Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chạy Trốn
Chương 58: Lừa trong lừa
Tĩnh Thanh Mai bước qua người ông đi đến trước mặt Tĩnh Quế Nhu. Từ phía trên cao đưa mắt nhìn về phía cô, vẻ mặt ngạo nghễ lại thêm ánh mắt như kẻ giành chiến thắng nhìn đối thủ vừa mới ngã dưới chân mình.
Tĩnh Quế Nhu bất an mà che đi bụng của mình, cô có cảm giác như Tĩnh Thanh Mai đã biết bởi vì ánh mắt cô ta luôn như có như không nhìn vào bụng của cô rồi nở một nụ cười giều cợt.
- Em gái của chị, đừng sợ như vậy chứ. Em có muốn nghe chị kể về những chuyện chị đã trải qua chưa? Hay là chúng ta ôn lại chút chuyện cũ ha. Mỗi một việc chị sắp làm với em đây đều là những việc mà chị đã trải qua, chị muốn cho em cảm nhận cảm giác lúc đó của chị.
Tĩnh Thanh Mai chễm chệ ngồi trên bàn khom lưng xuống chậm rãi nói chuyện với cô. Sau khi nói xong cô ta liền nâng tay không ngừng tát xuống gương mặt xinh đẹp của Tĩnh Quế Nhu, mỗi một cú tát đều chứa sức lực vô cùng lớn. Phía sau bị hai người đàn ông to lớn gắt gao giữ lấy, cho dù cô có muốn ngã xuống đất cũng không được. Khoảng hơn mười cái như vậy, gương mặt không chỉ dừng lại việc đỏ mà còn có dấu móng tay của cô ta cào lên da mặt đang không ngừng chảy máu. Máu ở khóe miệng cũng không nhịn được tuôn ra.
Tĩnh Thanh Mai sau khi đã đánh sướng tay thì lấy khăn giấy trên bàn lau sạch sẽ đôi tay của mình.
- Em gái có biết chị yêu quý điều gì nhất trên đời này không?
Tĩnh Quế Nhu nào còn sức lực trả lời, ngay cả nhìn cô ta cô cũng lười nhìn. Bởi cô biết bây giờ cô chỉ là một con gà trên thớt mặc cho người ta nhổ lông chặt cánh mà thôi. Một chút sức lực này cô nên giữ lai để chờ cơ hội có lẽ còn tốt hơn.
- Là nhan sắc đó, em có biết chị yêu quý gương mặt này biết nhường nào không? Thế nhưng bây giờ nó đã không còn nửa rồi.
Không biết cô ta lấy đâu ra một chiếc gương bắt đầu soi gương mặt của mình và tự sờ lên vết sẹo. Thế nhưng gương mặt cô ta bắt đầu vặn vẹo.
- Thế nên chị cũng sẽ tước đi thứ mà em yêu quý nhất. Nơi đây chứa thứ em yêu quý nhất đúng không?
Tay cô ta chỉ vào trong bụng của Tĩnh Quế Nhu.
Cô ta biết rồi, cô ta thật sự biết rồi. Một cơn rung lan ra khắp người của Tĩnh Quế Nhu. Cô liên tục lắc đầu, ánh mắt hoảng sợ muốn lùi lại nhưng không được.
Tĩnh Thanh Mai nở nụ cười thật tươi, trong lòng cô ta chưa bào giờ vui như líc này. Nắm được điểm yếu chết người của người khác là chuyện thú vị đến cỡ nào chứ. Cô ta đưa ngon tay thon dài trắng nõn lên, ngoắc ngoắc vài cái hai tên phía sau cộng với tên đang giữ Tĩnh Lập liền nắm lấy cổ áo của Tĩnh Quế Nhu hướng vào trong phòng lôi cô đi.
- Không được....cô không thể làm như vậy....xin cô tôi xin cô nó là một mạng người còn chưa chào đời ...Cô muốn làm gì tôi cũng được....Hự...
Tĩnh Quế Nhu không ngừng giãy dụa, cô liên tục chắp tay cầu xin nhưng Tĩnh Thanh Mai vẫn tươi cười nhìn cô.
Một tên cao to trong đám thấy cô la hét không ngừng liền đánh một cú vào bụng Tĩnh Quế Nhu.
Cú đánh này khiến cô không thể nói tiếp được nữa, một cơn đau dữ dội từ bụng bắt đầu lan ra khắp toàn thân.
Con của cô....
- Đúng vậy... nếu nó phản kháng thì không cần nương tay với nó làm gì.
Thân hình Tĩnh Quế Nhu biến mất sau căn phòng. Tiếng la hét không ngừng vang lên nhưng rất nhanh đã tắt ngúm. Tĩnh Thanh Mai dựa lưng vào sofa hưởng thụ viên mứt trái cây trên tay thế.
"Ting...ting...ting"
Điện thoại cô ta vang lên. Tĩnh Thanh Mai nhíu mày nhìn tên người gọi trên màn hình thoại. Cô chần chừ một lúc thế nhưng cuối cùng vẫn bắt máy.
Dẫn người xuống đi, không còn thời gian đâu..tút....Con me nó....
Tĩnh Thanh Mai chửi thề một tiếng. Cô nhìn về căn phòng một chút rồi đi đến trước của phòng đẩy cửa nhìn vào bên trong, giọng nói của cô đầy khó chịu, cô ta thật không muốn đi lúc này một chút nào, Tĩnh Quế Nhu còn chưa nếm trải hết những gì cô ta phải chịu.
Đem nó xuống xe, nhanh lên.Hả..tụi em chỉ vừa mới bắt đầu mà....Không muốn chết thì nhanh lên.Tĩnh Thanh Mai quay người đi ra lại phòng khách. Phía sau cô ba người đàn ông, một tên trong đó đang vác theo
Tĩnh Quế Nhu trên vai. Cả người cô bây giờ không có chỗ nào lành lặn, quần áo trên người đều bị xé rách, chỉ còn lại quần áo lót. Phía thân dưới cũng có máu đang theo bắp chân chảy xuống. Còn chính bản thân Tĩnh Quế Nhu cũng không còn ý thức.
- Còn ông già này thì sao đây?
Một tên khác đi về phía Tĩnh Lập đá vài cái lên người ông.
Ánh mắt Tĩnh Thanh Mai nhìn ông lúc này không còn chút cảm xúc nào cả.
- Nhìn xem ở đây có chỗ nào khó phát hiện, đem ông ta giấu thật kỹ vào. Nếu may mắn có người tìm được thì ông ta sống còn không thì coi như ông ta xui đi.
Nói xong cô ta liền dẫn đầu đoàn người rời khỏi. Cả đám người rời khỏi đó bằng cầu thang bộ để tránh bất trắc.
Toàn bộ camera cũng được xử lý để không ghi lại. Sau khi đoàn người Tĩnh Thanh Mai rời khỏi thì có hai người ăn mặc như lao công tiến vào nhà của Tĩnh Lập bắt đầu dọn dẹp dấu vết.
Tĩnh Quế Nhu bị trói chặt rồi ném vào trong cóp xe phía sau. Cô bây giờ chỉ biết bụng mình đang rất đau, cô cuộn người lại giống như đó là cách duy nhất cô có thể làm để giảm bớt đau đớn hiện tại. Trước lúc đóng cóp xe lại,
Tĩnh Thanh Mai nhìn khuôn mặt trắng bệt của Tĩnh Quế Nhu, cô vừa vuốt ve khuôn mặt này vừa nói:
- Lần trước Diệp Minh Viễn đến kịp để cứu mày, nhưng lần này tao cho hắn lựa chọn giữa cốt nhục Diệp gia và mày, để xem hắn sẽ chọn bên nào. Thật may khi mày còn chưa nói cho hắn biết cái thai trong bụng mày để kế hoạch tao bày ra thuận lợi như vậy. Đều đau đớn nhất không phải chết đi mà là dằn vặt bản thân cả đời.
Đoàn người Tĩnh Thanh Mai đến một đoạn đường vắng rồi dừng lại. Phía trước đối diện mũi xe lại là một đoàn xe khác. Quan Tử Duy từ chiếc xe phía sau bước xuống đi đến xe của Tĩnh Thanh Mai rồi bước lên. Tĩnh Thanh Mai thả một làn khói thuốc mờ ảo trên xe rồi mới hỏi Quan Tử Duy:
- Sao lại sang đây, người đã bắt được rồi không nên đem đi giấu hay sao?
Người cô muốn hỏi không phải là Tĩnh Quế Nhu mà là Vũ Ngọc Trân. Cũng không biết bằng cách nào mà Quan Tử Duy biết được hôm nay là ngày mà Vũ Ngọc Trân cùng anh họ cô ta tiến hành kế hoạch bỏ trốn. Kế hoạch của họ rất tỉ mỉ và đáng ra sẽ thành công nếu không có tên này ngáng đường.
- Không phải việc của cô, đi thôi.
Tĩnh Thanh Mai nhún vai một cái, cũng không để ý tiếp tên này nữa. Hai đoàn xe cứ thế chạy qua nhau sang hai hướng đối ngược nhau. Khoảng hơn ba mươi phút sau, đoàn xe chở Quan Tử Duy và Tĩnh Thanh Mai đến một khu biệt thự độc lập trên núi, đường đi vào căn biệt thự này tăm tối vô cũng, hai bên đều là nhưng cây giáng hương to lớn rậm rạp.
Hai chiếc xe tiến vào trong tầng hầm để xe của tòa biệt thự. Không gian bên trong vô cùng rộng lớn, hai bên tầng hầm còn trưng bày rất nhiều thương hiệu xe nổi tiếng trên thế giới. Tĩnh Thanh Mai bước xuống sau đó đi đến phía trước ngồi trên đầu mui xe, cô chỉ ngồi như vậy mà không làm gì giống như đang chờ đợi điều bất ngờ sẽ tới.
- A.. Chết tiệt......Người đâu rồi hả?
Quan Tử Duy hai bước thành ba đi đến chỗ của Tĩnh Thanh Mai, một tay bóp lấy cổ cô ta nhấn cả người cô ta xuống trước mũi xe, còn tay kia từ bao giờ đã rút súng ngắm ngay thái dương của cô ta.
Tĩnh Thanh Mai điên cuồng cười lớn, không có vẻ gì là sợ hãi trước cơn gào rống tức giận của Quan Tử Duy.
Con mẹ nó, mau nói người ở đâu? Nếu không tao lập tức giết chết mày?Giết đi... nếu tôi chết rồi anh sẽ chẳng biết con ả đó ở đâu đâu?Mày biết?Ha...ha... Đàn ông các anh quá khinh thường giác quan thứ sáu của phụ nữ chúng tôi rồi. Tôi cùng anh lên kế hoạch chẳng lẽ lại không biết, anh cho rằng anh giấu kỹ lắm sao? Không đâu, tất cả đều ghi lên mặt anh đó.Trên trán của Quan Tử Duy nổi đầy gân xanh, gương mặt lúc này giống như ác quỷ đến từ địa ngục. Anh đã quá khinh thường Tĩnh Thanh Mai. Anh đẩy cô ta vào đám đàn em của mình, đều anh cần làm bây giờ là ngay lập tức đi tìm Tĩnh Quế Nhu chứ không phải ở đây đôi co với cô ta. Thời gian càng qua đi cô ấy càng nguy hiểm.
Giam cô ta lại để xử lý sau.Muốn tìm cô ta anh nên nghĩ đến chuyện cô ta không làm được ha...ha....Tĩnh Thanh Mai nói cho Quan Tử Duy manh mối để tìm Tĩnh Quế Nhu, không phải để cứu mà để cho anh ta thấy xác người con gái mà anh ta đến cuối cùng cũng không có được. Cái cảm giác đó còn đau khổ hơn gấp ngàn lần bản thân mình chết.
Một tiếng trước, lúc rời khỏi tòa nhà cô đã âm thầm bày trò để đánh lạc hướng người của Quan Tử Duy để cho người của cô lái chiếc xe chứa Tĩnh Quế Nhu đi hướng khác và thay vào đó là một chiếc xe giống hệt như vậy. Cứ như thế chiếc xe chở Tĩnh Quế Nhu đi về phía bờ sông thành phố S. Việc Quan Tử Duy yêu Tĩnh Quế Nhu là do linh cảm làm cho cô biết được, sau đó cô còn tình cờ phát hiện hình ảnh của Tĩnh Quế Nhu được giấu trong một cuốn sách, đó là hình ảnh khi Quế Nhu còn nhỏ. Đều này làm cho cô vô cùng kinh ngạc bởi vì những gì Quan Tử Duy thể hiện ra bên ngoài như thể anh ta yêu Vũ Ngọc Trân, nhưng hóa ra anh ta chỉ lừa cô để mượn tay cô cướp
Tĩnh Quế Nhu về mà thôi. Bắt đầu từ lúc đó Tĩnh Thanh Mai đã có cho mình tính toán khác, cuối cùng cũng có được ngày hôm nay.
Tĩnh Thanh Mai mở cửa sổ xe để gió lạnh tạt vào khuôn mặt của mình. Cô nhắm mắt hưởng thụ giây phút này.
Một loạt những hình ảnh cứ như một bộ phim tua nhanh hiện lên một lượt trong đầu cô. Kiếp này cô đã sống quá ngu ngốc, đến khi nhận ra thì đã không còn đường cho cô quay đầu. Chỉ mong kiếp sau, cô có thể sống như một người bình thường, bình thường thôi...
Tĩnh Quế Nhu bất an mà che đi bụng của mình, cô có cảm giác như Tĩnh Thanh Mai đã biết bởi vì ánh mắt cô ta luôn như có như không nhìn vào bụng của cô rồi nở một nụ cười giều cợt.
- Em gái của chị, đừng sợ như vậy chứ. Em có muốn nghe chị kể về những chuyện chị đã trải qua chưa? Hay là chúng ta ôn lại chút chuyện cũ ha. Mỗi một việc chị sắp làm với em đây đều là những việc mà chị đã trải qua, chị muốn cho em cảm nhận cảm giác lúc đó của chị.
Tĩnh Thanh Mai chễm chệ ngồi trên bàn khom lưng xuống chậm rãi nói chuyện với cô. Sau khi nói xong cô ta liền nâng tay không ngừng tát xuống gương mặt xinh đẹp của Tĩnh Quế Nhu, mỗi một cú tát đều chứa sức lực vô cùng lớn. Phía sau bị hai người đàn ông to lớn gắt gao giữ lấy, cho dù cô có muốn ngã xuống đất cũng không được. Khoảng hơn mười cái như vậy, gương mặt không chỉ dừng lại việc đỏ mà còn có dấu móng tay của cô ta cào lên da mặt đang không ngừng chảy máu. Máu ở khóe miệng cũng không nhịn được tuôn ra.
Tĩnh Thanh Mai sau khi đã đánh sướng tay thì lấy khăn giấy trên bàn lau sạch sẽ đôi tay của mình.
- Em gái có biết chị yêu quý điều gì nhất trên đời này không?
Tĩnh Quế Nhu nào còn sức lực trả lời, ngay cả nhìn cô ta cô cũng lười nhìn. Bởi cô biết bây giờ cô chỉ là một con gà trên thớt mặc cho người ta nhổ lông chặt cánh mà thôi. Một chút sức lực này cô nên giữ lai để chờ cơ hội có lẽ còn tốt hơn.
- Là nhan sắc đó, em có biết chị yêu quý gương mặt này biết nhường nào không? Thế nhưng bây giờ nó đã không còn nửa rồi.
Không biết cô ta lấy đâu ra một chiếc gương bắt đầu soi gương mặt của mình và tự sờ lên vết sẹo. Thế nhưng gương mặt cô ta bắt đầu vặn vẹo.
- Thế nên chị cũng sẽ tước đi thứ mà em yêu quý nhất. Nơi đây chứa thứ em yêu quý nhất đúng không?
Tay cô ta chỉ vào trong bụng của Tĩnh Quế Nhu.
Cô ta biết rồi, cô ta thật sự biết rồi. Một cơn rung lan ra khắp người của Tĩnh Quế Nhu. Cô liên tục lắc đầu, ánh mắt hoảng sợ muốn lùi lại nhưng không được.
Tĩnh Thanh Mai nở nụ cười thật tươi, trong lòng cô ta chưa bào giờ vui như líc này. Nắm được điểm yếu chết người của người khác là chuyện thú vị đến cỡ nào chứ. Cô ta đưa ngon tay thon dài trắng nõn lên, ngoắc ngoắc vài cái hai tên phía sau cộng với tên đang giữ Tĩnh Lập liền nắm lấy cổ áo của Tĩnh Quế Nhu hướng vào trong phòng lôi cô đi.
- Không được....cô không thể làm như vậy....xin cô tôi xin cô nó là một mạng người còn chưa chào đời ...Cô muốn làm gì tôi cũng được....Hự...
Tĩnh Quế Nhu không ngừng giãy dụa, cô liên tục chắp tay cầu xin nhưng Tĩnh Thanh Mai vẫn tươi cười nhìn cô.
Một tên cao to trong đám thấy cô la hét không ngừng liền đánh một cú vào bụng Tĩnh Quế Nhu.
Cú đánh này khiến cô không thể nói tiếp được nữa, một cơn đau dữ dội từ bụng bắt đầu lan ra khắp toàn thân.
Con của cô....
- Đúng vậy... nếu nó phản kháng thì không cần nương tay với nó làm gì.
Thân hình Tĩnh Quế Nhu biến mất sau căn phòng. Tiếng la hét không ngừng vang lên nhưng rất nhanh đã tắt ngúm. Tĩnh Thanh Mai dựa lưng vào sofa hưởng thụ viên mứt trái cây trên tay thế.
"Ting...ting...ting"
Điện thoại cô ta vang lên. Tĩnh Thanh Mai nhíu mày nhìn tên người gọi trên màn hình thoại. Cô chần chừ một lúc thế nhưng cuối cùng vẫn bắt máy.
Dẫn người xuống đi, không còn thời gian đâu..tút....Con me nó....
Tĩnh Thanh Mai chửi thề một tiếng. Cô nhìn về căn phòng một chút rồi đi đến trước của phòng đẩy cửa nhìn vào bên trong, giọng nói của cô đầy khó chịu, cô ta thật không muốn đi lúc này một chút nào, Tĩnh Quế Nhu còn chưa nếm trải hết những gì cô ta phải chịu.
Đem nó xuống xe, nhanh lên.Hả..tụi em chỉ vừa mới bắt đầu mà....Không muốn chết thì nhanh lên.Tĩnh Thanh Mai quay người đi ra lại phòng khách. Phía sau cô ba người đàn ông, một tên trong đó đang vác theo
Tĩnh Quế Nhu trên vai. Cả người cô bây giờ không có chỗ nào lành lặn, quần áo trên người đều bị xé rách, chỉ còn lại quần áo lót. Phía thân dưới cũng có máu đang theo bắp chân chảy xuống. Còn chính bản thân Tĩnh Quế Nhu cũng không còn ý thức.
- Còn ông già này thì sao đây?
Một tên khác đi về phía Tĩnh Lập đá vài cái lên người ông.
Ánh mắt Tĩnh Thanh Mai nhìn ông lúc này không còn chút cảm xúc nào cả.
- Nhìn xem ở đây có chỗ nào khó phát hiện, đem ông ta giấu thật kỹ vào. Nếu may mắn có người tìm được thì ông ta sống còn không thì coi như ông ta xui đi.
Nói xong cô ta liền dẫn đầu đoàn người rời khỏi. Cả đám người rời khỏi đó bằng cầu thang bộ để tránh bất trắc.
Toàn bộ camera cũng được xử lý để không ghi lại. Sau khi đoàn người Tĩnh Thanh Mai rời khỏi thì có hai người ăn mặc như lao công tiến vào nhà của Tĩnh Lập bắt đầu dọn dẹp dấu vết.
Tĩnh Quế Nhu bị trói chặt rồi ném vào trong cóp xe phía sau. Cô bây giờ chỉ biết bụng mình đang rất đau, cô cuộn người lại giống như đó là cách duy nhất cô có thể làm để giảm bớt đau đớn hiện tại. Trước lúc đóng cóp xe lại,
Tĩnh Thanh Mai nhìn khuôn mặt trắng bệt của Tĩnh Quế Nhu, cô vừa vuốt ve khuôn mặt này vừa nói:
- Lần trước Diệp Minh Viễn đến kịp để cứu mày, nhưng lần này tao cho hắn lựa chọn giữa cốt nhục Diệp gia và mày, để xem hắn sẽ chọn bên nào. Thật may khi mày còn chưa nói cho hắn biết cái thai trong bụng mày để kế hoạch tao bày ra thuận lợi như vậy. Đều đau đớn nhất không phải chết đi mà là dằn vặt bản thân cả đời.
Đoàn người Tĩnh Thanh Mai đến một đoạn đường vắng rồi dừng lại. Phía trước đối diện mũi xe lại là một đoàn xe khác. Quan Tử Duy từ chiếc xe phía sau bước xuống đi đến xe của Tĩnh Thanh Mai rồi bước lên. Tĩnh Thanh Mai thả một làn khói thuốc mờ ảo trên xe rồi mới hỏi Quan Tử Duy:
- Sao lại sang đây, người đã bắt được rồi không nên đem đi giấu hay sao?
Người cô muốn hỏi không phải là Tĩnh Quế Nhu mà là Vũ Ngọc Trân. Cũng không biết bằng cách nào mà Quan Tử Duy biết được hôm nay là ngày mà Vũ Ngọc Trân cùng anh họ cô ta tiến hành kế hoạch bỏ trốn. Kế hoạch của họ rất tỉ mỉ và đáng ra sẽ thành công nếu không có tên này ngáng đường.
- Không phải việc của cô, đi thôi.
Tĩnh Thanh Mai nhún vai một cái, cũng không để ý tiếp tên này nữa. Hai đoàn xe cứ thế chạy qua nhau sang hai hướng đối ngược nhau. Khoảng hơn ba mươi phút sau, đoàn xe chở Quan Tử Duy và Tĩnh Thanh Mai đến một khu biệt thự độc lập trên núi, đường đi vào căn biệt thự này tăm tối vô cũng, hai bên đều là nhưng cây giáng hương to lớn rậm rạp.
Hai chiếc xe tiến vào trong tầng hầm để xe của tòa biệt thự. Không gian bên trong vô cùng rộng lớn, hai bên tầng hầm còn trưng bày rất nhiều thương hiệu xe nổi tiếng trên thế giới. Tĩnh Thanh Mai bước xuống sau đó đi đến phía trước ngồi trên đầu mui xe, cô chỉ ngồi như vậy mà không làm gì giống như đang chờ đợi điều bất ngờ sẽ tới.
- A.. Chết tiệt......Người đâu rồi hả?
Quan Tử Duy hai bước thành ba đi đến chỗ của Tĩnh Thanh Mai, một tay bóp lấy cổ cô ta nhấn cả người cô ta xuống trước mũi xe, còn tay kia từ bao giờ đã rút súng ngắm ngay thái dương của cô ta.
Tĩnh Thanh Mai điên cuồng cười lớn, không có vẻ gì là sợ hãi trước cơn gào rống tức giận của Quan Tử Duy.
Con mẹ nó, mau nói người ở đâu? Nếu không tao lập tức giết chết mày?Giết đi... nếu tôi chết rồi anh sẽ chẳng biết con ả đó ở đâu đâu?Mày biết?Ha...ha... Đàn ông các anh quá khinh thường giác quan thứ sáu của phụ nữ chúng tôi rồi. Tôi cùng anh lên kế hoạch chẳng lẽ lại không biết, anh cho rằng anh giấu kỹ lắm sao? Không đâu, tất cả đều ghi lên mặt anh đó.Trên trán của Quan Tử Duy nổi đầy gân xanh, gương mặt lúc này giống như ác quỷ đến từ địa ngục. Anh đã quá khinh thường Tĩnh Thanh Mai. Anh đẩy cô ta vào đám đàn em của mình, đều anh cần làm bây giờ là ngay lập tức đi tìm Tĩnh Quế Nhu chứ không phải ở đây đôi co với cô ta. Thời gian càng qua đi cô ấy càng nguy hiểm.
Giam cô ta lại để xử lý sau.Muốn tìm cô ta anh nên nghĩ đến chuyện cô ta không làm được ha...ha....Tĩnh Thanh Mai nói cho Quan Tử Duy manh mối để tìm Tĩnh Quế Nhu, không phải để cứu mà để cho anh ta thấy xác người con gái mà anh ta đến cuối cùng cũng không có được. Cái cảm giác đó còn đau khổ hơn gấp ngàn lần bản thân mình chết.
Một tiếng trước, lúc rời khỏi tòa nhà cô đã âm thầm bày trò để đánh lạc hướng người của Quan Tử Duy để cho người của cô lái chiếc xe chứa Tĩnh Quế Nhu đi hướng khác và thay vào đó là một chiếc xe giống hệt như vậy. Cứ như thế chiếc xe chở Tĩnh Quế Nhu đi về phía bờ sông thành phố S. Việc Quan Tử Duy yêu Tĩnh Quế Nhu là do linh cảm làm cho cô biết được, sau đó cô còn tình cờ phát hiện hình ảnh của Tĩnh Quế Nhu được giấu trong một cuốn sách, đó là hình ảnh khi Quế Nhu còn nhỏ. Đều này làm cho cô vô cùng kinh ngạc bởi vì những gì Quan Tử Duy thể hiện ra bên ngoài như thể anh ta yêu Vũ Ngọc Trân, nhưng hóa ra anh ta chỉ lừa cô để mượn tay cô cướp
Tĩnh Quế Nhu về mà thôi. Bắt đầu từ lúc đó Tĩnh Thanh Mai đã có cho mình tính toán khác, cuối cùng cũng có được ngày hôm nay.
Tĩnh Thanh Mai mở cửa sổ xe để gió lạnh tạt vào khuôn mặt của mình. Cô nhắm mắt hưởng thụ giây phút này.
Một loạt những hình ảnh cứ như một bộ phim tua nhanh hiện lên một lượt trong đầu cô. Kiếp này cô đã sống quá ngu ngốc, đến khi nhận ra thì đã không còn đường cho cô quay đầu. Chỉ mong kiếp sau, cô có thể sống như một người bình thường, bình thường thôi...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương