Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chạy Trốn
Chương 19: Bị phát hiện
Tĩnh Quế Nhu lâu lắm rồi mới được khóc nên thành ra khóc cho ra trò luôn. Cô đang khóc rất hăng say thì bị anh bế lên đi thẳng vào trong tòa nhà trước mắt của mọi người. Phía sau vẫn còn tiếng sì sầm bàn tán tội nghiệp cho cô gái có bạn trai bạc tình.
- Anh thả tôi xuống\, ai cần anh bế tôi chứ!
Tĩnh Quế Nhu giãy dụa, đấm vào lòng ngực anh. Phía xa xa cô liền thấy bảo vệ và người quản lý khu nhà chạy đến, Tĩnh Quế Nhu vui vẻ trong lòng. Nhưng Diệp Minh Viễn đã dập tắt niềm vui đó.
- Tôi là chủ sở hữu tòa nhà này.
Ánh mắt của anh nói cho cô biết, dù cô có làm gì thì cũng sẽ thua anh thôi. Tĩnh Quế Nhu im lặng, nhưng hai hàng nước mắt vẫn lặng lẽ rơi. Diệp Minh Viễn nhìn thấy chỉ thầm chửi tục trong lòng
[Mẹ kiếp]
Diệp Minh Viễn ném cô lên giường nhưng anh không làm gì cả chỉ khoanh tay đi qua đi lại trong phòng. Tĩnh Quế Nhu quẹt mũi, ôm lấy chăn ngồi một góc, trông đặc biệt uất ức đáng thương.
Tĩnh Quế Nhu thì đợi anh mở miệng, còn Diệp Minh Viễn thì đợi cô nói trước thế nên bầu không khí liền trở nên im lặng. Cuối cùng, Tĩnh Quế Nhu vẫn là ngưỡi xuống nước trước, nhưng câu hỏi của cô hình như không có liên quan đến tình hình hiện tại cho lắm.
- Rốt cuộc...hít....là anh có...hít....bao nhiêu bất động sản vậy?
Diệp Minh Viễn nhíu mày, đây là thứ cô muốn hỏi anh???
- Tạm tính thì hơn 50% cả nước đi?
[Aaaaaaaaa! Sao tác giả có thể Bug nam chính lố lăng như vậy chứ, con mẹ nó, giàu như vậy bị nữ chính hưởng hết rồi]
Tĩnh Quế Nhu nghĩ đến đây liền bụm miệng thút thít khóc tiếp. Hôm nay là ngày cô khóc nhiều nhất từ khi sinh ra.
-....???
Diệp Minh Viễn nhìn cô mà đầu đầy vạch đen. Anh vừa nói sai cái gì sao?
Diệp Minh Viễn lấy cái ghế ngồi đối diện cô, chờ Tĩnh Quế Nhu khóc xong rồi tính tiếp vậy.
Tĩnh Quế Nhu thấy anh bắt chéo chân ngồi rất nhàn nhã nhìn cô. Đây chính là tâm lý của con người, càng quan tâm thì càng khóc to hơn, khi không có ai hỏi hang thì mới chịu nín. Tĩnh Quế Nhu thấy mình như trò hài nên cuối cùng cô cũng dừng lại, không nên diễn quá lố lăng, thành ra nó ô dề.
- Khóc xong?
Cô thành thật gật đầu.
- Chúng ta nói chuyện nghiêm túc?
- Tôi và anh có chuyện gì đâu.....mà nói?
Tĩnh Quế Nhu chính là cảm thấy như vậy. Giữa cô và anh nói cái gì bây giờ. Cô mắt nhìn mũi, mũi nhìn cái chăn
- Tại sao lúc nãy em khóc\, tôi nhớ mình còn chưa có làm gì em? Hơn nữa tôi còn nói sẽ giúp em bắt người\, đền tiền\, em khóc cái gì?
Cô cũng không thể nào nói ý nghĩ trong đầu mình ra được, cô sợ Diệp Minh Viễn không kiềm được mà ném cô từ tầng 5 xuống dưới.
- Tôi...tôi mất tiền nên khóc chứ sao?
- Nhưng tôi đã nói đền tiền cho em còn gì?
- Tôi mới không cần tiền của anh.
- Em nói cái gì?
Tĩnh Quế Nhu phồng má, quay mặt đi. Vậy mà nói không ức hiếp người ta.
- Được lắm\, Tĩnh Quế Nhu\, em lúc nào cũng ra vẻ uất ức nhưng thực chất có khi nào em không chống đối tôi? Em nói em đã trốn ra nước ngoài nhưng vẫn bị tôi bắt trở về\, vậy tôi hỏi em tại sao em lại trốn đi? Tôi đã làm gì em? Em lúc trước đeo bám tôi hận không thể như keo dán sắt dán lên người tôi nhưng bắt đầu từ đêm đó em dần dần thay đổi\, em tưởng Diệp Minh Viễn tôi là ai\, em cho tôi là thằng đần không biết gì sao?
Nghe anh nói đến đây, sống lưng cô dần toát mồ hôi lạnh. Tại sao người ta xuyên sách không bị nghi ngờ gì, còn đến lượt cô, mọi cái xui đều đẩy lên người cô hết vậy. Rốt cuộc là sai từ đâu ta?
- Lúc trước khi ở trên đảo tôi đã nói quan sát em thêm một thời gian\, em nghĩ tôi quên sao? Không\, chỉ là tôi không muốn nhắc lại thôi. Nhưng hôm nay em nói tôi ức hiếp em\, trêu chọc em\, nhưng rốt cuộc ai mới là người trêu chọc ai đây\, Tĩnh Quế Nhu giả mạo?
Cô cứ thế bị bại lộ rồi, thật không hổ là nam chính. Tĩnh Quế Nhu bị đứng hình toàn tập, lúc này tiếng thút thít cũng không còn, trong phòng chỉ còn lại tiếng ù ù của chiếc máy điều hòa phát ra.
Diệp Minh Viễn như kiểu nhìn Tĩnh Quế Nhu đang trần trụi trước mặt mình, vẻ mặt rất ư là đắc ý. Diệp Minh Viễn thấy cô im lặng liền nói tiếp:
- Tôi phải công nhận mọi thứ của em đều giống với “Tĩnh Quế Nhu”\, nhưng mà trên thế giới này cho dù là chị em sinh đôi cùng trứng thì cũng không thể nào đến nỗi dấu vân tay cũng giống nhau\, cho nên mặc dù tôi không muốn tin nhưng tôi phải chấp nhận....
Nói đến đây Diệp Minh Viễn đứng lên, đi đến bên giường quỳ gối một chân trên nệm. Ngón tay trỏ anh chỉ vào tim cô, anh kề bên tai cô nói:
- Ở đây là một linh hồn khác\, đúng không? Hửm?
Đây nào phải câu hỏi, đây là lời khẳng định. Tĩnh Quế Nhu nuốt nước bọt. Đầu óc Tĩnh Quế Nhu lại bay cao bay xa, nghĩ đến trường hợp mình bị Diệp Minh Viễn giết chết sau đó tiêu hủy xác chết, môt cái chết không ai biết.
- Tỉnh!
Diệp Minh Viễn thấy cô đơ ra liền biết cô bị mình dọa cho sợ rồi, cũng không biết trong đầu lại nghĩ cái gì. Anh búng tay một cái trước mặt cô
Tĩnh Quế Nhu hồn nhập lại vào xác, ngay lập tức phản ứng đầu tiên của cô là phóng ngay xuống giường cách xa anh.
- Bây giờ em tránh tôi có ít lợi gì?
- Ha..ít lợi gì hả? Rõ ràng tôi trốn anh rất lâu từ lúc trước\, là anh một hai bắt tôi về được chưa?
- Bởi vậy mới nói\, em thật sự rất là ngu ngốc...
- Anh thả tôi xuống\, ai cần anh bế tôi chứ!
Tĩnh Quế Nhu giãy dụa, đấm vào lòng ngực anh. Phía xa xa cô liền thấy bảo vệ và người quản lý khu nhà chạy đến, Tĩnh Quế Nhu vui vẻ trong lòng. Nhưng Diệp Minh Viễn đã dập tắt niềm vui đó.
- Tôi là chủ sở hữu tòa nhà này.
Ánh mắt của anh nói cho cô biết, dù cô có làm gì thì cũng sẽ thua anh thôi. Tĩnh Quế Nhu im lặng, nhưng hai hàng nước mắt vẫn lặng lẽ rơi. Diệp Minh Viễn nhìn thấy chỉ thầm chửi tục trong lòng
[Mẹ kiếp]
Diệp Minh Viễn ném cô lên giường nhưng anh không làm gì cả chỉ khoanh tay đi qua đi lại trong phòng. Tĩnh Quế Nhu quẹt mũi, ôm lấy chăn ngồi một góc, trông đặc biệt uất ức đáng thương.
Tĩnh Quế Nhu thì đợi anh mở miệng, còn Diệp Minh Viễn thì đợi cô nói trước thế nên bầu không khí liền trở nên im lặng. Cuối cùng, Tĩnh Quế Nhu vẫn là ngưỡi xuống nước trước, nhưng câu hỏi của cô hình như không có liên quan đến tình hình hiện tại cho lắm.
- Rốt cuộc...hít....là anh có...hít....bao nhiêu bất động sản vậy?
Diệp Minh Viễn nhíu mày, đây là thứ cô muốn hỏi anh???
- Tạm tính thì hơn 50% cả nước đi?
[Aaaaaaaaa! Sao tác giả có thể Bug nam chính lố lăng như vậy chứ, con mẹ nó, giàu như vậy bị nữ chính hưởng hết rồi]
Tĩnh Quế Nhu nghĩ đến đây liền bụm miệng thút thít khóc tiếp. Hôm nay là ngày cô khóc nhiều nhất từ khi sinh ra.
-....???
Diệp Minh Viễn nhìn cô mà đầu đầy vạch đen. Anh vừa nói sai cái gì sao?
Diệp Minh Viễn lấy cái ghế ngồi đối diện cô, chờ Tĩnh Quế Nhu khóc xong rồi tính tiếp vậy.
Tĩnh Quế Nhu thấy anh bắt chéo chân ngồi rất nhàn nhã nhìn cô. Đây chính là tâm lý của con người, càng quan tâm thì càng khóc to hơn, khi không có ai hỏi hang thì mới chịu nín. Tĩnh Quế Nhu thấy mình như trò hài nên cuối cùng cô cũng dừng lại, không nên diễn quá lố lăng, thành ra nó ô dề.
- Khóc xong?
Cô thành thật gật đầu.
- Chúng ta nói chuyện nghiêm túc?
- Tôi và anh có chuyện gì đâu.....mà nói?
Tĩnh Quế Nhu chính là cảm thấy như vậy. Giữa cô và anh nói cái gì bây giờ. Cô mắt nhìn mũi, mũi nhìn cái chăn
- Tại sao lúc nãy em khóc\, tôi nhớ mình còn chưa có làm gì em? Hơn nữa tôi còn nói sẽ giúp em bắt người\, đền tiền\, em khóc cái gì?
Cô cũng không thể nào nói ý nghĩ trong đầu mình ra được, cô sợ Diệp Minh Viễn không kiềm được mà ném cô từ tầng 5 xuống dưới.
- Tôi...tôi mất tiền nên khóc chứ sao?
- Nhưng tôi đã nói đền tiền cho em còn gì?
- Tôi mới không cần tiền của anh.
- Em nói cái gì?
Tĩnh Quế Nhu phồng má, quay mặt đi. Vậy mà nói không ức hiếp người ta.
- Được lắm\, Tĩnh Quế Nhu\, em lúc nào cũng ra vẻ uất ức nhưng thực chất có khi nào em không chống đối tôi? Em nói em đã trốn ra nước ngoài nhưng vẫn bị tôi bắt trở về\, vậy tôi hỏi em tại sao em lại trốn đi? Tôi đã làm gì em? Em lúc trước đeo bám tôi hận không thể như keo dán sắt dán lên người tôi nhưng bắt đầu từ đêm đó em dần dần thay đổi\, em tưởng Diệp Minh Viễn tôi là ai\, em cho tôi là thằng đần không biết gì sao?
Nghe anh nói đến đây, sống lưng cô dần toát mồ hôi lạnh. Tại sao người ta xuyên sách không bị nghi ngờ gì, còn đến lượt cô, mọi cái xui đều đẩy lên người cô hết vậy. Rốt cuộc là sai từ đâu ta?
- Lúc trước khi ở trên đảo tôi đã nói quan sát em thêm một thời gian\, em nghĩ tôi quên sao? Không\, chỉ là tôi không muốn nhắc lại thôi. Nhưng hôm nay em nói tôi ức hiếp em\, trêu chọc em\, nhưng rốt cuộc ai mới là người trêu chọc ai đây\, Tĩnh Quế Nhu giả mạo?
Cô cứ thế bị bại lộ rồi, thật không hổ là nam chính. Tĩnh Quế Nhu bị đứng hình toàn tập, lúc này tiếng thút thít cũng không còn, trong phòng chỉ còn lại tiếng ù ù của chiếc máy điều hòa phát ra.
Diệp Minh Viễn như kiểu nhìn Tĩnh Quế Nhu đang trần trụi trước mặt mình, vẻ mặt rất ư là đắc ý. Diệp Minh Viễn thấy cô im lặng liền nói tiếp:
- Tôi phải công nhận mọi thứ của em đều giống với “Tĩnh Quế Nhu”\, nhưng mà trên thế giới này cho dù là chị em sinh đôi cùng trứng thì cũng không thể nào đến nỗi dấu vân tay cũng giống nhau\, cho nên mặc dù tôi không muốn tin nhưng tôi phải chấp nhận....
Nói đến đây Diệp Minh Viễn đứng lên, đi đến bên giường quỳ gối một chân trên nệm. Ngón tay trỏ anh chỉ vào tim cô, anh kề bên tai cô nói:
- Ở đây là một linh hồn khác\, đúng không? Hửm?
Đây nào phải câu hỏi, đây là lời khẳng định. Tĩnh Quế Nhu nuốt nước bọt. Đầu óc Tĩnh Quế Nhu lại bay cao bay xa, nghĩ đến trường hợp mình bị Diệp Minh Viễn giết chết sau đó tiêu hủy xác chết, môt cái chết không ai biết.
- Tỉnh!
Diệp Minh Viễn thấy cô đơ ra liền biết cô bị mình dọa cho sợ rồi, cũng không biết trong đầu lại nghĩ cái gì. Anh búng tay một cái trước mặt cô
Tĩnh Quế Nhu hồn nhập lại vào xác, ngay lập tức phản ứng đầu tiên của cô là phóng ngay xuống giường cách xa anh.
- Bây giờ em tránh tôi có ít lợi gì?
- Ha..ít lợi gì hả? Rõ ràng tôi trốn anh rất lâu từ lúc trước\, là anh một hai bắt tôi về được chưa?
- Bởi vậy mới nói\, em thật sự rất là ngu ngốc...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương