Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chạy Trốn

Chương 43: Em mà còn tiếp tục, anh sẽ không nhịn được



Mấy ngày hôm nay trong tiệm của cô xuất hiện một nhân viên nam mới từ trên trời rơi xuống. Không những như vậy mà người này còn không cần cô trả lương, chỉ cần một ngày ba bữa, bao luôn cả ngủ là được.

[Ha! Các người nghĩ trên đời có người như vậy sao? Nhưng thật sự là có đấy. Nhìn đây...]

Tĩnh Quế Nhu khoanh tay liếc mắt nhìn Diệp Minh Viễn đang tươi cười đưa bánh cho khách hàng. Đúng là chọc mù con mắt cô mà, đây thật sự là nam chính trong suy nghĩ của cô. Nam chính tàn bạo nhất truyện hiện tại đang cười híp mắt đưa bánh cho khách. Nam chính chỉ biết sai khiến người khác hiện tại đang làm công cho cô. Nam chính luôn coi mình là trung tâm vũ trụ lúc nào cũng bắt người khác ngước nhìn mình lại đứng trước quầy không ngừng cảm ơn rồi nhận tiền.

Người không tin được vào mắt mình không chỉ có Tĩnh Quế Nhu mà còn có ba người khác đang đứng bên ngoài cửa kính nhìn vào. Ba người đó không ai khác chính là mẹ của Diệp Minh Viễn - Triệu Viên Hy, anh trai - Diệp Minh Thành và nữ chính - Vũ Ngọc Trân.

Vũ Ngọc Trân muốn xác nhận lại những gì cô đang thấy:

- Đó thật sự là Nhị thiếu gia?

Triệu Viên Hy nheo nheo đôi mắt qua gọng kính đang được kéo xuống, tặc lưỡi hai cái:

- Chậc chậc, xem ra cái tên này sống hạnh phúc nhỉ? Thật không ngờ Quế Nhu lại có thể trị được cái thằng ranh con này.

Diệp Minh Thành khoanh tay giữ sự trầm lặng, nhưng trong lòng không ngừng rủa thằng em khốn kiếp nào đó.

Đẩy một đóng việc lên người anh rồi chạy đến đây sung sướng bên bạn gái. Bây giờ thời gian anh ngủ còn không có nói cho là yêu thương Vũ Ngọc Trân.

Mấy ngày hôm trước, Diệp Minh Viễn muốn đến tiệm bánh của Tĩnh Quế Nhu làm việc. Công việc của anh sẽ hoàn toàn giao lại cho Diệp Minh Thành. Chuyện này đã là cha Diệp nổi một trận lôi đình. Cha Diệp tuyên bố nếu anh còn trẻ con như vậy sẽ xóa tên anh ra khỏi danh sách thừa kế, bên cạnh đó nếu muốn bỏ xuống vị trí kia phải chịu 81 roi hình phạt trải điều ra khắp cơ thể. Nhưng ai cũng biết chuyện gì Diệp Minh Viễn đã quyết dù trời có sập cũng sẽ không thay đổi. Thế cho nên ngày hôm đó Diệp Minh Viễn chịu xong hình phạt cũng lập tức rời đi.

Sẽ có người nghĩ anh ngu ngốc, sẽ có người nghĩ anh vì một con đàn bà mà từ bỏ cả gia tài đồ sộ, cả sự nghiệp mà hàng tỷ người trên thế giới này mong ước. Nhưng bản thân anh hoàn toàn biết mình đang làm gì và anh biết mình không sai.

Mấy ngày nay để che giấu viết thương trên cánh tay và chân, Diệp Minh Viễn luôn mặc đồ dài tay. Anh chủ động ngủ riêng càng làm cho Tĩnh Quế Nhu nghi ngờ nhưng sau đó anh liền phát hiện cô có vẻ rất hứng khởi. Cho nên mấy hôm nay, anh hoàn toàn sống dựa vào Tĩnh Quế Nhu, nếu nói hiện giờ anh ăn bám cô thì cũng đúng. Bởi vì các thẻ ngân hàng được mở dưới thông tin của nhà họ Diệp hay thẻ công đều bị ba anh đóng băng toàn bộ. Dĩ nhiên anh có tài sản và đầu tư riêng, những thứ mà anh có cũng đủ anh ăn mấy đời nhưng anh lại muốn được cô bao nuôi như hiện giờ.

