chút, còn lại đều là do Tĩnh Quế Nhu xử lý. Khi cô dọn dẹp rửa chén xong thì thấy anh vẫn còn ngồi trong phòng khách.
Cô đi đến bên cạnh anh, Diệp Minh Viễn ngẩng đầu nhìn cô.
- Anh thật sự định đêm nay ngủ lại đây sao?
- Có vấn đề gì sao?
- Không có\,... chỉ sợ anh không thoải mái thôi\, chăn nệm nhà tôi chỉ là hàng chợ\, không phải loại cao cấp như ở Diệp gia các anh.
Cô gãi gãi sau gáy tìm kiếm lý do, dù sao nhà mình cũng không thể nào thoải mái với người lạ. Mà Diệp Minh Viễn dĩ nhiên là người lạ xa nửa vòng Trái Đất.
- Tôi không để ý.
Mấy chuyện này quả thật với anh chẳng phải vấn đề gì lớn, so với huấn luyện của gia tộc mà anh từng trải qua thì mấy vấn đề nhỏ nhặt này chẳng so được.
[Nhưng tôi để ý]
Tĩnh Quế Nhu bĩu môi ngán ngẩm nghĩ.
- Ngồi xuống đi
Tĩnh Quế Nhu ngồi xuống ở cái ghế nhỏ bên cạnh.
- Tôi đáng sợ vậy sao?
[Chính xác, anh mới biết hả? Anh hù dọa tôi không biết bao nhiêu lần, không sợ anh mới là lạ]
Cô nhướng mày, cuối cùng lựa chọn im lặng. Diệp Minh Viễn thấy cô không nói gì cũng thôi. Diệp Minh Viễn chuyển sang vấn đề khác.
- Nghe nói em không muốn tiếp tục học\, có thể nói cho tôi biết lý do không?
- Lý do gì nữa? Tôi bây giờ có thể kiếm sống\, còn cần phải học sao? Với lại tôi cũng không có hứng thú.
Cái trường nổi tiếng đó rắc rối muốn chết, lại còn có nữ chính, anh và Diệp Minh Thành, cô tránh còn không kịp, ngu hay sao mà đút đầu vô đó. Còn chưa nói, cô đã trải qua thời sinh viên rồi, có gì mới lạ nữa đâu. Làm bánh kiếm tiền mới là chân ái.
-...Được, em không muốn thì tôi cũng không ép buộc.
Tĩnh Quế Nhu ngồi đó dọc móng tay, cũng chẳng để ý anh nói cái gì. Diệp Minh Viễn nhìn qua thấy cô không nói năng cũng không tập trung nghe anh nói thì nhíu mày.
- Nếu em không có hứng thú với chuyện học\, vậy thì chúng ta làm chuyện hứng thú khác đi.
Tĩnh Quế Nhu lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn anh.
Có lẽ bởi vì Tĩnh Quế Nhu đã nghĩ thông suốt mọi chuyện nên cực kỳ phối hợp với anh, chỉ là cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên việc phải dùng miệng để phục vụ tên nghiệp chướng này.
Diệp Minh Viễn cũng có thể cảm nhận được lần này cô thay đổi so với những lần khác. Cô nhiệt tình đáp trả lại anh. Diệp Minh Viễn cười lạnh trong lòng.
[Tĩnh Quế Nhu, những chuyện cô làm vừa qua, lúc thì kháng cự, lúc thì bỏ trốn, lúc thì chống đối tôi, là cô đang diễn hay là chơi trò lạt mềm buột chặt với tôi. Tôi cũng thật muốn xem cô có thể diễn bao lâu, mà tôi cũng sẽ tận sức phối hợp diễn với cô]
Đêm nay là đêm nồng cháy nhất của Tĩnh Quế Nhu từ khi xuyên qua đến nay, mà Diệp Minh Viễn cũng không làm cô thất vọng. Cả hai người đều chìm trong hương vị oan ái, nhưng trong lòng mỗi người thì lại mang tâm tư riêng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương