Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chạy Trốn

Chương 49: Tự Mình Suy Luận



Hai người từ từ đổi tư thế, Tĩnh Quế Nhu nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh từ từ kể ra câu chuyện của mình. Còn Diệp Minh Viễn thì ôm lấy vai cô chăm chú lắng nghe câu chuyện. Diệp Minh Viễn trước đây không tin vào mấy chuyện kì dị này cho đến khi gặp cô. Chính bản thân anh cũng không biết tai sao bản thân mình khi đó lại có thể thản nhiên chấp nhận chuyện kỳ lạ mà nói ra người khác sẽ không tin đó là hoán đổi linh hồn. Có lẽ bởi vì đối với

"Tĩnh Quế Nhu" thật anh không hề có tình cảm nên cho dù cô có bị linh hồn khác nhập vào người anh cũng không quan tâm. Đúng là anh ích kỷ, anh vô tình. Anh cũng chưa từng phủ nhận điều này. Thế nhưng đối với cô mà nói, cô làm cho anh yêu bản thể của "Tĩnh Quế Nhu", thân xác này chính là cầu nói để đưa cô đến với anh.

Nếu không có thân xác này thì sẽ không có Diệp Minh Viễn như ngày hôm nay, cũng không có tình yêu như hiện tại. Cho nên đến thời điểm này anh vô cùng biết ơn "Tĩnh Quế Nhu" và hy vọng cô ấy ở một kiếp sống khác sẽ có hạnh phúc thuộc về mình.

Đó là lý do em nghỉ học rồi mở tiệm bánh?Đương nhiên rồi, trải qua một lần thi đại học là đủ lắm rồi, em không muốn đày đọ bản thân thêm lần nữa đâu.Nghĩ đến năm đó thức hôm thức đêm, tham gia mấy lớp học thêm mới có thể thi đậu đại học đã là cô ngán đến tận cổ. Sống hai đời tính ra tuổi của cô gộp lại còn muốn lớn hơn mẹ của Diệp Minh Viễn. Nghĩ đến đây cô không nhịn được bật cười. Nhớ đến lúc trước tụi bạn cô cứ hay đòi giới thiệu mấy phi công trẻ cho cô lái, cô dĩ nhiên không đồng ý. Hiện tại cuối cùng cũng bị vả "bóp bóp" hai phát vào mặt.

Thấy Tĩnh Quế Nhu nói xong lại bật cười giống như đang nghĩ chuyện xấu xa gì đó làm cho Diệp Minh Viễn nhíu mày vô cùng tò mò. Giác quan của anh nói rằng chuyện này có liên quan đến anh.

Em cười cái gì đó? Có chuyện gì vui thì kể ra nghe xem nào?Không có đâu. Em chỉ nhớ lại kỷ niệm thời cấp ba có chút vui thôi. Thiệt đó....Anh còn muốn hỏi gì nữa không?Không thì chúng ta đi ngủ đi, cũng trễ rồi.

Ánh mắt Diệp Minh Viễn nói lên, anh mà tin lời cô nói tên anh viết ngược lại.

- Kiếp trước của em đến khi em gặp chuyện không may đó, em bao nhiêu tuổi rồi?

Tĩnh Quế Nhu nghe đến đây thì nhướng mày một cái, dựa cằm lên vai nhìn anh nói:

Em nói em chỉ có mới 21 tuổi anh tin không?Không tin.Một câu trả lời dứt khoác và nhanh chóng từ anh. Tĩnh Quế Nhu cười nửa miệng nhìn anh.

Vậy anh hỏi làm cái gì?Anh cảm thấy anh sắp biết lý do em cười là gì rồi?Anh có thể đừng quá thông minh vào những việc như thế này được không? Thực sự rất lãng phí tài năng của anh đấy.

- Vậy sao? Nhưng anh cảm thấy lãng phí cho việc này cũng không tồi. Theo như em nói thì chắc chắn kiếp trước em có học đại học. Ít nhất cũng phải trải qua ba đến bốn năm. Khi ra trường em cũng đã 22 thì không thể nào một sinh viên vừa ra trường có thế làm?

Lúc này Tĩnh Quế Nhu không thể ngồi yên được nữa. Cô chống nạnh phản bác lại lời anh nói:



- Ai nói không thể? Anh đừng có mà xem thường sinh viên mới ra trường nhé? Kiếp trước em cũng là tiểu thư con nhà giàu đó.

Diệp Minh Viễn chậc lưỡi một tiếng, lười biếng chống tay tựa đầu vào thành ghế, dùng đôi mắt hoa đào nhìn cô.

- Vậy thì tiểu thư con nhà giàu như em cũng thật mới lạ đó. Từ ăn mặc, lối sống, phong thái.... nói thật...với kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn sống trong giới thương lưu thì anh có thể khẳng định em đang nói dối trắng trợn, đừng có hòng mà múa rìu qua mắt thợ.

Tĩnh Quế Nhu hừ một tiếng lẩm bẩm mắng anh.

- Em không thể nhỏ tuổi hơn anh, mà với trình độ làm bánh thượng thừa này thì không thể nào là tay mơ được cho nên anh có thể chắc chắn em lớn tuổi hơn anh rất nhiều....Khoan đã...em...có phải trước kia đã có bạn trai.... hai người còn....

Diệp Minh Viễn tự suy luận cuối cùng lại còn tự mình làm khổ mình. Trước nay anh chưa từng thắc mắc về việc giường chiếu của hai người nhưng hôm nay bất chợt khui ra làm anh cảm thấy đúng là tự đào hố chôn mình. Nhớ kỹ lại thì từ trước đến nay cô chưa từng ngại ngùng khi làm chuyện đó, giống như... là đã rất quen thuộc.

Nhìn sắc mặt Diệp Minh Viễn thay đổi như tắc kè hoa thì cô biết anh đang nghĩ gì. Cô thở dài trong lòng. Đúng là ông bà ta nói rất đúng. Biết ít chừng nào tốt chừng đó, biết càng nhiều chết càng sớm. Bây giờ tự mình suy luận ra rồi tự mình chết lặng luôn.

Đó là chuyện kiếp trước, anh đừng gộp chung chúng lại chứ?Vậy hai người đi tới bước nào rồi? Có phải đã kết hôn? Có...con với nhau?Diệp Minh Viễn ơi là Diệp Minh Viễn.... được rồi... tên bạn trai kiếp trước của em là một tên đều cáng. Tụi em đã chia tay đã hơn 7 năm cho đến ngày em chết rồi.Vậy tại sao hai người chia tay?Anh ta ngủ với người khác bị em phát hiện.À..vậy hai người quen nhau bao lâu?Chắc tầm ba năm đi.Lâu đến vậy?Anh và cô hẹn hò cho đến nay chỉ mới hơn được ba tháng vậy mà tên đó đã hẹn hò với cô được ba năm.

- Vậy trong ba năm đó....hai người làm tình mấy lần?

- Ai mà biết.

Tĩnh Quế Nhu vọt miệng nói ra câu này làm cho Diệp Minh Viễn hoàn toàn bùng nổ, một bình dấm nổ tanh bành.

Em không nhớ...vậy có nghĩa là rất nhiều lần.A....Tĩnh Quế Nhu trợn mắt nhìn anh. Anh hỏi cô liên tục làm cô không chú ý mới nó h ra thế này. Cô cũng không phải không biết máu ghen của tên này. Tận mắt chứng kiến qua từng con chữ trong cuốn tiểu thuyết làm sao có thể không biết đây.
Chương trước Chương tiếp