Diệp Minh Viễn ngồi trong quầy chuẩn bị từng hộp bánh để shipper đến lấy. Tĩnh Quế Nhu ngồi chống cằm bên cạnh lại nói tiếp câu nói quen thuộc không ngừng nhai đi nhai lại như bò gặm cỏ mấy ngày nay.



- Anh hai à, anh về nhà giùm tôi cái đi, chừng nào anh mới đi về chứ. Tại sao người nhà anh lại không bắt anh quay về chứ?

Cô ủ rũ lên tiếng. Nói ra cũng thật kỳ quái, Diệp Minh Viễn đã ở nhà cô hơn một tuần rồi nhưng đừng nói là người nhà họ Diệp đến cả cú điện thoại cũng không có. Trên thực tế nếu chuyện này xảy ra, chẳng phải ba hay mẹ nữ chính sẽ gặp cô sau đó ra điều kiện này nọ rồi cho cô một món tiền lớn để đi biệt xứ rời xa nam chính hay sao?

Nhưng sao cô chờ mòn mỏi mà một đồng tiền cũng không thấy vậy mà cái tên này càng ngày càng bám trụ lâu như vậy chứ. Ôi! Diệp Minh Viễn ơi là Diệp Minh Viễn, anh là nhị thiếu gia nắm trong tay quyền lực đầy mình không phải tốt sau, làm một người đàn ông phong lưu, một tên ác ma bá đạo chiếm lấy trái tim biết bao nhiêu phụ nữ không tốt hay sao? Tại sao lại muốn đến cái tiệm nhỏ bé này bán bánh chứ? Why? Tell me why?

Anh nói rồi, anh bị nhà họ Diệp đuổi ra khỏi nhà rồi, bây giờ anh chỉ có thể sống dựa vào em thôi.Tôi tin mới là lạ đó. Hừ!Nói xong cô lại nheo mắt nhíu mày trầm ngâm quan sát anh từ trên xuống dưới làm cho Diệp Minh Viễn có chút chột dạ.

- Anh vào bếp lấy thêm hộp giấy.

Đột nhiên Tĩnh Quế Nhu nắm lấy cánh tay anh. Bởi vì cô đột ngột chộp lấy anh nên không tránh khỏi chạm đến vết thương trên tay làm cho Diệp Minh Viễn nhíu mày. Phản ứng nhỏ này cũng không hề qua mắt được Tĩnh Quế Nhu. Cô liền nhận ra anh có bất thường.

Dạo gần đây anh rất kỳ lạ nha...Anh không....Không đợi anh nói hết câu cô liền kéo tay áo anh lên. Diệp Minh Viễn nhanh như chớp rút tay lại khiến cho Tĩnh Quế Nhu xém chút nữa ngả về phía trước. Cô liếc mắt nhìn anh bắt đầu nối cáu:

- Anh nhất định có chuyện giấu tôi, tôi đã nghi ngờ mấy ngày nay rồi.

Nói xong cô liền kéo anh vào trong phòng bếp. Diệp Minh Viễn cũng muốn kháng cự nhưng anh lại sợ làm cô bị thương hơn. Cuối cùng Tĩnh Quế Nhu cũng được như ý, cô bây giờ mới biết mấy ngày nay anh kỳ lạ là do đâu.

Toàn bộ phần cánh tay trừ gần bàn tay đều là vết thương đã được anh băng lại bằng băng vải y tế như vì tự mình làm nên hơi lỏng lẻo. Cô lại tiếp tục vạch áo anh lên. Bụng và lưng đều được băng lại chẳng chịt.

Bên dưới cũng có.Cái đó... anh không sao?Tĩnh Quế Nhu bây giờ máu nóng đã xông lên não, tay cô bắt đầu mở dây nịt của Diệp Minh Viễn.

Em làm cái gì vậy?Tôi muốn xem vết thương của anh.Không cần...

Tĩnh Quế Nhu mặc kệ. Diệp Minh Viễn không còn cách nào đành nói:

- Em mà còn tiếp tục anh sẽ không chịu được làm em ở đây đó.
Chương trước Chương tiếp