Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chạy Trốn
Chương 45: Cảm ơn em đã cho anh cơ hội
Tĩnh Quế Nhu sau khi dọn dẹp xong liền hâm một ly sữa nóng cho Diệp Minh Viễn. Mặc dù anh ngồi yên nhưng ánh mắt vẫn dán vào bóng hình bận rộn của cô. Cho đến khi cô đi đến để ly sữa xuống trước mặt anh.
- Uống đi cho dễ ngủ.
Cô đi vòng qua chiếc bàn ngồi xuống ở đầu ghế sofa bên kia, Tĩnh Quế Nhu ôm gối ngồi xếp bằng lại nói tiếp:
- Bởi vậy tôi nói sao mắt của anh như con gấu trúc vậy. Rõ ràng là đau đến không ngủ được cò bày đặt chịu đựng, làm như vậy là hay lắm hay sao...bla...bla.@#$%^&&**%$$.....
Diệp Minh Viễn vừa nhìn cô vừa chậm chậm nâng ly sữa lên uống. Sau đó lại len lén nhìn miệng cô không ngừng lải nhải. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô nói nhiều như vậy. Mà những lời lải nhải này tựa như đôi vợ chồng lâu năm, người vợ không ngừng trách mắng nhưng lại chưa đầy tình cảm trong đó. Có quan tâm thì mới có la mắng nhắc nhở. Còn nếu đã lạnh nhạt, một câu còn cảm thấy phí lời. Diệp Minh Viễn cảm thấy hình như mối quan hệ của anh và cô càng ngày càng tốt.
Nhìn tôi làm cái gì? Sao không nói gì đi? Lúc nãy còn mạnh miệng lắm mà.Anh xin lỗi.Xin lỗi, anh mà có lỗi gì chứ, người... A....anh nói cái gì.Anh xin lỗi vì làm em lo lắng.Tĩnh Quế Nhu trố mắt nhìn anh, sau đó lại ngoáy ngoáy lỗ tai.
- Anh có thể nói lại lần nữa không?
Diệp Minh Viễn nhìn cô nói lại lần nữa.
- Anh xin lỗi, làm em lo lắng, sau này anh sẽ không giấu giếm em điều gì nữa.
Tĩnh Quế Nhu lâm vào trầm tư. Cô ôm gối nghiên đầu chăm chú nhìn anh. Một lúc sau lại không ngừng thở dài.
Cô chống một tay lên cằm nhìn anh. Đôi mắt cô ánh lên sự chăm chú. Cũng không còn vẻ trêu chọc nữa mà là sự nghiêm túc.
Tôi hỏi anh, anh phải trả lời cho đàng hoàng đó.ĐưỢCDiệp Minh Viễn đáp lại không một chút chần chừ. Anh cũng không còn dang vẻ cà lơ phất phơ kiêu ngạo trước kia nữa.
- Anh thật sự không có..một chút xíu...tí ti...nhỏ bé...tình cảm nào với Vũ Ngọc Trân hả?
Lần này là đến lượt Diệp Minh Viễn ngẩn tò te. Anh cứ nghĩ cô sẽ hỏi mấy câu đại loại như: (Sống ở Diệp gia không tốt hay sao? Mắc mớ gì lại hành động trẻ con như vậy?) hoặc là (Tôi có điểm nào tốt để anh đánh đổi hết tất cả như vậy chứ?). Một vạn câu hỏi vì sao? Nhưng anh không lường trước được câu này.
Nè...tôi đang hỏi anh đó, anh trả lời đi chứ?Em đang nghiêm túc.Chứ sao.
Diệp Minh Viễn gãi gãi cần cổ, chớp chớp mắt không biết nên trả lời như thế nào. Cuối cùng anh chỉ đành bất lực nói:
- Con mắt nào em thấy anh có tình cảm với cô ta. Cô ta còn có thể là chị dâu của anh đó, sau anh có thể làm chuyện như vậy chứ.
Khóe miệng Tĩnh Quế Nhu không nhịn được co giật không ngừng. Hình như lúc trước cô đọc truyện, Diệp Minh Viễn không có suy nghĩ ngay thẳng chính trực như vầy nha. Cô cảm thấy chính cô mới là người đen tối có suy nghĩ không nên không nên có vậy đó. Tĩnh Quế Nhu quyết tâm không từ bỏ, lại tiếp tục nói:
- Nhưng mà thời gian trước đó, chính là khoảng thời gian tôi chuẩn bị và khai trương của tiệm bánh, Chẳng phải anh luôn bên cạnh Vũ Ngọc Trân sao? Không thể nào không nảy sinh chút rung động nào được? Mảy may cũng không có sao? Rõ ràng cô ấy thanh lịch, thuần khiết, đẹp như một đóa bông sen trắng gần bùng mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Hạn thiếu gia ăn chơi trác táng như các anh không phải thích kiểu đó sao?
Tĩnh Quế Nhu đưa ra một loạt câu hỏi lại thêm lập luận như thể những lý thuyết cô nói là chân lý làm cho Diệp
Minh Viễn nhất thời câm nính. Đây là hỏi nghiêm túc sao? Đây rõ ràng giống tra khảo hơn mà.
Diệp Minh Viễn đưa tay lấy ly nước để sốc lại tinh thần mà trả lời mấy câu hỏi của cô.
- Anh không biết em nghe tin này ở đâu, cũng không biết tại sao em lại nghĩ anh thích Vũ Ngọc Trân. Nhưng anh hoàn toàn khẳng định anh với cô ta trong sạch. Thứ nhất, thời gian em khai trương tiệm bánh anh đang công tác bên Châu Âu với lại lúc đó anh vẫn còn chưa biết bản thân thích em. Thứ hai, anh không hề ngày ngày ở bên Vũ Ngọc Trân mà nói chính xác hơn thì chính là gánh một đống công việc do Diệp Minh Thành quăng cho anh rồi đi sung sướng với cô ta. Không nhắc đến thì thôi nhắc đến là anh lại thấy tức. Bây giờ cuối cùng cũng trả đũa được cái tên không ra gì đó.
[Này, này tên không ra gì đó dầu sao cũng là anh hai song sinh của anh đó. Anh ta không ra gì chắc anh ra gì ha.
Đúng là cho chê mèo lắm lông]
Tĩnh Quế Nhu chớp chớp mắt nghĩ.
Diệp Minh Viễn đâu biết Tĩnh Quế Nhu đang âm thầm mắng mình trong đầu lại tiếp tục nói tiếp.
- Cô ta mà thanh lịch, thuần khiết? Rõ ràng là đang diễn cho người khác xem thôi. Chỉ có Diệp Minh Thành mới bị cô ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo thôi. Vũ Ngọc Trân từ trước đến nay không phải gu của anh, anh lại càng không muốn dính dáng đến cô ta. Rõ ràng là thích muốn chết nhưng lúc nào cũng nói không muốn. Em nói xem đây chẳng phải là trò lạt mềm buộc chặt hay sao? Anh trước khi gặp em đúng là có ăn chơi trác táng nhưng tuyệt đối không thích loại phụ nữ này... Anh chỉ thích em thôi. Trong ngoài như một.
Tĩnh Quế Nhu kê cằm, ngón tay gõ gõ trên gối. Ánh mắt còn chút nghi hoặc nhìn anh nói.
Thật vậy chăng?Còn thật hơn cả vàng.Diệp Minh Viễn nhanh chóng nhích tới gần cô nói.
Tĩnh Quế Nhu nhìn anh thật lâu. Bàn tay vẫn đều đều gõ trên mặt gối. Thời gian lâu đến mức làm cho Diệp Minh Viễn vốn là người kiên nhẫn trong công việc lúc này lại đâm ra sốt ruột.
Em...Tôi cho anh cơ hội.Hả?Chúng ta trước tiên cứ thử tìm hiểu hẹn hò như những cặp đôi khác trước đi. Nếu như thấy không hợp thì đường ai nấy đi.Diệp Minh Viễn lâu nay luôn muốn nghe câu nói này nhưng bây giờ khi cô đã nói ra thì lại khiến cho anh có chút mơ hồ không tin được.
Em nói thật?Anh bị ngốc rồi hả?Diệp Minh Viễn liền gật gật đầu. Tĩnh Quế Nhu lần đầu thấy anh đờ mặt ra lại ngốc nghếch như vậy làm cô bật cười thành tiếng.
Thật. Hẹn hò đi. Sau này nếu anh có thay lòng thì tính sau vậy.Tuyệt đối không có chuyện đó.Bây giờ nói ra còn sớm lắm. Để xem biểu hiện của anh đã.Diệp Minh Viễn đem chiếc gối chặn giữa hai người ném sang một bên sau đó tiến lại liền ôm chặt lấy cô.
- Cám ơn em.
(Cám ơn em đã cho anh cơ hội bước vào trái tim em]
- Uống đi cho dễ ngủ.
Cô đi vòng qua chiếc bàn ngồi xuống ở đầu ghế sofa bên kia, Tĩnh Quế Nhu ôm gối ngồi xếp bằng lại nói tiếp:
- Bởi vậy tôi nói sao mắt của anh như con gấu trúc vậy. Rõ ràng là đau đến không ngủ được cò bày đặt chịu đựng, làm như vậy là hay lắm hay sao...bla...bla.@#$%^&&**%$$.....
Diệp Minh Viễn vừa nhìn cô vừa chậm chậm nâng ly sữa lên uống. Sau đó lại len lén nhìn miệng cô không ngừng lải nhải. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô nói nhiều như vậy. Mà những lời lải nhải này tựa như đôi vợ chồng lâu năm, người vợ không ngừng trách mắng nhưng lại chưa đầy tình cảm trong đó. Có quan tâm thì mới có la mắng nhắc nhở. Còn nếu đã lạnh nhạt, một câu còn cảm thấy phí lời. Diệp Minh Viễn cảm thấy hình như mối quan hệ của anh và cô càng ngày càng tốt.
Nhìn tôi làm cái gì? Sao không nói gì đi? Lúc nãy còn mạnh miệng lắm mà.Anh xin lỗi.Xin lỗi, anh mà có lỗi gì chứ, người... A....anh nói cái gì.Anh xin lỗi vì làm em lo lắng.Tĩnh Quế Nhu trố mắt nhìn anh, sau đó lại ngoáy ngoáy lỗ tai.
- Anh có thể nói lại lần nữa không?
Diệp Minh Viễn nhìn cô nói lại lần nữa.
- Anh xin lỗi, làm em lo lắng, sau này anh sẽ không giấu giếm em điều gì nữa.
Tĩnh Quế Nhu lâm vào trầm tư. Cô ôm gối nghiên đầu chăm chú nhìn anh. Một lúc sau lại không ngừng thở dài.
Cô chống một tay lên cằm nhìn anh. Đôi mắt cô ánh lên sự chăm chú. Cũng không còn vẻ trêu chọc nữa mà là sự nghiêm túc.
Tôi hỏi anh, anh phải trả lời cho đàng hoàng đó.ĐưỢCDiệp Minh Viễn đáp lại không một chút chần chừ. Anh cũng không còn dang vẻ cà lơ phất phơ kiêu ngạo trước kia nữa.
- Anh thật sự không có..một chút xíu...tí ti...nhỏ bé...tình cảm nào với Vũ Ngọc Trân hả?
Lần này là đến lượt Diệp Minh Viễn ngẩn tò te. Anh cứ nghĩ cô sẽ hỏi mấy câu đại loại như: (Sống ở Diệp gia không tốt hay sao? Mắc mớ gì lại hành động trẻ con như vậy?) hoặc là (Tôi có điểm nào tốt để anh đánh đổi hết tất cả như vậy chứ?). Một vạn câu hỏi vì sao? Nhưng anh không lường trước được câu này.
Nè...tôi đang hỏi anh đó, anh trả lời đi chứ?Em đang nghiêm túc.Chứ sao.
Diệp Minh Viễn gãi gãi cần cổ, chớp chớp mắt không biết nên trả lời như thế nào. Cuối cùng anh chỉ đành bất lực nói:
- Con mắt nào em thấy anh có tình cảm với cô ta. Cô ta còn có thể là chị dâu của anh đó, sau anh có thể làm chuyện như vậy chứ.
Khóe miệng Tĩnh Quế Nhu không nhịn được co giật không ngừng. Hình như lúc trước cô đọc truyện, Diệp Minh Viễn không có suy nghĩ ngay thẳng chính trực như vầy nha. Cô cảm thấy chính cô mới là người đen tối có suy nghĩ không nên không nên có vậy đó. Tĩnh Quế Nhu quyết tâm không từ bỏ, lại tiếp tục nói:
- Nhưng mà thời gian trước đó, chính là khoảng thời gian tôi chuẩn bị và khai trương của tiệm bánh, Chẳng phải anh luôn bên cạnh Vũ Ngọc Trân sao? Không thể nào không nảy sinh chút rung động nào được? Mảy may cũng không có sao? Rõ ràng cô ấy thanh lịch, thuần khiết, đẹp như một đóa bông sen trắng gần bùng mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Hạn thiếu gia ăn chơi trác táng như các anh không phải thích kiểu đó sao?
Tĩnh Quế Nhu đưa ra một loạt câu hỏi lại thêm lập luận như thể những lý thuyết cô nói là chân lý làm cho Diệp
Minh Viễn nhất thời câm nính. Đây là hỏi nghiêm túc sao? Đây rõ ràng giống tra khảo hơn mà.
Diệp Minh Viễn đưa tay lấy ly nước để sốc lại tinh thần mà trả lời mấy câu hỏi của cô.
- Anh không biết em nghe tin này ở đâu, cũng không biết tại sao em lại nghĩ anh thích Vũ Ngọc Trân. Nhưng anh hoàn toàn khẳng định anh với cô ta trong sạch. Thứ nhất, thời gian em khai trương tiệm bánh anh đang công tác bên Châu Âu với lại lúc đó anh vẫn còn chưa biết bản thân thích em. Thứ hai, anh không hề ngày ngày ở bên Vũ Ngọc Trân mà nói chính xác hơn thì chính là gánh một đống công việc do Diệp Minh Thành quăng cho anh rồi đi sung sướng với cô ta. Không nhắc đến thì thôi nhắc đến là anh lại thấy tức. Bây giờ cuối cùng cũng trả đũa được cái tên không ra gì đó.
[Này, này tên không ra gì đó dầu sao cũng là anh hai song sinh của anh đó. Anh ta không ra gì chắc anh ra gì ha.
Đúng là cho chê mèo lắm lông]
Tĩnh Quế Nhu chớp chớp mắt nghĩ.
Diệp Minh Viễn đâu biết Tĩnh Quế Nhu đang âm thầm mắng mình trong đầu lại tiếp tục nói tiếp.
- Cô ta mà thanh lịch, thuần khiết? Rõ ràng là đang diễn cho người khác xem thôi. Chỉ có Diệp Minh Thành mới bị cô ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo thôi. Vũ Ngọc Trân từ trước đến nay không phải gu của anh, anh lại càng không muốn dính dáng đến cô ta. Rõ ràng là thích muốn chết nhưng lúc nào cũng nói không muốn. Em nói xem đây chẳng phải là trò lạt mềm buộc chặt hay sao? Anh trước khi gặp em đúng là có ăn chơi trác táng nhưng tuyệt đối không thích loại phụ nữ này... Anh chỉ thích em thôi. Trong ngoài như một.
Tĩnh Quế Nhu kê cằm, ngón tay gõ gõ trên gối. Ánh mắt còn chút nghi hoặc nhìn anh nói.
Thật vậy chăng?Còn thật hơn cả vàng.Diệp Minh Viễn nhanh chóng nhích tới gần cô nói.
Tĩnh Quế Nhu nhìn anh thật lâu. Bàn tay vẫn đều đều gõ trên mặt gối. Thời gian lâu đến mức làm cho Diệp Minh Viễn vốn là người kiên nhẫn trong công việc lúc này lại đâm ra sốt ruột.
Em...Tôi cho anh cơ hội.Hả?Chúng ta trước tiên cứ thử tìm hiểu hẹn hò như những cặp đôi khác trước đi. Nếu như thấy không hợp thì đường ai nấy đi.Diệp Minh Viễn lâu nay luôn muốn nghe câu nói này nhưng bây giờ khi cô đã nói ra thì lại khiến cho anh có chút mơ hồ không tin được.
Em nói thật?Anh bị ngốc rồi hả?Diệp Minh Viễn liền gật gật đầu. Tĩnh Quế Nhu lần đầu thấy anh đờ mặt ra lại ngốc nghếch như vậy làm cô bật cười thành tiếng.
Thật. Hẹn hò đi. Sau này nếu anh có thay lòng thì tính sau vậy.Tuyệt đối không có chuyện đó.Bây giờ nói ra còn sớm lắm. Để xem biểu hiện của anh đã.Diệp Minh Viễn đem chiếc gối chặn giữa hai người ném sang một bên sau đó tiến lại liền ôm chặt lấy cô.
- Cám ơn em.
(Cám ơn em đã cho anh cơ hội bước vào trái tim em]
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương