Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chạy Trốn
Chương 64: Bắt đầu lại
Không biết lời nói hôm đó có hiệu quả hay sao mà mấy ngày sau đó không còn thấy bất cứ đồ đạc nào quăng lung tung trước cửa nữa. Diệp Minh Viễn chỉ cần như vậy là được, còn việc tiếng hét nửa đêm kia anh cũng không cần bận tâm vì bản thân anh vốn dĩ cũng không ngủ được. Từ đêm hôm đó anh cũng không thấy cô gái đó nữa, vốn nghĩ rằng sau vụ việc thì sẽ trở lại như lúc trước, cho đến hôm nay một người bóng dáng nhỏ bé, trùm kính mít vào cửa tiệm của anh mua bánh. Giữa đám người thì cô này là nổi bật nhất, có người còn cho rằng cô là người nổi tiếng đến mua bánh, không tiện lộ mặt nhưng anh biết đó là cô gái hàng xóm quái dị hôm đó.
Diệp Minh Viễn không hề biết rằng từ lúc Gina bước vào cửa anh đã luôn chú ý đến nhất cử nhất động của cô.
Một tháng trôi qua trong yên bình, cũng đúng một tháng cô nhốt bản thân trong nhà. Hôm nay cũng là lần đầu tiên Gina ra ngoài đi dạo sau khi đến nước G dù vậy cô cũng không dám đi xa, trong lòng vẫn luôn thấp thỏm.
Gina thấy một tiệm bánh ngọt, cô quyết định vào đó mua một chút gì đó rồi nhanh chóng quay về. Ra ngoài vậy đối với cô vậy là đủ rồi.
Lúc cô tính tiền cô ngạc nhiên không hề nhẹ. Cô không ngờ ở đây lại gặp được vị hàng xóm kia, anh ta làm việc ở đây sao. Gina nhanh chóng cúi đầu tránh ánh mắt của anh.
Diệp Minh Viễn cũng không khác gì cô là mấy. Bởi vì khi lúc đôi mắt đó nhìn anh, anh không thể không kinh ngạc.
Sáu năm thì đã sau cho dù mười năm hai mươi năm, suốt đời này anh cũng không thể quên ánh mắt người con gái anh yêu.
Động tác của Diệp Minh Viễn nhanh lẹ dứt khoát giật khẩu trang trên mặt Gina xuống, ngay cả Gina cũng không kịp làm gì. Cô giương mắt nhìn anh, cô chỉ thấy anh nhìn cô ngệt ra, trong phút chốc anh ta chỉ nhìn cô chằm chằm. Gina sau đó lập tức che mặt tức tốc chạy ra ngoài, một đường nắm chiếc nón rộng của áo khoác che đỡ gương mặt của cô. Trong đầu cô không hiểu nổi tại sao anh ta lại làm vậy? Trong khoảnh khắc không hiểu thế nào gương mặt anh lại hiện lên trong đầu cô lần nữa, cái ánh mắt nghệt ra đó khi nhìn cô sao lại khiến cô lại có cảm giác thân quen như vậy. Gina lắc lắc đầu bỏ qua hình ảnh đó, tương lai cô mờ mịt như vậy, sống đây mai đó, cô không có thời gian để suy nghĩ cho những việc này.
Diệp Minh Viễn ngay lập tức hoàn hồn lại đuổi theo, bỏ lại tiếng kêu phía sau của nhân viên. Anh không nhìn lầm, là cô, chính là cô. Anh không ngờ cô gái hàng xóm sống ngay bên cạnh nhà anh suốt hơn một tháng qua là Tĩnh Quế Nhu. Diệp Minh Viễn đuổi theo một lát thì đã không còn hình bóng của cô, từ lúc nào mà cô chạy nhanh như vậy chứ. Chẳng khác gì vận động viên.
Diệp Minh Viễn nhìn quanh rồi nhanh chóng chạy về nhà, cô chắc chắn chạy về đó. Lúc Diệp Minh Viền chạy đến tòa nhà, đang chạy lên cầu thang bộ thì bóng dáng quen thuộc lướt qua anh, còn đụng trúng vai anh, cô chạy rất nhanh giống như đang chạy trốn ai đó. Diệp Minh Viễn nghe được tiếng bước chân dồn dập từ tầng trên, ngay lập tức anh đuổi theo cô.
Gina cứ chạy trong vô định, cô cố gắng chạy thật nhanh, bọn người đó lại tìm đến đây. Cô càng hoảng sợ khi nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo phía sau mình. Lúc cô cảm thấy nguy hiểm cận kề thì một bàn tay bắt lấy tay cô nhanh chóng kéo cô vào một cửa tiệm gần đó, một bàn tay khác chặn miệng cô lại, cơ thể hai người lúc này áp chặt vào nhau. Cô bị anh đấy vào trong góc cửa, còn mình đứng chăn ở phía ngoài. Thân hình cao lớn của anh gần như bao phủ lấy hết người cô. Gina ngước mắt lên nhìn anh. Là anh hàng xóm!
- Im lặng, mấy người đó đang ở ngoài.
Từ chỗ đứng của Diệp Minh Viễn, anh có thể thấy loáng thoáng những người đó đang lẩn quẩn kiếm cô ở bên ngoài.
Gina nghe thấy vậy ngay cả thở mạnh cô cũng không dám nói chi đến cử động. Cũng không biết qua bao lâu, bàn tay chặn trên miệng cô cuối cùng cũng buông ra.
Gina không ngừng thở gấp, từ nãy đến giờ cả người cô căn bản đều căn cứng, cũng không dám thở mạnh, cô chỉ sợ chỉ cần cô hít thở bình thường bọn chúng cũng có thể đánh hơi ra được. Gina lén lút quan sát bên ngoài quả thật bọn chúng đã không còn nhưng đều đó không có nghĩa là chúng hoàn toàn từ bỏ, có thể chúng đang ẩn núp đâu đó chờ cô sa lưới mà thôi.
Diệp Minh Viễn ngoại trừ những lần nhìn ra bên ngoài thì toàn bộ tinh thần của anh đều tập trung nhìn cô. Sợ hãi, bất lực, hoang mang đó là những gì anh nhìn thấy ở cô. Một Tĩnh Quế Nhu luôn vui vẻ, lạc quan, tinh nghịch đã không còn xuất hiện. Rốt cuộc sáu năm qua cô đã gặp phải chuyện gì. Diệp Minh Viễn có nén cảm xúc tức giận, tự trách của mình xuống. Giọng nói trầm ấm vang lên trên đầu cô:
- Tôi nghĩ chúng vẫn còn lẫn quẩn quanh đây thôi. Tôi không nghĩ cô nên ra ngoài bây giờ, tôi có lựa chọn cho cô, một là cô tự giải quyết, hai là tôi giúp cô giải quyết.
Gina đưa mắt lên nhìn anh, khoảng cách của hai người rất gần, hương bạc hà trên người anh cũng khiến cô bất giác dễ chịu hơn. Không biết vì lý do gì, hiện giờ cô lại xuất hiện một loại tín nhiệm đối với anh, có cảm giác rằng ở bên anh cô sẽ được an toàn. Còn cảm giác này xuất phát từ đâu cô lại không biết. Cô cũng không bài xích việc anh lần đầu tiên đã tiếp xúc với cô ở cự ly gần như vậy.
Gina ấp úng nói:
- Tôi..tôi..tôi có thể hỏi tại sao anh lại giúp tôi không?
Diệp Minh Viễn trầm ngâm nhìn cô không nhanh không chậm trả lời, đối phương hoàn toàn không tra ra được cảm xúc hiện tại của anh là gì.
Cô giống một người mà tôi quen.A. tôi chọn anh.Gina vừa nói xong liền đảo mắt nhìn sang bên cạnh, có trời mới biết được cô đã đấu tranh biện lý do như thế nào mới đưa ra được đáp án này.
Diệp Minh Viễn cong môi một cái, rất khó để phát hiện nói chi cô hiện tại còn không có nhìn anh. Diệp Minh Viễn lấy điện thoại ra xoay người gọi điện cho ai đó, chưa được một phút anh đã đổi bị trí khoanh tay đứng bên cạnh cô chứ không còn kiểu áp cô vào tường nữa.
Cô không thắc mắc người tôi quen có quan hệ như thế nào với tôi sao? Lỡ như người tôi quen là kẻ thù của tôi thì sao?A... Hành động của anh không giống vậy, nếu là kẻ thù sao anh lại kéo tôi chạy đúng không?Biết đâu là mồi nhử bắt cô về rồi tra tấn.Gina liếc mắt sang nhìn anh một cái, có thể thấy rất rõ ràng sự bất mãn trong đôi mắt cô. Một cái liếc mắt này
Diệp Minh Viễn hoàn toàn xóa bỏ nghi ngờ có người giống cô, bởi chỉ có cô mới dám liếc nửa con mắt như thế này nhìn anh thôi. Đúng là ký ức có thể quên như thói quen và bản chất thì không thể nào thay đổi được.
Tôi cảm thấy anh rất thích hù dọa người khác.Rất thú vị.Thú vị cái con khỉ!
Gina giận dỗi cũng khoanh tay đứng đó không nói chuyện với anh nữa. Cô cũng quên mất hoàn cảnh lúc này của mình, nhìn vào như kiểu bạn gái đang giận hờn bạn trai của mình vậy, vô cùng tự nhiên.
Khoảng mười phút sau liền có một chiếc xe limousine chạy đến đậu ngay trước cửa tiệm.
Đi thôi.Đi đâu?
Gina nhìn chiếc xe có vẻ kháng cự, cô còn nghĩ anh thuê người đến xử lý đến mấy người kia chứ. Nhìn chiếc xe này cô lại không thấy vui chút nào.
- Đưa cô đến chỗ an toàn, không cần sợ, bọn chúng sẽ không đến làm phiền cô nữa.
Gina nhìn nét mặt nghiêm túc của anh, cô im lặng một hồi đấu mắt với sau đó mới quyết định leo lên xe. Trong lòng cô vẫn còn sợ hãi nhưng thấy anh cũng lên xe ngồi cạnh cô thì hình như đã tốt hơn.
Cánh cửa xe mở ra một lần nữa, Gina nối gót theo Diệp Minh Viễn bước xuống xe. Trước mắt cô là một tòa nhà...
Nãy giờ anh là anh cố tình đi lòng vòng.Ừa. Nơi này bọn chúng đã lục soát qua ít nhất sẽ không quay lại nữa. Đi thôi.Gina thở dài đi theo phía sau, cô cứ tưởng anh đưa cô đến căn nhà mới nào đó đi những nửa tiếng đồng hồ cuối cùng quay lại khu chung cư cũ này. Nhưng mà ít ra như vậy cô không còn cho răng anh có ý đồ nhốt cô lại nữa, cô có ám ảnh đối với việc này.
Gina bước theo phía sau Diệp Minh Viễn vào phòng, vừa vào một cái cả gương mặt vô cùng thối. Có thể nói mặc dù đã chứng kiến cảnh này không biết bao nhiêu lần nhưng cô vẫn rất tức giận với cái lũ bắt không được là phá cho hôi mà.
- Xem ra không thể ở nữa rồi...
Trong giọng nói của Diệp Minh Viễn như thế nào lại có xen lẫn một chút vui vẻ. Thế nhưng Gina lại đang đi lại giữa đống vết tích nên làm gì nhìn thấy biểu cảm và để ý giọng nói của anh khác như thế nào chứ.
Haizz, lần này vất vả lắm mới trang trí được căn nhà ưng ý như vậy, còn chưa ở được hai tháng.Cô có chỗ nào để đi chưa?Gina trong đống hỗn độn quay đầu lại nhìn anh sau đó lại nhìn quanh một lượt rồi lắc đầu. Đã trốn tới nước ngoài mà còn bị truy ra tung tích, cô hiện tại cũng không biết nên đi đâu.
Diệp Minh Viễn nắm bắt cơ hội đưa ra đề nghị.
- Trước khi cô tìm được chỗ ở mới, tạm thời có thể ở tạm nhà tôi.
Bề ngoài trông có vẻ là anh nói bâng quơ nhưng mà trong lòng lại mong mỏi vô cùng. Đây là bước đầu tiên để giúp cô hồi phục trí nhớ, còn chưa nói anh phải xác minh lại người đã giam giữ cô suốt sáu năm qua. Trong lòng anh thực hất đã có đáp án, hiện tại nhất định phải giữ cô ở bên mình, nhưng cô mọi hành động của cô đều đề phòng với người xung quanh nên anh không thể vội vàng, nếu không sẽ gây ra tác dụng ngược.
- Cô nam quả nữ, có vẻ không ổn lắm...
Gina nhíu mày một cái nhìn anh nhẹ nhàng nói.
- Tình trạng hiện tại của cô... Cô đi đâu vậy?
- Nhà anh, anh bảo có thể ở tạm nhà anh mà.
Mặc dù kết quả như anh mong muốn, nhưng luồng suy nghĩ này anh thật sự không bắt kịp.
Gina thấy được sự sững sờ trông mắt anh liền mím môi tiến lên vỗ vỗ vai anh.
- Tôi tin tưởng anh.
Đương nhiên cô không đơn giản tin một người lạ như vậy, thời gian này cô cũng âm thầm quan sát người xung quanh, mà người này là hàng xóm của cô đương nhiên cũng được cô ưu tiên chú ý nhiều hơn. Người này sinh hoạt lành mạnh, sáng đi làm chiều về nhà, sống một mình, lại là chủ tiệm bánh lớn, hôm nay lại cứu cô. Thôi dù sao ở đây cô cũng đâu có ai để nhờ cậy, túi tiền cũng trống rỗng, chỉ có thể lựa chọn như vậy để no cái bụng trước đã.
Diệp Minh Viễn không hề biết rằng từ lúc Gina bước vào cửa anh đã luôn chú ý đến nhất cử nhất động của cô.
Một tháng trôi qua trong yên bình, cũng đúng một tháng cô nhốt bản thân trong nhà. Hôm nay cũng là lần đầu tiên Gina ra ngoài đi dạo sau khi đến nước G dù vậy cô cũng không dám đi xa, trong lòng vẫn luôn thấp thỏm.
Gina thấy một tiệm bánh ngọt, cô quyết định vào đó mua một chút gì đó rồi nhanh chóng quay về. Ra ngoài vậy đối với cô vậy là đủ rồi.
Lúc cô tính tiền cô ngạc nhiên không hề nhẹ. Cô không ngờ ở đây lại gặp được vị hàng xóm kia, anh ta làm việc ở đây sao. Gina nhanh chóng cúi đầu tránh ánh mắt của anh.
Diệp Minh Viễn cũng không khác gì cô là mấy. Bởi vì khi lúc đôi mắt đó nhìn anh, anh không thể không kinh ngạc.
Sáu năm thì đã sau cho dù mười năm hai mươi năm, suốt đời này anh cũng không thể quên ánh mắt người con gái anh yêu.
Động tác của Diệp Minh Viễn nhanh lẹ dứt khoát giật khẩu trang trên mặt Gina xuống, ngay cả Gina cũng không kịp làm gì. Cô giương mắt nhìn anh, cô chỉ thấy anh nhìn cô ngệt ra, trong phút chốc anh ta chỉ nhìn cô chằm chằm. Gina sau đó lập tức che mặt tức tốc chạy ra ngoài, một đường nắm chiếc nón rộng của áo khoác che đỡ gương mặt của cô. Trong đầu cô không hiểu nổi tại sao anh ta lại làm vậy? Trong khoảnh khắc không hiểu thế nào gương mặt anh lại hiện lên trong đầu cô lần nữa, cái ánh mắt nghệt ra đó khi nhìn cô sao lại khiến cô lại có cảm giác thân quen như vậy. Gina lắc lắc đầu bỏ qua hình ảnh đó, tương lai cô mờ mịt như vậy, sống đây mai đó, cô không có thời gian để suy nghĩ cho những việc này.
Diệp Minh Viễn ngay lập tức hoàn hồn lại đuổi theo, bỏ lại tiếng kêu phía sau của nhân viên. Anh không nhìn lầm, là cô, chính là cô. Anh không ngờ cô gái hàng xóm sống ngay bên cạnh nhà anh suốt hơn một tháng qua là Tĩnh Quế Nhu. Diệp Minh Viễn đuổi theo một lát thì đã không còn hình bóng của cô, từ lúc nào mà cô chạy nhanh như vậy chứ. Chẳng khác gì vận động viên.
Diệp Minh Viễn nhìn quanh rồi nhanh chóng chạy về nhà, cô chắc chắn chạy về đó. Lúc Diệp Minh Viền chạy đến tòa nhà, đang chạy lên cầu thang bộ thì bóng dáng quen thuộc lướt qua anh, còn đụng trúng vai anh, cô chạy rất nhanh giống như đang chạy trốn ai đó. Diệp Minh Viễn nghe được tiếng bước chân dồn dập từ tầng trên, ngay lập tức anh đuổi theo cô.
Gina cứ chạy trong vô định, cô cố gắng chạy thật nhanh, bọn người đó lại tìm đến đây. Cô càng hoảng sợ khi nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo phía sau mình. Lúc cô cảm thấy nguy hiểm cận kề thì một bàn tay bắt lấy tay cô nhanh chóng kéo cô vào một cửa tiệm gần đó, một bàn tay khác chặn miệng cô lại, cơ thể hai người lúc này áp chặt vào nhau. Cô bị anh đấy vào trong góc cửa, còn mình đứng chăn ở phía ngoài. Thân hình cao lớn của anh gần như bao phủ lấy hết người cô. Gina ngước mắt lên nhìn anh. Là anh hàng xóm!
- Im lặng, mấy người đó đang ở ngoài.
Từ chỗ đứng của Diệp Minh Viễn, anh có thể thấy loáng thoáng những người đó đang lẩn quẩn kiếm cô ở bên ngoài.
Gina nghe thấy vậy ngay cả thở mạnh cô cũng không dám nói chi đến cử động. Cũng không biết qua bao lâu, bàn tay chặn trên miệng cô cuối cùng cũng buông ra.
Gina không ngừng thở gấp, từ nãy đến giờ cả người cô căn bản đều căn cứng, cũng không dám thở mạnh, cô chỉ sợ chỉ cần cô hít thở bình thường bọn chúng cũng có thể đánh hơi ra được. Gina lén lút quan sát bên ngoài quả thật bọn chúng đã không còn nhưng đều đó không có nghĩa là chúng hoàn toàn từ bỏ, có thể chúng đang ẩn núp đâu đó chờ cô sa lưới mà thôi.
Diệp Minh Viễn ngoại trừ những lần nhìn ra bên ngoài thì toàn bộ tinh thần của anh đều tập trung nhìn cô. Sợ hãi, bất lực, hoang mang đó là những gì anh nhìn thấy ở cô. Một Tĩnh Quế Nhu luôn vui vẻ, lạc quan, tinh nghịch đã không còn xuất hiện. Rốt cuộc sáu năm qua cô đã gặp phải chuyện gì. Diệp Minh Viễn có nén cảm xúc tức giận, tự trách của mình xuống. Giọng nói trầm ấm vang lên trên đầu cô:
- Tôi nghĩ chúng vẫn còn lẫn quẩn quanh đây thôi. Tôi không nghĩ cô nên ra ngoài bây giờ, tôi có lựa chọn cho cô, một là cô tự giải quyết, hai là tôi giúp cô giải quyết.
Gina đưa mắt lên nhìn anh, khoảng cách của hai người rất gần, hương bạc hà trên người anh cũng khiến cô bất giác dễ chịu hơn. Không biết vì lý do gì, hiện giờ cô lại xuất hiện một loại tín nhiệm đối với anh, có cảm giác rằng ở bên anh cô sẽ được an toàn. Còn cảm giác này xuất phát từ đâu cô lại không biết. Cô cũng không bài xích việc anh lần đầu tiên đã tiếp xúc với cô ở cự ly gần như vậy.
Gina ấp úng nói:
- Tôi..tôi..tôi có thể hỏi tại sao anh lại giúp tôi không?
Diệp Minh Viễn trầm ngâm nhìn cô không nhanh không chậm trả lời, đối phương hoàn toàn không tra ra được cảm xúc hiện tại của anh là gì.
Cô giống một người mà tôi quen.A. tôi chọn anh.Gina vừa nói xong liền đảo mắt nhìn sang bên cạnh, có trời mới biết được cô đã đấu tranh biện lý do như thế nào mới đưa ra được đáp án này.
Diệp Minh Viễn cong môi một cái, rất khó để phát hiện nói chi cô hiện tại còn không có nhìn anh. Diệp Minh Viễn lấy điện thoại ra xoay người gọi điện cho ai đó, chưa được một phút anh đã đổi bị trí khoanh tay đứng bên cạnh cô chứ không còn kiểu áp cô vào tường nữa.
Cô không thắc mắc người tôi quen có quan hệ như thế nào với tôi sao? Lỡ như người tôi quen là kẻ thù của tôi thì sao?A... Hành động của anh không giống vậy, nếu là kẻ thù sao anh lại kéo tôi chạy đúng không?Biết đâu là mồi nhử bắt cô về rồi tra tấn.Gina liếc mắt sang nhìn anh một cái, có thể thấy rất rõ ràng sự bất mãn trong đôi mắt cô. Một cái liếc mắt này
Diệp Minh Viễn hoàn toàn xóa bỏ nghi ngờ có người giống cô, bởi chỉ có cô mới dám liếc nửa con mắt như thế này nhìn anh thôi. Đúng là ký ức có thể quên như thói quen và bản chất thì không thể nào thay đổi được.
Tôi cảm thấy anh rất thích hù dọa người khác.Rất thú vị.Thú vị cái con khỉ!
Gina giận dỗi cũng khoanh tay đứng đó không nói chuyện với anh nữa. Cô cũng quên mất hoàn cảnh lúc này của mình, nhìn vào như kiểu bạn gái đang giận hờn bạn trai của mình vậy, vô cùng tự nhiên.
Khoảng mười phút sau liền có một chiếc xe limousine chạy đến đậu ngay trước cửa tiệm.
Đi thôi.Đi đâu?
Gina nhìn chiếc xe có vẻ kháng cự, cô còn nghĩ anh thuê người đến xử lý đến mấy người kia chứ. Nhìn chiếc xe này cô lại không thấy vui chút nào.
- Đưa cô đến chỗ an toàn, không cần sợ, bọn chúng sẽ không đến làm phiền cô nữa.
Gina nhìn nét mặt nghiêm túc của anh, cô im lặng một hồi đấu mắt với sau đó mới quyết định leo lên xe. Trong lòng cô vẫn còn sợ hãi nhưng thấy anh cũng lên xe ngồi cạnh cô thì hình như đã tốt hơn.
Cánh cửa xe mở ra một lần nữa, Gina nối gót theo Diệp Minh Viễn bước xuống xe. Trước mắt cô là một tòa nhà...
Nãy giờ anh là anh cố tình đi lòng vòng.Ừa. Nơi này bọn chúng đã lục soát qua ít nhất sẽ không quay lại nữa. Đi thôi.Gina thở dài đi theo phía sau, cô cứ tưởng anh đưa cô đến căn nhà mới nào đó đi những nửa tiếng đồng hồ cuối cùng quay lại khu chung cư cũ này. Nhưng mà ít ra như vậy cô không còn cho răng anh có ý đồ nhốt cô lại nữa, cô có ám ảnh đối với việc này.
Gina bước theo phía sau Diệp Minh Viễn vào phòng, vừa vào một cái cả gương mặt vô cùng thối. Có thể nói mặc dù đã chứng kiến cảnh này không biết bao nhiêu lần nhưng cô vẫn rất tức giận với cái lũ bắt không được là phá cho hôi mà.
- Xem ra không thể ở nữa rồi...
Trong giọng nói của Diệp Minh Viễn như thế nào lại có xen lẫn một chút vui vẻ. Thế nhưng Gina lại đang đi lại giữa đống vết tích nên làm gì nhìn thấy biểu cảm và để ý giọng nói của anh khác như thế nào chứ.
Haizz, lần này vất vả lắm mới trang trí được căn nhà ưng ý như vậy, còn chưa ở được hai tháng.Cô có chỗ nào để đi chưa?Gina trong đống hỗn độn quay đầu lại nhìn anh sau đó lại nhìn quanh một lượt rồi lắc đầu. Đã trốn tới nước ngoài mà còn bị truy ra tung tích, cô hiện tại cũng không biết nên đi đâu.
Diệp Minh Viễn nắm bắt cơ hội đưa ra đề nghị.
- Trước khi cô tìm được chỗ ở mới, tạm thời có thể ở tạm nhà tôi.
Bề ngoài trông có vẻ là anh nói bâng quơ nhưng mà trong lòng lại mong mỏi vô cùng. Đây là bước đầu tiên để giúp cô hồi phục trí nhớ, còn chưa nói anh phải xác minh lại người đã giam giữ cô suốt sáu năm qua. Trong lòng anh thực hất đã có đáp án, hiện tại nhất định phải giữ cô ở bên mình, nhưng cô mọi hành động của cô đều đề phòng với người xung quanh nên anh không thể vội vàng, nếu không sẽ gây ra tác dụng ngược.
- Cô nam quả nữ, có vẻ không ổn lắm...
Gina nhíu mày một cái nhìn anh nhẹ nhàng nói.
- Tình trạng hiện tại của cô... Cô đi đâu vậy?
- Nhà anh, anh bảo có thể ở tạm nhà anh mà.
Mặc dù kết quả như anh mong muốn, nhưng luồng suy nghĩ này anh thật sự không bắt kịp.
Gina thấy được sự sững sờ trông mắt anh liền mím môi tiến lên vỗ vỗ vai anh.
- Tôi tin tưởng anh.
Đương nhiên cô không đơn giản tin một người lạ như vậy, thời gian này cô cũng âm thầm quan sát người xung quanh, mà người này là hàng xóm của cô đương nhiên cũng được cô ưu tiên chú ý nhiều hơn. Người này sinh hoạt lành mạnh, sáng đi làm chiều về nhà, sống một mình, lại là chủ tiệm bánh lớn, hôm nay lại cứu cô. Thôi dù sao ở đây cô cũng đâu có ai để nhờ cậy, túi tiền cũng trống rỗng, chỉ có thể lựa chọn như vậy để no cái bụng trước đã.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương